“Tiểu Niên, nghe đây, võ lâm là một nơi được hợp pháp hóa giết chóc và bạo lực. Khác với xã hội được triều đình bảo hộ mà người bình thường sinh sống, võ lâm chỉ tồn tại những luật lệ cơ bản để ổn định trật tự, còn sinh mạng thì phải do bản thân nắm lấy. Những kẻ có ý đồ giết con thì con không cần phải nương tay, cũng không cần phải lễ phép với bọn chúng. Ăn miếng trả miếng, giết người đoạt mạng mới là võ lâm.”
Nói đoạn Lý Trường Không dừng lại một chút để lấy hơi. Tình hình sức khỏe dạo này của lão mỗi lúc một xuống, xem chừng không thể kéo dài thời gian ở đây thêm nữa. Lão ra hiệu cho Dự Niên ngồi xuống cạnh mình, sau cẩn thận bắt mạch, bảo:
“Tiểu Niên, vận nội lực của con lên cho ta xem.”
Dự Niên còn chưa kịp thấm nhuần khái niệm võ lâm của Lý Trường Không thì lão lại chuyển chủ đề, dù rằng không thực sự là chuyển lắm. Bởi nó liên quan đến vấn đề võ công của hắn thật. Theo lời lão, hắn bắt đầu vận khí công theo khẩu quyết của Vô Tướng Công. Dưới làn da như có luồng điện chạy dọc, tê rần đến tận đầu ngón tay.
Khác với những ngày đầu luyện công, Dự Niên bây giờ đã khống chế nội lực tốt hơn rất nhiều, dù cho vẫn chưa quen thuộc với cảm giác có nội lực cho lắm. Mỗi lần hắn vận công, nội lực được vận chuyển sẽ giống như những con rắn bò khắp cơ thể, mà hắn thì khá dị ứng với mấy loài bò sát nên thỉnh thoảng vẫn hay rùng mình một cách bất chợt.
“Điều hòa nội lực, đảm bảo dòng chảy được ổn định, không nhanh, cũng không chậm.” Lý Trường Không nhắc nhở.
“Vâng ạ.” Dự Niên nhẹ giọng.
Lý Trường Không gật đầu, nhịp tim mỗi lúc một tăng. Tuy nói lão bây giờ không tiện dùng nội lực nhưng không đồng nghĩa phần nội lực dư thừa của lão yếu hơn Dự Niên. Nếu muốn, lão có thể tự tay giết gã trung niên lần trước cũng được, dù sẽ có chút đánh đổi.
Chỉ là… nói bao nhiêu lần thì lão vẫn thấy kinh ngạc với nội lực của Dự Niên. Nhiều thì không đến, nhưng chất thì thắng qua tất cả những đối thủ cùng độ tuổi. Lại thêm đặc tính của Tiên Thiên Cực Hàn Thể nữa nên nội lực rất lạnh. Nói trong người Dự Niên là một dòng sông băng thì lão cũng tin.
“… Nội lực quá quan.” Lão mỉm cười bảo. “Nhưng đặt trong một thân thể không thích hợp thì kinh mạch của con sẽ gánh chịu một áp lực không hề nhỏ.”
“Tiền bối, mỗi ngày cháu đều chăm luyện thể lực.” Dự Niên bĩu môi.
Lý Trường Không lắc đầu. Tiên Thiên Cực Hàn Thể là thể chất luyện võ, nhưng không phải dạng lý tưởng nhất đối với lão, bởi lượng cơ bắp của thể chất này rất ít. Tiền kỳ có thể không chú trọng nhưng hậu kỳ là cả một vấn đề.
Trong võ học, cơ thể là nền tảng cơ bản nhất của người luyện võ, thậm chí còn đứng trên cả nội lực. Cơ thể càng vững chắc, lượng cơ bắp càng dày dặn thì kinh mạch sẽ càng khỏe khoắn, mà kinh mạch càng khỏe thì càng chứa nhiều nội lực. Đây là mối tương quan không thể tách rời.
Mặc dù Tiên Thiên Cực Hàn Thể sở hữu kinh mạch dẻo dai nhưng dẻo dai cũng có giới hạn của nó, nếu không luyện tập thường xuyên với cường độ cao thì dẻo dai cũng sẽ đi theo năm tháng rồi lụi tàn.
Ngay khi vừa chạm vào bắp tay của Dự Niên, Lý Trường Không đột nhiên thu tay về, vẻ khó hiểu ra mặt. Sau đó, lão lại thử sờ vào bắp đùi, sự nghi hoặc mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng, lão chủ động vạch áo hắn ra, để lộ cơ thể non nớt dưới ánh nắng loang lỗ qua những tán lá cây.
“Tiểu Niên.” Lý Trường Không gọi. “Con nói mình chăm luyện thể, đúng chứ?”
Dự Niên cố kéo vạt áo lại chỗ cũ, nhưng Lý Trường Không níu rất chặt. Hắn dùng bao sức cũng không kéo áo về nổi, mà dùng quá sức thì xác định rách áo đi là vừa. Dự Niên đảo mắt nhìn lại lão, đột nhiên mếu cả mặt.
“… Cháu chăm thật mà.”
“…”
Thằng ranh, làm như ta đang bắt nạt con không bằng.
Lý Trường Không thầm thở dài trong lòng rồi kéo áo lại chỗ cũ giúp Dự Niên. Lão không hiểu nổi giới hạn cho việc “chăm” của hắn là gì, nhưng đến mức làm cơ thể bắt đầu sinh cơ bắp thì cường độ luyện tập thể lực tuyệt đối không bình thường.
Tiên Thiên Cực Hàn Thể khó tăng cơ, ấy là thường thức, nhưng nếu có cơ thì lại bất thường.
“Diệu Thủ, Thư Thần, hai người đã làm gì tiểu Niên vậy?” Lý Trường Không tự hỏi trong lòng.
Bây giờ Dự Niên chỉ mới gần mười tuổi, còn chưa đến lúc phát dục thực sự. Nhưng với cái đà luyện thể lực hiện nay, Lý Trường Không dám chắc hắn ngày sau sẽ là một Tiên Thiên Cực Hàn Thể ngoại lệ, và con đường của hắn có khi còn rộng mở hơn Thanh Ma. Chỉ là lão thực sự không hiểu, làm sao Tiên Thiên Cực Hàn Thể lại sản sinh ra cơ bắp hay vậy? Không phải thể chất này dị ứng với mấy khối cơ à?
Trong đầu đầy rẫy những nghi vấn không lời giải đáp, Lý Trường Không càng ngày càng thấy Dự Niên bí ẩn. Không phải thân phận, mà là võ công hắn luyện. Có vẻ như… nó không thuần là Vô Tướng Công đâu.
“Tiểu Niên, thiên phú của con rất cao, lại được dẫn dắt bởi cao thủ như Diệu Thủ nên tương lai ngày sau sẽ rất rộng mở. Nhưng cùng lúc ấy, ta lại thấy thương cho con. Trong một tháng qua, những gì con làm là sinh tồn, không phải tận hưởng cuộc sống. Mặc dù ta biết lý do, nhưng số phận của con cũng quá đáng thương rồi.” Lý Trường Không xoa đầu Dự Niên.
“Tiền bối Trường Không, ngài nói vậy là sao?” Dự Niên nghiêng đầu khó hiểu.
Lý Trường Không mỉm cười.
“Con hiểu bao nhiêu về y lý nhân thể?”
“… Đại khái là kinh mạch và yếu huyệt ạ.” Dự Niên ngẫm một chút rồi đáp.
“Thế là đủ cho những gì ta cần nói rồi.” Rồi Lý Trường Không chỉ về gốc cây hắn đánh trảo công vừa rồi. “Xét trên vị trí tương quan với chiều cao thì những chỗ con đánh trúng đều là tử huyệt, con nghĩ người bình thường bị đánh trúng huyệt đấy sẽ sống nổi sao?”
Nghe vậy, Dự Niên còn hơi không tin, hắn chạy đến kiểm tra gốc cây. Bình thường không để ý, khi nhìn kỹ lại mới thấy những vị trí hắn đánh tưởng chừng như phản xạ và vô thức thì hóa ra lại không phải. Lý Trường Không nói không sai, hắn toàn nhắm vào tử huyệt.
Nhớ lại lúc đánh nhau với gã trung niên, Dự Niên mới nhận ra vào giây phút dứt điểm hắn đã do dự một giây rồi đổi cách đánh. Ban đầu, mục tiêu của hắn gân gót chân, điểm yếu chí mạng của Achilles, nhưng sau đó lại đổi thành xương bánh chè. Bởi hắn nhận ra chiêu số của mình quá tàn độc và dứt khoát.
Kiếp trước Dự Niên cắt tiết con gà còn mắt nhắm mắt mở, kiếp này dù có bẻ cổ con thỏ dễ dàng như thế nào đi nữa thì hắn vẫn không nguyện thấy máu đổ.
Trông hai cánh tay Dự Niên hơi run run, Lý Trường Không liền thở dài.
“Diệu Thủ ơi là Diệu Thủ, bà tốn công tốn sức dạy dỗ tiểu Niên là tốt, nhưng dạy thủ pháp giết người quá sớm lại không tốt cho thằng bé một chút nào.” Lão thầm nhủ.
Nhẹ nhàng xoa đầu Dự Niên, Lý Trường Không bảo:
“Ban đầu, thế giới này vốn không hề có võ công, cho tới khi dã thú gây áp lực đến sự tồn vong của nhân loại . Hình thái nguyên thủy của võ công rất thô sơ nhưng lại đánh dấu một cột mốc quan trọng với lịch sử nhân loại. Đó là lần đầu tiên con người giết được dã thú. Tiểu Niên, bản chất của võ công là giết chóc, con học không sai. Cái sai là không đúng thời điểm.”
“… Nhưng nếu không học bây giờ, cháu nghĩ mình sẽ còn cơ hội nữa.” Dự Niên đột nhiên đáp.
Lý Trường Không dừng tay lại, sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt lão, sau xót xa mà xoa đầu hắn nhiều hơn. Lão thở dài.
“Tiền bối Trường Không, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta đi bắt thỏ thôi.”
“… Ừ, đi bắt thỏ.” Lý Trường Không gật đầu.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé thoăn thoắt trên những cành cây cao, lão cảm thấy không đành lòng. Trẻ con hiểu chuyện biết nghĩ cho cha mẹ là tốt, nhưng nào có bậc cha mẹ nào lại mong muốn nhìn con mình phải gánh chịu áp lực và khổ đau.
“Có lẽ ta đã sai. Tiểu Niên học rất đúng lúc.” Lão thở dài.
Lịch sử võ học phát triển từ rất lâu về trước, Lý Trường Không cũng không chắc lắm về điểm khởi đầu, nhưng trong thời cường thịnh và phát triển thì sẽ phân làm hai giai đoạn: Chiến loạn và giang hồ.
Chiến loạn là giai đoạn loạn lạc nhất của nhân loại, kéo dài những hai trăm năm với chiến tranh liên miên đến từ bốn quốc gia kế cạnh. Giai đoạn này không phân biệt võ lâm hay quan trường, bởi sống trong một thời đại bất cứ lúc nào cũng có thể bị mũi tên bắn chết, con người bắt buộc phải biết võ công. Và võ công thịnh trị trong thời đại này gần với nguyên thủy nhất, chủ yếu để giết chóc và sinh tồn trong tự nhiên khắc nghiệt.
Về sau, chiến loạn kết thúc, bốn quốc gia thống nhất và quy về một mối, dựng lên Đại Trinh hùng mạnh. Bấy giờ, xã hội một lần nữa lại phân hóa để thích ứng với thời bình. Đây cũng là thời điểm chính quyền tách võ công ra khỏi giới quan trường và mở đầu cho thời đại giang hồ. Mà khởi đầu chính là sự thành lập của các môn phái võ lâm.
Trong thời đại giang hồ dưới ảnh hưởng của Đại Trinh, người luyện võ đã không còn được phép giết chóc tự do như giai đoạn chiến loạn, nên các môn phái dần có sự điều chỉnh trong võ công. Từ giết người thành luận võ; giảm chiêu số giết chóc sang đánh trọng thương và chế ngự; thay đổi mục đích luyện võ từ sinh tồn về bảo vệ kẻ yếu và hành hiệp trượng nghĩa.
Tất nhiên, hệ lụy của việc điều chỉnh này sẽ tạo ra bước lùi cho võ học, nhưng đồng thời cũng là bước tiến khôn ngoan cho sự tồn vong của một cộng đồng.
Giới võ lâm dù độc lập thì vẫn là con dân của Đại Trinh. Ở một mặt nào đó, bọn hắn vẫn chịu ảnh hưởng của quân lệnh và pháp luật Đại Trinh. Vì vậy, giới võ lâm tuyệt đối không được khiến Đại Trinh cảm thấy bị uy hiếp, nếu không, bọn hắn sẽ phải đương đầu với một đại quân được vũ trang binh giáp đầy đủ.
Đại Trinh năm xưa ra sao, Đại Khánh bây giờ cũng như thế. Võ công trong thời bình chỉ dùng để tự vệ, tuyệt đối không được giết người tùy ý. Dự Niên học cách giết người sớm sẽ dễ sinh tồn trong võ lâm, nhưng hắn bắt buộc phải giấu mình khỏi ánh mắt của quan lại. Nếu không đạt đến cảnh giới Tông Sư, hắn không nên giết chóc.
“Diệu Thủ, Thư Thần, hi vọng hai người không hối hận.” Lý Trường Không lẩm bẩm.