Thương Sinh Giang Đạo

Chương 16: Hiện tượng ứ đọng




Chiều đến.

Theo lời lão thái, Dự Niên đến giữa sân, thực hiện đứng tấn rồi đợi bà đến chỉ dạy. Thường thì hắn không siêng và “tận tâm” thế này đâu, nhưng vì hôm nay được học võ công chính thức nên không khỏi hồi hộp trong lòng.

Thình thịch, thình thịch. Đấy, con tim hắn đang đập một cách phấn khích đây này.

“Niên Niên, chờ lâu rồi chứ?”

Không bao lâu sau, lão thái xuất hiện, chậm rãi bước trên tuyết. Dự Niên để ý phía sau không lưu lại bất cứ dấu chân nào nên lại càng mong đợi hơn. Nếu kiếp trước hắn thấy người đi không để lại dấu chân thì kiểu gì cũng hét toáng vì tưởng gặp ma, nhưng kiếp này thì khác. Bởi võ lâm tồn tại một cảnh giới khinh công gọi là Đạp Tuyết Vô Ngân. Lão thái hiện thời đã đạt đến cảnh giới này.

“Dạ, không lâu đâu ạ.”

Dự Niên cười toa toét rồi đứng thẳng người. Tư thế nghiêm trang, nhìn không khác gì đứng nghiêm trong quân đội.

Tự nhiên thấy cháu mình nghiêm túc quá thể, lão thái cảm thấy hơi buồn cười. Mọi ngày bà chẳng thấy hắn nghiêm túc thế này khi học với Dự Thần, nên bây giờ cũng cảm thấy vui vui. Chí ít, trong lòng hắn, địa vị của bà cao hơn hẳn ông già lười cạo râu kia.

Lão thái gật đầu, sau lại hắng giọng một cái cho nghiêm túc rồi bảo:

“Ta là Đại Tông Sư, tính tình cũng nghiêm khắc hơn con nghĩ. Và ta cũng đặt kỳ vọng nhiều ở con đấy. Đừng để ta thất vọng. Hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi ạ.” Dự Niên gật đầu lia lịa.

Lão thái mỉm cười. Bà chắp hai tay sau lưng, từ tốn đi bộ quanh người hắn, cẩn thận kiểm tra từng khối cơ đang dần hình thành trên người. Mặc dù Tiên Thiên Cực Hàn Thể khó mà để lộ cơ bắp, nhưng không đồng nghĩa cơ thể sẽ không có chút cơ bắp nào. Thời gian qua lão thái và Dự Thần liên tục để hắn rèn luyện thể lực lẫn nội lực với cường độ cao nên kiểu gì cũng phải thấy một chút.

Đặt tay lên lưng Dự Niên, lão thái từ từ đẩy nội lực của mình vào trong người hắn để kiểm tra. Một lúc sau, bà thu tay về, nhẹ nhàng đặt sau lưng mà co bóp một hồi. Lớp băng đọng trong lòng bàn tay nhanh chóng rã ra rồi rơi xuống tuyết.

“Con luyện võ nghiêm túc đấy, nhưng trọng tâm vẫn chưa phủ đều trên cơ thể. Niên Niên, có phải khi thực hiện khinh công con thường gặp khó khăn mỗi lúc chuyển hướng không?”

“… Sao bà biết ạ?” Dự Niên giật mình.

“Cơ bắp và nội lực của người luyện võ thường song hành với nhau. Ở đâu có cơ bắp nhiều nhất thì nơi đó sẽ là chỗ dùng nhiều nội lực nhất. Thắt lưng của con không vững, đồng nghĩa nội lực không thường xuyên chảy qua.” Lão thái giải thích.

Dự Niên ậm ừ đã hiểu. Quả thực, thắt lưng của hắn khá yếu, không biết đó có phải là do thói quen “di truyền” từ kiếp trước không nữa. Mặt khác, Dự Niên cũng gặp khó khăn mỗi khi vận chuyển nội lực qua vùng thắt lưng. Giống như nó đang bị tắc nghẽn cái gì ở trong ấy, dù hắn cố tập trung cỡ nào cũng không thể vận chuyển nội lực qua nơi đó.

“Vậy con phải làm gì để khắc phục ạ?”

“Cứ ngồi im thôi.” Lão thái mỉm cười.

“…”

Câu trả lời gì kỳ vậy?

Nhận ra Dự Niên vẫn còn mờ mịt, lão thái không khỏi bật cười. Còn con mắt thì đã sớm lườm Dự Thần đang nằm vất vưởng trên cành cây cách đó không xa. Vì tin tưởng lão nên bà mới để Dự Niên học tri thức từ cựu thượng thư, ai ngờ đâu lão dạy mọi thứ nhưng lại quên dạy đi cái căn bản của một người luyện võ. Đúng là khiến bà tức chết đi mất.

Cảm nhận ác ý phóng đến từ xa, Dự Thần bất giác hắt hơi một cái rõ to, sau chỉ sụt sùi rồi tiếp tục đẽo khối gỗ trên tay, không để tâm đến việc bản thân vừa lội một vòng qua cửa tử.

Lão thái bất đắc dĩ lắc đầu, bà ôm vai Dự Niên rồi bảo:

“Niên Niên, trong hệ thống mười bốn kinh mạch của cơ thể, người luyện võ cần tập trung đả thông những loại nào?”

Dự Niên chớp mắt vài cái, vẻ không hiểu. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời:

“Dạ, là hai mạch Nhâm Đốc ạ.”

Lão thái gật đầu. May mà lão Thần vẫn còn đề cập đến.

“Phải, là hai mạch Nhâm Đốc. Trong đó, mạch Đốc bắt nguồn từ hậu môn và chạy dọc theo sống lưng để phủ qua đầu. Y học hay gọi mạch này là tổng quản của hệ thống dương kinh, cũng tức là thứ con đang thiếu. Tương tự, Tiên Thiên Cực Dương Thể sẽ không thể tự khai thông mạch Nhâm, vì âm kinh trong cơ thể bị dương khí lấn át. Hiện tại, mạch Đốc của con bị tắc nghẽn do hàn khí nội sinh quá thịnh.”

Dự Niên gật gù đã hiểu. Thì ra vấn đề nằm tại cơ thể hắn.

“Nếu con đã không thể khai mạch, thế thì sao thành Tông Sư ạ?” Dự Niên nghiêng đầu khó hiểu.

“Thằng bé này, chưa gì đã nghĩ xa thế rồi. Con còn chưa nhập môn Nhập Lưu đâu đấy.” Lão thái bật cười đáp lại.

“… Thì bà nội bảo con sẽ thành tựu Đại Tông Sư mà.” Dự Niên gãi má xấu hổ.

Lão thái mỉm cười hài lòng. Bà thích sự tự tin ở hắn, như thế thì ngày sau mới dễ giác ngộ. Bà bảo:

“Ta nói rồi. Con không thể tự khai thông mạch Đốc vì hàn khí nội sinh quá mạnh. Buổi tối ta sẽ bảo lão Thần giúp con. Dương khí của ông ấy đủ để giải quyết vấn đề này.”

“Bà nội, con đọc sách thì thấy lúc khai mạch phải khai theo thứ tự, đột nhiên khai thẳng mạch Đốc như thế sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Dự Niêm nơm nớp lo sợ. Nhiều lúc hắn cũng lo ông bà nội hắn quên mất chuyện này. Dù sao hai người bọn họ cũng đã luyện võ nhiều năm, khả năng cao sẽ không còn nhớ đến mấy thứ căn bản. Huống hồ, nhìn biểu cảm lão thái lườm Dự Thần vừa rồi lại càng khiến Dự Niên tin vào suy nghĩ này hơn. Có khi hai người quên thật đấy.

Tuy nhiên, Dự Niên lại lo thừa rồi. Dự Thần có thể quên hoặc không để ý, nhưng lão thái là cao thủ giang hồ, không đời nào bà quên đi căn bản của mình. Bà mỉm cười lắc đầu.

“Không đâu. Kinh lạc trong người con vốn đã được khai thông hết rồi, chẳng qua con học cách vận dụng nội lực hơi trễ một chút nên mạch Đốc mới tắc nghẽn trở lại thôi.”

Dự Niên ngớ người ra.

“Khai thông hết rồi?”

Lão thái gật đầu. Chợt bà nhớ ra một chuyện, liền nói:

“Con hiểu ý nghĩa của truyền công chứ?”

“… Là truyền công lực tích luỹ một đời người sang một cơ thể khác ạ.” Dự Niên đáp.

“Không sai. Ý nghĩa của truyền công đúng là thế. Nhưng nếu hiểu bản chất thì con sẽ rõ ràng hơn. Trong cơ thể con người, thứ duy nhất có thể lưu trữ nội lực là đan điền, mà nội lực thì không thể đứng yên một chỗ, nó bắt buộc phải di chuyển thông qua kinh mạch một cách tuần hoàn. Để điều đó xảy ra, kinh mạch của con buộc phải được khai thông toàn bộ, nếu không hiện tượng ứ đọng nội lực sẽ xuất hiện.”

Nói xong, lão thái đột nhiên vòng ra sau lưng Dự Niên, vỗ mạnh vào sống lưng hắn.

“A--!!” Dự Niên rên nhẹ một tiếng rồi ôm lấy thắt lưng đáng thương của mình.

“Cơn đau đến từ hiện tượng ứ đọng nội lực đấy. Càng nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn, cơn đau sẽ càng dữ dội hơn. Về sau con nhớ để ý đến cơ thể mình, đừng nghĩ đã vận dụng thành thạo nội lực thì có thể thuyên giảm cơn đau. Trong trường hợp này, suy nghĩ đấy sai lầm lắm.” Lão thái bảo.

“… Con sẽ lưu ý ạ.”

Dự Niên xoa thắt lưng mình một cách nhẹ nhàng. Bây giờ hắn đã hiểu nguồn gốc của cơn đau tác oai tác quái này từ đâu rồi. Thì ra không phải do mỏi cơ. Ngày sau cơ thể hắn mà có sự thay đổi gì thì phải báo ngay mới được, chứ cứ như hôm nay thì nguy hiểm quá.

Lão thái gật gù, bà nói tiếp:

“Tán dóc thế là đủ rồi. Bây giờ ta sẽ nói rõ hơn về võ công cũng như nội lực đặc biệt con nhận được. Ta chỉ nói một lần thôi, con nhớ tập trung đấy.”

Dự Niên gật đầu. Hắn nghiêm chỉnh đứng lại, tập trung toàn bộ tinh lực vào đôi tai.

“Đầu tiên, ta sẽ đề cập đến bản chất nội lực. Như đã nói với con trước đó, nội lực của ta tương đối trung tính, phù hợp để tạm thích nghi với nhiều loại võ công khác nhau. Nhưng cũng chính vì đặc điểm trung tính đó nên uy lực của nó sẽ không quá mạnh. Có điều, Tiên Thiên Cực Hàn Thể của con sẽ giải quyết nó. Và từ đó sẽ phát sinh thêm một số vấn đề nhỏ.”

“…”

Tiên Thiên Cực Hàn Thể này nhiều vấn đề thật đấy.

Dự Niên thầm than thở.

“… Thể chất của con sẽ nuốt chửng nội lực mà ta lưu lại, sau đó tinh lọc chúng để tạo ra nguồn nội lực thuần hơn. Về cách nhìn tổng quan, con sẽ chịu thua thiệt khi hao hụt đi một lượng nội lực lớn, sức bền chiến đấu sẽ bị giảm đi. Nhưng bù lại, nội lực của con sẽ thuần hơn những người luyện võ khác. Cùng một chiêu thức, cùng một lượng nội lực, con chắc chắn trên cơ.”

Dứt lời, khoé miệng của lão thái đột nhiên giương cao. Dường như rất tự hào về “vấn đề” của Dự Niên. Mà nghĩ lại cũng đúng, mọi tồn tại trên đời đều luôn hướng về phía trước mà. Rộng thì không sâu, mà sâu thì không thể rộng. Nội lực cũng không ngoại lệ.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí