Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 92



Ở trong sân cũng không có dã bách hợp nào.

Văn Cẩn Ngôn ôm Lục Kiều Vi đến trước cửa sổ, hôn lên vai nàng, bảo nàng nhìn bóng đêm ngoài sân, phía dưới có bãi cỏ xanh mướt, ánh đèn từ đường bên ngoài chiếu vào trong sân, khiến khu vực đó vô cùng yên tĩnh.

Cô cố ý nói vào tai Lục Kiều Vi: “Cỏ cứng như vậy, rất đau người, lăn lộn trong cỏ, em có chịu được không?”

Không đợi Lục Kiều Vi trả lời, cô nhẹ nhàng nhéo một bên chân của Lục Kiều Vi, “Giống như vậy.”

Lục Kiều Vi kêu lên một tiếng, khó chịu nghiêng đầu, cố gắng tránh khỏi khi dễ của cô, Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Em thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua sao? Em rất dính người, làm gì cũng muốn chị ôm."

Xấu hổ muốn chết.

Lục Kiều Vi che miệng cô, lại bị Văn Cẩn Ngôn liếm lòng bàn tay, sau đó nắm lấy tay đi xuống.

Hành động của cô hoàn toàn khác với ôn nhu lúc này, rõ ràng là rất hung hăng, nhưng lời nói lại vô cùng ôn nhu, “Sau này, chị sẽ trồng hoa trong sân, cùng em hái hoa lấy mật, em có thích ăn mật không?”

Lục Kiều Vi lắc đầu, nàng thích ăn cay.

Lúc này Văn Cẩn Ngôn có chút đáng sợ, ôm nàng chặt đến mức làm nàng có chút đau, làm nàng hối hận vì lời khoác lác trước đó.

Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân a.

"Em thích ăn mật."

Văn Cẩn Ngôn nhéo mặt nàng, muốn nhìn bộ dáng muốn khóc của nàng.

Kỳ thực đêm đó Văn Cẩn Ngôn cũng không nói nhiều, lúc sắp hung hăng sẽ đột nhiên nói chuyện ôn nhu, nhưng càng như vậy, Lục Kiều Vi càng kinh hãi, không phân biệt được đâu mới là Văn Cẩn Ngôn chân chính.

Lúc này nàng chỉ có thể ôm chặt Văn Cẩn Ngôn, sợ cô lại biến thành người khác, trở thành xa lạ, vài lần biến hình liền biến mất không thấy.

Lúc kết thúc, Lục Kiều Vi nằm trên giường thở dốc, Văn Cẩn Ngôn rất có tinh lực mà nằm nghiêng bên cạnh nàng, hỏi: “Chị làm có tốt không? Có xem như là nữ nhân chăm chỉ khổ làm không? Có rất ít nữ nhân như chị nha, em phải quý trọng đấy."

Lục Kiều Vi há miệng thở dốc, giọng khàn khàn, lại không dám vùi mình vào trong hố, nàng vỗ nhẹ vào vai Văn Cẩn Ngôn nói: “Oai, chị rất tốt."

"Chị sẽ đối tốt với em cả đời."



Dù hồ nháo một đêm nhưng Lục Kiều Vi vẫn dậy sớm, không khí trong nhà vẫn rất lạnh nhạt, trong bữa cơm cũng rất yên tĩnh.

Ăn xong, nàng ngồi cạnh bàn uống trà, Lục Kiều Vi lén nhìn phu nhân Jones rồi nhìn Văn Cẩn Ngôn, hai người kia đều im lặng, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ giao nhau nhưng vẫn không nói một lời.

Nàng muốn phá bỏ xấu hổ, nói chút chủ đề, nhưng nàng lại không dám nói, uống liên tục hai tách trà, thật sự chịu không nổi lại đứng dậy đi vệ sinh.

Khi nàng quay lại, ở nhà có một nhóm người, đều là người nước ngoài, mỗi người đều cầm tập văn kiện trên tay, lưu loát nói hết câu này đến câu khác bằng tiếng Anh.

Lục Kiều Vi vốn tưởng đây là đội luật sư mà phu nhân Jones đưa đến để chuyển tài sản cho Văn Cẩn Ngôn, nói thật thì nàng có thể hiểu được tâm tình của Văn Cẩn Ngôn.

Vấn đề không phải là bao nhiêu tiền mà là mười năm không gặp, đột nhiên nhận được một số tiền lớn, đáng ra việc này chỉ rất quen thuộc cùng rất thân thiết mới làm, nhưng hiện tại đã trở thành bồi thường lạnh nhạt.

Có lẽ cũng không phải bồi thường, bởi vì Văn Cẩn Ngôn có tiền, không cần người khác tặng, chỉ là một quá trình cho và nhận, không hề có chút cảm xúc nào.

Nói chuyện nửa tiếng, Văn Cẩn Ngôn cầm văn kiện lên xem một lúc, bên trong toàn tiếng Anh, Lục Kiều Vi đại khái có thể hiểu được một ít, tổng tài sản là động sản cùng bất động sản là bao nhiêu, còn sở hửu thêm bao nhiêu tiền mặt, sẽ phải nộp bao nhiêu thuế.

Tài sản của phu nhân Jones bao gồm các quặng, xem phía sau còn có đồ trang sức, trong số đó có một viên kim cương rất lớn, trên đó nói là được giữa trong két sắt ở một ngân hàng nào đó, phần giới thiệu ghi là 26 carat.

Phu nhân Jones không có biểu cảm gì, bà nói với luật sư thuế sẽ trừ vào tài khoản của bà, bà có thể trực tiếp chuyển tài sản cho Văn Cẩn Ngôn.

Sau đó, bag nhìn Văn Cẩn Ngôn, hỏi: “Trang sức chuyển đi đâu, Paris hay ở đây?”

Văn Cẩn Ngôn nói: “Ở đây.”

Phu nhân Jones ký rất nhiều văn bản, một chồng giấy dày, khi bút được chuyển đến tay Văn Cẩn Ngôn, trong tay tràn ngập hơi nóng, cô cúi đầu ký, đầu bút hạ xuống tờ giấy, tạo thành một vệt mực nhỏ.

“Tôi có tài sản của riêng mình.” Văn Cẩn Ngôn trầm giọng nói.

Nói ra có chút khó xử, phu nhân Jones im lặng một lúc, sau đó tổng luật sư bên cạnh nói: “Phu nhân Jones chỉ có ngài là người thừa kế, ấn theo pháp luật, tài sản nên được chuyển cho ngài."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, ký rất nhiều văn kiện.

Sau đó, còn có một nhóm người đến nhà cùng Văn Cẩn Ngôn tính toán các loại cổ phiếu và đầu tư, Lục Kiều Vi vừa nghe số liệu đã đau đầu, nàng căn bản không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ có một tin tức là -- có tiền, rất có tiền.

Bận rộn đến tối, mọi người ở nhà gần như đã về hết.

Lục Kiều Vi hỏi: “Xong chưa?”

"Chưa." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị còn phải lấy một ít chứng chỉ, ngày mai phải đi ra ngoài vài lần, em có muốn đi cùng chị không?" Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Kiều Vi, ý là muốn Lục Kiều Vi đi cùng.

Lục Kiều Vi nói: “Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

"Được, em muốn ăn gì?"

Phu nhân Jones đã đến đây hai ngày, cách nấu nướng ở nhà gần với phong cách Anh, bà rất chú trọng lễ nghi trên bàn ăn, đĩa rất to, đồ ăn lại rất ít, ăn hai miếng là hết, sau đó vẫn luôn đổi đĩa.

Mỗi lần như vậy nàng không có can đảm ăn quá nhiều, nói ra cái này còn có chút xấu hổ.

Lục Kiều Vi nói sơ qua vài món rồi hỏi: “Có muốn mang mẹ của chị theo không?”

“Để xem ngày mai bà ấy có đóng gói hành lý hay không.”

Ngày hôm sau, xe đã chuẩn bị sẵn ở ngoài, nhưng phu nhân Jones lại không thu dọn hành lý nên đương nhiên cũng không nói gì về việc trở về.

Lúc làm thủ tục có chút nhàm chán, Lục Kiều Vi ngồi cạnh cô xem điện thoại, có lẽ vì dáng vẻ của Văn Cẩn Ngôn và phu nhân Jones nên người ta thường lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người.

Lục Kiều Vi thấy rất phiền, đi qua đòi tiền bọn họ, lúc này sau đó đám người mới cất điện thoại đi.

Không có những ánh mắt đó, cuối cùng nàng cũng có thể thoải mái xem điện thoại, khi lướt qua, nàng thấy một mục hot search, ngày mốt là lễ trao giải Kim Tinh, tất cả ảnh chụp minh tinh tham gia trao giải đã được đăng lên, Lục Kiều Vi vội vàng tìm ảnh chụp của đại minh tinh.

Đại minh tinh theo phong cách cá tính, dáng người cao, ngũ quan cân đối, buộc tóc đuôi ngựa, đeo một chiếc cúc áo "song bướm" bằng đá quý trước ngực, còn đeo khuyên tai, tất cả đều màu đen, cực kỳ soái, rất đẹp mắt.

Phía dưới bình luận toàn là đánh giá tốt, có người hỏi cô ấy mua trang sức ở đâu, đại minh tinh rất hào phóng, đặc biệt trả lời từng bình luận, đồng thời cũng thích trang phòng làm việc mà Lục Kiều Vi đăng ký mấy ngày trước trên weibo.

Đại minh tinh có 30 triệu fan, với một tag như vậy, số lượng fan của phòng làm việc đã tăng vọt lên 100.000, hơn nữa, trước đây Lục Kiều Vi đã từng lọt top hot search, độ nổi tiếng khá cao khiến phòng làm việc liền có chút phổ biến.

Lục Kiều Vi xem qua ảnh quá khứ của đại minh tinh, trước kia đại minh tinh cũng từng theo phong cách ngầu, đồ trang sức cô ấy đeo đều là nhà tài trợ tài trợ.

Càng nhìn, Lục Kiều Vi càng cảm thấy có gì đó không đúng!

“Sao em còn nhìn cô ấy a?” Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói vào tai nàng, “Lần trước xem, lần này vẫn xem.”

"Chị xem..." Lục Kiều Vi đưa điện thoại cho cô, chọn mấy tấm ảnh đã lưu trong album, Văn Cẩn Ngôn nói: "Em còn lưu ảnh của cô ấy, làm trong lòng chị cảm thấy không thoải mái, có chút chua."

"Ai nha, chị đừng ghen." Lục Kiều Vi nhắc nhở cô xem kỹ, "Chị xem, em đã thiết kế cho cô ấy hai bộ trang sức, trang phục của cô ấy ban đầu nhằm mục đích phối hợp với trang sức hồng ngọc 'song bướm', thiết kế này có hai màu đen đỏ, nhưng cô ấy đang mặc tây trang đen, còn đeo trang sức đen.”

Màu đen trên nền đen, sẽ lấn át màu sắc, trông hơi kém.

Lục Kiều Vi nói: "Em đã nói với cô ấy nên kết hợp trang phục nào, em nghĩ trước kia cô ấy rất chú trọng phong cách ăn mặc, nhưng hôm nay cô ấy lại phối sai."

Văn Cẩn Ngôn nói: “Nếu không hợp thì chính là phối sai, có thể là do cô ấy không nắm rõ, hoặc là xào nhiệt độ, không phải đây là điều mà giới giải trí thích sao?”

Lời này nói cũng đúng, nhưng mà...

Lục Kiều Vi thần bí nói: "Cô ấy đang đeo trang sức nam, thực sự là trang sức nam! Chị nhìn xem cô ấy đều không đeo kẹp tóc, vòng cổ với nhẫn!" Nàng phóng to một số bộ phận chính, lấp đầy màn hình bằng màu da thịt.

Văn Cẩn Ngôn cau mày, lại hỏi: "Em chú ý tới cái này làm gì? Còn nghiêm túc như vậy!"

"Em đang nhiều chuyện a!"

"..."

Vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn giống như một quả nho chua đột nhiên bị hút khô nước, biến thành một quả nho khô, đột nhiên không có lý do gì để phản bác.

Lục Kiều Vi nói: “Nếu không, chị cho rằng em để ý tới cái này làm gì?” Nàng lại hạ giọng, nhéo nhéo tai Văn Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói với cô: “Em nói cho chị biết, đại minh tinh tìm em kêu làm hai bộ, đồ đôi, ban đầu em thiết kế kiểu nữ trông rất đẹp, rất xứng với trang phục của cô ấy, nhưng giờ cô ấy lại đeo của nam, em liền nghĩ có gì đó không đúng”.

Văn Cẩn Ngôn chỉ ra mấu chốt: “Em nghi ngờ đối tượng của cô ấy là nữ sao.”

Lục Kiều Vi điên cuồng gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô: "Cùng chị ăn dưa quá tuyệt vời! Đương nhiên đó chỉ là đoán thôi, có lẽ cô ấy thích cái màu đen hơn!"

Trước kia nàng không biến thành gà, đi đến đâu cũng có cột điện thoại cùng rừng sắt thép, nhưng hiện tại nàng nhìn ai cũng vàng như chính mình, luôn cảm thấy người ta cũng là gà.

"Này em có tình là radar gà không? Hahaha." Lục Kiều Vi vuốt mình lại sờ vào mặt, "Người khác có thể nhìn ra em là gà không? Nhìn em có giống không? Này sao có thể phân biệt được?"

"Chị không biết, radar của em bị chị che chắn rồi." Văn Cẩn Ngôn nói, "Chỉ có chị mới có thể nhìn thấy em, người khác không thể nhìn thấy em."

“Chị thật buồn nôn.” Lục Kiều Vi ngượng ngùng hất tay cô ra, hỏi: “Việc của chị xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Văn Cẩn Ngôn chỉ vào hàng dài người đang xếp hàng làm việc gì đó.

Lục Kiều Vi nhìn phu nhân Jones ngồi đối diện, Lục Kiều Vi đưa điện thoại cho Văn Cẩn Ngôn rồi đi lấy cốc nước cho phu nhân Jones.

Phu nhân Jones nói lời cảm ơn, hơi câu khóe miệng như đang cười với nàng.

Lục Kiều Vi lại ngồi xuống, Văn Cẩn Ngôn đang xem album ảnh của nàng, Văn Cẩn Ngôn nói: “Aiz, sao trong album của em lại có nhiều nữ nhân như vậy?”

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: “Em đang định cho chị xem. Chị xem, những nữ nhân này cũng là minh tinh, người đầu tiên hợp tác với đại minh tinh trong phim truyền hình cổ trang, quan hệ của họ rất tốt, thường xuyên đi ăn cùng nhau. Còn cái này là phim văn học, còn là phim được lọt vào danh sách trao giải, hai người này đều cùng nhau đi tranh cử, nhưng hai người lại là đối thủ một mất một còn, thường xuyên tranh cãi. Người cuối cùng là nữ xứng độc ác trong bộ phim hiện tại, chị cảm thấy là ai?"

Văn Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lắc đầu rồi nói: “Đều không phải.”

Sau đó, cô giúp nàng xóa mấy bức ảnh đi.

Lục Kiều Vi cảm thấy mục tiêu mình nhắm đến khá chính xác, nàng lẩm bẩm: "Sao chị lại xóa hết rồi? Em còn chưa ăn dưa xong."

Vẻ mặt của nàng có chút tức giận, Văn Cẩn Ngôn vuốt màn hình, tắt đi bật lại rồi nói: “Em muốn biết là ai không?”

"Muốn!"

Ai ở tuổi nào mà không muốn ăn dưa?

Văn Cẩn Ngôn nói: “Lát nữa chị sẽ gọi cho thư ký, để giúp cô ấy tra giúp em.”

"A? Này cũng quá hưng sư động chúng, truyền ra sẽ rất rắc rối, hơn nữa..." Nàng nhỏ giọng: "Nếu người khác biết chị kêu thư ký đi tra việc này có phải có chút xấu hổ hay không? Về sau hình tượng đứng đắn của chị sẽ bị hủy hoại, vẫn là thôi đi, buông tha cho thư ký đi."

"Hình như có chút không đứng đắn." Văn Cẩn Ngôn cẩn thận bình phẩm, gọi người đưa cho cô một cuốn sổ, cô vẽ sơ đồ quan hệ, giống như nghiên cứu biểu đồ đường cong kinh tế, nghiêm túc phân tích cùng nàng xem đại minh tinh có khả năng hẹn hò với ai.

Lục Kiều Vi xem đến sửng sốt, ở bên cạnh cô nghiên cứu hồi lâu, vạch chỗ này vạch chỗ kia, cuối cùng đi đến kết luận, tính cách đại minh tinh không tốt, nói chuyện cũng không dễ nghe, hẳn là vẫn độc thân.

Chậc chậc.

Lục Kiều Vi cầm tờ giấy thở dài: "Nhìn đến kết luận này, em liền nghĩ tới chính mình, tính tình của em cũng không tốt, làm việc không suy nghĩ, may mắn là có chị ở đây, nếu không sợ là đời này em sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại rồi."

Văn Cẩn Ngôn nhịn cười, nghiêm túc gật đầu.

Luật sư phía trước gọi cô đến ký, cô nói với Lục Kiều Vi: "Sau này ăn dưa nhớ mang chị theo, chị phân tích cái này siêu cấp chuyên nghiệp."

Lục Kiều Vi nghiêm túc gật đầu, cũng cảm thấy cô chuyên nghiệp.

Một lúc sau, Lục Kiều Vi cũng nhận được bao lì xì mà đại minh tinh gửi đến, nói cô ấy rất thích hiệu ứng phối với quần áo.

Lục Kiều Vi nhận tiền, trong lòng rất băn khoăn, đặc biệt muốn nói về bộ trang sức kia, vì tính chuyên nghiệp nên nàng đã nhịn xuống.

Buổi tối ăn cơm bên ngoài, vốn dĩ nàng muốn đến nhà hàng Tây, nhưng phu nhân Jones đã chủ động nói muốn ăn thủ đồ ăn ở đây.

Lại về nhà, trong sân có mấy người thợ trang hoàng đang làm việc, thiết kế tường trước đó đã được sửa lại, Lục Kiều Vi tò mò đi tới nhìn nhìn rồi hỏi: "Đây là làm gì vậy? Muốn thay đổi thiết kế gì trong nhà sao?"

Thợ trang hoàng nói: “Văn tiểu thư nói tường sân nên xây cao hơn, phía trên trồng một ít cây xanh, phía dưới trồng một ít hoa hồng đỏ và dã bách hợp, như vậy khi hoa nở, cả sân đều tràn ngập hương thơm."

"Trồng, trồng dã bách hợp..." Lục Kiều Vi quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn đi tới cửa, Văn Cẩn Ngôn nhún nhún vai, hai tay chắp sau lưng nhàn nhã đi vào trong nhà.

Sợ mọi người nghe ra cái gì, Lục Kiều Vi đi vào phòng nói với Văn Cẩn Ngôn: "Sao chị lại bảo người ta trồng dã bách hợp? Thật không biết xấu hổ, nếu người khác phát hiện thì phải làm sao?"

"Em không thích sao? Hơn nữa chẳng phải cái này là bình thường sao? Có sở thích đặc biệt thì có gì sai?"

Văn Cẩn Ngôn đúng lý hợp tình nói, nhẹ nhàng gãi mũi nàng, lại nói: “Em thích cái gì chị đều cho em, vui không.”

Trong lòng Lục Kiều Vi vui vẻ, nhưng trên mặt lại giả vờ tức giận, nàng lén đứng trên ban công nhìn, tưởng tượng hoa nở, lại nghĩ đến bộ dáng mình và Văn Cẩn Ngôn lăn lộn.

Thật ngượng ngùng.

Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên nói: “Hôm nay chị cùng bà ấy nói mấy câu.”

"Thế nào?"

"Cảm giác cũng được." Văn Cẩn Ngôn nói: "Rất nhiều chuyện chị không nhớ rõ, chị rất ít khi nói chuyện với bà ấy, khi còn nhỏ cũng như vậy, ký ức quá ít."

Lục Kiều Vi kiễng chân lên sờ đầu cô: “Nếu trước kia không tốt thì cũng đừng bận tâm.”

“Ừm.” Văn Cẩn Ngôn rất nhẹ nhàng nói vào tai nàng: “Chị không sợ bà ấy, chị sợ em.”

"Nói bậy gì đó! Em lại không phải cọp cái! Em rất hung dữ sao? Hả?"



Phu nhân Jones vẫn chưa nói muốn rời đi, cho nên Lục Kiều Vi đương nhiên không thể kêu bà rời đi, mấy ngày nay người ta thường đến nhà, còn bận rộn chuyện tài sản.

Dù sao thì mỗi ngày giải quyết được một ít, cảm giác như mất cả tháng.

Ngày thường, khi Lục Kiều Vi đi làm, trong nhà đều nhờ quản gia chiếu cố, phu nhân Jones cũng không nói gì, để các nàng làm việc của chính mình.

Sau hai ngày không đến phòng làm việc, Lục Kiều Vi lần đầu tiên xem xét lượng đặt hàng, so với trước đó, lượng đặt hàng đã tăng gấp ba lần, hiển nhiên phòng làm việc không có đủ thiết kế sư.

Trong cuộc họp buổi sáng, Lục Kiều Vi yêu cầu tuyển thêm hai thiết kế sư, nàng sẽ tự chọn, thiết kế phải xuất sắc, sau đó sẽ lọc danh sách trước, không thể nhận tất cả các đơn, không nhận đơn từ các thương hiệu.

Khúc Thanh Trúc đưa ra thêm hai đề xuất quản lý, sau đó tan họp.

Khi đi ra, Khúc Thanh Trúc nói: “Mình đã xem báo cáo tài chính, tốt hơn nhiều so với những gì chúng ta mong đợi, chờ tới cuối năm hẳn là có thể mở xưởng trang sức.”

Lục Kiều Vi cũng vừa xem qua, nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại kìm nén không lộ ra ngoài, muốn tỏ ra thành thục ổn trọng một chút, nàng nắm lấy cánh tay Khúc Thanh Trúc, rất đắc ý: “Tháng này mình chịu áp lực rất lớn, sợ quản lý không tốt, cảm ơn cậu nha, có cậu hỗ trợ tớ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Khúc Thanh Trúc cười nói: "Cậu đừng coi thường chính mình, hiện tại cậu đã là lão bản. Đúng rồi, mẹ của Văn Cẩn Ngôn còn chưa đi sao?"

Lục Kiều Vi nói: "Chưa, quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất lạnh nhạt, nhưng mình có thể cảm nhận được, có lẽ phu nhân Jones muốn thân cận với Văn Cẩn Ngôn nên cố tình trì hoãn việc rời đi, aiz, xem không hiểu."

"Tính tình Văn tổng lạnh lùng, có thể khó thân cận. Nếu mẹ của chị ấy cũng lạnh lùng, hai khối băng đặt cạnh nhau sẽ có khoảng cách lớn."

"Ai nói? Văn Cẩn Ngôn nhà mình rất ôn nhu, aiz, là một tiểu đáng thương." Lục Kiều Vi thở dài, xoa xoa cái eo làm việc quá sức của mình, hai ngày nay nàng còn mệt hơn đi làm.

Mấy ngày nay Văn Cẩn Ngôn đều sẽ nói lời âu yếm với nàng, trước đây nàng luôn cho rằng Văn Cẩn Ngôn cái gì cũng biết, rất mạnh mẽ, bỗng nhiên nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn khổ sở, lộ ra mặt yếu ớt, trái tim nàng liền đau.

Khúc Thanh Trúc hoàn toàn không hiểu nàng đang nghĩ gì, mặc dù Văn Cẩn Ngôn lật xe ở trước mặt nàng nhiều lần như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan cố tin rằng Văn Cẩn Ngôn là một tiểu đáng thương.

Có lẽ đây chính là tình yêu.

Cô câu môi, trong đầu hiện lên hình ảnh Thích Nhất Hoan đang ghé lên người cô, xoa xoa ngực cô, ở bên tai cô gọi tỷ tỷ.

“Sao vậy?” Lục Kiều Vi quay đầu nhìn cô.

“Không sao.” Khúc Thanh Trúc hoàn hồn, đi theo nàng về phía trước.

Khi đến văn phòng, một thiết kế sư chạy đến gọi, nói có một khách hàng nói rằng có quen biết với Lục Kiều Vi, muốn được Lục Kiều Vi thiết kế, hỏi Lục Kiều Vi có muốn tiếp đón không.

Trong khoảng thời gian này, Lục Kiều Vi bận rộn với đơn của đại minh tinh, đơn còn chưa ra, nàng hỏi: "Đối phương có nói tên gì không?"

"Có, cô ấy nói tên là Túc Vĩnh Ỷ."

"Túc Vĩnh Ỷ?"

Sau buổi trình diễn trang sức lần trước, nàng và Túc Vĩnh Ỷ đã không gặp một thời gian, trước đây Túc Vĩnh Ỷ cũng làm thiết kế trang sức nên có lẽ không phải vì lý do thiết kế mà tìm nàng.

Chẳng lẽ là vì... Cố Tinh Thần?

Lục Kiều Vi bảo thiết kế sư làm việc, nàng đích thân tiếp đón Túc Vĩnh Ỷ.

Túc Vĩnh Ỷ mặc một bộ quần áo rất thời thượng, có lẽ là từ loạt thời trang mới mùa này, cô mặc áo khoác sọc trắng với váy dài đến đầu gối, phong cách luôn rất soái, đứng ở cửa như người mẫu.

Cô lễ phép gõ cửa khi bước vào.

Lục Kiều Vi mời cô ngồi xuống, lễ phép chào hỏi: “Sao hôm nay cô có thời gian tới đây vậy?”

"Tôi tìm cô thiết kế, trước đây tôi đã muốn tìm cô làm." Túc Vĩnh Ỷ lại khen, "Phòng làm việc của cô rất tốt, ra dáng nhanh hơn tôi nghĩ. Lúc tôi về nước tự mình lăn lộn phải mất nửa năm mới mở được phòng làm việc."

Sau đó Lục Kiều Vi nhớ tới Túc Vĩnh Ỷ đã về nước phát triển, thành lập thương hiệu của riêng mình.

"Có bạn bè hỗ trợ nên tương đối nhanh," Lục Kiều Vi hỏi Túc Vĩnh Ỷ: "Cô muốn làm thiết kế gì? Tôi nhớ cô cũng có thể tự thiết kế trang sức."

"Lúc đó tôi gặp khó khăn nên phải kinh doanh lĩnh vực này, lúc đầu tôi không thích thiết kế trang sức, sau này tôi cũng không còn nhiệt tình nữa." Túc Vĩnh Ỷ nghiêm túc nói: "Tôi đến gặp cô thực sự là vì chuyện thiết kế."

Vừa nói cô vừa tháo chiếc vòng cổ là chiếc vòng tourmaline dưa hấu được buộc bằng một sợi dây màu đỏ.

Lục Kiều Vi sửng sốt.

Từ lần đầu gặp Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ đã đeo chiếc tourmaline này, có thể nói là khá quý giá, hiện tại lại trực tiếp kêu nàng thiết kế cho cô.

"Cô nghiêm túc chứ?"

Túc Vĩnh Ỷ gật đầu, nói: "Phiền toái cô giúp tôi thiết kế một chút, cũng thiết kế một chiếc vòng cổ, được không?"

Tourmaline dưa hấu này cònlà một viên đá thô, bề mặt không bằng phẳng, chưa được đánh bóng, xem ra đã thuộc quyền sở hữu của Túc Vĩnh Ỷ kể từ khi chui ra khỏi lòng đất.

Túc Vĩnh Ỷ nói: "Đừng thay đổi hình dạng hiện tại, đừng đánh bóng, chỉ cần giữ nguyên hình dạng hiện tại, có thể không?"

"Có thể."

Yêu cầu của khách hàng đến thiết kế riêng về cơ bản cũng giống như cô, họ không cần làm viên đá đẹp hơn mà vẫn giữ được hình dáng ban đầu, giống như điều này có thể vĩnh viễn gìn giữ một đoạn tình cảm sắp biến mất vậy.

Nàng đã thiết kế rất nhiều, còn nghe rất nhiều câu chuyện.

Lục Kiều Vi hỏi: “Cô muốn làm kiểu gì?”

Túc Vĩnh Ỷ nói: “Tôi muốn thiết kế cho một người, cô chỉ cần thiết kế theo cô ấy là được.”

Lục Kiều Vi dừng một chút, nói: "Là ai? Cho tôi xem ảnh, hoặc kể cho tôi nghe tính cách của cô ấy cũng được."

Túc Vĩnh Ỷ nói: "Cô biết cô ấy, lần trước tôi nghe thấy cô gọi cho cô ấy, cô giúp tôi liên lạc đi, viên tourmaline này là lúc trước cô ấy đưa cho tôi."

Ngữ khí của cô chậm lại, chân thành nói: “Tôi đang tìm cô ấy.”

Nếu không tìm được thì chỉ có hai lý do, một là không muốn cô tìm được, hai là chưa dùng hết toàn lực.

Lục Kiều Vi đã nghe Văn Cẩn Ngôn nói về chuyện của Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ xuất ngoại, Cố Tinh Thần ở trong nước, không biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng hai người không gặp lại nhau, sau đó Cố Tinh Thần đổi tên rồi biến mất.

Lục Kiều Vi không muốn suy đoán quá nhiều về cảm tình của người khác, nàng cười nói: “Tôi chỉ là một thiết kế sư, không giỏi tìm người.”

Túc Vĩnh Ỷ im lặng hít một hơi thật sâu, nói: "Xin lỗi, là tôi đường đột, tôi còn tưởng cô có thể hiểu được tâm tình của tôi."

Những lời này nghe có vẻ khó hiểu, Lục Kiều Vi không hiểu tại sao nàng lại phải hiểu tâm tình của cô, tình cảm không phải là chuyện cá nhân sao, sao có thể liên quan đến người khác.

Trò chuyện một lúc, với tinh thần hiếu khách, Lục Kiều Vi rót cho cô một tách trà rồi nói: “Chuyện tình cảm của chúng ta khác nhau, tôi cũng không giúp được gì nhiều cho cô, hẳn là cô đã biết cô ấy là ai rồi, cũng nên đi tìm cô ấy, chỉ là cô ấy không thấy cô mà thôi, xin lỗi không làm được gì."

Túc Vĩnh Ỷ cười khổ: "Lúc đầu tôi cũng không hiểu Cẩn Ngôn, vẫn luôn cười cậu ấy án binh bất động, không nghĩ tới hiện tại là chính mình chê cười chính mình."

"Cái gì án binh bất động?" Lục Kiều Vi càng thêm khó hiểu.

"...cô không biết sao?" Túc Vĩnh Ỷ cũng nghi hoặc nhìn nàng nói: "Cô không biết trước kia Cẩn Ngôn thích cô sao? Lúc trước bọn tôi đều có người thích, tôi đã chọn theo đuổi, còn cậu ấy thì án binh bất động."

Đầu óc Lục Kiều Vi choáng váng, như bị sao băng rơi trúng, "Tôi không biết, chị ấy chưa từng nói với tôi. Chị ấy thích tôi khi nào? Không phải, trước kia chị ấy có biết tôi sao?"

Túc Vĩnh Ỷ cau mày, không nói thêm gì nữa mà hỏi: "Cẩn Ngôn thực sự không nói cho cô biết ư?"

Lục Kiều Vi ngơ ngác gật đầu, mọi tò mò đều gào thét, trong nàng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy những ngày trước kia mình đã bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng, còn có một người rất quan trọng.