Vốn dĩ trước đây Văn Cẩn Ngôn còn có thể an ủi nàng một chút, nhưng những gì Lục Kiều Vi nói làm Văn Cẩn Ngôn hoàn toàn bị chấn kinh.
Văn Cẩn Ngôn cau mày, nghiêng người, ánh mắt không ngờ tới nhìn nàng: "Em.... em kêu bà ấy gọi em là cha?"
"Cái này có thể giải thích."
Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Bà ấy kêu em gọi bà ấy là mẹ, mẹ em là mười tháng mang thai em, em chỉ có một mẹ... bà ấy như vậy không phải là lừa đảo sao."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
“Sau đó bà ấy nói muốn em thừa kế tài sản của bà ấy, còn nói có chút nhớ em… mỗi ngày đều có video báo tin lừa đảo được đăng trên weibo, lời nói của bà ấy rất giống.”
Lục Kiều Vi đương nhiên không thể tin.
Tài sản... tổng tài sản của ba mẹ nàng tổng cộng chỉ hơn 10 vạn, nữ nhân kia mở miệng liền nói sẽ cho nàng mấy trăm triệu.
Nói vậy ai mà tin, Lục Kiều Vi còn nghĩ kịch bản này quá cũ, lừa đảo nói với nàng bằng tiếng phổ thông rất không lưu loát là chính mình đang định cư ở Anh, muốn đến gặp nàng...
Lục Kiều Vi bĩu môi, "Vậy chị nói xem em có thể tin được sao? Em khẳng định không thể tin, vừa lúc buồn chán nên mới nói chuyện với bà ấy một lát."
“Sau đó liền lừa được 500 vạn?” Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng, vẻ mặt không thể tin được, nhưng cô lại không cười, cảm thấy mình nên nghiêm túc hơn một chút, lại sợ dọa Lục Kiều Vi phát khóc.
Lục Kiều Vi đã sớm hỏng mất, nhanh chóng kéo người xuống nước, nói: "Không chỉ có em, hai người bọn họ cũng có liên quan. Thanh Trúc xúi giục em giao tiếp bằng tiếng Anh, Nhất Hoan nói chị ấy là người bảo lãnh."
“…À.” Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía hai người đối diện, “Vậy hẳn là ba người chơi rất vui vẻ, sao chị lại không biết?”
Lục Kiều Vi nói: "Cái này không phải trọng điểm, mấu chốt là, hiện tại mẹ của chị có biết em là lừa đảo không?"
"Còn xem cách em lừa bà ấy, em nói thế nào."
Lục Kiều Vi mím môi, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, nàng thực sự mệt mỏi, mệt mỏi lại tuyệt vọng nói: “Em nói mẹ sẽ cho em tiền, em thiếu tiền, nếu bà ấy không cho tiền thì chính là lừa đảo, em sẽ cúp điện thoại.”
"Sau đó bà ấy nói bà ấy đang sống ở nước ngoài nên không tiện chuyển khoản, em liền không tin, bảo bà ấy học lại, học xong rồi lại nói chuyện."
“Ừm……”
Nghe có vẻ như không có vấn đề gì, Thích Nhất Hoan xen vào, điền vào chỗ còn lại: “Học xong lại kêu mommy cùng daddy.”
Lục Kiều Vi thật sự muốn bào chữa cho mình: “Em không có nói lời thô tục nào cả, khi lừa bà ấy, em rất nghiêm túc. Nhưng sau đó bà ấy cứ nói bà ấy là mẹ em, bla bla sau đó em tức giận, cảm giác bà ấy đang mắng em, có chút không lễ phép, em liền bắt đầu nói chuyện khó nghe."
“Dù sao là nói, nếu bà ấy là mẹ em thì liền cho em 500 vạn, em sẽ cho bà ấy lại 1000 vạn…” mắt Lục Kiều Vi sáng lên, “Nếu em không cho bà ấy thì…”
Chết tiệt, nàng cũng không có 1000 vạn a.
“Tài khoản sao lại thế này?” Văn Cẩn Ngôn nhìn điện thoại đang rung của Lục Kiều Vi, cuối cùng đặt lên bàn.
Lục Kiều Vi nói: “Em nói đây là tài khoản của bạn gái em.”
Văn Cẩn Ngôn đưa điện thoại cho nàng, Lục Kiều Vi cũng không dám động tới, nàng lắc đầu liên tục, Văn Cẩn Ngôn nói: “Cầm đi, lát nữa chị sẽ gọi lại cho bà ấy, không có việc gì.”
Sao có thể không có việc gì, nào có người như nàng? Lừa tiền của mẹ vợ, tiền còn không ít, hơn 500 vạn.
Nàng cầm điện thoại của mình như cầm một quả bom nổ chậm.
Một nồi đồ ăn lớn, hiện tại xem ra cái gì cũng không ăn được, Lục Kiều Vi trong lòng, còn vẫn luôn nghe thấy Thích Nhất Hoan kìm nén tiếng cười.
Không nhịn được thì thôi đi, nàng ấy còn nói: "Đồ ăn ngon quá, Lục Kiều Vi, em nấu ăn ngon thật đấy. Về sau nếu mẹ của Cẩn Ngôn đến đây, em liền nấu cho bà ấy một bữa cơm, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì."
Nếu Lục Kiều Vi không phải người lớn, khóc không mất mặt thì hiện tại nàng đã khóc rồi, Văn Cẩn Ngôn gắp đồ ăn cho nàng rồi nói: “Ăn đi, không phải lần trước em nói thích ăn cái này nhất sao?"
"Em ăn không vô…"
Khóe mắt đẫm nước, Lục Kiều Vi bị đả kích, khịt mũi.
"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều, lát nữa chị sẽ nói chuyện với bà ấy, đảm bảo giải quyết hiểu lầm." Văn Cẩn Ngôn an ủi nàng, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.
Cô cũng muốn cười.
Lục Kiều Vi hít một hơi nói: “Vậy chị nói nhiều lời tốt đẹp về em một chút, nói em là người đứng đắn, chỉ vì hiểu lầm em mới lừa tiền.”
Thích Nhất Hoan nhịn không được nữa, nàng buông đũa xuống, đi tới cửa cười haha hai tiếng, cười xong, ngồi lại nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, tôi thật sự nhịn không được.”
Thích Nhất Hoan thật sự nhịn không được, vừa rồi Lục Kiều Vi nói còn khá khéo léo, nếu Văn Cẩn Ngôn nghe được toàn bộ quá trình, có lẽ sẽ trực tiếp bị Lục Kiều Vi thuyết phục. Có người chạm vào nàng dưới gầm bàn, nàng lấy khăn giấy che miệng, cố gắng nhịn cười.
“Đừng sợ, có chị ở đây.” Văn Cẩn Ngôn dỗ dành Lục Kiều Vi ăn, “Đợi lát nữa không có chuyện gì, em nghĩ đến liền không ăn gì, có phải lại muốn khổ sở nữa hay không? Nào, coi như không có chuyện gì xảy ra đi.”
Lục Kiều Vi rất lo lắng, trong miếng lại thèm, nàng cắn xương nghĩ: Buổi tối gọi điện thoại, nàng muốn biểu hiện tốt một chút, như vậy chết cũng đẹp một chút.
Nàng lặng lẽ gặm xương, trong lúc này đều là Văn Cẩn Ngôn gắp đồ ăn cho nàng, vốn là muốn ăn ít lại, tránh cho người khác nói tâm tình không tốt mà ăn còn khá nhiều, nhưng lại không khống chế được miệng mình.
Ăn xong, nàng hỏi Văn Cẩn Ngôn: “Tay nghề của em không tệ, nếu em nấu cho mẹ chị ăn, chị nghĩ bà ấy có thích không?”
“Chỉ cần chị thích là được rồi.” Văn Cẩn Ngôn bỏ chén đĩa vào máy rửa chén, nói: “Chị cũng không biết bà ấy thích gì, chị đã lâu không gặp bà ấy, thậm chí còn quên mất bà ấy trông như thế nào.”
Lục Kiều Vi không hỏi nữa vì sợ làm cô khổ sở.
“Bất quá, Vi Vi nấu ăn ngon như vậy, nhất định bà ấy sẽ thích.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Lục Kiều Vi gật đầu đi vào phòng khách, Thích Nhất Hoan quen biết Văn Cẩn Ngôn đã lâu, hẳn là biết mẹ của Văn Cẩn Ngôn là người như thế nào.
Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của nàng, Thích Nhất Hoan đoán được nàng muốn hỏi gì, liền nói: “Tôi gặp mẹ của cậu ấy không nhiều lắm. Khi còn nhỏ, tôi ấn tượng nhất chính là bà ấy rất cao quý, có chút giống quý tộc Anh quốc, làm gì cũng đeo găng tay, không giao tiếp nhiều với bọn tôi”.
Đó hẳn là một người rất nghiêm túc.
"Cẩn Ngôn nói đúng, em không cần quá lo lắng, cậu ấy với mẹ cậu ấy rất ít tiếp xúc, trong ấn tượng của tôi, mẹ cậu ấy đã bỏ đi khi cậu ấy còn học tiểu học." Thích Nhất Hoan nghĩ đến gì đó, ngồi nghiêng nói: "Em không biết đâu, khi Cẩn Ngôn còn nhỏ, khi đi học cậu ấy luôn mặc váy kiểu Anh, trên đầu còn đội mũ lưới."
“Mẹ chị ấy là người Anh sao?”
Thích Nhất Hoan lắc đầu, "Không phải, mẹ cậu ấy lớn lên ở Anh, bà ấy là con lai, tôi nghĩ cũng không khó ở chung như vậy."
Không phải Lục Kiều Vi lo lắng dư thừa, bất kể mối quan hệ của Văn Cẩn Ngôn với gia đình cô như thế nào, hay có cần sự chấp thuận của gia đình cô hay không, nàng đều phải có hình tượng tốt, dáng vẻ đáng tin cậy, như vậy khi ở bên Văn Cẩn Ngôn sẽ không có phản đối.
Ban đầu, nàng đã muốn trở thành một người rất đáng tin cậy...
Lục Kiều Vi ngồi yên, hít sâu vài hơi, cầm điện thoại lên, định hỏi mẹ, dù sao mẹ nàng cũng đã kết hôn nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm.
Sau khi gửi vài tin nhắn, mẹ nàng trả lời: [Con muốn đi gặp mẹ của Cẩn Ngôn sao? Đó là chuyện tốt a, nếu hai bên hiểu biết nhau thì sau này sẽ dễ ở chung hơn]
Lục Kiều Vi: [Con chỉ muốn hỏi mẹ ở chung thế nào, con đã gọi điện rồi, nhưng con cảm thấy... cảm thấy con không để lại ấn tượng tốt]
Mẹ Lục: [Con lại làm chuyện kinh thiên động địa gì à?]
Từ kinh thiên động địa này dùng đến quá chuẩn xác.
Lục Kiều Vi: [ Lừa tiền... mẹ là người từng trải, con muốn hỏi cách giải quyết vấn đề]
Bên kia im lặng hồi lâu, vốn dĩ Mẹ Lục trước nay chỉ gửi biểu tượng cảm xúc hoa mẫu đơn và hoa sen, trái tim như nước tĩnh lặng, lúc này lại gửi biểu tượng cảm xúc hút thuốc tang thương.
Mẹ Lục: [Mặc dù ta là người từng trải, nhưng ta chưa bao giờ lừa tiền mẹ chồng, con thật xuất sắc]
Lục Kiều Vi là nghiêm túc hỏi, nàng không hề nói đùa.
Mẹ Lục: [Con lừa bao nhiêu?]
Lục Kiều Vi: [500 vạn]
Mẹ Lục: [500 còn được, con có thể trả lại cho bà ấy một ngàn]
Mẹ Lục: [500 vạn???? Lục Kiều Vi, con giỏi lắm, 500 vạn mà cũng dám lừa? Ta với bà nội con là quan hệ mẹ chồng nàng dâu hơn ba mươi năm, ta đều không lừa bà ấy 5 xu]
Lục Kiều Vi: [Con không ngờ bà ấy lại gọi điện tới]
Mẹ Lục: [Con giỏi lắm!]
Có lẽ Mẹ nàng là khiếp sợ sinh ra tức giận, như thế nào lại sinh ra một cô con gái đưỡkc việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, còn liên tiếp gửi mấy biểu tượng cảm xúc để biểu đạt lời nói.
Này liền làm Lục Kiều Vi nghĩ đến mẹ của Văn Cẩn Ngôn.
Mẹ của Văn Cẩn Ngôn mở miệng nói "Hello", nàng liền đáp lại "hi", sau đó mẹ của Văn Cẩn Ngôn bắt đầu giao tiếp với nàng bằng tiếng phổ thông rất không tiêu chuẩn, nàng còn nghĩ đó là một nữ nhân có trình độ học vấn thấp nào đó đang lừa đảo.
Aiz.
Đợi mẹ nàng biểu đạt xong.
Lục Kiều Vi gửi một tin nhắn khác: [Con nên làm gì đây mẹ]
Mẹ Lục: [Ta chưa từng trải qua, nào biết làm sao?]
Hiện tại muốn khóc.
Mẹ Lục bảo nàng chuyển tiền về, chuyển tiền quốc tế còn phiền phức hơn, nàng phải đến ngân hàng làm thủ tục, trời lại tối, Lục Kiều Vi chỉ có thể nói chuyển tiền lại cho Văn Cẩn Ngôn.
Trò chuyện một lúc, Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc trở về.
Vốn dĩ định để bọn họ ở lại qua đêm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm tình Lục Kiều Vi có chút phức tạp, Thích Nhất Hoan quá phiền người, vẫn luôn không nhịn được cười.
Sau khi đưa họ ra cửa, Lục Kiều Vi trừng mắt nhìn Thích Nhất Hoan, làm Thích Nhất Hoan cười đến nấc lên.
Khi quay lại, Lục Kiều Vi tức giận nói: “Lần sau sẽ không mời Thích Nhất Hoan đến nữa. Hôm nay đều là tại chị ấy, lúc đó em đã muốn cúp điện thoại, chị ấy lại mang bộ dáng rất chuyên nghiệp kêu dọa mẹ của chị sợ đến ngất xỉu."
Khi đẩy cái nồi này đi, lúc này Lục Kiều Vi mới thở phào nhẹ nhõm, Văn Cẩn Ngôn cũng phối hợp nói: “Khó trách, dù sao Nhất Hoan đã quản lý quán bar năm sáu năm, kinh nghiệm làm lão bản cũng nhiều, người bình thường đều sẽ mắc mưu."
Lục Kiều Vi gật đầu, nhìn Văn Cẩn Ngôn đi vào thư phòng, liền đi theo, Văn Cẩn Ngôn đang xem báo cáo của DMD, những con số trên đều tăng thẳng tắp, đặc biệt là doanh thu mà buổi triển lãm trang sức mang lại đã vượt qua mấy tháng cao phong, nghiền nát những kỷ lục trước đó.
Lục Kiều Vi kéo ghế đến ngồi cạnh cô, Văn Cẩn Ngôn nhéo tai nàng, sắp tới lại có hội nghị quốc tế, sẽ rất bận rộn.
Nàng chờ lại chờ, không muốn làm phiền cô nên đi uống cốc sữa, nửa tiếng sau, đợi Văn Cẩn Ngôn đóng máy tính lại mới hỏi: “Khi nào chị gọi điện cho mẹ chị?”
"Không chờ được sao?" Văn Cẩn Ngôn cười hỏi.
Lục Kiều Vi xoa xoa tâm mình, “Đặc biệt hoảng.”
“Bây giờ chị gọi.” Văn Cẩn Ngôn đang định đứng dậy thì Lục Kiều Vi lấy điện thoại bà ra đưa cho cô như ảo thuật, còn bấm số cho cô.
Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Đừng khẩn trương, chỉ gọi điện thoại mà thôi."
Lục Kiều Vi dựa vào người cô, sợ cô nghe không rõ nên hỏi: “Em, em có thể ngồi lên đùi chị không?”
Văn Cẩn Ngôn hơi nghiêng người sang bên phải, Lục Kiều Vi nhanh chóng ngồi lên người cô, dụi dụi vào cổ cô, nhắc nhở: “Chị nhất định phải nói nhiều lời tốt đẹp về em đấy, biết không.”
“Nếu chị quên, em cứ sờ chị.” Văn Cẩn Ngôn nói.
"Chị gọi điện thoại đi, đừng sắc tình."
Văn Cẩn Ngôn ôm eo nàng, nhỏ giọng nói: “Vậy em ngồi lên đùi chị là không sắc tình sao?”
Lục Kiều Vi còn muốn phản bác, nhưng cuộc gọi đã được kết nối, cô nói bằng tiếng Anh thuần túy, Lục Kiều Vi nghe hiểu, mẹ của Văn Cẩn Ngôn hỏi cô đã nhận được tiền chưa, 500 vạn có đủ không.
Hiện tại nghe mẹ của Văn Cẩn Ngôn nói chuyện, nàng cảm thấy giọng nói của bà rất lạnh, giống như một phu nhân cao quý, trước đó Lục Kiều Vi nghĩ... oa, còn rất giỏi làm bộ, cho rằng nàng không nhìn ra sao? Trong phim <Lừa đảo kết xù> có nói những kẻ lừa đảo đều giống nhau, hành động thiếu kiên nhẫn khiến ta lo lắng sợ hãi, sau đó liền gửi tiền cho họ.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Phiền toái ngài lần sau gọi tới tự khai danh tính, bạn gái của tôi không biết ngài là ai, náo loạn một hồi có hiểu lầm không nhỏ, cái này làm tôi rất khó xử."
Lục Kiều Vi vội véo vào đùi cô, ghé vào tai cô nói: "Chị không thể nói như vậy, chị nói, em vô cùng xin lỗi, thật ngượng ngùng, em muốn trả lại tiền cho bà ấy, kêu bà ấy đừng để ý."
Văn Cẩn Ngôn cau mày, chọn mấy từ để nói, nhưng vẫn cường ngạnh, Lục Kiều Vi nhắc nhở cô: “Chị nói em rất xin lỗi.”
Từ "Xin lỗi" phát ra từ miệng Văn Cẩn Ngôn, đầu bên kia điện thoại im lặng, trái tim Lục Kiều Vi bay lên tới cổ họng, lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Một lúc lâu sau, bên kia mới hỏi: "Con có phải là Drill không?"
Văn Cẩn Ngôn ừm một tiếng: “Là tôi.”
Bầu không khí hai bên đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Kiều Vi khống chế hô hấp, tự hỏi có phải đã nói sai gì hay không.
Mẹ Văn nói: “Con thay đổi nhiều như vậy, mẹ rất kinh ngạc.”
Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, may mắn là bà ấy không tức giận.
Văn Cẩn Ngôn siết chặt tay nàng, xoa xoa các khớp xương của nàng, nói: "Ngài còn có việc gì sao? Hoặc là, sao ngài lại gọi cho tôi?"
Đối phương đột nhiên khen: “Bạn gái của con rất thú vị.”
Văn Cẩn Ngôn: “Cảm ơn lời khen của ngài, em ấy là một người hoàn mỹ.”
Mẹ Văn nói: "Ừm, đặc biệt là về mặt hài hước, con bé rất có thiên phú."
Hai người nói chuyện với giọng điệu rất giống nhau, đều rất nghiêm túc, khiến Lục Kiều Vi xấu hổ đến mức hận không thể kéo ra quần áo của Văn Cẩn Ngôn, ở bên trong chờ ngày tận thế.
Lục Kiều Vi không hiểu nhiều những gì họ nói, chủ yếu là vì họ nói tiếng Anh quá nhanh khiến Lục Kiều Vi không thể hiểu được.
Gần mười phút sau, Lục Kiều Vi tựa hồ đang nghe kênh quốc tế nào đó, Văn Cẩn Ngôn cúp điện thoại, hỏi: "Sao mẹ chị lại gọi điện thoại cho chị?"
"Lấy tiền."
"Hả?"
Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị là người thừa kế duy nhất trên danh nghĩa của bà ấy, bà ấy có một ít tài sản muốn chuyển giao cho chị, để chị làm thủ tục bàn giao.”
"Vậy chị phải xuất ngoại sao?" Lục Kiều Vi hỏi.
"Ừm, quá phiền toái, chị không có ý định đi, chuyện này nói sau."
Lục Kiều Vi kinh ngạc, nếu lời Mẹ Văn nói là sự thật thì số tiền sẽ là mấy trăm triệu, nàng bần cùng rơi nước mắt vì khiếp sợ.
Đương nhiên, có làm hay không là do Văn Cẩn Ngôn quyết định, Lục Kiều Vi không thể nói tiền của mẹ chị không lấy cũng uổng.
“Mẹ chị nói em thế nào?” Nàng khá lo lắng về đánh giá của Mẹ Văn đối với nàng.
"Bà ấy đọc báo quốc tế viết về em, nói em rất tài năng. Bà ấy cũng chúc chúng ta hạnh phúc, 500 vạn kia em cứ lấy đi, cho em." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.
“Thật sao?” Lục Kiều Vi cẩn thận nhớ lại, nàng không nghe thấy từ “hạnh phúc”.
Văn Cẩn Ngôn bổ sung thêm: “Bà ấy còn nói em rất hài hước.”
Lục Kiều Vi tin cái này, "Cảm ơn khích lệ, bình thường em khá nghiêm túc. Ừm... em vẫn không cần số tiền đó." Nàng lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nói: "Cho chị, đây là của chị, chị cầm đi, lấy số tiền này em cảm thấy không thoải mái."
Văn Cẩn Ngôn nhéo thẻ nói: "Giữ lấy đi, sau này còn sẽ dùng ở rất nhiều nơi, nếu cần vốn lưu động thì lấy tiền bên trong là được."
Lục Kiều Vi còn đang muốn đẩy, lại phát hiện sắc mặt Văn Cẩn Ngôn có chút u ám, không còn họat bát như trước, có lẽ là vì cuộc điện thoại này.
Trước đó nghe nói Văn Cẩn Ngôn đã lâu không liên lạc với ba mẹ, cũng không quan tâm ba mẹ bên kia thế nào, hiện tại đột nhiên liên lạc, chắc chắn cô rất không thích ứng.
Cũng có thể nghe ra từ ngữ khí nói chuyện điện thoại của cô vừa rồi, cả hai bên đều rất cứng nhắc, nói chuyện đều mang kính ngữ, người không biết còn cho rằng họ đang bàn chuyện làm ăn.
Lục Kiều Vi ôm cô nói: "Chị buồn ngủ chưa? Có muốn nghỉ ngơi không? Hôm nay chị phá lệ tăng ca!"
Văn Cẩn Ngôn xoa xoa má nàng, nói: “Tối nay chị muốn ngủ trong thư phòng, em có thể ngủ cùng chị.”
Lục Kiều Vi đỏ mặt, "Chị thật sắc tình nha!"
"Không phải sắc, mà là làm."
Văn Cẩn Ngôn để nàng khóa ngồi, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên môi nàng: “Ở bên em liền rất vui vẻ.”
Buổi tối, cửa thư phòng đóng lại, rèm cửa sổ kéo xuống, vạn vật yên tĩnh, Lục Kiều Vi ngồi ở trên bàn, bị Văn Cẩn Ngôn áp xuống.
…
Sau đó tương đối bận rộn, Lục Kiều Vi cơ bản mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào trang hoàng. Trong vòng một tuần, phòng làm việc đã tuyển dụng một ít nhân viên, an bài họ làm chức vụ tương ứng, mọi việc cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Lục Kiều Vi có văn phòng riêng, hiện tại mọi người nhìn thấy nàng đều sẽ gật đầu chào hỏi, địa vị của nàng đã cao lên rất nhiều, nàng rất vui, khi khai trương còn mời mọi người đi ăn cơm.
Buổi tối uống chút rượu, Văn Cẩn Ngôn lái xe tới đón nàng.
Lục Kiều Vi vẫy tay chào mọi người, lớn tiếng nói: "Đi thôi đi thôi, lần sau lại uống rượu cùng mọi người, tôi về nhà đây."
Sau đó, nàng nắm lấy tay Văn Cẩn Ngôn, cùng vẫy tay chào mọi người: “Nhớ kêu người nha.”
Một nhóm nhân viên thống nhất gọi là lão bản nương.
Lục Kiều Vi vui vẻ xong, lại rầu rĩ nói: "Lão bản nương không dễ nghe."
Nói xong nàng ngồi ở ghế phụ không ngừng cười, không ngừng hút ngón tay, hút một lúc mới nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cảm thấy buồn cười nên rút ngón tay nàng ra, Lục Kiều Vi lại nhét vào trong miệng.
Văn Cẩn Ngôn thắt dây an toàn, sờ cái bụng hơi căng lên của nàng, Lục Kiều Vi nói: “Chị đừng sờ em, em mắc tè."
Biết nàng nói chỉ là nghĩa đen, Văn Cẩn Ngôn vẫn cố ý trêu chọc nàng: “Vậy chị ôm em đi tè.”
"Không được, có rất nhiều người đang nhìn." Lục Kiều Vi nắm lấy tay cô cọ, "Xấu hổ quá xấu hổ quá, xấu hổ muốn chết, về đi tè, em nhịn lại."
Văn Cẩn Ngôn bị nàng làm cho ngứa ngáy muốn cúi xuống hôn nàng, vừa định dán vào môi nàng, Lục Kiều Vi liền quay đầu lại nói: “Em uống nhiều rượu, miệng rất hôi.”
"Chị lại không chê em."
“Em đây sợ làm dơ chị nha.” Lục Kiều Vi lại nói: “Chị là tiên nữ của em, tiên nữ không thể bị xâm phạm.”
Văn Cẩn Ngôn cười, nhìn đôi mắt thăm dò ngoài cửa sổ, vừa nâng cửa sổ vừa hỏi: "Trước kia em uống say thì sao? Cũng như vậy ư?"
"Khác, trước kia em là tiểu thiết kế sư, mỗi lần không say đều giả vờ say." Lục Kiều Vi nói: "Sau đó em sẽ giả vờ đánh đấm, nếu ai ngồi bên cạnh dám chạm vào em, em sẽ đánh người đó."
"Thông minh không?"
“Quá thông minh, sao có người thông minh như vậy.” Văn Cẩn Ngôn chỉnh lại chỗ ngồi, tìm cho nàng một tư thế thoải mái nhất.
Trong khi lái xe, Lục Kiều Vi lại bắt đầu hút ngón tay, hút ngón tay lại bắt đầu cười.
"Sao vậy?" Đến đèn đỏ, Văn Cẩn Ngôn giật cổ áo của nàng, Lục Kiều Vi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hôm nay có người gọi em là lão bản, là loại lão bản giống như Thích Nhất Hoan."
Cho nên, nàng bị kêu đến u mê, không cẩn thận liền uống quá nhiều, uống rượu liền muốn tìm người chia sẻ, muốn nói chuyện về Văn Cẩn Ngôn, rất rất vui vẻ.
Kích động này khiến mặt nàng càng đỏ hơn, Văn Cẩn Ngôn áp xuống tất cả sự bất an trong lòng, cũng mừng cho nàng.
Lục Kiều Vi bước đi loạng choạng, Văn Cẩn Ngôn ở bên cạnh đỡ nàng, nàng rầm rì kéo tay áo Văn Cẩn Ngôn, muốn đi vệ sinh.
Văn Cẩn Ngôn cởi cúc quần, bụng nàng tròn trịa, Lục Kiều Vi sợ tụt quần nên chống hai bên đi vào nhà.
Lần này nàng say đến lợi hại, chưa về đến nhà đã bắt đầu cởi quần áo, gần như chỉ mặt đồ lót chạy khắp nơi, Văn Cẩn Ngôn dỗ dành nàng một lúc lâu mới dừng lại.
"Tôi buồn ngủ, đều không cho tôi ngủ." Lục Kiều Vi rầm rì, "Em khó chịu, em có thể ngủ đứng."
"Chị tắm cho em."
“Tối nay chúng ta không làm tình.” Lục Kiều Vi nói thêm.
"Không làm không làm." Văn Cẩn Ngôn bế nàng vào phòng tắm, Lục Kiều Vi nhắm mắt hưởng thụ, lúc này nàng thật sự đã ngủ rồi, nàng chỉ biết Văn Cẩn Ngôn mát xa rất thoải mái.
Ngày hôm sau thức dậy, nàng không hề cảm thấy khó chịu, chỉ thấy trong người tràn đầy năng lượng, bước đi vẫn còn lảo đảo, Văn Cẩn Ngôn không có ở trong phòng, nàng mặc đồ vào rồi đi xuống cầu thang.
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ ở dưới lầu, mặc váy màu vàng trắng, đội mũ lưới, bà chớp mắt nhìn qua.
Tâm nói người này là ai vậy?
Nàng nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha đối diện, phát hiện người phụ nữ kia còn khá trẻ, rất đẹp, có chút giống người nước ngoài.
Nhìn xong, lại nghĩ nếu đến nhà nàng thì nhất định phải chiếu cố như khách nhân, Lục Kiều Vi lễ phép nói: “Ngài muốn uống trà không?”
Người phụ nữ lắc đầu.
Lục Kiều Vi ò một tiếng, dừng một lúc rồi nâng cằm nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cởi mũ lưới, bới tóc lên, trông giống như phu nhân thuộc tầng lớp quý tộc Anh, hai người nhìn nhau, đầu óc Lục Kiều Vi mơ hồ, có chút đau.
Nàng nhìn bà ấy một lúc lâu, trì độn nghĩ rằng người phụ nữ này trông giống Văn Cẩn Ngôn.
Giống Văn Cẩn Ngôn?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ngài là, ngài là mẹ của Văn Cẩn Ngôn sao..." Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gật đầu với nàng, Lục Kiều Vi đột nhiên thanh tỉnh, giọng nói thay đổi vài tông, "Mẹ? Mẹ... Ôi mẹ ơi!"