Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 211: Tên lừa đảo!



Lửa giận trong mắt Lục Áp bỗng chuyển thành âm lãnh, đôi môi mím chặt cũng tỏa ra hàn quang, lời nói ra càng thêm thấu xương.

" Vòng tay Tử Kim này là bảo mệnh phù ta tặng cho thê tử tương lai, lẽ nào nàng cho rằng đồ của ta thì ai cũng xứng? Hắn vì nàng chịu một lần thương tổn, nàng liền ngay cả mạng mình cũng không cần, nếu hôm nay ta không tìm được pháp lực của nàng, nàng định chết ở đây, thành tựu làm được trở thành hư danh? Ta sợ nàng chết, nàng lại còn giả bộ, giả nhân giả nghĩa chết tiệt!"

Uy thế quanh thân tản mát theo cơn giận của hắn, khiến cây cối xung quanh đổ rạp.

Mộ Cửu lạnh cả người, lời nói nhẹ nhàng đến bên môi cũng nuốt về. Nàng là đồ hư danh? Nàng giả nhân giả nghĩa?!

Nàng cũng nổi giận.

Thê tử chưa cưới?

Nàng cái gì cũng không muốn nói với hắn!

Nàng đẩy hắn ra, lảo đảo đi về phía trước.

Hóa ra Quách Mộ Cửu nàng trong lòng hắn chính là một tiểu nhân đối trá mua danh chuộc tiếng! Hắn là đại thần, hắn nói gì cũng được. Tiểu nhân như nàng không muốn phụng bồi.

Lục Áp nhìn nàng quật cường rơi đi, răng sắp mài thành phấn.

Hắn chưa từng vì một người mà làm nhiều như vậy, chưa từng vô điều kiện giúp một người, hắn cho rằng hắn đã khiến nàng cảm thấy mình đáng để phó thác, nhưng không nghĩ tới nàng hoàn toàn không để hắn trong lòng.

Hắn cảm thấy thất vọng, hóa ra mặc kệ là dưới tình huống nào, nàng đối với hắn hoàn toàn không có lấy một tia kiên nhẫn!

Hắn biết nàng băn khoăn điều gì, nàng sợ tuổi thọ của nàng không dài, không thể đi cùng hắn trong tương lai, hắn cũng sợ nàng qua đời, sợ khi nàng tái thế trọng sinh sẽ quên sạch hắn. Hắn một mặt muốn để nàng tự bay, rèn luyện, một mặt muốn đảm bảo nàng bình yên vô sự, nhưng nàng thì sao? Căn bản không quan tâm hắn có cần nàng đáp lại hay không!

Đến bước này, nàng còn lãnh ngạo mà đẩy hắn ra!

Nữ nhân chết bầm này!

" Nếu nàng đi, chỉ sợ rằng ngày sau nàng và ta sẽ không còn ngày gặp lại!"

Muốn đoạn tuyệt quan hệ?

Hắn sầm mặt bỏ lại một câu, sau đó xoay người đáp mây, chớp mắt liền biến mất.

Mộ Cửu quay đầu nhìn về hướng hắn rời đi, cười lạnh hai tiếng, nhưng viền mắt trong nháy mắt liền đau nhói.

Không gặp thì không gặp. Có gì đặc biệt?

Đã sớm biết hai người họ không có kết quả tốt, hắn nhất định phải đến trêu chọc nàng, bây giờ gặp phải chút chuyện liền phủi mông rời đi, người như vậy, làm sao có đủ sức nói với nàng, nàng phải nướng cá cả đời cho hắn? Nàng không giải thích nguyên nhân sao? Vòng tay là nàng cố ý không đeo sao? Nướng cá nãi nãi nhà ngươi!

Nàng tức giận đưa tay lau mặt, nhưng nước mắt cứ tiếp tục trào ra.

Tên lừa đảo! Tên lừa đảo!!

Rõ ràng đã nói sẽ đi cùng nàng, đã nói muốn cùng nàng sinh con, còn nói nàng chỉ có thể nướng cá cho hắn ăn, hiện tại lại bỏ đi!

Lời chính hắn nói, cứ như vậy như gió thổi bên tai.

Nàng có lỗi, nàng nhận lỗi không được ư? Khi hắn đưa vòng tay cho nàng không hề nói đó là nhận định nàng là vị hôn thê của hắn, khi hắn nói chuyện có bao nhiêu lần là nghiêm túc? Khiến nàng đến cùng không biết câu nào của hắn là thật, là giả? Sớm biết nhanh như vậy đã quyết định không bao giờ gặp lại, trước kia còn nói với nàng như vậy làm gì? Làm nhiều chuyện như vậy làm gì?

Nghĩ tâm địa nàng là sắt đá, không hiểu ý, cũng không khổ sở ư?

Nghĩ vậy, nước mắt nàng từng giọt từng giọt lăn xuống, lòng ngày càng quặn thắt, khí huyết cũng vì tâm tình thay đổi mà trào lên ngày càng lợi hại hơn, cuối cùng, nàng chỉ có thể ngã ngồi xuống đất, mặc cho nước mắt chảy không ngừng.

Nàng không biết mình khóc cái gì, nam nhân như vậy, không phải sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ sao?

Nàng không khóc, nàng nên cao hứng mới phải...

Tương lai đi tìm một nam nhân làm ruộng trung thực, cứ trải qua như vậy còn hơn bây giờ.

Nhưng... càng như vậy nàng càng khổ sở, nàng sai rồi, nàng rõ ràng đã đồng ý sẽ không lấy vòng tay xuống... Có mắng hắn ngàn vạn lần thì thế nào? Nàng đã không thực hiện được lời hứa, hắn nhất sẽ không biết nàng đã coi hắn là một phần quan trọng trong tương lai, hắn nhất định sẽ không biết nàng luôn nhớ đến nụ cười của hắn, nhìn thấy hắn liền đặc biệt vui mừng, tên nam nhân lừa đảo, tên nam nhân lãnh huyết, hắn lại thật sự cứ như vậy bỏ rơi nàng!

Cổ họng trào lên cảm giác ngai ngái, nàng nuốt xuống, nước mắt cũng cố gắng giữ lại.

Nhưng sốt ruột và khổ sở trong lòng làm sao có thể chịu được?

Tâm tình như sóng lớn trào lên, đập vào thần thức của nàng. Theo động tác này, mũi nàng truyền đến cảm giác đau đớn, nàng đưa tay lên lau một cái, cả lưng bàn tay đều là máu.

Nàng thổ huyết?

Chưa kịp để nàng hoàn hồn, ngực đột nhiên lại dâng lên cảm giác đau đớn, một ngụm máu không hề báo trước lại phun từ miệng nàng ra ngoài.

Linh lực vừa được ép chặt như ngựa hoang mất cương, cứ như thế bắt đầu chạy loạn trong cơ thể này! Máu trong miệng vừa nuốt xuống lại trào lên, vạt áo của nàng ướt một mảng lớn, chiếc váy từ màu hồng biến thành màu đen, tim nàng nóng bỏng, cơ hồ có thể cảm giác được một luồng tinh lực chính nguyên không ngừng phun trào từ từ tim ra, như thể cơ thể của nàng là một chiếc hồ lớn vậy!

Nàng chưa từng gặp hiện tượng linh lực mất khống chế như bây giờ, càng chưa bao giờ thấy luồng linh lực nào vô hạn mạnh mẽ đến vậy...

Đây là thế nào?

Nàng ngây ngốc nhìn bản thân, ý thức có chút tan rã, linh lực mãnh liệt chạy khắp các kinh mạch, nàng đã hoàn toàn không có cách nào tự kiềm chế, trái tim còn đang sôi trào nóng bỏng, trầm trọng tùng kích thân thể của nàng. Máu trong cơ thể nàng như hóa thành từng luồng sóng khí, dâng trào khắp tứ chi, lên thẳng đầu nàng, khiến nàng không đứng vững được.

Ý thức nàng cũng đã chỉ còn chuyện Lục Áp đã rời đi, ngoại trừ chuyện này, cái gì nàng cũng không nhớ!

Nàng không thể tin, hắn thật sự cứ như vậy đi rồi!

Hắn thật sự không cho nàng cơ hội giải thích?

" Lục Áp..."

Chấp niệm như mãnh thú, gặm nát tinh thần của nàng.

Nàng thật sự sai rồi sao?

Nàng chỉ không muốn Ngao Khương rơi vào tuyệt cảnh, thật sự sai rồi sao?

Vì... sai lầm này, nàng phải trả giá lớn như vậy?

Không muốn bỏ rơi đồng đội trong thời khắc sống còn, thật sự không còn cách nào nhượng bộ sao?

Nàng loạng choạng đứng lên, mờ mịt nhìn trời đất. Ánh mắt của nàng trống rỗng nhưng chấp nhất, dường như từ này đến cuối đời phải tìm được đáp án. Khí huyết càng trào lên trong cơ thể nàng, linh lực biến thành uông dương không kiềm chế được, khiến nàng ngạt thở, khiến nàng hoang mang.

Nàng đã không phải nàng nữa.

Nàng dùng hết khí lực toàn thân hét lớn.

Theo tiếng hét của nàng, trên đầu ầm ầm tiếng sấm, một vùng trời lớn trong phương viên trăm dặm bao phủ bởi mây đen, trong mây tiếng sấm vang lên không dứt, mà từ nơi nàng đứng, kim quang vạn trượng bỗng tỏa ra tứ phía!

Cuồng phong hất tung vạt áo nàng, trong mắt nàng đã không còn ánh sáng, nàng cảm giác như mình sắp bị luồng linh lực trong cơ thể nuốt mất!

Nàng đẩy linh lực đến tứ chi và lồng ngực, thét lên một tiếng về phía xa, âm thanh vang vọng vân tiêu, truyền đi vạn dặm!

Nàng muốn hủy diệt thế giới này, để phát tán sự không thoải mái trong đáy lòng ra toàn bộ cửu thiên!

Đây có thể sẽ là phương thức tự cứu mình duy nhất của nàng...