Thẩm Trạch Xuyên theo người vào trong, quỳ gối ngoài mành.
Hàm Đức đế hơi dựa đầu giường, thái hậu ngồi ở bên giường. Phan Như Quý bưng canh thuốc, hơi lui về phía sau một chút, lộ ra thân hình Thẩm Trạch Xuyên.
Hàm Đức đế gắng lên tinh thần, nói: “Tám đại doanh tuần tra nói thấy tạp dịch của ngươi xuất hiện bên hồ. Trẫm hỏi ngươi, hắn ở đó làm gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, khi ấy Cát thúc đang chờ Phúc công công của đại nội.”
“Hắn nhận lệnh của ai?”
Thẩm Trạch Xuyên dừng một chút, khấu đầu nói: “Là yêu cầu của tội thần.”
Hàm Đức đế ho khan vài tiếng, nói: “Ngươi bị giam cầm ở chùa Chiêu Tội, mỗi tháng tự khắc có đại nội cấp phát đồ ăn cái mặc. Sao ngươi lại dính líu tới Tiểu Phúc Tử?”
“Hoàng thượng rủ lòng thương, chuẩn cho tội thần tại chùa Chiêu Tội tu tâm hối lỗi. Hoàng thượng không chỉ ban thánh ân, còn cho cơm ăn. Chỉ là dạo gần đây, tội thần mắc phong hàn suốt, thêm bệnh cũ trước kia phát tác, ngày càng khó mà gượng dậy.” Thẩm Trạch Xuyên nói đến chỗ này, dường như đau buồn, “Đại nội tuy phát cơm canh, nhưng không có thuốc thang. Cát thúc làm việc trong chùa Chiêu Tội đã lâu, thấy tội thần đáng thương nên xin Phúc công công hay xuất cung đi mua, xin chút thuốc cho tội thần ở đại nội. Có lần này, tội thần nhờ Cát thúc xin Phúc công công, đặt mua mấy ngọn đèn phúc cho tội thần.”
“Nhà ngươi không còn ai.” Thái hậu hỏi, “Muốn dùng đèn dầu cầu phúc đó làm gì?”
“Tội thần tự biết mình mang tội ngập trời, ngày đêm trong chùa cầu đèn vì hoàng thượng và thái hậu, cũng ngày đêm tụng kinh vì các liệt sĩ trung hồn trong trận chiến Trung Bác Trà Thạch ấy.” Thẩm Trạch Xuyên nói một cách thành kính, “Tội thần trồng một ít rau xanh trong chùa, nhờ Cát thúc bán cho chợ sáng, đổi được mấy đồng tiền. Tội thần đã bệnh như vậy, so với lấy tiền mua thuốc, không bằng đổi mua ngọn đèn phúc.”
Thái hậu thở dài: “Tuy ngươi có tội, nhưng cũng không phải là tội không thể tha thứ.”
Hàm Đức đế mệt mỏi khép mắt, nói: “Bây giờ Tiểu Phúc Tử đã chết, ngươi có biết lâu nay hắn có quan hệ với ai không?”
Thẩm Trạch Xuyên lắc đầu, nói thấp giọng: “Mặc dù tội thần cả gan nhờ Phúc công công mua đèn, nhưng chưa bao giờ gặp mặt Phúc công công, chỉ truyền tin.”
“Vậy còn ngươi.” Hàm Đức đế ra hiệu Kỷ Cương, “Ngươi nói đi, thường ngày hắn có nhắc tới cái gì không?”
Kỷ Cương không dám nhìn thẳng hoàng đế, giống như tạp dịch tầm thường trả lời vừa kinh vừa sợ: “Hồi bẩm hoàng thượng, thường ngày Phúc công công xuất cung đều vì thu mua, lịch trình bận rộn, đa phần là phái người hầu gặp tiểu nhân.”
Hàm Đức đế nghe đến chỗ này, như là tự giễu, liếc mắt tới Phan Như Quý đang im như tượng đất.
Kỷ Cương nói tiếp: “Chỉ có một lần, tiểu nhân nghênh đón Phúc công công trước kiệu, nghe Phúc công công nói với xung quanh cái gì mà điện hạ thẹn quá hóa giận, muốn gây phiền cho y. Lúc đó tiểu nhân đang vội giao tiền cho Phúc công công đặt đèn dầu phúc nên đến gần hơn một chút. Có điều hôm đó Phúc công công cũng bận việc, bèn sai tiểu nhân hôm nay đến Tây Uyển chờ y, nên mới có chuyện các quân gia thấy tiểu nhân ở bên hồ.”
Phan Như Quý nói: “Ngươi đã nghe rõ là ‘điện hạ’, không phải một ai khác?”
Kỷ Cương liên tục dập đầu, nói: “Không dám lừa gạt hoàng thượng, ngày ấy chợ phiên, có rất nhiều người thấy tiểu nhân. Chỉ cần hỏi một chút là biết tiểu nhân không nói gì gian dối.”
Hàm Đức đế không lên tiếng hồi lâu, trong phòng mùi thuốc rất nồng. Thái hậu dùng khăn che mũi miệng, nghiêng người qua nói với Hàm Đức đế: “Hoàng thượng, cái chết của Tiểu Phúc Tử liệu có mưu tính trước hay không, không thể chỉ nghe mình Tiêu Trì Dã nói. Án này xảy ra chỉ cách thánh giá vài bước, nếu thật như người này nói, là Sở vương muốn mệnh Tiểu Phúc Tử, Tiêu Trì Dã kia cần gì phải bưng bít bằng mọi giá như vậy?”
“Hoàng thượng.” Phan Như Quý cũng nói nhẹ, “Mệnh Tiểu Phúc Tử không có gì đáng tiếc, nếu như Sở vương giết hắn vì tư oán thì cũng thôi, chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy. Số ngày hoàng thượng xuất cung ít, nhưng số ngày Tiểu Phúc Tử xuất cung nhiều, vì sao Sở vương không chọn ngày khác, mà phải vào hôm nay chứ?”
Hàm Đức đế bỗng lại ho dữ dội, hắn đẩy tay Phan Như Quý ra, tự dùng khăn lau vết máu, không nhìn một ai, nói: “Kiến Hằng chính là đệ đệ ruột của trẫm, tính nết nó ra sao, trẫm rõ ràng nhất. Nếu vụ án này đã như vậy thì để Kỷ Lôi kết thúc đi. Tiểu Phúc Tử chó cậy gần nhà, vượt qua lễ giáo, chọc người oán giận ghen ghét. Phạt A Dã cấm túc trong phủ nửa tháng, phạt ba tháng bổng lộc của Kỷ Lôi và Hề Cố An! Phan Như Quý, ngươi đi truyền lời, nói xong cũng bảo bọn họ giải tán đi.”
“Chuyện này…” Phan Như Quý nhìn về phía thái hậu.
Thái hậu không nói lời nào.
Hàm Đức đế liền nhìn thái hậu, lời lẽ khẩn thiết: “Mẫu hậu, bây giờ đang là thời buổi rối ren. Mùa thu gần tới, biên thuỳ bất ổn, xung đột mua bán ngày càng nhiều. Ly Bắc, Khải Đông, Biên quận, đều cần yên ổn lòng quân. Giờ khắc này truy tra, nếu liên luỵ rộng, ngộ thương biên thuỳ, bách tính sẽ khổ sở. Nỗi đau Trung Bác dù đã qua đi, nhưng nỗi nhục Trung Bác lại chưa được rửa sạch. Mẫu hậu, án này không nên kéo dài, để lâu e rằng tổn thương lòng người.”
Thái hậu lộ vẻ thân thiết, đắp chăn cho Hàm Đức, nói: “Hoàng thượng chưa lành bệnh mà vẫn luôn bận tâm quốc sự, đây là phúc của giang sơn xã tắc. Phan Như Quý, ngươi đi đi.”
Phan Như Quý đáp lời, chầm chậm lui ra cửa.
Thái hậu lại nói: “Theo như ai gia thấy, đứa con thứ tám của Thẩm thị này một lòng hối cải, khác hoàn toàn với Thẩm Vệ kia, là đứa trẻ có thể dùng.”
Hàm Đức đế nói: “Thân thể hắn không ổn, sợ cũng không làm nổi cái gì, vẫn nên để trong chùa tĩnh dưỡng đi.”
Thái hậu lại chậm rãi thả tay xuống, nói: “Hoàng thượng nói có lý. Nhưng người đã ra ngoài rồi, nếu vô duyên vô cớ đuổi về, khó tránh khỏi khiến người ngờ vực. Đây chẳng phải ngược lại với ý muốn của hoàng thượng sao?”
Hàm Đức đế bèn cười, quay đầu nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Thái hậu quý trọng, ngày sau ngươi phải khắc trong tâm khảm, đừng bất trung bất hiếu giống phụ thân ngươi. Cho vào Cẩm y vệ đi, mười hai bộ nặng nhẹ khác nhau, ắt có việc ngươi có thể làm.”
Thẩm Trạch Xuyên rạp người khấu đầu, cảm tạ long ân.
Sau khi người rời đi hết, Hàm Đức đế nằm sấp mạn giường, nôn hết thuốc vừa mới uống xong ra. Tấm mền đắp trên tay đã bị vò nhăn nhúm. Ánh đèn trong phòng tối tăm, sắc mặt Hàm Đức đế tái xanh, bệnh tình đã chuyển nặng hơn.
Thái hậu để Phan Như Quý đỡ, đi trên hành lang bên hồ. Hoa Hương Y nâng hoa sen mới hái, cùng chúng nha hoàn theo sau khoảng sách xa.
“Từ sau lần bệnh trước, hoàng thượng ngày càng độc đoán chuyên hành.” Thái hậu đi chậm, nói, “Người bệnh nặng, sao còn có thể lo toan quốc sự.”
“Đó gọi là bệnh tới như núi sập.” Phan Như Quý nói, “Hoàng thượng cũng sốt ruột rồi.”
“Năm đó ai gia chọn Kiến Vân, là đề cao hắn ôn hoà vâng lời. Trong mấy năm này tuy rằng hắn luôn bệnh tật, nhưng cũng coi như đã tận tâm tận lực.” Thái hậu liếc Phan Như Quý, nói, “Ai mà nghĩ được, hắn lại sợ Tiêu gia. Mỗi khi lựa chọn đều muốn không đắc tội một ai, nào có chuyện như ý đó trên thế gian này.”
“Chuyện bên trong Khuất Đô, cuối cùng đều nghe theo người hết.” Phan Như Quý nói, “Chờ thêm một thời gian nữa, Ngụy Tần nương nương sinh con ra, thái hậu không cần ưu sầu nữa rồi.”
Thái hậu trở tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Phan Như Quý, nói đầy thâm ý: “Trước khi Ngụy Tần sinh con, thân thể hoàng thượng vẫn cần ngươi chăm mọi lúc đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên đi ra, bên ngoài người đã tản đi không còn mấy. Y và Kỷ Cương một trước một sau bước xuống bậc, nhìn thấy Tiêu Trì Dã đang thúc ngựa rời đi.
“Không phải Cấm quân phế rồi sao?” Thẩm Trạch Xuyên nhìn phần hông và chân Tiêu Trì Dã, nói, “Mà nhìn bộ dáng hắn kia, rõ ràng là không sa sút công phu.”
“Thạo cưỡi ngựa bắn cung.” Kỷ Cương nheo mắt quan sát một chốc, “Chưa từng giao thủ, không biết tiểu tử này có lực làm sao. Nếu năm năm trước hắn đã có thể kéo đại cung Thương Thiên, chỉ e giờ khí lực còn lớn hơn. Xuyên nhi, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng tùy tiện giao thủ với hắn.”
Thẩm Trạch Xuyên không đáp, cũng không phòng cái người vốn sắp chuyển qua góc đường kia bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu, đánh ngựa thẳng tới phía y.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, không né tránh cũng không nhường đường. Ngựa của Tiêu Trì Dã đến trước mặt, sượt vù qua y. Tay áo của Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi phất lên, lát sau lại rủ xuống.
“Vụ án này liên quan gì tới ngươi?” Ngựa của Tiêu Trì Dã vòng quanh Thẩm Trạch Xuyên.
“Chẳng liên quan gì tới ta cả.” Thẩm Trạch Xuyên lại cười với hắn, “Nhưng liên quan nhị công tử nhiều đấy.”
“Phan Như Quý mất chó, ta bị đổ tội. Hôm nay ai cũng không được lợi, cuối cùng để ngươi tới nhặt mất.” Tiêu Trì Dã từ trên lưng ngựa cúi người ngó y, “Sao mà người mệnh cứng, vận may cũng tốt thế?”
“Đây là hưởng quý khí của nhị công tử đó.” Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn hắn, khiêm tốn nói, “Nếu không phải nhị công tử ra tay, sao ta có thể ra ngoài được?”
Ánh mắt Tiêu Trì Dã thấm ý lạnh, hắn nói: “Tin tức của ngươi linh thông phết.”
“Một chút mánh lới thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
Tiêu Trì Dã nhìn sắc trời, Hải Đông Thanh đã tóm được con chim sẻ về, đang bay trên không đòi thưởng.
“Ra rồi cũng chẳng sao cả.” Tiêu Trì Dã huýt gọi, Hải Đông Thanh lập tức đáp xuống mái ngói, giẫm chim sẻ, xé thịt nát bấy. Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Khuất Đô lớn thế mà, kiểu gì cũng phải tìm cái chơi.”
“Quý nhân quả là quý nhân, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cách tìm thú vui cũng khác người ta, một mực không đặt ăn chơi cờ bạc trong mắt, lại cứ phải chơi cùng người. Có điều một người vui không bằng nhiều người vui, chỉ có ta với nhị công tử thì vô vị lắm.”
“Ta nhìn ngươi, ” Tiêu Trì Dã nắm roi ngựa, nhếch khóe miệng, “đã cảm thấy rất có hứng thú rồi, còn cần người khác tham gia làm gì.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thế sao kham nổi? Ta đã tìm rất nhiều bạn vì nhị công tử đấy.”
“Lo ta không bằng lo chính ngươi đi.” Tiêu Trì Dã thu ánh mắt, “Cẩm y vệ có tương lai lắm, Kỷ Lôi yêu quý ngươi thế kia, chắc sẽ mong đợi ngươi đại giá quang lâm đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên khẽ cười thành tiếng, y nhìn Tiêu Trì Dã, trong mắt ngâm ngâm cười, dịu dàng nói: “Ngươi với ta đều là cá chậu chim lồng. Ta có tiền đồ tốt, không phải ngươi cũng ở nơi yên vui à? Ta không chút bận lòng vướng víu, đơn độc tự tại. Nhị công tử, ngươi cũng ổn sao?”
Đèn lồng hai bên treo cao, chiếu vào Thẩm Trạch Xuyên càng đẹp như ngọc. Hải Đông Thanh ăn xong đám máu thịt, hạ xuống bả vai Tiêu Trì Dã.
“Nếu đã là cá chậu chim lồng, ” Tiêu Trì Dã phủi bụi đất trên lông Hải Đông Thanh, “còn giả vờ tự tại gì chứ.”
* * *
Buổi tối Thẩm Trạch Xuyên về chùa, uống xong thuốc, ngồi đối diện Tề thái phó cách chiếc bàn con trong viện.
Kỷ Cương dựng một cái sân nhỏ trong chùa Chiêu Tội, theo Tề thái phó yêu cầu, trồng một vài cây trúc, xới thêm một vườn rau. Đêm hè ngồi ở ngoài đây, rất là sảng khoái.
“Hoàng thượng không muốn tra sâu.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Muốn bảo đảm cho Sở vương nên mới cho phép con ra ngoài. Tiên sinh liệu sự như thần.”
“Thần thì không thần, tạm thời chưa kết luận được.” Tề thái phó đánh cờ, chép chép miệng nói, “Lần trước bảo, mới đầu năm hoàng thượng đã bệnh không nhấc nổi thân. Bây giờ hắn đang còn tráng niên, lại có thái y viện chăm sóc, vậy mà còn suy nhược hơn cả lúc ở tiềm để¹, xem ra không thể thiếu công của Phan Như Quý kia.”
¹Tiềm để: nơi ở của Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ. Vị hoàng đế này trước đó không phải là thái tử được chọn để đăng cơ.
Kỷ Cương ngồi xổm ở cửa mài cục đá, nói: “Phẫn nộ có tám phần là hướng vào bọn hắn, ngay cả Kỷ Lôi cũng bị phạt, rõ là hận lâu rồi.”
“Nếu con người tự cảm thấy thời gian không còn nhiều, lá gan cũng sẽ lớn hơn một chút.” Tề thái phó nói, “Hắn làm hoàng đế như vậy, cả đời đều ép mình vì toàn cục.”
“Thái hậu không thích Sở vương, bây giờ lại chỉ có Sở vương có thể đăng ngôi vị hoàng đế. Hôm nay Kỷ Lôi cắn Sở vương mấy cái, nếu như là nhờ Phan Như Quý bày mùi, ” Vị thuốc đắng trong miệng Thẩm Trạch Xuyên chưa tan, y nhíu mày nói, “con cho rằng nếu Phan Như Quý có lòng muốn đẩy Sở vương vào chỗ chết, nhất định đã không còn nỗi lo về sau rồi. Trong cung còn có hoàng tự khác, dễ điều khiển hơn cả Sở vương.”
“Tiên đế tự kiềm chế, ” Kỷ Cương thổi thổi bụi, nói, “không thể đâu. Vả lại nếu thật sự còn có hoàng tự, những năm qua làm sao giấu được?”
“Chỉ cần chảy dòng máu Lý thị, thì chính là hoàng tự.” Tề thái phó gõ quân cờ, nói, “Tiên đế không có, nhưng vị hôm nay, không thể sinh thêm một người sao? Một khi hậu cung sinh hạ hoàng tự, vị này dứt hơi, thái hậu liền có thể mang đứa trẻ còn quấn tã vào triều nghe chính sự, mành cũng chẳng cần treo nữa. Đến lúc đó Hoa Tư Khiêm lại được phong làm đại thần ủy thác, Đại Chu liền mang họ Hoa thật rồi.”
“Nhưng Tiêu Trì Dã khá thân với Sở vương, Sở vương đăng cơ đối với Tiêu gia mà nói là trăm lợi mà không hại nào.” Thẩm Trạch Xuyên mân mê quân cờ, “Ly Bắc sẽ không ngồi nhìn không quản. Chỉ cần Sở vương còn sống, Tiêu Kí Minh kể cả Biên quận Lục Quảng Bạch có thể dụng binh bức Khuất Đô. Làm sao tám đại doanh đánh nổi một trận này?”
Tề thái phó ghì khuỷu tay lên bàn con, gãi đầu tóc rối bù, nói: “Lan Chu, hồ đồ! Thái hậu không nghĩ tới sao, vậy năm năm trước bọn họ đòi Tiêu Trì Dã làm gì? Có Tiêu Trì Dã trong tay, sao Tiêu Kí Minh dám manh động. Tám đại doanh của Khuất Đô không đánh thắng nổi thiết kỵ Ly Bắc, vậy thủ bị quân Khải Đông kia? Thích gia không có chuyện tham gia trận này, nhưng vì hai chữ ‘trung quân’, Thích Trúc Âm cũng phải xuất binh ngăn cản Tiêu Kí Minh.”
Kỷ Cương thấy Thẩm Trạch Xuyên trầm tư không đáp, liền nói: “Chẳng phải giờ thánh thượng vẫn chưa chết sao, sầu gì chứ! Quan trọng là ngày mai đây này, ngày mai Xuyên nhi phải đi Cẩm y vệ rồi, tức là dưới tay Kỷ Lôi đó, ta đang lo đây.”
“Cho nên ta mới nói không phải ta liệu sự như thần!” Tề thái phó nôn nóng nói, “Hoàng thượng thả Lan Chu vào Cẩm y vệ, hắn làm vậy đã đạt được mục đích, lại thuận theo ý tứ thái hậu. Nhưng thật là hắn không nhớ lúc Lan Chu trong chiếu ngục do ai thẩm tra sao? Đôi bên hận thù, ông nói xem hắn tính toán cái gì. Ta còn định hỏi ông, Kỷ Cương! Hôm nay khi ông tìm ra Tiểu Phúc Tử, có đúng hắn còn thở không?”
Ngón tay Kỷ Cương xoa xoa bụi trên cục đá, im giây lát mới nói: “Khó nói, thời gian gấp quá, không kịp kiểm tra nữa.”
“Mà phải rồi.” Tề thái phó nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Con nghĩ kỹ xem, nếu như Tiểu Phúc Tử đã chết trước cả khi chúng ta ra tay… Thế rốt cuộc là ai ra tay?”