Thương Tiến Tửu

Chương 108



Chẳng trách tối nay dễ dàng như thế!

Trong phút chốc Thẩm Trạch Xuyên minh bạch rất nhiều chuyện, y đột nhiên nhìn lại, lúc sắp thốt lên lại miễn cưỡng nhịn xuống, nhìn về phía Tiêu Trì Dã.

“Lão Hổ, ” Tiêu Trì Dã nhanh chóng nói, “phân ra hai ngàn người trấn thủ nơi đây. Đinh Đào lên ngựa vượt hướng đông bắc Tì Châu, bảo người mai phục lập tức xuôi nam, ngăn chặn đường phía nam Tì Châu, những người còn lại theo ta quay ngựa về thành.”

Chiêu thức điệu hổ ly sơn này trù tính đã lâu, chỉ sợ trước khi Lôi Thường Minh rời khỏi Lạc Sơn đã nằm trong kế hoạch rồi. Thư trạm dịch từ Lạc Sơn phát về Tì Châu đều thuật lại mơ hồ không rõ, trong đó xuất hiện nhiều nhất chính là bếp đất mà lũ thổ phỉ Lạc Sơn đặt la liệt cho bọn họ thấy được, chuyện Lôi Thường Minh rốt tcuộc có bao nhiêu người biến thành chuyện mỗi người nói một kiểu. Thật thật giả giả, hư hư thực thực, dụ khiến bọn họ thuận thế suy đoán bốn vạn người kia chỉ là danh nghĩa, vì vậy nhận định đối phương không dám tùy tiện tập kích, ai ngờ đối phương căn bản cũng đâu có dự định đánh một trận chính diện với Tiêu Trì Dã.

“Khổng Lĩnh sẽ không thể không nhận ra Lôi Thường Minh, ” Thẩm Trạch Xuyên vịn cánh tay Tiêu Trì Dã, lên trên ngựa, “lúc này ta nghi toàn bộ tin đồn liên quan Lôi Thường Minh đều giả hết, ‘Lôi Thường Minh’ chỉ là ‘tấm da’ của người này thôi.”

Tiêu Trì Dã ném dù cho Đàm Đài Hổ, phủ áo choàng lên Thẩm Trạch Xuyên, nhấc cánh tay quay đầu ngựa lại, nói: “Hắn bắt cóc Khổng Lĩnh cũng vô dụng, hơn phân nửa là muốn dựa vào Khổng Lĩnh mở cửa Tì Châu, nếu thế thì hắn ở trong, chúng ta ở ngoài.”

Tiêu Trì Dã có thể cùng “bốn vạn người” của Lôi Thường Minh đánh nhau, dựa vào sau lưng còn có kho lương Tì Châu ứng phó, có thể giúp hắn tốc chiến tốc thắng, đao sắc chém xuống đám tạp binh chạy loạn làm phiền này. Đối phương dĩ nhiên rõ mồn một mình tổn hại thế nào, không chỉ không chính diện đối chiến cùng Tiêu Trì Dã, còn lấy sở trường bù sở đoản, biến Tiêu Trì Dã thành chó hoang trên đồng hoang, làm điên đảo vị trí ban đầu của mọi người, để Cấm quân du đãng ở bên ngoài, hao hụt lương thảo.

“Hắn vẫn luôn chờ trong bóng tối, ” Thẩm Trạch Xuyên túm áo choàng, nói trong gió, “rõ hành động của chúng ta như trong lòng bàn tay.”

“Tì Châu dù gì cũng không phải địa bàn của chúng ta, trong thành tất nhiên có con mắt của hắn, chúng ta lại không biết gì về hắn.” Tiêu Trì Dã nói tới chỗ này, bỗng nhiên cười lên. Hắn thu chặt cánh tay, nói, “Người này khá đấy!”

Lúc này mưa đã nhỏ, trong gió đêm chỉ còn mang theo vài tia mưa mỏng. Móng ngựa đạp lên bùn lầy, rầm rầm tiến tới Tì Châu. Nhưng mà bọn họ nhanh hơn nữa cũng không kịp tốc độ của đối phương, Khổng Lĩnh đã đến cảnh nội Tì Châu rồi.

Khổng Lĩnh từ khi xuống núi chỉ là thư sinh yếu đuối, bây giờ đã sắp bốn mươi lăm tuổi, lúc ghìm ngựa xương cốt cả người đều bị lắc lư suýt rạn đến nơi. Hắn thở không ra hơi, từ trên ngựa trượt xuống đất, được hán tử kia đỡ, hắn liên tục chắp tay với đối phương, nói: “Lần… lần này nhờ có tráng sĩ giúp đỡ, bằng không hậu quả khó mà lường được.”

“Tiên sinh nói chi vậy, ” Hán tử kia tuy rằng nhìn sắc bén, lại chăm sóc quan tâm Khổng Lĩnh trên cả đoạn đường, “ta sợ truy binh phía sau đảo mắt là đến quá, tiên sinh, uống ngụm nước, chúng ta tiếp tục đi. Chờ đến dưới cửa thành rồi mau chóng sai người mở cửa!”

Bọn họ giữa đường nghỉ ở một quán trọ còn treo đèn lồng, không ở trọ, chỉ là cho Khổng Lĩnh hai chân run rẩy uống ngụm trà nóng hoà hoãn một chút thôi. Bên chân Khổng Lĩnh bị mài đến tróc cả da, ngồi xuống bất tiện, đứng trong gian chính bưng bát trà uống. Đang lúc nghỉ ngơi bỗng nghe thấy bên ngoài một trận móng ngựa vang, hán tử kia mặc dù không đứng dậy, tay lại lặng lẽ rơi vào đao bên eo. Hắn hơi nghiêng thân, giấu mặt trong bóng tối, nhìn thẳng cửa vào.

Một đám lữ nhân phong trần mệt mỏi vượt vào cửa, dẫn đầu chính là hai nam nhân vóc người tương tự. Quái lạ chính là, đám người kia đều vóc dáng cao to cùng là tay vượn eo sói, mặc dù đều mặc bố y nhưng từ đầu tới chân đều mang theo khí thế oai phong bệ vệ.

Một nam nhân trong đó cởi đấu bồng, lộ ra khuôn mặt có râu. Trên trán hắn có sợi tóc rủ xuống, như lơ đãng quét mắt qua hai người đang uống trà trong gian chính, cười ném ra một túi tiền, nói với chưởng quỹ: “Ở trọ, một gian phòng trên, ba gian giường chung lớn. Có còn thức ăn mới nấu không? Mang lên chút bánh màn thầu với thịt bò hầm, thêm rượu trắng nữa.”

“Có tiền mà, tiết kiệm làm gì?” Một người khác cũng cởi đấu bồng, lại thêm uy vũ. Hắn kéo túi tiền ra, nói với chưởng quỹ, “Ai cũng ở phòng trên hết!”

Ở vị trí giữa được các nam nhân vây quanh truyền ra tiếng ho khan nặng nề, một ông già vẫn luôn mặc đấu bồng thấp giọng nói: “Bạc tích góp không dễ dàng, còn chưa tới nơi đâu, nhịn một ngày nữa đi. Thiên Nhai, cho đoàn người ăn no thì nghỉ ngơi, đừng đùa nháo nữa.”

Kiều Thiên Nhai thổi thổi tóc rủ xuống, cầm túi tiền trong tay Phí Thịnh về, ném tới tay chưởng quỹ, nói: “Vẫn dựa theo ban đầu ta nói mà làm, mau mang đồ nhắm rượu lên, đừng rề rà lề mề. Sư phụ, dọc đường ngài cùng chúng ta ăn gió nằm sương, đến tận trong đây sao còn có thể để ngài nằm chung giường cùng chúng ta? Ngài là sư trưởng, chuyện nhỏ này là chúng ta nên hiếu kính. Huống hồ nếu chủ tử biết ta để ngài ngủ chung giường với chúng ta tất nhiên sẽ không vui. Ngài nghỉ ngơi cho tốt, coi như là thương chúng ta rồi.”

Hắn nói xong, Phí Thịnh không cam lòng yếu thế, lập tức cũng nói: “Vừa nãy là tiểu tử không hiểu chuyện, sư phụ, ta đây sẽ đưa ngài lên nghỉ ngơi. Một lát món ăn lên, ta bưng tới cho ngài.”

Thể lực Kỷ Cương không khoẻ bằng lúc trước, lão cũng không chối từ nữa, để Phí Thịnh dẫn lên lầu.

Tuy rằng Khổng Lĩnh không biết người đi đường này là ai, nhưng cũng phát giác bọn họ không dễ trêu chọc. Hắn lo lắng đây cũng là thổ phỉ, bởi vì bọn họ ai cũng đều đeo đao. Hắn nghĩ vậy liền buông bát trà, nói với hán tử bên cạnh: “Tráng sĩ, ta cũng nghỉ ngơi không ít rồi, chúng ta lên đường ngay đi!”

Nào ngờ hai người còn chưa kịp động, lữ nhân kia lại đã ngồi xuống. Quán trọ không lớn, bàn bốn phía chật kín người. Kiều Thiên Nhai cũng không biết là vô tình hay là cố ý, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Khổng Lĩnh, chặn đường của Khổng Lĩnh.

“Ồ, ” Kiều Thiên Nhai châm trà cho chính mình, thuận miệng hỏi, “hai vị cũng là người đi đường sao?”

Hán tử kia lập tức quét sạch khí độ sắc bén điêu luyện, biến thành hán tử nhà nông bình thường, xoa xoa tay, như là không am hiểu ứng đối loại câu hỏi từ người lạ này, hắn ngại ngùng cười cười, nói: “Dạ phải, mang theo đại ca trong nhà đi gấp.”

Kiều Thiên Nhai không có chút tự giác tránh ra nào, hắn nhấp ngụm trà, híp mắt lại như thể bị bỏng rồi, nói: “Đi chỗ nào thế? Nói không chừng chúng ta lại tiện đường đấy. Suốt cả đoạn đường chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì, cái vị Hầu gia gì gì đấy của Khuất Đô kia không phải làm phản rồi sao? Trên đường toàn là người của phủ quan, đều là tay mò tiền lão luyện, bức huynh đệ chúng ta chỉ có thể vòng đi đường nhỏ. Xin lỗi, ta là người thích tán gẫu, không cẩn thận lại dông dài rồi, các ngươi đi chỗ nào thế?”

Khổng Lĩnh ngồi thì không ngồi được, đi thì không ra ngoài được, bên trong bắp đùi kia bỏng rát đau đớn từng trận. Hắn duy trì trấn định, chòm râu run rẩy mấy lần, dùng giọng Đăng Châu nói chuyện: “Đi Mã Liên trấn á, ngươi biết Mã Liên trấn không tiểu huynh đệ?”

“Thị trấn trước mặt Tì Châu hả, vậy thật là tiện đường, chúng ta đến thành Tì Châu trước Mã Liên trấn này đấy.” Kiều Thiên Nhai nói, gác một cánh tay lên bàn, nhìn chằm chằm hán tử kia, nói, “Huynh đệ nhìn quen mắt thật.”

Lúc này hán tử kia đã phát hiện mình bị theo dõi rồi, khoé mắt hắn liếc thấy thân hình người đi đường này, trong đầu thoáng xoay một cái, đã đoán ra được ít thứ. Thế nhưng hắn cho rằng người đi đường này là Cẩm y vệ cải trang đến đây truy bắt Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên, chỉ là thấy mình đeo đao thì nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên hắn buông lỏng, càng làm bộ thật thà chất phác, nói: “Ta là nông dân Đăng Châu an phận thủ thường thôi.”

Hắn nói rồi thò vào ngực áo tìm tòi một hồi, móc ra bản hộ tịch viết tay cùng bảng dẫn đường nhăn nhúm, bên trên đều có con dấu của phủ quan Đăng Châu. Hắn mở ra cho Kiều Thiên Nhai xem, nói: “Đến Mã Liên trấn để thăm tỷ tỷ gả nơi đó và đứa cháu mới sinh, mở, mở tiệc rượu đấy.”

“Việc vui nha, ” Kiều Thiên Nhai còn vui hơn cả hắn, nói, “ta thích nhất trẻ con đấy, uống rượu cũng thích nhất là uống tiệc đầy tháng!”

Khổng Lĩnh thấy Kiều Thiên Nhai dông dài không dứt liền miễn cưỡng cười cười, nói: “Giờ hết mưa rồi, vậy chúng ta tiếp tục lên đường đây, nếu không ở trọ lại phải tiêu bạc mất.”

Bên kia Phí Thịnh cũng đi xuống lầu rồi, hắn vốn không chú ý, chỉ thấy Kiều Thiên Nhai chậm chạp không dời khỏi chỗ nên cũng quan sát hán tử kia. Bỗng nhiên loáng một cái bước tới, ngồi xuống phía sau hán tử, cùng Kiều Thiên Nhai một trước một sau chặn người lại.

“Tán gẫu gì đó, ” Phí Thịnh lượm cái bánh bao trong mâm mà tiểu nhị bưng tới, cắn một miếng to, nhìn bọn họ, “rôm rả như vậy?”

“Tán gẫu linh tinh ấy mà, ” Kiều Thiên Nhai rút đũa ra, nhiệt tình nói, “hai vị ăn chưa? Chưa kịp đúng không, vậy ngồi đi, cùng nhau ăn. Tiểu nhị! Lấy thêm hai đôi đũa qua đây.”

Khổng Lĩnh cũng cảm thấy không đúng lắm, hắn muốn ngồi xuống nói chuyện với người ta, bát trà kia lại đột nhiên bị đổ, giội vào một thân hán tử. Hán tử liền vội vàng đứng lên, vừa dùng tay áo vội lau chùi, vừa nói với Phí Thịnh trước mặt: “Xin lỗi xin lỗi!”

Hán tử nói rồi thuận thế chen tách qua Phí Thịnh, đi hai bước tới chỗ tiểu nhị, khẩn khoản nói: “Tiểu huynh đệ, mượn cái khăn lau chút.”

Phí Thịnh đã đứng lên, hắn liếc mắt với Kiều Thiên Nhai, mấy huynh đệ đang ngồi đều bén nhạy cầm chắc đao. Phí Thịnh từ phía sau bỗng sải bước ra, vừa hung vừa nhanh húc sau vai phải của hán tử kia, xách áo hán tử lên, hỏi: “Ngươi cố ý phải không?”

Hán tử kia vậy mà lại bị một cái húc của Phí Thịnh đẩy ra ngoài, “rầm” đụng phải cái bàn đối diện, suýt nữa không đứng vững. Bên tóc mai hắn đều là mồ hôi, gấp đến độ hai tay không biết đặt ở chỗ nào, liên tục hành lễ với Phí Thịnh, một bộ thái độ nhân nhượng cho yên chuyện, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Người này không biết võ công à?

Phí Thịnh lại liếc Kiều Thiên Nhai một cái, xô hán tử lần nữa, gào lên: “Mẹ kiếp đúng là xúi quẩy.”

Cả người hán tử kia đều ngã về phía sau, ầm ầm đụng nghiêng cái bàn, sau gáy chật vật đụng vào góc bàn. Khổng Lĩnh ‘ôi chao’ một tiếng, vội la lên: “Sao còn động tay thế? Chảy máu rồi đây này!”

Kiều Thiên Nhai làm bộ ngăn cản, nói với Phí Thịnh: “Bỏ đi bỏ đi, đều là người chạy trên đường, hà tất làm khó dễ người ta hả?”

Phí Thịnh hùng hùng hổ hổ, một bộ dáng ông lớn, bị Kiều Thiên Nhai khuyên nhủ còn trừng hán tử kia vài lần. Bọn họ ngồi bên này ăn tiếp, Phí Thịnh lại đứng lên nói: “Ta tức mà quên xừ mất, còn phải đưa cơm cho sư phụ nữa!”

Khổng Lĩnh đã đỡ hán tử đến cửa, hán tử sờ sau gáy ra một bàn tay máu, hắn quay đầu lại, giống như khiếp sợ mà nhìn bọn Kiều Thiên Nhai vài lần, lại nhanh chóng rụt đầu về, bộ dáng nhát gan sợ phiền phức, hắn giải dây cho ngựa, cùng Khổng Lĩnh đi vào bóng đêm.

Lúc này Phí Thịnh mới bỏ ngụy trang, hỏi: “Ngươi vặn hỏi bọn họ làm gì? Chúng ta cũng là bị truy nã mà, đến cửa Tì Châu rồi, bớt gây chuyện cho lành.”

“Ta cứ cảm thấy người này…” Kiều Thiên Nhai uống hai ngụm rượu trắng, cau mày suy nghĩ chốc lát, “Lúc ngươi xô hắn, hắn thật sự không phản ứng à?”

“Không hề, ” Phí Thịnh ăn hai miếng thịt bò, “người có thể giả bộ, thế nhưng thân thể một khi quen thuộc thì sẽ nhanh chóng phản ứng, rất khó trong lúc đột phát mà khống chế động tác đón đỡ. Người này đúng là quái lạ, thế nhưng quả thực không phải người luyện võ đâu.”

“Nếu hắn quả thật có thể khống chế thì sao?” Kiều Thiên Nhai đột nhiên hỏi.

“Vậy hắn lại lợi hại quá, ” Phí Thịnh giơ đũa vẽ một vòng trên không trung, “phải là sư phụ Kỷ Cương thì trong loại hoàn cảnh kia mới được. Ngươi nghĩ về Hầu gia chút, thể trạng Hầu gia như vậy căn bản là không cách nào che lấp, thể phách trời ban khiến hắn có lực bộc phát cường hãn, nếu mà hắn đang ngủ, đừng nói đụng vào hắn, cho dù tới gần thôi cũng phải lưu tâm cái mạng mình. Loại lực nhẫn nại này cần có luyện tập qua năm này tháng nọ, người này trông cũng không lớn tuổi, không thể đâu.”

Kiều Thiên Nhai ăn thức ăn, không hỏi lại. Đợi đến khi bọn họ cơm nước no nê, chưởng quỹ tính tiền cho Kiều Thiên Nhai. Lúc trả tiền Phí Thịnh không có chuyện gì làm liền tiện tay sờ mấy cái. Hắn sờ sờ liền thấy không bình thường, trọng lượng phẩm chất của bạc này cùng với bạc mà bọn hắn mang từ Khuất Đô do nơi đúc tiền của Hộ bộ phát ra thì có chút khác.

Phí Thịnh tuy rằng xưa nay tranh cường háo thắng lại thích nịnh hót, nhưng bản lĩnh nhà nghề của hắn lại là soi mói bới lông tìm vết. Hắn bị sự khác biệt nhỏ bé này làm dấy lên nghi hoặc, giơ cao bạc lên, tinh tế tường tận chốc lát, hỏi Kiều Thiên Nhai: “Trung Bác mấy năm qua đều giao thiệp với Quyết Tây, bạc lưu động cũng đa số là Quyết Tây qua đây phải không?”

“Là nói như vậy, ” Kiều Thiên Nhai dựa vào tủ, nghiêng đầu liếc nhìn bạc kia, “loại bạc mới này không thường thấy, bọn họ toàn làm chuyện buôn bán đầu cơ không ra ngoài ánh sáng, người bình thường không dám trực tiếp dùng bạc của Quyết Tây, phần lớn là trước tiên đổi thành tiền đồng, hoặc là dùng bạc nơi khác phát. Có điều thời Hàm Đức quốc khố trống rỗng, bạc mới các nơi đúc ít, bây giờ có thể mới hoàn toàn thì cũng chỉ có Hề ——”

Cũng chỉ có đào mỏ bạc từ kho bạc Hề gia.

Vậy tiền này không phải từ trong tay Thẩm Trạch Xuyên chảy ra, mà là chảy ra từ trong tay người trù tính đào rỗng kho bạc Hề gia, bất luận là cái nào, đều vô cùng quan trọng đối với bọn họ!

Kiều Thiên Nhai bật người dậy trong chớp mắt, nói: “Để một nửa số người ở lại gác đêm, chăm sóc sư phụ, những người khác đi theo ta. Phí lão thập, con mẹ nó ngươi nhìn lầm thật rồi! Truy!”