Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 68



Lục Kiều Vi đợi cả buổi sáng Văn Cẩn Ngôn mới trở về.

Lúc nàng mở cửa, Văn Cẩn Ngôn nhướng mày nhìn nàng: "Ở trong văn phòng chán không? Chị đưa em ra ngoài đi dạo."

"Không sao." Lục Kiều Vi xem bản phác thảo rồi nói: "Không phải chị đang vội thiết kế sao? Em lại thiết kế thêm hai bản nữa cho chị, chị thích cái nào thì chọn, nếu đều thích cũng không sao."

"Không vội." Văn Cẩn Ngôn nói.

"Sao lại không vội? Đều lửa sém lông mày rồi kia kìa!" Lục Kiều Vi nóng nảy, không chịu nổi tính cách của cô, luôn nói chuyện khẩn cấp thành nhẹ nhàng, giả vờ thoải mái.

Nàng nghiêm túc nói: "Là ai bị em bắt gặp đang hút thuốc, còn nói chính mình bị áp lực? Hiện tại còn không áp lực sao?"

"Có em ở bên cạnh, dường như không còn áp lực nữa." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc khen nàng: "Ai kêu Đại Mãnh chúng ta lợi hại như vậy? Siêu cấp lợi hại."

Nghiêm túc của Lục Kiều Vi lập tức không chịu nổi, nàng không nhịn được "hì hì" hai tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Biết là được rồi, sao cứ phải nói ra, làm em có chút thẹn thùng rồi đây này."

Văn Cẩn Ngôn đưa nàng đi tham quan phòng làm việc, nơi từng là phòng làm việc cá nhân của cô, nơi bắt đầu các sự kiện thường niên và buổi trình diễn trang sức.

Số tầng không nhiều, tầng một là tiền sảnh, tầng hai là văn phòng và phòng hội nghị, tầng ba là phòng thiết kế, nhưng bên trong đều chất đầy sách.

Thực sự toàn bộ đều chứa đầy sách, từ cầu thang đến nội thất, toàn bộ bức tường đều bày đầy sách, còn treo một số bức tranh cùng ảnh trang sức nổi tiếng.

Lục Kiều Vi kinh ngạc cảm thán.

Nếu phòng thiết kế của công ty nàng có thể mua hai bản thì tốt rồi.

Các cuốn sách đều đã được phân loại, trông khá đầy đủ, có một số dành riêng cho đồ trang sức, còn có rất nhiều kiểu dáng, Lục Kiều Vi là một người siêng năng hiếu học nên nàng muốn xem qua tất cả, nói: "Lát nữa em có thể vẽ thiết kế ở đây không?"

"Đương nhiên có thể." Văn Cẩn Ngôn kéo nàng ngồi xuống, đưa cho nàng hai cuốn sách ở bức tường phía sau, nói: "Đây là bản phác thảo riêng của đại sư, em có thể thưởng thức một chút."

"Sao không được thiết kế ra?" Lục Kiều Vi nghi hoặc hỏi.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Bởi vì không có đồ trang sức nào có thể sánh bằng, đồ trang sức hiếm có, kiểu dáng cũng khó có được."

Điều tạo nên xu hướng hàng năm không chỉ là đồ trang sức quý giá như thế nào, mà còn là nó có thiết kế kinh diễm như thế nào, chúng bổ sung cho nhau, đạt được thành tựu cho nhau.

"Đúng vậy." Lục Kiều Vi mở bản thiết kế ra, "Nhà thiết kế giống như em càng hiếm hơn, cho nên người nào đó nên quý trọng đi, một ngày nào đó, khụ khụ khụ----"

"Người nào đó là ai?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nói: "Là ai ngu dốt không biết quý trọng em vậy?"

Lục Kiều Vi bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, không trả lời được, nói: "Chỉ là giả thuyết thôi. Nếu một ngày nào đó chị dám vứt bỏ..."

"Sẽ không." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Chị sẽ không vứt bỏ em, cũng sẽ không buông tay em, trừ phi một ngày nào đó tận thế."

Nữ nhân này, miệng thật lợi hại.

Văn Cẩn Ngôn đặt tay lên ghế sô pha, chăm chú nhìn nàng, rất có ám chỉ.

Không còn cách nào khác, ai kêu Lục Kiều Vi nàng là đối tượng tốt, nàng nghiêng thân vươn cổ, phát hiện chiều cao không đủ, liền ngồi dậy quỳ trên ghế sô pha hôn cô.

Cánh môi giao hòa, có một loại cảm giác không chân thật, từ khi hôm qua Lục Kiều Vi đột nhiên chạy tới, hiện tại Văn Cẩn Ngôn vẫn còn hoảng hốt, có phải cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Cũng giống như trước kia, chỉ là ảo tưởng mờ mịt.

Ảo tưởng một ngày nào đó Lục Kiều Vi sẽ bước đến tòa nhà DMD, khoanh tay kiêu ngạo nói: "Nga, đây là DMD, bất quá chỉ có như vậy."

Khi gặp Lục Kiều Vi, nàng vĩnh viễn bắt đầu bằng một câu giống nhau: "Nga, chị là Văn Cẩn Ngôn sao."

Xem thường, chướng mắt, thậm chí còn mang theo trào phúng.

Hôn đến có chút thở không nổi, Lục Kiều Vi buông cô ra, nằm ngửa trên ghế sô pha, thở hổn hển: "Chị muốn cắn đứt môi em luôn sao?"

"Không phải, chị là muốn ăn em."

Văn Cẩn Ngôn đi tới ngồi bên cạnh nàng, đặt tay lên vai nàng: "Em muốn ở đây bao lâu?"

Ngày mai là thứ hai, Lục Kiều Vi nói: "Hẳn là chờ chuyện của chị giải quyết xong."

"Vậy công ty của em..."

"Em xin nghỉ phép rồi." Lục Kiều Vi nói: "Em cũng dùng ngày nghỉ phép hàng năm, không vội về, bọn họ cũng không muốn sm về."

Văn Cẩn Ngôn ôm nàng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

"Có gì phải cảm ơn?" Lục Kiều Vi nói: "Mặc dù chị rất biết ơn em, ngưỡng mộ em, nhưng đừng lúc nào cũng nói. Mối quan hệ giữa chúng ta không nên xa lạ như vậy."

Lục Kiều Vi không biết nói lời âu yếm, nàng thích thẳng thắn, dũng cảm tiến về phía trước, chính là hứa hẹn ngọt ngào nhất, nàng lật qua hai trang sách, bị Văn Cẩn Ngôn làm cho ngượng ngùng nên lấy sách che mặt lại.

Thư ký mang đồ ăn và bánh mousse sôcôla đến, Lục Kiều Vi ngồi ở mép ghế sô pha ăn, nàng cắn một miếng, đút cho Văn Cẩn Ngôn một miếng, nghĩ trong lòng, Paris quả là một thành phố lãng mạn, nếu gặm cổ vịt hay gì đó sẽ rất tuyệt vời.

Trong khoảng thời gian này, Lục Kiều Vi gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc hỏi thăm tình hình của công ty, nàng rời đi đột ngột như vậy, phòng thiết kế như mất đi trụ cột, phòng đá quý dù thế nào cũng sẽ chạy tới, điên cuồng tung tin đồn Lục Kiều Vi muốn từ chức.

Khúc Thanh Trúc nói: "Mọi người đều ỷ lại vào cậu, cậu vừa rời đi, bọn họ liền hỏi khi nào cậu trở về."

Lục Kiều Vi không thích tư tưởng của mọi người chuyện gì cũng ỷ lại vào nàng, không có tự tin cãi nhau không tính, cãi nhau xong còn lo lắng hãi hùng.

Nàng trả lời: "Trực tiếp nói với bọn họ là mình không thể lúc nào cũng bảo vệ bọn họ, mình cũng không muốn vẫn luôn làm loạn."

Lục Kiều Vi có tính cách khoa trương bốc đồng, nhưng khi đưa ra quyết sách cùng với quyết định trong cuộc sống, nàng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy mình là một người bình thường, biết rõ khuyết điểm của mình, tất cả những gì nàng làm đều rất cảnh giác.

Cho đến khi gặp Văn Cẩn Ngôn, nàng mới cảm thấy cuộc sống bình thường của mình xuất hiện ngã rẽ, làm nàng trở nên có chút không bình thường, có thể tỏa sáng.

Thấp thỏm, lại rất bất an.

Càng có nhiều không tin tưởng cùng tự ti khơi dậy trong nội tâm.

Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, cầm một cuốn sách lên, đặt lên đùi nàng nói: "Chị quên kêu pháp vụ hỏi em, những hạn chế về thiết kế trong hợp đồng lao động mà em ký với công ty là gì."

"Ồ, cái này à, công ty quy định tương đối đơn giản, có thể đảm nhận việc riêng, công ty sẽ trực tiếp cắt giảm quy trình. Nhưng nếu đảm nhận việc riêng sẽ phải bồi thường cho công ty."

Nói cách khác, Văn Cẩn Ngôn thuê nàng từ bên ngoài mà không có sự đồng ý của công ty, coi như việc riêng, nàng phải bồi thường thiệt hại cho công ty.

Lục Kiều Vi nói: "Ha ha, em không cần tiền của chị, chị dùng bản thiết kế là được, chỉ cần em không nói, chị không nói, vậy ai mà biết em là thiết kế, em cũng không muốn cho công ty rác rưởi đó một xu."

Với tính chất kém cỏi của công ty, nếu nàng nói muốn đến Paris hợp tác với Văn Cẩn Ngôn, chắc chắn công ty sẽ không đồng ý, sẽ ngăn cản nàng, cho nên nàng xin nghỉ phép rồi chạy tới. Về việc công ty có biết tại sao nàng xin nghỉ phép hay không, nàng cũng không buồn đoán.

"Không được, thiết kế phải mang tên em, thiết kế của em chính là của em."

"Không cần." Lục Kiều Vi không thèm để ý mà nói, "Đừng tính toán chi li với em, loại thiết kế này đối với em chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Đại Mãnh." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc gọi nàng, "Em không cảm thấy tên của mình được treo trên buổi biểu diễn, cho cả thế giới xem là một loại vui sướng sao? Sao chị lại cảm thấy em trở nên có chút không tự tin."

"Không tự tin?" Lục Kiều Vi cau mày, "Em là loại người như vậy sao? Em rất ưu tú, em nghĩ chị hoàn toàn không hiểu em."

"Chị hiểu, nhưng chị chỉ muốn em tỏa sáng, em tưởng tượng cảnh mọi người reo hò tên em xem."

Lục Kiều Vi tưởng tượng đến một nhóm người cầm biển số liên tục gọi nàng là "Đại Mãnh", lại luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Vẫn là thôi đi.

Đúng lúc Văn Cẩn Ngôn đang định dán môi xuống thì Lục Kiều Vi đã ôm đầu kêu lên: "Ai nha, chị đè vào tóc em rồi, mau đứng dậy đi."

Văn Cẩn Ngôn vội vàng đứng dậy, lúc Lục Kiều Vi vuốt tóc dựa trên ghế sô pha, Văn Cẩn Ngôn lại nghiêng người nói: "Đại Mãnh, em xem nghiêm túc như vậy, cũng không thèm nhìn chị."

"Đừng làm nũng, em đang học." Lục Kiều Vi lạnh lùng đáp lại, nghe thấy Văn Cẩn Ngôn muộn thanh 'ò' một tiếng, nàng liền quay đầu lại hôn Văn Cẩn Ngôn, nói: "Aiz yêu đương thật ảnh hưởng đến người học tập."

Hai người tận hưởng buổi chiều vui vẻ ở Paris, tiếng lật trang lướt qua bên tai, có chút lãng mạn.

Một ngày nhanh chóng kết thúc, Lục Kiều Vi thu dọn máy tính, đến văn phòng Văn Cẩn Ngôn bế quan, Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị ra ngoài gặp người mẫu. Kỳ thực Lục Kiều Vi cũng muốn đi xem, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại có chút bá đạo, giống như nàng nhìn thấy mỹ nữ liền cùng mỹ nữ bỏ trốn, thế là không mang nàng theo.

Thực sự khó chịu.

Trong văn phòng ngồi được một lúc thì có người gõ cửa, Lục Kiều Vi nhớ tới lời Văn Cẩn Ngôn dặn, cũng không mở. Bên kia liên tục gõ cửa vài lần, liền nghe được trợ lý của Văn Cẩn Ngôn nói: "Xin chào, Lục tiểu thư, tôi về giúp Văn tổng lấy đồ, ngài có thể mở cửa không."

Lục Kiều Vi nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn, cũng không trả lời, người ngoài cửa cứ gõ cửa như đang rất vội.

Cả buổi chiều, văn phòng không hề yên tĩnh.

Buổi tối trở về, Lục Kiều Vi nói cho Văn Cẩn Ngôn chuyện này, sắc mặt Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng lạnh đi, vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.

Sau đó cô nắm tay Lục Kiều Vi rời khỏi phòng làm việc, Lục Kiều Vi cảm thấy địch ý trên người cô có chút nặng nề, thầm nghĩ: Không thể nào, thật sự bắt được kẻ phản bội đi, những người này thật quá kiêu ngạo!

Nàng cũng không biết cụ thể giải quyết như thế nào, dù sao ngày hôm sau Văn Cẩn Ngôn cũng không đưa nàng đến công ty, bắt nàng ở nhà cả ngày.

Sau đó Văn Cẩn Ngôn muốn mang nàng đi dự tiệc tối.

Văn Cẩn Ngôn đã mời một đội tạo mẫu đặc biệt đến để tạo hình cho Lục Kiều Vi, những người này đều là nhà tạo mẫu độc quyền của DMD, chuyên tạo hình cho các người mẫu trên sàn catwalk, chủ thiết kế chính là một mỹ nhân Pháp vô cùng xinh đẹp.

Nàng ngồi bên cạnh để nhà tạo mẫu trang điểm cho nàng, nhà tạo mẫu nói mà nàng một chữ cũng không hiểu.

Lục Kiều Vi làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc, mặc kệ đối phương nói gì, nàng cũng sẽ gật đầu, xem ra đang chăm chú lắng nghe.

Một lúc sau, nàng nhận thấy nhà tạo mẫu đang nhìn chằm chằm vào mình, Lục Kiều Vi tưởng đang hỏi nàng về kiểu dáng nên nói: "Tất cả tôi đều muốn."

Khi đối diện, còn cười tỏ ra lễ phép.

Vài phút sau, mỹ nhân hít một hơi thật sâu, dùng tiếng Trung có chút lúng túng hỏi: "Cô không hiểu tiếng Pháp sao?"

Lục Kiều Vi nói trong lòng: Vậy là bị phát hiện rồi?

Trước khi đến, Lục Kiều Vi đã nhanh chóng học được một số câu diễn đạt thông thường, Văn Cẩn Ngôn cũng dạy nàng vài câu, nàng trả lời bằng tiếng Pháp đơn giản: "Đúng vậy."

Thật điềm tĩnh.

Sau đó, nhà tạo mẫu giao tiếp với nàng bằng tiếng Trung, khi làm tóc, nhà tạo mẫu đi điều chỉnh thuốc nhuộm.

Lục Kiều Vi vội vàng gọi Văn Cẩn Ngôn lại: "Chị mau dạy em một ít tiếng Pháp đi."

"Hửm? Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh nàng, có chút nghiêm túc nhìn tạo hình của nàng.

"Mau mau mau, dạy em vài từ tiếng Pháp đi, trước hết một câu, bạn lợi hại!"

"Được." Văn Cẩn Ngôn bất đắc dĩ quay đầu lại, nói bằng tiếng Pháp: "Je t' aime."

"Je t' aime." Lục Kiều Vi lặp lại mấy lần, sau đó nói: "Vậy bạn thật lợi hại nói như thế nào?"

"Je t' aime tellement!"

Lục Kiều Vi học rất nhanh, chỉ trong vài lần đã học được, nàng hài hước nói: "Văn Cẩn Ngôn, Je t' aime tellement!"

Lại hỏi cô: "Aime có nghĩa là lợi hại phải không?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, ghé sát tai nàng nói: "Nói thêm hai câu cho chị nghe một chút."

Lục Kiều Vi luyện tập nói vào tai Văn Cẩn Ngôn, để lần sau tránh mất mặt, đồng thời còn kêu Văn Cẩn Ngôn sửa lại cách phát âm của mình.

Nhà tạo mẫu muốn nhuộm tóc cho nàng thành màu đỏ vàng, màu quá sáng, Lục Kiều Vi sẽ không chọn màu tóc này.

Nhưng nhà tạo mẫu của DMD chắc chắn sẽ không giản dị như lão sư Tony, tay nghề thực sự rất tốt, dùng son môi màu trầm cho Lục Kiều Vi, kết hợp với váy đen, lộ lưng, khoe dáng, kết hợp với tóc vàng, khí chất cả người đều lộ ra tính cách trương dương, còn có chút nhiệt tình nóng bỏng.

Lục Kiều Vi nhìn vào gương, rất hài lòng.

Nhà tạo mẫu cũng cảm thấy xinh đẹp, khen nàng rất nhiều lần.

Cho nên, Lục Kiều Vi nghiêm túc cảm ơn nhà tạo mẫu, khen: "Je t'aime."

Nhà tạo mẫu sửng sốt trước khả năng nói tiếng Pháp lưu loát của nàng.

Lục Kiều Vi tiếp tục nói: "Je t' aime tellement."

Nhà tạo mẫu hoàn toàn choáng váng, không hiểu tại sao Lục Kiều Vi lại đột nhiên nói lời này với cô một cách nghiêm túc như vậy.

Vì câu đầu tiên có nghĩa là: Tôi yêu bạn.

Câu thứ hai là: Tôi yêu bạn rất nhiều.

Nàng còn nói nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là...

Nhà tạo mẫu liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, sau đó nhìn vẻ mặt vẫn nghiêm túc của Lục Kiều Vi, nói tiếng Trung liền trôi chảy, "Kêu như vậy thật làm tôi kinh ngạc, cô nói thật sao?"

"Giả." Văn Cẩn Ngôn ngắt lời cô, đưa tay ra trước mặt Lục Kiều Vi, chặn môi nàng lại, ngăn Lục Kiều Vi tiếp tục nói, cô nhẹ giọng nói: "Em không thể tùy tiện nói những lời này."

"Tại sao?" Lục Kiều Vi nói: "Không phải chị dạy sao?"

Hỏi xong, nàng suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên nghiêm túc nói 'Bạn lợi hại' hoặc 'Bạn thật lợi hại' với người khác, chẳng phải nghe có vẻ trào phúng sao?

Văn Cẩn Ngôn nhịn không được trêu chọc nàng: "Đúng vậy, ở Pháp, loại lời nói này không thể tùy tiện nói ra, càng nói nghiêm túc lại càng trào phúng, người khác sẽ cho rằng em xem thường người ta, nhưng em có thể nói với chị, lại nói thêm mấy câu đi."

Lục Kiều Vi cúi đầu thở dài: "Em thật sự không hiểu nổi văn hóa nơi này."

Nàng lại nhìn nhà tạo mẫu, thấy nhà tạo mẫu đang mờ mịt cùng sợ hãi, hẳn là đang thắc mắc tại sao đột nhiên lại mắng cô ấy.

Nghĩ lại thật không lễ phép, Lục Kiều Vi nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, tiếng Pháp của tôi không tốt, vừa rồi tôi không có ý mắng cô, tôi rất thích tạo hình của cô, không có ý gì khác."

Sợ nhà tạo mẫu không hiểu, nàng nhờ Văn Cẩn Ngôn phiên dịch dùm, Văn Cẩn Ngôn an ủi: "Không sao đâu, em có thể học từ từ, chị sẽ dạy em từng chút."

Lục Kiều Vi cảm động đến mức cho rằng Văn Cẩn Ngôn thật lợi hại, không nhịn được mà thì thầm với cô: "Je t'aime."

"Je t'aime tellement."

Em yêu chị, em rất yêu chị!

Hết lần này đến lần khác, nhà tạo mẫu cảm thấy trong lòng chua chát.

Bảy giờ tối, Lục Kiều Vi theo Văn Cẩn Ngôn đến chỗ hẹn, buổi tiệc của những người nổi tiếng quả thực có vẻ xa hoa như cung điện của giới thượng lưu thế kỷ trước.

Những chiếc đèn pha lê cổ điển tỏa ra ánh sáng quyến rũ, mọi người đều mặc những thiết kế thời trang mới cùng những viên đá quý đắt tiền, tất cả đều trông giống như quý tộc. Họ không gây ra quá nhiều tiếng ồn, nói năng hành động đều có độ.

Lục Kiều Vi chỉ sửng sốt một chút, tiếp tục đi theo Văn Cẩn Ngôn, thỉnh thoảng Văn Cẩn Ngôn sẽ giới thiệu cho nàng biết người kia là ai, người nọ là ai.

Nàng biết tên của một số người được nhắc đến trong các báo cáo hàng ngày, còn một số thì không, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nàng có thể biết họ có địa vị bất phàm.

Nàng không quen người ở đây lắm, đứng được một lúc thì nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ từ xa nhìn thấy nàng liền nâng ly về phía nàng.

Lục Kiều Vi đáp lại, nhấp một ngụm rượu đỏ rồi nói với Văn Cẩn Ngôn: "Chị có biết hiện tại em hối hận nhất là cái gì không?"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng: "Nếu em muốn về, chị sẽ đưa em ra ngoài."

"Không phải, em chỉ là hối hận trước đây mình đã không nỗ lực nhiều hơn." Lục Kiều Vi trầm giọng nói, dục vọng trong lòng nhanh chóng lên men.

Văn Cẩn Ngôn tìm một chỗ cho nàng ngồi, sau đó dặn dò nàng: "Đừng nói chuyện với người lạ, có cần gì thì cứ gọi chị." Cũng mặc kệ xung quanh có người hay không, cô đánh dấu trên sườn mặt của nàng.

Làm Lục Kiều Vi rất xấu hổ, nhưng ngay sau đó nàng lại mỉm cười phong tình, lặng lẽ ngồi trong góc ăn thứ gì đó, bánh kem và rượu vang đỏ, mùi vị rất ngon. Khi nàng đang ăn, giọng nói của Túc Vĩnh Ỷ vang lên bên tai nàng.

"Lục tiểu thư, không ngờ cô lại tới Pháp, là vì Cẩn Ngôn sao?"

Lời này hỏi thật hay hỏi ngu vậy a, Lục Kiều Vi không quen biết ai khác, ngoài Văn Cẩn Ngôn còn có thể tìm ai nữa? Nàng không trả lời nhiều.

Túc Vĩnh Ỷ nói thêm: "Có thể một mình an bài một chuyến đi vì một người là rất dũng cảm, cô thật lợi hại, không phải ai cũng có thể làm như cô."

Cô ấy nói rất nghiêm túc, giống như đang ghen tị với tinh thần phấn đấu quên mình của Lục Kiều Vi, đôi mắt như đang kể một câu chuyện, nhưng Lục Kiều Vi nghe rất phiền, nữ nhân này muốn kể cho nàng nghe về mối quan hệ của cô ta và Văn Cẩn Ngôn trước đây sao?

"Kỳ thực cô không cần khen tôi như vậy, vô ích thôi, cũng không tăng thêm hảo cảm của tôi đâu, tôi không thích cô cho lắm." Lục Kiều Vi thẳng thắn nói, tiếp tục ăn bánh kem, tìm kiếm bóng dáng của Văn Cẩn Ngôn trong đám đông.

Không thấy người, nàng nhướng mày cười lạnh: "Hôm đó cô nói chuyện với Cẩn Ngôn, tôi đã nghe thấy hết rồi. Tôi thật chán ghét cô dùng loại miệng lưỡi đó nói chuyện với Cẩn Ngôn."

"Sao?" Túc Vĩnh Ỷ nghi hoặc.

Mặt Lục Kiều Vi tối sầm, "Bởi vì tôi không cho phép bất kỳ ai xem thường chị ấy. Bất luận là ai khi dễ chị ấy, tôi đều rất chán ghét, đơn giản là như vậy, cho dù Cẩn Ngôn có nói với tôi cô là bạn của chị ấy, tôi cũng sẽ không thay đổi thành kiến."

Túc Vĩnh Ỷ nhếch khóe môi, nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Lục tiểu thư, cô không thấy khẩu khí của mình quá lớn rồi sao?"

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Vậy cô có biết những lời cô nói thực sự rất phiền không. Tôi thực sự không biết người như cô có thể thật tình thích người khác, hiểu được cái gì gọi là buông tay hay không. Nếu đã kết thúc thì đừng làm phiền người khác, có đúng không?"

Túc Vĩnh Ỷ kinh ngạc nhìn Lục Kiều Vi, lại có chút phức tạp.

Lục Kiều Vi rất xem thường cô ta.

Dù sao một cái tới nàng sát một cái, hai cái tới nàng liền sát một đôi.

Lúc này, đèn trong đại sảnh bật sáng, đám người cũng không còn ồn ào như trước nữa, tất cả đều nhìn về phía giữa sân khấu, sân khấu vốn trống rỗng lúc này có một người đứng ở đó.

Toàn trường yên tĩnh, người đứng trên sân khấu rất bắt mắt.

Khi Lục Kiều Vi nhìn sang, Túc Vĩnh Ỷ nói: "Đó là Camille."

Camille, một người Pháp, là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, từng là giám đốc nghệ thuật của buổi trình diễn trang sức DMD năm ngoái, đưa trang sức trở thành một xu hướng thời trang mới, làm trang sức DMD trở nên vô cùng phổ biến trong giới thượng lưu.

Nàng có mái tóc ngắn ngang tai, trên tai có hai viên kim cương có màu sắc khác nhau, đỏ và đen, giống như bị tách làm đôi, biến nàng thành một người hai mặt. Chiếc váy dài cổ tròn màu đen kết hợp với vài chiếc vòng cổ ngọc trai màu trắng tôn lên dáng người yểu điệu, gợi cảm khó thuần.

Camille nói gì đó, mỉm cười rất ưu nhã hào phóng, vừa bước xuống sân khấu đã có nhiều người mẫu tranh nhau chạy tới châm thuốc cho nàng, cố gắng lấy lòng nàng.

Đây không phải là khen hay khoe khoang có chủ ý, mà là một người đang tận hưởng vinh quang của mình trong thế giới thời trang, tỏa sáng rực rỡ được bao quanh bởi các ngôi sao.

Lục Kiều Vi đột nhiên hiểu vì sao hôm đó Văn Cẩn Ngôn lại hút thuốc, ánh mắt Camille mang theo khinh thường lướt qua trên mặt nàng, giống như thậm chí không thèm nhìn nàng.

Trước đó Lục Kiều Vi đã đọc một câu trên tạp chí.

Khi bạn gặp một nhân vật giống như Thượng đế, có thể được nàng nhìn một ánh mắt, bạn liền không nhịn được vui mừng vì đó là niềm vinh dự của bạn, bạn là người may mắn được Thượng đế ưu ái.

Lục Kiều Vi im lặng nhìn Camille, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp nhận trào phúng của Camille.

Nàng vốn đã đoán trước được mình sẽ va chạm với Camille, dù sao trong mắt Camille, nàng đã cướp đi Văn Cẩn Ngôn.

Ngay lúc Lục Kiều Vi đi tìm Văn Cẩn Ngôn, Camille đi ngang qua nàng rồi dừng lại, đầu ngón tay bốc lên một làn khói khó chịu, một tia lửa nhỏ đang dần cháy ra.

Camille thở ra làn khói trắng, quay đầu nhìn Lục Kiều Vi, nói bằng tiếng Trung lưu loát: "Thiết kế của cô là thứ rác rưởi mà tôi khinh thường."

Khinh miệt muốn giẫm nát Lục Kiều Vi như tàn dư điếu thuốc dưới chân, Lục Kiều Vi quay đầu lại nhìn nàng ta, cũng nở một nụ cười khinh thường, nói bằng tiếng Pháp lưu loát: "Je t'aime."

Động tác của Camille rõ ràng cứng đờ.

Lục Kiều Vi nghiêm túc mà ôn nhu, chân thành nói thêm: "Je t' aime tellement."

Bàn tay cầm điếu thuốc của Camille lại rung lên dữ dội.