Dự Niên nghi ngờ Mai Hoa Kiếm Tôn giở trò, nhưng hắn không tìm ra được bằng chứng. Vì vậy, hắn đành phải bắt đầu lại. Tất nhiên, hắn cũng không cố chấp chất vấn Mai Hoa Kiếm Tôn làm gì, như thế là quá trẻ con. Thay vào đó, hắn mượn cơ hội hiện tại để rèn dũa hàn khí sâu hơn. Tất nhiên, hắn cũng tìm cách để tối ưu hóa hàn khí nội sinh cũng như công dụng của nó.
Cứ như vậy, Dự Niên đã luyện tập được hơn một tuần, và chẳng đi được tới đâu. Cũng may Mai Hoa Kiếm Tôn có nhiệm vụ cần đi làm nên cho hắn nghĩ một thời gian. Chỉ là… Hạo ca cũng mang theo Tuyệt Hàn của hắn đi luôn, nên đến giờ hắn vẫn còn bực dọc đây.
Thay vì nghỉ ngơi như lời của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên quay về lò rèn xập xệ của Hãn Tự Tại.
“Chậc. Biết ngay ngươi sẽ bị trấn lột mà.”
Hãn Tự Tại không lạ gì cái tính của Mai Hoa Kiếm Tôn, nên lão đã sớm biết hắn lấy Tuyệt Hàn của Dự Niên đi. Dĩ nhiên, lấy đi để nghiên cứu thôi chứ Mai Hoa Kiếm Tôn không rảnh rỗi gì đi chôm đồ của đệ đệ mình. Huống hồ, Thần Hoa Lê Minh là một cây thần binh rất đáng gờm để thi triển kiếm pháp Hoa Sơn. Hơn ai hết, Hãn Tự Tại hiểu rõ Thần Hoa Lê Minh phù hợp với Mai Hoa Kiếm Tôn đến mức nào.
“Ông chủ, đừng nhắc đến tên vô lại đó nữa, làm ta mất hết cả tâm trạng đấy.” Vừa nện từng nhát búa lên thanh sắt đỏ nung, Dự Niên bình tĩnh đáp trả lại.
“…” Biết ngươi không cao hứng nhưng đập nhẹ thôi, đập quá hỏng hết sắt của ta!
Hãn Tự Tại vẫn còn cay vụ Mai Hoa Kiếm Tôn ngang nhiên cướp người, nhưng chuyện đã rồi, lão cũng không thể làm được điều gì. Có điều, nếu cân nhắc kỹ thì lão cũng nhận về không ít lợi ích từ mối quan hệ này. Chí ít, lão vừa có thêm một đồng minh đáng tin cậy trên chiến trường. Mặt khác, thân thiết với Mai Hoa Kiếm Tôn cũng đồng nghĩa thân thiết với Hoa Sơn, ngày sau, lão sẽ nhận được thêm nhiều đơn hàng rèn vũ khí mới.
Suy cho cùng, Hoa Sơn vẫn là đại môn phái, dưới trướng tự nhiên có không ít môn phái tục gia. Tầm ảnh hưởng của Hoa Sơn càng lớn, số lượng môn phái tục gia càng nhiều, tài lộ của Hãn Tự Tại lại càng được mở rộng.
“Quãng thời gian qua Mai Hoa Kiếm Tôn dạy ngươi không tệ. Ta có thể cảm nhận được nội lực của ngươi đang dần thấm vào trong kinh mạch rồi. Với lượng cơ bắp và thể lực hiện tại, có lẽ ngươi sẽ sớm vung được đao.” Hãn Tự Tại nhìn thoáng qua rồi nói.
“… Hiện tại đã vung được.”
“Không phải, nếu chỉ cầm thanh đao lên rồi vung qua vung lại thì ta nói làm gì.” Hãn Tự Tại lắc đầu. “Vì đao chỉ một lưỡi duy nhất, nên khi ra chiêu bắt buộc phải đẩy sát thương lên mức cao nhất. Thể lực càng tốt, đao chiêu càng mạnh, phối hợp thêm trọng đao nữa thì càng hiệu quả hơn. Tuy nhiên, thanh đao của ngươi lại quá kỳ dị, ta không thể hiểu được, song ta thừa nhận là nó phù hợp với thể chất của ngươi. Sức mạnh của thể chất sẽ bù lại sát thương.”
Nghe vậy, Dự Niên lập tức nhìn lại cơ thể mình. Quả thực, với một cơ thể mười hai tuổi mà nói, Dự Niên thực sự có khá nhiều cơ bắp, dù rằng không thể so lại người trưởng thành. Song nếu hắn trưởng thành thì cơ thể cũng ra gì và này nọ lắm. Chưa kể, hiện tại hắn vẫn đang phát triển, nên hi vọng có thể chạm đến chiều cao mét tám. Khi đấy, hắn có thể tự tin khinh bỉ chiều cao của Hạo ca nhà hắn rồi.
“… Thu cái nụ cười kia lại đi, nhìn ngươi đê tiện không khác gì Mai Hoa Kiếm Tôn.” Hãn Tự Tại đột nhiên đâm ngang. “Mà ngươi cũng không trổ mã bằng hắn nên đứng có nói theo làm gì. Xấu người xấu luôn cả nết dễ bị gán cho cái danh đại ma đầu lắm.”
“…” Miệng với chả lưỡi!
Dự Niên quay lại rèn đúc, tâm trạng chẳng thể nào tốt nổi, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Dù sao Mai Hoa Kiếm Tôn đẹp mã là sự thật, đứng cạnh hắn cũng làm Dự Niên thấy áp lực khôn cùng, may mà thiên hạ bây giờ không mấy người biết hai người bọn hắn là huynh đệ.
Sẵn tiện nhắc đến chuyện này thì khi chính thức nhận thân, Dự Niên cứ nghĩ bọn hắn sẽ hành lễ cúng bái thiên địa các kiểu, nhưng thực tế lại không làm gì cả. Bởi Mai Hoa Kiếm Tôn không phải người rườm ra hay ưa lễ nghĩa gì. Hắn chỉ viết một bức thư gửi về Hoa Sơn, thông báo với đạo trưởng Huyền Thương về sự tồn tại của Dự Niên, chỉ có thể thôi.
Với người thời phong kiến mà nói, tùy tiện thế này thật không phải nhưng Dự Niên lại khá thoải mái với nó. Dù sao hắn cũng không thích nghi lễ rườm rà. Hơn nữa, Mai Hoa Kiếm Tôn cũng là người tương đối dị, nên ở vài khía cạnh, hai người bọn hắn thực sự hòa hợp nhau.
Vì thiên hạ không mấy người biết đến quan hệ của bọn hắn, nên Dự Niên dù có vô tình đối lập với triều đình thì cũng không lôi Hoa Sơn vào vũng nước đục. Ngược lại, kẻ thù của Mai Hoa Kiếm Tôn cũng sẽ không đến làm phiền hắn. Tất nhiên, vào những thời điểm nhất định, mối quan hệ của bọn hắn vẫn sẽ trợ giúp đôi bên được phần nào.
Tiếp theo, Dự Niên và Hãn Tự Tại rèn vũ khí trong im lặng, dù sao người sau cũng vô tình làm đoạn đối thoại bị bỏ dỡ giữa chừng rồi, nên hắn cũng mất hứng lên tiếng luôn.
Ngay lúc đó, mùi rượu không biết từ đâu thoảng vào bên trong lò rèn, sắc mặt của Hãn Tự Tại liền xấu đi thấy rõ. Lão nện cây búa vào bệ đặt vũ khí rồi lườm mắt ra phía sau, quát:
“Đừng có vác cái bộ dạng ấy vào lò rèn của ta!”
“Ầy, ông khó tính quá đấy. Mùi rượu không làm chất lượng vũ khí của ông xuống cấp được đâu.” Mai Hoa Kiếm Tôn lảo đảo bước vào bên trong, bộ dạng say mèm đến độ mỗi một hơi thở đều mang theo một mùi cồn cực nặng. “Với lại ta đến đón Niên Niên, nên lần kế ta lại nói chuyện với ông sau.”
“… Say thì cũng banh mắt ra mà nhìn.” Hãn Tự Tại trừng mắt.
Mai Hoa Kiếm Tôn gãi đầu, mắt nhắm mắt mở như thể vừa thức dậy. Một lát sau, hắn khẽ “à” một tiếng rồi lảo đảo lên tầng trên. Hãn Tự Tại cảm thấy bực mình nên đi theo để ổn định đối phương vào giường, không thì cả cái tầng hai của lão sẽ biến thành hầm ủ rượu mất.
Khi không bị bỏ lại một mình Dự Niên cảm thấy ngày hôm nay của hắn có vẻ bắt đầu hơi bị sai cách rồi, nên hắn cũng mặc hai người đó mà tự mình rèn vũ khí.
Tiếng búa đập chan chát vào kim loại vang lên không ngừng, những thanh âm thanh thúy vọng khắp lò rèn, vang lên tầng trên.
. . .
Trong khi đó, ngay khi đưa Mai Hoa Kiếm Tôn lên giường, gương mặt của Hãn Tự Tại đột nhiên thay đổi trong chớp mắt. Từ bực dọc, lão chuyển sang nghiêm nghị, thậm chí còn có chút lo lắng nhìn đến đối phương. Lão lùi ra sau, khóa cửa phòng lại rồi mới lên tiếng:
“Nhiệm vụ lần này của ngươi là cái gì mà bị thương ra nông nỗi này?”
Dự Niên thiếu kinh nghiệm đi lại trên giang hồ nên không rõ chứ Hãn Tự Tại thì biết thừa. Mùi rượu trên người Mai Hoa Kiếm Tôn là loại rượu thuốc tốt nhất để điều trị ngoại thương. Mặt khác, mùi nặng như thế thì khả năng cao Mai Hoa Kiếm Tôn muốn át đi mùi máu tanh trên cơ thể. Cũng tức, hắn bị thương không nhẹ.
Mai Hoa Kiếm Tôn ngả ngớn nằm trên giường, mùi rượu vẫn còn nặng như trước, song đôi mắt hắn đã tỉnh táo lại rồi. Hắn dựa lưng vào thành giường, chậm rãi mượn đà mà cởi áo trên ra. Ngay lập tức, nguyên một cơ thể phủ đầy băng trắng lộ ra ngoài, ẩn ẩn bên dưới còn loang ra một ít máu đỏ.
Mai Hoa Kiếm Tôn thở dài.
“Nhiệm vụ bình thường thôi… nhưng ta bị cảnh cáo.”
Hãn Tự Tại mở to mắt ra, vẻ khó mà tin nổi. Mai Hoa Kiếm Tôn mạnh thế nào lão biết rõ, cho dù tính luôn những cao thủ ẩn dật không xuất thế thì địa vị của hắn vẫn sẽ vững chãi như cũ. Nhưng đằng này, Mai Hoa Kiếm Tôn lại bị thương. Tuy không rõ tình trạng thương tích như nào, song Hãn Tự Tại vẫn cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
“… Không lẽ Thái Thanh và Trúc Lâm động thủ?”
Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười rồi tùy tiện phẩy tay.
“Thôi nào, Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm không sa sút đến mức đoái hoài một hậu bối như ta.” Chợt hắn dừng một chút, dường như đang lưỡng lự. “… Là người khác, ta không rõ danh tính, nhưng cực kỳ mạnh. Trong số các cao thủ ta từng gặp, người này hẳn là kẻ mạnh nhất, có khi Bạch Đàn chân nhân cũng không phải đối thủ.”
Đến Bạch Đàn chân nhân cũng không địch lại?
Hãn Tự Tại cảm thấy thật khó tin.
“… Có phải người của triều đình không?” Lão hỏi tiếp.
“Không giống, nhưng ta cam đoan không phải người triều đình.” Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu.
Nói ra thì hơi xấu hổ nên hắn quyết định không nói quá rõ mọi chuyện đã xảy ra với Hãn Tự Tại. Tuy nhiên, thành thật thì đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đến không thể hoàn thủ.
Người kia chỉ đứng ở trước mặt hắn thôi mà như thể một cánh cổng địa ngục đã mở ra rồi. Trên thiên hạ này, rốt cuộc phải là ai mới sở hữu được thực lực kinh khủng như thế?
Mai Hoa Kiếm Tôn dường như đã có câu trả lời, song hắn vẫn chưa muốn tin lắm. Bởi nếu đối phương là người hắn nghĩ tới thì thiên hạ có vẻ như sắp loạn thật rồi.
27 đánh giá, 26 đánh giá 5 sao, 1 đánh giá 4.5 sao, truyện siêu chất lượng, chương cũng bao no, mời thưởng thức