Thích Trúc Âm xoay chuyển ý nghĩ trong chớp mắt, nàng cân nhắc nặng nhẹ hai bên, buộc phải tìm được đồng minh thích hợp với Khải Đông nhất trong ván cờ này. Đối với Khải Đông mà nói, thắng bại trận này đều quan trọng như nhau, nó thậm chí quyết định sau này Thích Trúc Âm có thể đứng ở vị trí đại soái binh mã bao lâu.
Thích Trúc Âm quyết định, nói: “Thần vẫn chưa nói chuyện cùng chư vị đại nhân Binh bộ và Hộ bộ, không biết về trù bị kho lương ở những nơi khác. Thế nhưng năm ngoái bốn quận Khải Đông thu hoạch vẫn ổn, nếu như xuất binh, gom góp cùng kho lương khác cũng tạm chống đỡ được hai tháng.”
“Ngươi làm tướng quân, dĩ nhiên hiểu rõ hơn ai gia, muốn tiếp tục thâm nhập đại mạc thì riêng hành quân đã mấy tháng rồi.” Thái hậu nói nhẹ nhàng, “Bây giờ đã là tháng ba, làm trễ nải vụ xuân canh ở bốn quận, nếu sau hai tháng chưa trở về, tiếp theo sẽ lỡ vụ thu hoạch tháng bảy. Trúc Âm, ai gia tuyệt đối không phải không muốn xuất binh, mà là không thể xuất binh.”
Thích Trúc Âm như bị làm khó, trong Minh Lý Đường lại rơi vào yên tĩnh.
Thái hậu chậm rãi đứng lên, chỉnh đốn tư trang nhìn chư thần trong nội đường, chân thành khuyên nhủ: “Nếu như kho lương Đại Chu dồi dào, dù Trúc Âm không xin đi trận này thì ai gia cũng muốn tiến hành. Nhưng giờ triều đình khó chuyện tiền nong, thật sự là không thể góp sức. Huống hồ dân coi lương thực như trời, đánh một trận này, bách tính ba nơi đều sẽ đói bụng, đây không phải là đảo lộn nặng nhẹ sao? Bạc Nhiên, ngươi xem Hộ bộ trình báo đầu năm rồi, hiểu rõ tình hình các nơi như lòng bàn tay.”
Thích Trúc Âm đứng trong nội đường, sao triều thần họ có thể phản bác thẳng thừng? Thái hậu khí định thần nhàn như vậy, buộc chính bọn họ phải nhắc tới tám thành, Khổng Thu nắm chặt tấu chương của mình, đứng đó không biểu tình gì.
Chừng qua một hồi lâu, Khổng Thu nói: “Khải Đông động binh không phải chuyện nhỏ, vốn cũng nên có một chương trình cụ thể. Đại soái mới vừa vào đô, nếu vẫn chưa nói chuyện cùng nội các thì chi bằng chờ tối nay chúng ta thảo luận xong rồi ra quyết định sau.”
Khổng Thu làm vậy là đang tính kế hoãn binh, vừa không xuôi theo ý thái hậu, cũng không quyết định thay Tiết Tu Trác. Hắn có bản sao sổ sách Lương Thôi Sơn chỉnh lý rồi, hiện giờ đè trong tay mà không bắt được Đan Thành quả thực đáng tiếc.
Lúc giải tán mọi người lần lượt ra khỏi Minh Lý Đường, Phong Tuyền ở phía trước khoác áo choàng cho Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình chậm lại vài bước chờ Khổng Thu đi ra. Khổng Thu nâng cánh tay dẫn đường cho Lý Kiếm Đình, đưa trữ quân xuống bậc, đi trên sân đình rộng thênh thang.
“Hôm nay điện hạ rất thẳng thắn, ” Khổng Thu nói, “đề nghị chỉnh hợp kho lương các nơi đúng là một biện pháp.”
Lý Kiếm Đình hơi nhích môi, lại chỉ nở nụ cười, nàng nói với Khổng Thu: “Đầu năm Nguyên phụ có nói với ta rồi, dĩ nhiên ta không dám quên. Chỉ là bây giờ xem ra, muốn tập hợp quân lương khó khăn lắm.”
Trời đã sáng, vũng nước trên đất phản chiếu nền trời biếc xanh, mái cong che đi chút ánh tối cuối cùng ấy.
Lý Kiếm Đình đi mấy bước, nói: “Vị Sùng Thâm đại nhân kia rất giỏi, nghe nói hắn ta tính nhẩm vừa nhanh lại chuẩn, xem sổ sách tuyệt không phạm sai lầm. Nếu án thuế ruộng Đan Thành đang tạm trì hoãn, sao Nguyên phụ không mời hắn tính toán lương thực dư các nơi một chút? Ba nơi không đủ, còn có tám thành mà, mọi người đồng tâm hiệp lực.”
Khổng Thu cười khổ nói: “Bây giờ quân lương điều động phải đi từ Quyết Tây, đang khổ ở chỗ làm sao mở miệng mượn lương thực với tám thành đây…”
Khổng Thu đột nhiên dừng nói, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Lý Kiếm Đình.
Lý Kiếm Đình bảo là để nội các tính, chứ không bảo để nội các điều tra, ý tứ khác một chữ này đã chênh lệch ngàn dặm. Người trước mặt không quan tâm thái hậu có chịu hay không, nội các hoàn toàn có thể phái Lương Thôi Sơn đi tính lương thực dư tám thành, bởi vì sổ sách Đan Thành có vấn đề, Phan Lận còn đang bị giam giữ đó, hiện nay đáng lý Hộ bộ phải tính lại lương thực dư tám thành, đây vốn là chức vụ của Hộ bộ, không hề sai.
Hoa điền giữa trán Lý Kiếm Đình đỏ tươi, lại chẳng giành mất đi thần thái của trữ quân. Nàng như chỉ thuận miệng nhắc tới, đối diện cái nhìn nghiêm túc của Khổng Thu còn có hơi không biết làm sao.
***
Thích Trúc Âm ra khỏi cửa cung là thấy ngay Tiết Tu Trác đang đứng cách đó không xa. Nàng khoát áo choàng trên bả vai xuống, ném cho Thích Vĩ qua đây tiếp đón, chỉ tay ra phía trước với Tiết Tu Trác, ra hiệu vừa đi vừa nói.
“Ta vừa mới nghe Trần thượng thư nói, quân lương lần này do ngươi cung cấp, ” Thích Trúc Âm nói, “đa tạ nhé.”
Lời cảm ơn của Thích Trúc Âm dĩ nhiên không đơn giản như vậy, Tiết Tu Trác nghe ra ý tứ, đi cùng Thích Trúc Âm một đoạn đường mới bảo: “Đại soái dụng binh bộ Thanh Thử là để kiềm chế A Mộc Nhĩ, chiến sự phía bắc căng thẳng, cuộc chiến này nên đánh mà.”
Thích Trúc Âm tránh chuyện mình đã có quân lương, nói: “Trước khi ta vào đô có nghe nói quân lương lần này phải điều động từ Quyết Tây, Giang Thanh Sơn không đáp ứng phải không? Các ngươi cũng khó xử.”
Buổi sớm Khuất Đô không lạnh lắm, người bán hàng trên đường phố bắt đầu bận rộn. Hai người họ đều đang mặc quan phục, xung quanh không ai dám to gan tiến gần, dân chúng bình thường đều lui tránh ba thước. Đợi đến lúc bọn họ đi qua rồi, mọi người lại nhìn Thích Trúc Âm rồi chụm đầu ghé tai.
Thích Trúc Âm phong dẫn liệt dã trong lời đồn chỉ cao gầy mà thôi, nàng đâu có to con vạm vỡ, cũng đâu có hùng tráng uy vũ, nhưng nàng có vẻ khá thong dong, đón nhận bao dò xét cùng phỏng đoán kia.
“Mà ngươi nói không sai, cuộc chiến này nên đánh.” Ngũ châu Thích Trúc Âm cài đung đưa theo gió, tóc mai nàng hơi rối, phất phơ bên má. Nàng nói tiếp: “Ly Bắc đã phản, nhưng thiết kỵ Ly Bắc vẫn là tường sắt của đông bắc Khuất Đô. Ly Bắc vương tử trận rồi, năm nay nơi giao chiến vẫn chưa nhận tin chiến thắng, quả thực đánh chiến rất vất vả. Các ngươi ở Khuất Đô cách xa xôi, hiểu biết về mười hai bộ Biên Sa nửa vời, chỉ dựa vào mấy bức quân báo cũng không tả được hùng tâm tráng chí của A Mộc Nhĩ đâu, đừng luôn cảm thấy bọn chúng không thể nào xâm phạm.”
Khuất Đô là đô của thiên tử, phồn hoa trăm năm Đại Chu dừng chân nơi đây, nó không như biên thuỳ gió táp mưa sa, đến nay chưa từng đối mặt đao kiếm. Trung Bác binh bại chỉ mới trôi qua bảy năm, nhưng ở Khuất Đô không còn tìm ra kinh hoảng ngày ấy nữa, nơi này đã phai nhạt nỗi sợ về kỵ binh Biên Sa tự khi nào rồi.
“A Mộc Nhĩ đã thống lĩnh lục bộ, phỏng theo quân đồn Đại Chu tại Cách Đạt Lặc, năm nay mà Khải Đông không xuất binh, Khuất Đô cũng không thể cứ mặc kệ. Ta nói thẳng nhé, binh của ta không chạy kịp kỵ binh Biên Sa đâu, nếu như Ly Bắc rơi vào tay địch, thành Lạc Hà không chống đỡ nổi, thì cho dù kỵ binh Biên Sa tàn sát vào tận Khuất Đô ta cũng không đuổi tới kịp được.”
Gió hơi to hơn, Thích Trúc Âm đứng lại, quay người nhìn Tiết Tu Trác. Sau lưng nàng là tường đỏ nguy nga, hiên cong tầng tầng đối thẳng trời quang, trên đỉnh đầu không một áng mây bay, Khuất Đô lộ hoàn toàn trong nắng sớm.
“Ta nhất định phải xuất binh.” Trong đôi mắt Thích Trúc Âm không dao động chút nào.
Khải Đông rất ít tham dự vào chính sự Khuất Đô, Thích Thời Vũ rất thông minh, bất kể là xử lý quan hệ Khải Đông và Ly Bắc, hay duy trì hữu hảo giữa Khải Đông với thế gia, ông đều có thể tìm được thời gian đứng cùng phe thích hợp nhất. Thế nhưng Thích Trúc Âm không làm được, nàng không nhẫn nại như Thích Thời Vũ, nàng thà rằng tấn công bộ Thanh Thử bất chấp mạo hiểm bị Khuất Đô cách chức điều tra, bởi vì nàng hiểu rõ chiến cuộc cấp bách hơn cục diện chính trị.
Thái hậu bức Tiết Tu Trác đi vào khuôn phép rất cao minh, nhưng bà còn bức Thích Trúc Âm thành hôn cùng Phí Thích, đây chứng tỏ bà sẽ không cho Thích Trúc Âm bất kỳ tước vị nào, thậm chí còn lộ ý muốn phân tách binh quyền trong tay Thích Trúc Âm.
Có lẽ quả thật có người giỏi đánh trận hơn Thích Trúc Âm, nhưng thời điểm này, vào thời khắc liên quan đến chiến trường nam bắc này, Thích Trúc Âm sẽ không giao binh quyền Khải Đông cho bất kỳ ai ngoại trừ nàng, nếu thái hậu đã có cách dịch chuyển nàng, vậy nàng cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.
“Chỉ cần trước khi ta đi tấu chương xuất binh được phê đỏ, điều lệnh của Binh bộ có thể truyền xuống, ” Thích Trúc Âm bỗng nở nụ cười, “quân lương đang bó buộc ngươi không còn khó xử nữa, ta sẽ không cố chấp dùng lương thực Quyết Tây đâu.”
Huân hương trong điện hơi nồng, Hoa Hương Y ngửi lúc lâu thấy khó chịu. Lưu Tương cô cô nhanh chóng sai người mở hết cửa sổ, đỡ Hoa Hương Y ngồi vào giường nhỏ bên cửa sổ, quan tâm nói: “Tam tiểu thư mới đi nửa năm mà nô tỳ thấy gầy đi nhiều quá, Khải Đông kia gần cát vàng, khổ Tam tiểu thư rồi.”
Hoa Hương Y nắm khăn nói: “Cô cô mới gầy đi đấy.” Nàng chuyển ánh mắt, nhìn thấy tiểu phật đường ở gian trong.
Lưu Tương cô cô nói: “Thái hậu mong nhớ Tam tiểu thư, mỗi ngày đều cầu phước cho Tam tiểu thư trước bồ tát. Lần trước ban đêm trời lạnh lại muốn gặp Tam tiểu thư, uống thuốc cũng không ích gì, chỉ bảo nô tỳ thắp đèn đọc thư Tam tiểu thư gửi thôi.”
Các nàng đang nói, thái giám ngoài điện chợt cất tiếng hô. Hoa Hương Y đi ra ngoài đón, thái hậu không cho nàng hành lễ, siết bàn tay nàng, đứng ngay tại cửa ngắm người tỉ mẩn, nói: “Sao con gầy thế này? Trong phủ ăn uống không quen à? Ai gia chọn cho con mấy đầu bếp rồi, chọn từ Địch Thành chúng ta đấy, lúc con đi đưa cả họ theo.” Thái hậu nói tới xúc động, gần như trong mắt rưng rưng, vỗ về tóc mai Hoa Hương Y, “Bé con ổn chứ?”
Hoa Hương Y nắm lại tay thái hậu, hơi nức nở nói: “Nhớ cô mẫu lắm.”
Thái hậu dẫn nàng vào trong, nghe vậy mà trong lòng vụn vỡ, bà ngồi tới giường nhỏ cũng không cho nàng sang bên, nhất định phải sát cạnh mình, nói: “Thế Thích Thời Vũ đối xử tốt với con không? Thích Trúc Âm đối xử tốt với con không? Ai gia nghe nói di nương trong viện lão đều không an phận, nếu ai dám mạo phạm con, con cứ nói lão bà trói lại, đuổi thẳng ra ngoài, ai gia bảo vệ cho con.”
Hoa Hương Y nín khóc mỉm cười.
Thái hậu ôm nàng, như ôm đứa bé con, nói: “Trước kia nghĩ gả đi vẫn có thể gửi thư từ, bây giờ mới biết cách xa là tư vị gì.”
Thái hậu vốn muốn chọn cho Hoa Hương Y vị hôn phu tuyệt nhất, nào liệu sẽ gả cho Thích Thời Vũ, rồi nghĩ rằng dẫu sao Thích Thời Vũ cũng anh hùng một đời, ngoại trừ lớn tuổi, miễn cưỡng coi như xứng tầm, ai biết cuối cùng lão ta lại trúng gió. Bà hối hận nước cờ này vô cùng, bà đối với Hoa Hương Y, hận không thể dàng tặng mọi điều tốt đẹp cho nàng.
Hoa Hương Y dựa vào thái hậu, đợi bà nói xong mới hỏi: “Cô mẫu thì sao?”
“Tiền đường nháo loạn, ai gia ăn ngủ không ngon.” Thái hậu nói xong ngừng chốc lát, lại tự giễu “Nói chung lớn tuổi rồi, tinh thần cũng không bằng trước được.”
Hoa Hương Y chậm rãi nhấc thân dậy một chút, dịu dàng nói: “Sao cô mẫu phải vất vả đến vậy? Quốc sự có Nguyên phụ phò tá rồi, con nghe nói trữ quân kia cũng là người hiếu học mà.”
Thái hậu từng nâng đỡ Hàm Đức đế, bây giờ cũng có thể nâng đỡ trữ quân. Trong cái nhìn của Hoa Hương Y, so với hai người trước đó Lý Kiếm Đình còn đáng tin hơn, tuy nàng ở Khải Đông nhưng luôn nắm bắt mọi đại sự Khuất đô trong lòng.
Thái hậu thở dài, bà nhớ tới vừa nãy tại Minh Lý Đường, bộ dáng khi Lý Kiếm Đình mở lời càng khiến tâm lý đề phòng trữ quân hơn, bà nói: “Con nghĩ chưa đủ rồi, trữ quân kia đâu có dễ chung sống? Chẳng qua là đứa trẻ thấp kém từ ngoài vào, bị mấy tên khốn xúi bẩy đòi thách thức ai gia.”
Hoa Hương Y trầm mặc một lát, nói: “Lần này con được gả tới Khải Đông, cũng biết ít nhiều về Biên Sa và Trung Bác. Cô mẫu, Thẩm Trạch Xuyên đã dựng thế lớn tại Trung Bác rồi, nhưng bản tính hắn không xấu, thu phục Đoan Châu rồi chia lại đất ruộng đều là việc tốt… Năm ngoái con có hỏi Chiếu Nguyệt tình hình Đan Thành thế nào, nàng bảo Phan Dật cũng không nắm rõ được, nhiều người chết đói lắm. Vợ chồng hai người họ thật sự muốn cứu tế lưu dân nhưng trong kho không có lương thực, cũng chẳng thể nào dốc sức.”
Thái hậu từ từ khép mắt, nghe một lúc lâu mới nói: “Ai gia biết con lương thiện, nhưng bây giờ là thời điểm liên quan thành bại, ” Thái hậu lại mở mắt nhìn Hoa Hương Y, “con sống ở trong cung, cách khỏi Địch Thành, cũng có sự việc con không biết được. Năm Hàm Đức tịch thu nhà rồi, ai gia bị giam nơi hậu cung, khi đó tên thái giám nha môn trong triều cũng dám đến lừa bạc trước điện ai gia, nếu không có Hách Liên Hầu nhắc nhở, không biết đã bao nhiêu kẻ muốn sỉ nhục chúng ta. Con xem Tiết thị kia, con trưởng không làm nên chuyện, bại sạch hết gia sản, bị người ta đến đòi nợ, nào còn thể diện danh môn? Con lại nhìn Tiết Diên Thanh đó, một tên khốn nạn của khốn nạn, hắn đòi tính thuế ruộng Đan Thành, tức là muốn lấy chúng ta làm đá kê chân cho trữ quân. Nếu như thật sự bị hắn tra xét, mấy ai trong tám đại thành chạy thoát được?”
Thái hậu cũng ngồi thẳng thân dậy.
“Mất đi gia thế, ai gia còn lấy cái gì để tranh với bọn hắn đây? Thuế ruộng có vấn đề, sau này ai gia sẽ tính sổ, không tới phiên người khác nhúng tay vào. Còn có Thẩm Trạch Xuyên kia, cùng một giuộc với Tiêu Trì Dã, bọn hắn muốn làm gì, ai gia thấy rõ hết. Con cho rằng thứ hắn nhìn là đất dưới chân, nhưng rõ ràng hắn đang chăm chú vào cung cửu trùng. Tên loạn thần tặc tử cỡ này, chuyện hắn làm đều là để mưu cầu thanh danh, Thẩm Vệ vẫn đang đè ép hắn chứ còn gì!”
Hoa Hương Y luôn nói lời uyển chuyển, nàng nhìn ngực thái hậu phập phồng là biết thái hậu đã quyết tâm, tuyệt đối không chịu tồn tại cùng trữ quân. Nàng muốn nói lại thôi, nghe bên ngoài bỗng chuyển tiếng mưa rơi, cuối cùng hạ một cơn mưa ngày nắng.