Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 257: Cục diện xấu nhất



Nhưng nàng hoàn toàn không hiểu những kẻ đó muốn làm gì.

"Đương nhiên đây cũng không nhất định là sự thật." Lục Áp thong thả đi vài bước, ngồi xuống dưới bức bình phong, nói tiếp, "Chúng ta cứ đặt giả thiết rằng có một kẻ như vậy là được rồi. Gỉa sử cả ba vụ đều là do hắn đứng sau thao túng, vậy chúng ta phải ngẫm lại, mục đích của hắn là gì? Hắn mưu đồ cái gì?"

Mộ Cửu gật đầu, bất giác cùng Thế Ân đi tới ngồi xuống cạnh bàn.

"Chúng ta điểm lại một chút. Trong ba vụ ân oán này, vụ thứ nhất, Thanh Bình hiểu lầm Cách Hàng cướp Phi Y đi, muốn trả thù, nhưng không có khả năng ganh đua cao thấp với hắn, vì thế đã tạo ra một cái lưới lớn kéo cả Xiển giáo xuống nước, cuối cùng gây nên mâu thuẫn giữa Thanh Khâu và Xiển giáo, suýt nữa tạo thành đại hoạ Tiên giới. Hiện tại chúng ta đã biết kẻ khởi xướng là Vũ Đức, nhưng giả như đăng sau chuyện này cũng có kẻ đang khống chế hướng đi của vụ việc thì sao đây? Thanh Khâu và Xiển giáo bên nào cũng không dễ chọc, nếu sống chết với nhau, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Vụ việc thứ hai, chúng ta đã biết rõ sự tình, xác định được việc phía sau Vân gia và Ngao gia có kẻ thao túng, vì Băng Phách Dương Khoá, suýt nữa Vân gia đã huỷ diệt Ngao gia để trả thù. Hai gia tộc này mặc dù có sức ảnh hưởng không lớn bằng Thanh Khâu và Xiển giáo, nhưng Ngao gia chấp chưởng tứ hải, nếu cả Vân gia ra tay với Băng hồ, tứ hải há có thể bàng quan? Đây cũng sẽ trở thành một trường hạo kiếp.

Lại đến việc Hữu Khương và Nam Tương chiến tranh. Bạch Hổ tộc thân là hậu duệ của Chiến Thần, không cần phải nói, thực lực tổng thể cũng sẽ mạnh hơn Nam Tương nhiều. Điều này từ việc Hữu Khương nhiều năm như vậy phải chịu hai bên Hữu Hùng và Nam Tương uy hiếp cũng chưa hề bại trận là có thể thấy được. Như vậy, muốn đạt được mục đích phá huỷ hoặc hao tổn lực lượng của Bạch Hổ tộc, cũng chỉ có cách đẩy mạnh sức chiến đấu của tộc Hoàng Ban Hổ. Ta nghĩ, Hoàng Ban Hổ không chỉ đạt được kì ngộ, pháp lực của hắn hẳn cũng có tiến triển lớn."

Thế Ân đã sớm bị lời nói của hắn doạ cho khiếp vía.

Ai sẽ có thể gắng giữ tỉnh táo khi biết có kẻ ý đồ huỷ diệt đất nước của mình?

Huống hồ, hắn còn là thái tử.

"Thánh Tôn không hề nghĩ sau, ta và Hiên Viên Hối chiến với nhau nhiều năm, tuy ta chưa từng thua, nhưng cũng không thắng được mấy trận. Tu vi của hắn đúng là thâm hậu, có định lực kinh người!"

Lục Áp khẽ vuốt tay áo, nhìn Mộ Cửu, lại nói: "Nếu Bạch Hổ tộc có nguy cơ sụp đổ, hậu quả sẽ thế nào? Tổ tông của các ngươi không có nhiều lựa chọn, hoặc phải bình định Nam Tương, hoặc đối mặt với Hữu Hùng quốc, dù thế nào đi nữa, việc này cũng sẽ khiến lục giới rung chuyển, không được sống yên ổn. Thiên Địa đã thái bình lâu như vậy, ắt sẽ có chút tà lực tuỳ thời mà ra. Bất kể nói thế nào, một hồi hỗn chiến sẽ không thể tránh khỏi."

Mộ Cửu và Thế Ân có chút ngồi không yên.

"Tại sao chàng càng nói càng nghiêm trọng vậy? Nếu nói vậy, chẳng phải là Ma giới lại đang muốn Thiên Địa xoay vần hay sao?" Mộ Cửu từ chối loại khả năng này, "Nhưng Ma giới đã rất lâu rồi không hề có động tĩnh, Ma Quân khi trước đã kí hiệp ước với Ngọc Đế, không có lí do gì hắn lại muốn như vậy."

Nàng không muốn Thiên Địa rơi vào cảnh hỗn chiến, những ngày tháng yên bình này trôi qua thật tốt, tuy rằng đối với tiên nhân không phải là quá tốt, nhưng đối với chúng yêu tinh thì cũng chưa chắc đều là xấu. Nhất định phải có một hồi hỗn chiến sao, nghĩa là sao?

Thế Ân không nói gì, ánh mắt hẳn với dính lên Lục Áp.

Hắn như một thiếu niên hoàn toàn không từ chối việc bị tẩy não ngồi trước mặt thần tượng, nhìn Lục Áp đang suy tư.

"Thật ra mọi chuyện không nhất định sẽ bung bét như vậy." Lục Áp lại nói, "Đây là một trong những khả năng, cũng là khả năng xấu nhất, một khả năng khác có thể là, kẻ đó vẫn còn ân oán tình cừu chưa chấm dứt, bởi vì dù sao điều kiện để hắn thống trị lục giới vẫn còn thiếu nhiều lắm, hơn nữa, hiện tại cũng không có cục diện nào là không thể thu thập được."

Nói đến đây, Mộ Cửu liền buồn bực: "Cừu hận gì có thể khiến hắn không tiếc bố trí cục diện lớn như vậy, lôi kéo nhiều người như vậy đây?"

"Nếu ta biết, không biết đã sớm có thể đi bắt người rồi sao?" Lục Áp mỉm cười nói, "Huống hồ, việc chứng minh ba vụ án này có kẻ đứng sau điều khiển vẫn không đủ chứng cứ, ít nhất kẻ này phải có thực lực tương đương với ta, chí ít hiện tại ta không phát hiện có kẻ như vậy tồn tại. Chỉ có điều, bất kể là thật hay giả, chúng ta chuẩn bị trước cũng không thừa."

Mộ Cửu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Áp vốn là người chu toàn, từ trước đến giờ vẫn quen với việc đưa ra cục diện xấu nhất đầu tiên.

Mặc dù như vậy hơi đáng ghét, nhưng... cũng là cách làm có trách nhiệm nhất.

Bất kể nói thế nào, mục đích của nàng là thành tiên, nàng làm tốt chuyện của mình là được, những chuyện khác ắt có người lo, không cần phiền nàng quan tâm nhiều như vậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài một chút, đập trán nói: "Không còn sớm nữa, ta còn phải đến nha môn, đi ăn sáng trước thôi."

Lục Áp nhìn theo bóng lưng của nàng cho đến khi nàng ra khỏi cửa, sau đó quay lại nhìn Thế Ân: "Ngươi thay ta làm một chuyện đi."

Thế Ân lập tức dựng tai lên nghe.

Lục Áp trầm ngầm nhìn Mộ Cửu đang chào hỏi Tiểu Tinh ngoài cửa, nói: "Khi trước Hồ Vương Thanh Khâu khi thay ta đi đến Linh Tê Cung làm một vài chuyện đã từng thấy một đoàn khói xanh. Đoàn khói xanh đó, sau khi ta tra ra liền phát hiện ra đó là thần niệm thoát ra từ đỉnh đồng gắn trên xương sọ của Xi Vưu. Sau chuyện đó, chúng ta phát hiện ra một đầm nước chưa linh lực rất lớn ở Đông Côn Luân, cái đầm nước đó, sư huynh của ta nói rằng đo là Tẩy Kiếm Hồ của Xi Vưu."

Thế Ân sửng sốt một chút: "Không phải Thánh Tôn đang nói Xi Vưu sống lại sao?"

"Không phải không có khả năng."

Lục Áp trả lời: "Chỉ có điều, Xi Vưu chết đã mấy vạn năm, thần niệm đã sớm tiêu tan, hiện tại lại có xu thể tụ lại. Vừa vặn, linh lực ẩn trong cơ thể A Cửu đột nhiên phá tan phong ấn khi đang ở Tẩy Kiếm Hồ của Xi Vưu tại Đông Côn Luân. Có một số việc khiến ta không khỏi suy nghĩ nhiều. Xi Vưu được ca ngợi là Chiến Tổ Thần Thượng Cổ, ngươi cũng biết muốn triệu hoán thần niệm của hắn cần sức mạnh tới cỡ nào. Không nói những việc khác, ngay cả linh lực ẩn giấu bên trong Tẩy Kiếm Hồ, một khi kích thích ra liền có thể phá huỷ nửa dãy núi Đông Côn Luân. Mặc kệ thế nào, chuyện này rất đáng chú ý.

Vì thế ta có chút lo lắng cho A Cửu, ta sợ nàng gặp nguy hiểm."

"Quách cô nương?" Thế Ân ngẩn người. Có điều, thân là hôn phu, hắn lo lắng cho an nguy của hôn thê hắn là chuyện bình thường.

Lục Áp gật đầu, nói tiếp: "Trong cơ thể A Cửu ẩn chứa một luồng linh lực cực khổng lồ, lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được, ta sợ khi kích động nó sẽ khiến nó phản phệ, làm tổn thương nàng nên chưa từng dám thâm nhập để tìm hiểu, nhưng nơi khác lại không tra được gì về nàng, nên không dám tiếp tục. Thế nhưng chuyện này lại không thể không biết rõ."

Thế Ân trầm ngâm một lát, nói: "Không biết Thánh Tôn đã có manh mối gì chưa?"

"Không thể nói là manh mối cụ thể."

Lục Áp tựa lưng vào ghế dựa, ngón tay gõ nhẹ lên miệng chén trà: "Nàng tu luyện chỉ ngàn năm đã đột phá được Hoá Thần kỳ, nhưng ngàn năm sau lại không hề tiến triển, không có kí ức của kiếp trước, những điều này tổng hợp vào nhau cũng không tạo ra được một suy đoán thuận tai. Ngoại trừ biết thể chất nàng đặc thù, ta không còn thu hoạch gì cả."