Thương Sinh Giang Đạo

Chương 97: Manh mối



Chương 097: Manh mối

Dự Niên chuyển sinh đã là một hiện tượng phi khoa học, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới cảnh cây Tuyệt Hàn này cũng ảo diệu như thế. Phải biết, hắn đang ở trong thế giới võ hiệp siêu cường, chứ không phải tiên hiệp huyền ảo. Vì vậy, không đời nào một cây vũ khí lại có được khả năng “tự chủ” kinh hãi như hắn vừa thấy đây. Xem như thần binh cũng không như thế.

Mai Hoa Kiếm Tôn từng chia sẻ sự kỳ lạ của Tuyệt Hàn cho Dự Niên nghe, song hắn không để tâm quá nhiều. Dù sao Tuyệt Hàn được tạo ra để cho Tiên Thiên Cực Hàn Thể sử dụng. Thái Hàn Kinh cũng thế, cho nên chỉ cần không phải là thể chất tương xứng, hắn không nghĩ sẽ có những khác biệt gì quá kinh ngạc. Tuy nhiên, với hiện tượng bây giờ, hắn không thể tiếp tục suy nghĩ ngây thơ được nữa, buộc phải nghiêm túc nhìn nhận sự việc hơn.

Dự Niên cầm Tuyệt hàn ngồi lại trên giường, ngắm nghía nó một hồi đủ lâu mới bắt đầu đưa ra những giả thiết trong đầu.

Trước tiên, Tuyệt Hàn có thể lưu trữ hàn khí của Dự Niên vào bên trong, đợi khi hắn thiếu hụt thì nó sẽ bổ sung. Tất nhiên, nếu hàn khí trong Tuyệt Hàn thuyên giảm thì sức mạnh tổng thể của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, song hắn không cho rằng đấy là vấn đề. Dù sao thì khi hắn khỏe lại, Tuyệt Hàn cũng hút lấy hút để thôi.

Dự Niên khá hoan nghênh loại năng lực này, vì thế thì không khác gì đang bảo hắn đang cầm một cục sạc nội lực dự phòng ở bên người. Có Tuyệt Hàn ở đây, hắn liền không lo bị cạn kiệt nội lực. Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Thái Hàn Kinh yêu cầu lượng lớn nội lực ngay từ những yêu cầu đầu tiên. Có vẻ như Nhạn Thần ngay từ đầu đã dự kiến để người luyện và Tuyệt Hàn bổ trợ qua lại cho nhau rồi.

Thứ hai, Tuyệt Hàn có “linh tính”. Nghe thì hơi phô trương và thiếu thực tế, nhưng Dự Niên không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để giải thích cho khả năng tự rung của Tuyệt Hàn. Chưa kể, nó chỉ rung khi Dự Niên bị thương nặng mà thôi.

Trên đời này, liệu có cây vũ khí nào ảo mà như nó không?

Dự Niên không biết, cũng không có thần binh khác ở đây để kiểm chứng. Hắn từng cầm qua Thần Hoa Lê Minh của ca ca, song lại không cảm nhận được gì nhiều. Suy cho cùng, hắn không luyện tuyệt học của Hoa Sơn, nên còn lâu mới cảm nhận ra được.

Ngẫm nghĩ một hồi, Dự Niên không cảm thấy mình cần phải đi chứng minh hai giả thiết vừa đặt ra, dù sao rất khó để diễn giải một vấn đề phi khoa học. Vì vậy, hắn sẽ dùng phương pháp tự thân trải nghiệm để xác định. Dù sao hắn cũng không định công bố chuyện này ra ngoài nên không cần phải máy móc theo trình tự nghiên cứu làm gì.

Nhẹ nhàng buông một hơi thở dài, Dự Niên chậm rãi đặt tay lên lồng ngực, từ tốn cảm nhận từng nhịp tim xốn xang ở bên trong. Mạch của hắn đã ổn định trở lại rồi, nội thương cũng dần trở nên ổn định hơn nhờ hàn khí. Với tiến độ hiện giờ, có lẽ một tuần là quá đủ để hắn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.

Đặt lưng xuống giường, Dự Niên quyết định ôm chặt lấy Tuyệt Hàn rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

. . .

Vài ngày sau, vừa hay, đã hai tuần kể từ khi Lại Chính Nhất đưa ra thời hạn cho Lữ Nhược Hồ.

Toàn bộ khung cảnh trong Cái Bang hiện giờ thực sự rất ảm đạm. Bởi đã lâu rồi bọn hắn không nhận được thêm bất kỳ thông tin gì đến từ người áo đen. Vì vậy, Lữ Nhược Hồ ngày nào cũng chờ đợi tình báo đến muốn già đi, Lỗ Nhất Tiếu dù không thích lão thì cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh này. Bởi lão có cảm giác Hoa Sơn đang dần mất đi thiện ý với Cái Bang. Cụ thể hơn, là Mai Hoa Kiếm Tôn đang chướng mắt đám ăn mày bọn lão.

“Không lẽ hắn thực sự muốn làm khó bang mình?” Lỗ Nhất Tiếu cau mày.

Nghe Lữ Nhược Hồ mô tả lại thì đêm hôm ấy lão bị hụt một bước chân nên uy lực của Cửu Long Quy Tụ đã bị thuyên giảm đi một nửa. Chiếu theo thực lực của Lỗ Nhất Tiếu, lão dám chắc mình có thể đỡ được nếu cẩn thận. Huống hồ, đối phương còn mạnh hơn cả lão, đã vậy còn tốn vài giây ngắn ngủi để đốn hạ cửu trưởng lão. Vì thế, lão không nghĩ Cửu Long Quy Tụ có thể gây ảnh hưởng lớn đến cao thủ cỡ đó.

Vì vậy, suy đoán duy nhất mà Lỗ Nhất Tiếu có thể cân nhắc đến hiện giờ là đối phương thấy chướng mắt Cái Bang rồi nên không muốn bọn lão được thoải mái. Ngặt nỗi, như thế không khỏi trẻ con quá đi.

“Phó bang chủ!” Ngay lúc này, bên ngoài chợt vang đến một tiếng gọi.

Lữ Nhược Hồ liền như một cái cây khô héo được tưới nước đầy đủ. Lão nhanh chóng bật dậy phóng ra ngoài, thẳng thừng vượt qua tay ăn mày báo tin mà chạy đến cổng trước “Hồng Lâu”. Có điều, ngoài này chẳng có ai cả, thậm chí đến bóng một con chim cũng không tồn tại.

Lữ Nhược Hồ cau mày chạy ngược vào bên trong để hỏi cho ra lẽ. Nhưng một lần nữa, lão lại chậm. Vừa bước vào “Hồng Lâu”, đập vào mắt lão là người áo đen đã yên ổn ngồi vào ghế, trên mặt vẫn mang một tấm mạng đen che mặt. Trong khi đó, Lỗ Nhất Tiếu cùng trưởng lão sáu túi khác nồng nhiệt tiếp đãi ở bên cạnh.

Trông thấy đối phương, Lữ Nhược Hồ lúc này mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng. Lão cẩn thận tiến lại, đĩnh đạc hành lễ.

“Thứ lỗi cho Lữ mỗ đã thất thố, hi vọng các hạ không để bụng.”

Dự Niên bình tĩnh xua tay. Hắn không nói lời nào cả, chỉ gõ nhẹ hai tiếng lên trên bàn, ý bảo lão và các trưởng lão nên vào chuyện chính cho đỡ mất thời gian.

Lỗ Nhất Tiếu thầm ra hiệu cho Lữ Nhược Hồ nên làm theo lời đối phương. Trước mắt bọn lão phải thể hiện thiện chí đã, sau muốn bù đắp thế nào cũng không trễ.

Lữ Nhược Hồ dĩ nhiên biết làm gì. Lão chỉ sợ người áo đen không tới thôi, chứ đã tới rồi thì lão mới có thể tận dụng cơ hội để hóa giải hiểu lầm. Dù sao không biết thì không có tội, chỉ cần khéo léo ăn nói một chút thì sẽ không khiến quan hệ của Cái Bang và Hoa Sơn căng thẳng hơn.

Không bàn đến chuyện đêm đó, cũng không bàn đến vấn đề bồi thường hay bù đắp, Lữ Nhược Hồ nhanh chóng cho mấy tay đệ tử Nhập Lưu bước vào, lần lượt bẩm báo lại tình báo mà bọn họ đã thu thập được trong thời gian qua.

Cái Bang không hổ danh là thiên hạ đệ nhất bang. Nguồn tình báo của bọn họ không chỉ trải dài trong nội bộ bang chúng, mà còn mở rộng đến cả giới quý tộc và thương gia. Vì vậy, tình báo bọn họ thu về chất lượng hơn hẳn thanh lâu.

Theo như Cái Bang tìm hiểu, tạm thời tiêu cục không liên quan đến cái chết của ông chủ Hoàng. Bởi bọn họ có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, chẳng qua không tiện công bố trước quan phủ và bách tính. Suy cho cùng, tiêu cục cũng không thực sự trong sạch lắm, bọn họ cũng có những mối làm ăn ngầm như bao thế lực khác. Có điều, bọn họ lại dùng cụm “tạm thời” nên có vẻ như vẫn đang điều tra thêm.

Về phần viên ngoại Vương Hoạt, người này chẳng hề có ân oán gì với ông chủ Hoàng, thậm chí, khi ông chủ Hoàng phất lên nhờ buôn bán hàng may mặc, Vương Hoạt còn chủ động đầu tư thêm một khoản lớn để thu hồi. Cho nên khi ông chủ Hoàng chết đi, Vương Hoạt mới là người nóng lòng muốn tìm ra hung thủ nhất. Bởi lão vì vụ này mà mất đi một khoản tiền không nhỏ.

Ngoài ra, trong quãng thời gian ông chủ Hoàng bị giết, cũng như đi gặp người nào đó bí ẩn, Vương Hoạt đang bí mật đi hú hí với tình nhân ở bên ngoài, nên bằng chứng ngoại phạm của lão thực sự rất rõ ràng, chỉ là tương tự với tiêu cục, Cái Bang không thể nói chuyện này ra ngoài, bởi Vương phu nhân… là khắc tinh của Vương Hoạt.

Thời phong kiến tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Vương Hoạt cũng có ba thiếp ở nhà đấy, nhưng vấn đề là chính thất của lão có thân phận hơi to. Bà là con gái thứ hai của thị lang Hộ bộ Diệu Huyền Lâm, nay đã là thượng thư Lễ bộ.

Vương Hoạt có đam mê tửu sắc thì cũng phải giữ đầu óc thanh tỉnh, nếu muốn thưởng thức “của lạ” bên ngoài, lão buộc phải lén lút, không thì Vương phu nhân sẽ làm ầm lên rồi kể lể với cha mình. Khi đấy, Vương Hoạt chạy không được, thậm chí đến toàn bộ tài sản của lão cũng sẽ bốc hơi ngay tắp lự.

Nghe đến cái tên Diệu Huyền Lâm, Dự Niên đột nhiên khựng người lại trong phút chốc. May mà có hàn khí nội sinh ổn định tâm thần nên hắn mới có thể tiếp tục lắng nghe mà không để lộ điều gì lạ trước mấy người Lữ Nhược Hồ.

Tuy nhiên, giữa lúc lắng nghe, hắn cũng đã âm thầm vạch ra một con đường mới để tiếp cận Diệu Huyền Lâm. Cho dù là thời phong kiến hay hiện đại, con gái vẫn luôn là điểm yếu chí mạng của mấy người cha. Chưa kể, Diệu Huyền Lâm còn gả con gái mình cho một người không liên quan đến giới quan trường, đồng nghĩa, lão không muốn con mình thành quân cờ chính trị.

Với tấm lòng của một người cha mà nói, Diệu Huyền Lâm đã làm tốt trách nhiệm của mình với con gái, đảm bảo con gái được một đời an yên mà hưởng vinh hoa phú quý.

Tất nhiên, nhờ thế, Dự Niên đã có cơ hội tiến gần đến mục tiêu báo thù của mình hơn.


Mời đọc , truyện hài hước. Nhảy! Nhảy! Nhảy!