Thương Sinh Giang Đạo

Chương 78: Diệu Hoa sư thái



Chương 078: Diệu Hoa sư thái

Quay trở về hiện tại.

Không ngoài dự đoán, ngay khi Mai Hoa Kiếm Tôn rời dốc Thường Xuân được hai canh giờ, đệ tử của Am Thái Hằng lập tức phát hiện ra bất thường nên nhanh chóng tới kiểm tra. Sau khi chứng kiến khung cảnh điêu tàn của chốn độc địa Đại Khánh, bọn họ liền chạy vội về môn phái để bẩm báo với trưởng lão. Tuy nhiên, ngoài ý muốn là các cao thủ Am Thái Hằng không thể đến sớm để kiểm tra được. Bởi ngay trong đêm đó, một cơn mưa lớn đã đổ ập xuống.

Mưa rừng thường rất xiết và kéo dài, Am Thái Hằng tuy nhiều cao thủ nhưng cũng không thể chống lại hiện tượng tự nhiên, cho nên mới chờ đợi mưa tan rồi mới di chuyển. Ngặt nỗi, đấy đã là hai ngày sau cuộc đại chiến bất ngờ của Mai Hoa Kiếm Tôn.

Hiện tại, Am Thái Hằng đã đến dốc Thường Xuân, đồng thời nơi này cũng đón chào một cao thủ Hóa Cảnh tương đối đặc biệt. Bởi đấy là cao thủ Hóa Cảnh duy nhất ở Đại Khánh là phụ nữ. Đồng nghĩa, bà cũng là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tại Đại Khánh hiện nay.

Chưởng môn Am Thái Hằng - Diệu Hoa sư thái.

“… Rốt cuộc là ai mà có thể gây thiệt hại lớn như thế này?”

Đi cùng Diệu Hoa sư thái là một vài trưởng lão và đệ tử tinh anh trong am. Còn người lên tiếng là đệ tử thân truyền của bà, một trong số các cao thủ Đại Tông Sư ở Đại Khánh. Thời điểm dốc Thường Xuân gặp chuyện, cô là một trong số ít người biết được sự việc đầu tiên.

“Con còn chưa nhận ra sao.”

Diệu Hoa sư thái chống cây trượng gỗ tiến về trước. Bước chân của bà rất chậm, song lại rất khoan thai. Bà không vội, cũng chẳng đi quá nhanh, dù sao cũng không có thứ gì khiến bà hứng thú. Nói gì thì nói, nếu không có cơn mưa lớn trong hai ngày qua thì có lẽ bà sẽ phát hiện ra một số thông tin dựa vào dấu vết chiến đấu, nhưng giờ thì chịu rồi. Dẫu vậy, cơn mưa dù lớn cũng không hoàn toàn quét sạch đi dấu vết chiến đấu trên vách đá.

Dừng chân tước vách đá chằng chịt các đường kiếm chém, Diệu Hoa sư thái đột nhiên mỉm cười. Bà chỉ tay lên từng vết kiếm, gọi tên chiêu thức tạo ra chúng.

“Thất Mai Kiếm Pháp, Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Lạc Mai Kiếm Pháp, Hòa Thiên Đạp Thủy Kiếm Thức,… Tất cả đều là chiêu thức của Hoa Sơn.”

“Sư phụ, ý của người là…” Đệ tử của Diệu Hoa sư thái ngập ngùng nói.

Xác định được võ học của người ra tay là chuyện tốt, nhưng nếu tính đến phạm vi ảnh hưởng cũng như hậu quả hiện hữu thì cảnh giới võ học của người ra tay… e rằng phải nằm ở một cấp độ thực sự rất khủng khiếp.

Dĩ nhiên, cô không cần hỏi hay xác định lại cũng đoán chắc đối phương là ai. Trong thiên hạ này, kiếm pháp của Mai Hoa Kiếm Tôn hoàn toàn xứng đáng đứng đầu.

“Lâu lắm rồi mới thấy Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm túc đến mức này, xem chừng đối thủ của hắn không sống được rồi.” Diệu Hoa sư thái cười khẽ.

Chợt ánh mắt bà hơi dừng lại ở trước một vách đá. Vách đá này hơi lõm vào trong, nếu dựa vào dấu tích thì bà dám chắc đã từng có một người bị đánh gục trong đấy. Hơn nữa, nếu cân nhắc phạm vi đường nứt thì bà còn có thể xác định được hình thể của người bị đánh. Ngoài ý muốn là ngoại trừ Mai Hoa Kiếm Tôn, dường như chẳng còn cao thủ nào sở hữu vóc dáng vừa vào đó.

Diệu Hoa sư thái quen biết toàn bộ cao thủ Hóa Cảnh ở Đại Khánh, ánh mắt bà cũng rất tinh tường nên không có chuyện bà quên được dáng vẻ cũng như chiêu thức của đối phương. Dù sao thì bà là phụ nữ duy nhất, nên bà phải cực kỳ cẩn thận để vừa giữ được địa vị của bản thân, cũng như vừa giữ được tâm thế an nhàn nhất để không bị đọc vị. Có điều, bà không nghĩ trên đời này thực sự có người đủ sức đánh Mai Hoa Kiếm Tôn vào vách đá đấy.

“Hay là mình nhầm chỗ nào rồi?” Diệu Hoa sư thái suy ngẫm.

“Khởi bẩm chưởng môn, dưới núi có người đến.”

Đang lúc chìm đắm trong suy nghĩ, một đệ tử trẻ tuổi đột nhiên chạy đến bẩm báo.

Diệu Hoa sư thái đang rơi vào tình trạng bí bách, suy nghĩ của bà không thể nào lí giải được cái vách đá trước mặt này. Bà vốn định cho đệ tử lui để mình có thể suy ngẫm thêm, nhưng ngay khi nghe được cái tên của người đến thì mi tâm bà lại cau thêm.

“Sao triều đình lại đến đây?” Bà hỏi.

“Khởi bẩm chưởng môn, mấy vị đại nhân không giải thích, chỉ trực tiếp ra lệnh cho chúng ta rời khỏi dốc Thường Xuân.” Nữ đệ tử run rẩy đáp.

Nghe vậy, Diệu Hoa sư thái liền thở dài. Bà còn lạ gì với tác phong của triều đình chứ. Cứ chuyện gì hệ trọng là dùng quyền đuổi người, nhất quyết không để cho người khác biết thêm chuyện. Chỉ là… lần này bà lại có chút thưởng thức triều đình. Bởi nhờ vào sự hiện diện của bọn họ, bà đã phần nào mường tượng được quang cảnh chiến đấu của Mai Hoa Kiếm Tôn.

Giang hồ và triều đình vốn tồn tại song hành lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu để cho triều đình nhúng tay thì khả năng cao đối thủ của Mai Hoa Kiếm Tôn không phải người trong giang hồ. Hoặc chí ít, là trọng phạm mà triều đình đang giám thị. Tất nhiên, cái thể loại tội phạm có thể bức Mai Hoa Kiếm Tôn đánh toàn lực cũng là chuyện mà bà lo lắng.

“Thiên hạ lại nhiễu sự rồi…” Diệu Hoa sư thái lắc đầu.

Dứt lời, bà quay sang vách đá, thẳng tay vỗ một chưởng lên trên đó. Ngay lập tức, nguồn nội lực kinh khủng của bà đã lan vào bên trong, tạo thành một cơn sóng chấn tấn công từ trong ra ngoài. Các đường nứt trên vách đá tăng lên mỗi lúc một nhiều, cuối cùng vỡ nát mà phá hủy toàn bộ vết tích của kiếm chiêu.

“Sư phụ, người đang làm gì vậy!?”

“Truyền lệnh của ta, toàn bộ đệ tử đến đây hôm nay tuyệt đối không được rời khỏi am trong một năm. Ai vi phạm, trực tiếp trục xuất.” Diệu Hoa sư thái bình tĩnh ra lệnh.

“Đệ tử sẽ làm ngay.”

Diệu Hoa sư thái gật đầu hài lòng. Sở dĩ bà chủ động phá hủy vách đá là vì bà không muốn phía triều đình biết được sự việc này có liên quan tới Mai Hoa Kiếm Tôn. Không phải bà muốn che chở cho hắn, mà vì địa vị của Mai Hoa Kiếm Tôn quá cao. Nếu hắn có dính dáng tới chuyện của triều đình thì Khánh Đế rất có thể sẽ nhân cơ hội này chèn ép ngược lại giới võ lâm. Nếu tình huống đó xảy ra, toàn bộ giới võ lâm sẽ gặp nạn, chứ chẳng phải một mình Hoa Sơn.

Hơn ai hết, Diệu Hoa sư thái hiểu rõ Khánh Đế kiêng kỵ giới võ lâm cỡ nào. Nếu phía bà không có hai cao thủ tầm cỡ Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm gánh bớt thì không khéo triều đình đã động thủ từ lâu rồi, làm gì có chuyện để cho võ lâm nở rộ như hiện thời.

Mai Hoa Kiếm Tôn còn trẻ tuổi, được rất nhiều người kỳ vọng sẽ thay thế cho hai vị kia trong tương lai nhằm ổn định thế cục giữa võ lâm và triều đình. Vì vậy, Diệu Hoa sư thái dù không thích tính tình hắn thì bà vẫn sẽ đảm bảo hắn được an toàn nhất có thể.

Trong chuyện này, Diệu Hoa sư thái đang bao che cho toàn bộ võ lâm.

“Có lẽ nên gửi một bức thư cho đạo trưởng Huyền Thương.”

Trên đường xuống núi, Diệu Hoa sư thái đột nhiên nghĩ tới một việc quan trọng.

Nếu bỏ qua vấn đề chung giữa võ lâm và triều đình, thì sự tồn tại của dốc Thường Xuân phần nào đấy vẫn đóng vai trò rất quan trọng đối với Am Thái Hằng. Đằng này nó đã bị hủy diệt, đồng nghĩa nguồn cung dược liệu của Am Thái Hằng đã mất đi. Thân là chưởng môn, Diệu Hoa sư thái buộc phải tìm nguồn cung mới cho môn phái mình. Mà thay vì nghĩ ngợi đau đầu, sao bà lại không thử tận dụng tình huống hiện thời chứ. Dù sao cũng chẳng có gì bất lợi.

Dưới chân núi.

Triều đình không hổ danh là triều đình, việc Diệu Hoa sư thái động thủ phá hủy vách núi mới đó thôi mà đã truyền đến tai cao thủ Đại Tông Sư rồi. Vì vậy, lúc bà đang xuống núi, nguyên một đội ngũ quan binh đã đứng ra ngăn lại. Dẫu vậy, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách tương đối xa.

Diệu Hoa sư thái không ngoài ý muốn, dù sao bà đã quyết định động thủ thì phải tính toán đến bước này chứ, không thì bà đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.

“Tưởng người nào đến, thì ra là đội trưởng Liễu Từ Minh. Đã lâu không gặp.” Diệu Hoa sư thái chắp một tay trước ngực mà mỉm cười chào hỏi.

“Diệu Hoa sư thái, bà biết mình vừa làm gì không?”

Liễu Từ Minh khoanh tay trước ngực, khí thế hừng hực tựa như muốn đánh người. Hai bên thái dương gã nổi đầy gân xanh, dường như chỉ cần gã chịu đựng thêm một chút nữa thì chắc mạch máu gã sẽ nổ tung mất.

“Vách núi không ổn định, để đề phòng các đệ tử của bổn am không gặp nguy hiểm trong quá trình điều tra, bần ni tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.” Diệu Hoa sư thái cười nhạt.

“Vậy sao…” Liễu Từ Minh nhếch mép, dĩ nhiên là hắn không tin. “Vậy cho ta hỏi trên vách đá đấy có chỗ nào khiến sư thái phải để mắt đến không?”

“Chỉ là mấy dấu vết đánh nhau bình thường thôi, bần ni không cho là nó quan trọng.”

“… Thật?” Liễu Từ Minh cau mày.

Diệu Hoa sư thái vẫn giữ phong thái như ngày nào, bà đáp lại:

“Bần ni đã nói dối đội trưởng bao giờ chưa?”

“…” Bà nói ra câu này có thấy tin nổi không?


Đại Việt xuất chinh phạt Tống. Hãy xem liên quân năm nước do Đại Việt dẫn đầu, chia năm xẻ bảy Đại Tống như thế nào. Mời đọc .