Biên Bác doanh là nơi tiếp tế trọng yếu trên tuyến đường biên Ly Bắc. Để binh mã trên tiền tuyến bảo trì thể lực dồi dào, Tiêu Kí Minh lần lượt thiết lập Sa Nhất, Sa Nhị, Sa Tam doanh tại phía đông nam Ly Bắc làm bình phong cho Biên Bác doanh. Biên Bác doanh quanh năm trù bị cung ứng quân lương và trang bị cho tiền tuyến, nơi này còn có chuồng ngựa, chiến mã trong đó là ngựa chuẩn bị cho tiền tuyến.
Buổi sớm trời còn chưa sáng hẳn, Ô Tử Dư đã tỉnh rồi. Hắn ngồi xổm ở cửa lều, sai thân binh tưới nước lên đầu mình, nói: “Tiền tuyến đánh ác thật, mở mắt ra là chạy, nhắm mắt lại nằm vật xuống, ta đã nửa tháng không tắm rồi.”
Thân binh đưa khăn cho hắn, hắn dùng khăn lau mặt.
“Hai ngày này ăn nhiều lên, ba ngày sau chúng ta còn phải lên phía bắc nữa, đổi binh với Quách Vi Lễ. Đồ Đạt Long Kỳ cũng bị tên trọc Biên Sa đào tới, trận này đánh đến tận cửa nhà rồi.”
Ô Tử Dư là tướng quân trẻ tuổi nhất trong hàng ngũ bậc tướng ở Ly Bắc hiện giờ. Trước kia hắn là cận vệ trong vương phủ, bởi vì uống rượu gây chuyện nên bị Tiêu Kí Minh cách chức vụ ban đầu, thả vào trong quân doanh. Hắn không biết đánh trận lắm, thế nhưng chuyện quân nhu hay điều phối lương thực thì rất biết cách thức. Trước khai xuân quân lương Ly Bắc gặp khó, chỉ hắn lừa được một nhóm lương thực từ trong nhóm thổ phỉ Trung Bác, tiếp ứng cho nơi giao chiến phía trước giải được một ải khẩn cấp.
Thần Dương đến Ly Bắc vận chuyển lương thực, người hắn chạm trán chính là Ô Tử Dư. Hai tháng qua hắn chạy theo Tiêu Phương Húc, cái chân chạy cũng sắp đứt đến nơi rồi, thật vất vả mới thay phiên đến Biên Bác doanh nghỉ ngơi được, binh dưới tay đều đã mệt bở hơi tai.
“Cứ tưởng vương gia ra mặt, loại bỏ Hãn Xà bộ chỉ là chuyện dễ dàng chứ, ” Thân binh nhận khăn bẩn của Ô Tử Dư, vắt trong chậu nước, “ai biết càng đánh lại càng khó, đường biên đã lùi tới ranh giới Sa Nhất doanh rồi, nếu mà tiếp tục như thế, Biên Bác doanh phải di chuyển về sau thôi.”
Ô Tử Dư dùng khăn ẩm lau chùi cổ, hắn để trần cánh tay, nhìn về phía đông, nói: “Một khi Biên Bác doanh di chuyển về phía sau, bố cục tại phía đông nam của thế tử đều vô dụng rồi. Nơi này là gốc để ba doanh kia có thể duy trì tác chiến như thường, không bỏ được.”
Thân binh bưng chậu, giội nước đi, nói: “Lề mề chúng ta cũng không lề mề được, chưa nói binh sĩ, trong doanh địa còn có quân tượng* cũng phải ăn cơm đấy. Nếu nhị công tử không phản, ở lại Khuất Đô làm cái Định đô hầu kia, đánh thế này cũng vẫn được, nhưng giờ hắn giết chết hoàng đế rồi, Quyết Tây sẽ không cung cấp quân lương nữa, đường lương thực đông bắc thì không chống đỡ được bao lâu.”
*quân tượng: thợ thủ công trong quân
Ô Tử Dư phủ khăn lên, giữa khe hở tích nước híp mắt nhìn bầu trời, hắn không đáp lời oán giận của thân binh.
Thân binh đặt chậu xuống, nói: “Tướng quân, điểm tâm dùng bánh màn thầu và trà sữa đi. Sữa là đồ ngon mới từ phía sau điều chở qua đấy, không để lâu được, mau uống cho hết. Ta gọi đầu bếp dùng trà thô hoà váng sữa đặc, ngươi —— “
Ô Tử Dư dựng ngón tay trỏ, ra hiệu thân binh ngậm miệng lại. Hắn nghe tiếng hắt nước, tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, nhìn lên bầu trời, không nghe thấy tiếng huýt ưng tuần hôm nay. Hắn nghe một lát liền hỏi: “Đội ngũ tuần tra tối qua trở về chưa?”
Thân binh đang xối nước rửa chân, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cũng nhìn bầu trời nói: “Vẫn chưa tới giờ, từ Sa Tam doanh vòng trở về ít nhất phải tới giờ thìn ba khắc cơ.”
“Sao ta không nghe thấy tiếng huýt ưng tuần?”
“Không thả ra ngoài, ” Thân binh do dự một chút, nói, “tối hôm qua chúng ta đến doanh địa, mệt quá rồi cho nên không báo cho tướng quân ngay, lần này ưng mang về đều bị thương cả, lúc giao chiến bị chim cắt săn của kỵ binh Biên Sa cắp quá ác, đến tiếng rít cũng đứt luôn. Người nuôi ưng đều yêu quý chúng nó, chúng ta lại về đây rồi, nên là miễn ưng tuần hôm nay, bảo đại phu xem vết thương cho chúng nó đấy.”
Ưng không dễ nuôi, lúc luyện cần có đủ kiên trì, ưng có thể sung làm trinh sát đều là trong trăm con mới chọn ra một, tuy rằng chúng nó không phải Hải Đông Thanh, lại đều quý giá như nhau. Lần này Tiêu Phương Húc đánh trận ở phía trước, người đánh không thuận lợi, ưng cũng đánh không thuận. Tại Ly Bắc, ngựa và ưng đều là huynh đệ tốt, có tình cảm sâu sắc với thiết kỵ, bất luận là bên nào bị thương, người cũng sẽ không vui vẻ.
Ô Tử Dư kéo khăn ra, bấm tay huýt sáo, một con ưng nhào xuống đỉnh lều. Bởi vì Ô Tử Dư không mặc áo, ưng này liền không rơi trên người hắn mà nhảy lên giá phơi quần áo. Ô Tử Dư nói: “Thả ‘Xích’ của ta, bây giờ đang là thời chiến, miễn ưng tuần cũng giống như bỏ đi một con mắt, thân đang ở Biên Bác doanh không thể qua loa sơ suất được.”
Thân binh nói: “… Xích đã du tuần trên chiến trường nửa tháng rồi, tướng quân…”
“Hết cách rồi, ” Ô Tử Dư là người giọng ồm ồm, hắn ngửa đầu nhìn chăm chú vào Xích, lại hết sức ôn nhu nói, “đi thôi.”
Xích giương cánh bay lên không, bay vòng trên Biên Bác doanh chốc lát, lại vút vào trong ánh bình minh phía đông.
Ô Tử Dư để trần cánh tay vào trong lều, dặn dò: “Đội chiến mã đi theo chúng ta cũng phải thay đổi, chuẩn bị ngựa ba ngày sau phải mang tới hướng Bắc. Quách Vi Lễ ở Đồ Đạt Long Kỳ bị Hãn Xà bộ lật đổ phòng ngự rồi, một nhóm huynh đệ đã chết, rất nhiều ngựa bị hãm trong đầm lầy, hắn có phát ba quân báo thúc giục cần gấp ngựa mới.”
Thân binh đi chân trần đi giày vào, bước theo phía sau nói: “Đã sớm bảo người chuẩn bị rồi, nhưng mà đám ngựa này là nhóm cuối cùng đấy. Trời thu chưa đến, chiến mã mới tại đại cảnh nội của chúng ta chưa cấp tới.”
“Để ta nói chuyện với hắn.” Ô Tử Dư tròng quần áo vào.
Quách Vi Lễ là do Tiêu Kí Minh một tay đề bạt lên, người này biết đánh, thế nhưng hắn thích hợp được Tiêu Kí Minh dùng nhất. Bởi vì thứ Tiêu Kí Minh đưa ra giống như là sợi xích sắt, có thể vào mỗi khi Quách Vi Lễ nóng máu thì kéo hắn trở lại để chủ lực khỏi bị trọng thương, mà hắn cũng chịu phục Tiêu Kí Minh nhất. Bây giờ thống soái đổi thành Tiêu Phương Húc rồi, đấu pháp không giống nhau, không còn ai kéo giữ hắn nữa, thành ra bị tổn thất còn nhiều hơn.
Ô Tử Dư lui về đây còn mang theo một nhóm trang bị tiền tuyến cần sửa chữa. Thiết kỵ Ly Bắc vô cùng hao trang bị, dựa vào quân nhu vô cùng lớn, cho nên quân tượng có hơn vạn người liền. Những quân tượng đó phân tán tại các đại doanh, đang lúc chiến sự, bọn họ phải sửa chữa trang bị cho thiết kỵ không ngừng bất kể ngày đêm.
Giáp của Ô Tử Dư cũng hư nghiêm trọng, hắn tới trước lều quân tượng kiểm tra, trên đường hỏi thân binh mấy lần đều không có tin tức Xích trở về. Đợi đến gần buổi trưa, tia lửa từ trong bếp lò toé ra, nhiệt bên trong khiến người thở không ra hơi.
Trời quá nóng, nóng đến phát mệt. Gió ngoài lều đều là gió nóng, Ô Tử Dư mồ hôi đầm đìa nhìn xuống mặt đất, nhiệt độ giống như lồng hấp kia khiến không ít quân tượng bị cảm nắng. Ô Tử Dư bảo người giội nước lạnh, nhưng đây đều như muối bỏ biển cả.
“Nói nhà bếp nấu đậu xanh, có bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu.” Ô Tử Dư vùi mặt trong khăn lạnh, dặn dò thân binh, “Sửa chữa trang bị không thể dở dang được, vương gia ở đó còn đang khoác giáp hỏng.”
Thân binh gật đầu đáp lời, nóng đến nỗi phải mở rộng cổ áo, không mặc áo giáp. Hắn đang muốn xoay người đi, lại cảm thấy trên mặt rơi vài giọt nước, hắn kỳ quái nói: “Trời sao lại mưa…”
Trên cổ Ô Tử Dư cũng dính nước, nhưng mà nước này dính sền sệt. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong ánh mặt trời nóng cháy lao ra thân ảnh của Xích, nó bỗng nhiên lao vút xuống. Nhưng Xích mới chỉ lao một nửa, giữa không trung phút chốc đập ra hai con chim cắt săn, hiệp lực tóm lấy Xích, lần thứ hai bay lên không. Xích kêu lên thê thảm, lông chim bị kéo bay lả tả.
Ô Tử Dư cơ hồ lập tức đứng dậy, trên chòi gác phương xa đã có tiếng người rống lên: “Địch tấn công ——!”
Tiếng trống ầm ầm đánh vang, đánh mạnh vào ngực Ô Tử Dư. Hắn lập tức hạ lệnh: “Mặc giáp, đây là Liệu Ưng bộ đánh lén, không phải kỵ binh Hãn Xà bộ —— đừng hốt hoảng!”
Mành lều đồng loạt xốc lên, từ mặc quần áo đến mang giáp, thiết kỵ Ly Bắc làm từng thứ một không hề rối loạn. Bọn họ từng người từng người dần biến thành lồng vào trọng giáp dưới sắt thép, động tác cấp tốc đâu vào đấy.
“Sáu đội đi giữ chuồng ngựa, ba đội đi giữ kho lương. Nếu như tiền đạo do ta dẫn đầu chết trận, Biên Bác doanh nhất định sẽ bị vây hãm. Ngươi thấy tình thế nguy cấp thì không cần tiếp tục chờ, lập tức mở chuồng ngựa, mang theo quân tượng dọc đường cái đi hướng đường lương thực đông bắc, ở đó còn có Liễu Dương tam đại doanh của Triều Huy.” Ô Tử Dư lúc đang nói nhìn thấy Xích đã rơi xuống mặt đất, màu đỏ nhìn thấy mà giật mình kia khiến hắn ngừng trong nháy mắt, lại cấp tốc quay mặt chỗ khác, kéo một thân binh lên, nói, “Biên Bác doanh mà thất thủ, ngựa và quân tượng có thể đi nhưng lương thực lại không thể, lúc cần thiết thì thiêu lửa cho sạch sẽ, một hạt gạo cũng không được để cho Liệu Ưng bộ! Đi về nhà, đại cảnh còn có thế tử tọa trấn!”
Dựa theo lẽ thường, thời điểm thế cuộc không ổn, chủ tướng cần phải dẫn binh lùi lại, giữ lại quân tiên phong kéo dài thời gian. Thế nhưng Ổ Tử Dư nghi rằng lần đánh lén này không nhỏ, bọn Biên Sa có thể lách qua Sa Tam doanh phía trước Biên Bác doanh chỉ có hai khả năng thôi, một là bọn hắn tạt qua đường kế bên, lặng yên không một tiếng động mò tới đây, hai là Tiêu Phương Húc, Tả Thiên Thu đã chết trận cả rồi, tiền tuyến đã hỏng, Sa Tam doanh thậm chí không kịp đưa quân báo, toàn quân cũng đã bị diệt.
Bất luận là khả năng nào, người hôm nay tới đây đánh lén đều không thể khinh thường. Ô Tử Dư không dám giao thời điểm cho người khác, hắn phải tự thân cố thủ ở chỗ này.
Ô Tử Dư vừa đội mũ sắt vừa xuyên qua đội ngũ: “Địch tấn công ở đâu —— “
Tiếng Ô Tử Dư còn chưa dứt, một viên đá to cỡ cánh tay người từ trên trời giáng xuống, ầm nện vào chính giữa chòi gác, âm thanh chòi gác sập xuống chưa kịp phát ra đã sụp đổ một mảnh lều bạt.
“Máy bắn đá!” Thân binh ở phía sau cao giọng hô, “Tướng quân, bọn hắn vòng tới từ phía nam!”
“Đcm thổ phỉ!” Ô Tử Dư nhổ một cái, “Lên ngựa! Bọn chúng mang trọng khí di chuyển bất tiện, đi tắt chứ không dám lộ tiếng, không có ngựa lùn của Câu Mã bộ, bọn này nhất định chạy không thoát!”
Thế nhưng chuồng ngựa đột nhiên có tiếng hí lên, theo đó là chiến mã cuống cuồng chạy loạn, còn có loan đao và ánh lửa. Đối phương cũng có ý nghĩ như Ô Tử Dư, tàn sát ngựa không cướp được, thiêu hủy lương thực không mang đi được, kết quả là vật tư phía bắc của Ly Bắc liền lập tức gay go. Lương thực có thể nghĩ biện pháp điều thêm, thế nhưng không có đám chiến mã này, Thường Trú doanh của Quách Vi Lễ nhất định không còn năng lực tác chiến nữa.
“Đ** bà hắn nữa…” Ô Tử Dư chậm rãi cầm chắc đao, “Cho sáu đội mang ngựa đi trước!”
Thân binh xoay người lên ngựa, thiêu cháy tất cả lều bạt gần chuồng ngựa, hắn dẫn người xông thẳng đi. Yên ngựa bỗng nhiên chìm xuống, thân binh biết ngay là không ổn rồi, chiến mã dưới thân bị tập kích giương móng, phần bụng mắc trên binh sĩ Biên Sa như con nhện. Binh sĩ Biên Sa rút ra đoản kiếm từ bên chân, chiếu vào dưới bụng ngựa chọc lên nó.
Đoản kiếm rạch ra vết trắng trên khôi giáp, vậy mà lại không thể một lần đâm xuyên.
Chiến mã ngã ra đất, thân binh lăn thân xuống ngựa, rút đao chiến đấu cùng binh sĩ Biên Sa. Áo giáp của thiết kỵ Ly Bắc quá nặng, binh sĩ Biên Sa bị đụng đến lòng bàn chân miết đất. Thế nhưng giáp của người không cứng rắn như giáp của ngựa, thân binh chém đứt đầu đối phương, chính mình cũng bị trúng đao.
Đám binh sĩ Biên Sa này giống như con châu chấu, đối mặt với thú bị nhốt như thiết kỵ Ly Bắc, lựa chọn liều chết bao vây. Mũ sắt Ô Tử Dư mới mang lên đã bị hất đi, hắn bị mấy tên vây quanh, lửa tại chuồng ngựa đã thiêu tới thân đám ngựa chưa kịp chạy khỏi kia, tiếng bọn chúng hí lên toàn là máu me, đâm hai lỗ tai Ô Tử Dư đau nhói.
Hắn không phải tướng lĩnh giỏi đánh trận, binh lính dưới tay cũng là đội ngũ vận tải hậu bị của thiết kỵ Ly Bắc. Bọn họ mấy ngày trước đây mới lui về từ chiến trường, thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi căn bản là không có cách chống đỡ tập kích điên cuồng như vậy, huống chi hắn còn phải phân tán nhân thủ, đi bảo vệ cho quân tượng Ly Bắc cũng quan trọng như chiến mã.
Thân binh đã lần thứ hai xoay lên lưng ngựa, hắn giục ngựa húc đổ hàng rào chuồng ngựa đang bừng bừng lửa cháy, chiến mã bên trong thoáng chốc chạy trốn ra.
Ô Tử Dư nói: “Cho quân tượng lên ngựa, bỏ áo giáp mau chạy lên đường cái…”
Tiếng Ô Tử Dư còn vang vọng, phía sau lưng đột nhiên chìm xuống. Hắn bị hai người đè lên thân, sau đó bị hất tung xuống mặt đất. Sau gáy mất đi mũ sắt bảo vệ bị đập trên đất, sau một khắc giữa cổ lại bị tròng dây thừng lên, hai người hợp lực kéo hắn đi.
Ô Tử Dư giằng dây thừng trói chặt giữa cổ, bị ghìm đến nỗi âm thanh biến điệu, hướng về phía bóng lưng thân binh mà rít lên: “Đến… khụ, đến doanh… Gọi Triều Huy phía bắc…”
Mồ hôi hột chảy vào trong mắt, đâm khiến Ô Tử Dư cơ hồ không mở mắt nổi. Hắn trong bụi mù cuồn cuộn thở không ra hơi, nhìn bầu trời chuyển thành màu vàng, đám chim cắt xé nát Xích đang vờn quanh.
“Đệt…” Ổ Tử Dư bi thương vô cùng, đôi mắt bị mồ hôi đâm xót mơ hồ lăn nước mắt, liên tục chửi, “… Đệt!”
Người đã bị kéo dài tới rìa bờ biển lửa, tiếng vó ngựa loạn lạc. Ô Tử Dư đập vào tảng đá, hắn bị móc trên hàng rào, bị hỏa thiêu đau đớn.
Chim cắt giữa bầu trời bỗng nhiên tản ra, tiếp đó là tiếng ưng kêu từ trong gió xông thẳng lên mây xanh. Mãnh trên không trung tóm lấy lưng chim cắt, hai con ác đấu cùng nhau. Cùng lúc đó tiếng ngựa phi nhanh từ xa đến gần, Ô Tử Dư bị khói sặc không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình cao lớn vững vàng trên lưng ngựa.
Trong lòng hắn cả kinh, hô lên: “Vương gia!”
Mắt cá chân Ô Tử Dư thít chặt, nghe Thần Dương quát lên: “Kéo ra ngoài!”
Cổ họng Ô Tử Dư nghẹn lại, hắn vội vã khàn tiếng kêu: “Kéo, kéo cái ****?! Cổ, cổ của ông đây còn đang bị trói đấy!”
Thần Dương lúc này buông tay, múa đao chiếu trên cổ Ô Tử Dư hạ xuống, dọa Ổ Tử Dư dựng hết lông tơ, cứ như vậy bị chụp cổ kéo ra ngoài. Hắn vừa phủi phủi vừa lăn thân dập lửa, thở gấp ngước mắt lên, ngược ánh mặt trời thấy người trên lưng ngựa tung người xuống, nhấc ngón tay đặt giữa môi huýt một tiếng dài.
Mãnh thả rơi con chim cắt từ giữa không trung vút xuống tới đây, lông chim bị túm kéo rơi rớt lả tả, chim cắt kêu rên thống khổ. Móng sắc như dao của Mãnh đạp trên người chim cắt, nó xé gió vọt tới trước mặt Tiêu Trì Dã, đạp móng vuốt vứt chim cắt xuống đất.
“Không phải cha, ” Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay cho Mãnh trụ, quay đầu liếc Ô Tử Dư một cái, “là nhị công tử của nhà ngươi.”