Tiêu Trì Dã nói không mệt nhưng lại thiếp đi trong tiếng thầm thì. Lúc hắn thay phiên đến Nhị doanh thời gian nghỉ ngơi rất căng, bởi vì Lạc Sơn và Đoan Châu gần nhau, đường cái thông suốt mới có thể vội về ngủ một giấc với Lan Chu.
Sau nửa đêm vang vài tiếng sấm xuân, mưa càng lúc càng lớn. Trong lòng Tiêu Trì Dã có chuyện, giờ dần đã tỉnh lại. Thẩm Trạch Xuyên sát bên tóc hắn thở đều đều, ngủ rất sâu. Tiêu Trì Dã nghe tiếng Lan Chu hít thở một lúc, bỗng vô cớ cảm thấy không cam lòng.
Thẩm Trạch Xuyên hơi tỉnh ư một tiếng, y thích ngân dài giọng mũi, mỗi lần đều chẳng rõ là đau hay là thích. Tiêu Trì Dã cắn y, làm y run run thở dốc.
“Đừng cắn, ” Giọng còn ngái ngủ của Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn, mắt cũng không mở, y nói lơ mơ, “đỏ rồi.”
Đúng là đỏ rồi.
Thẩm Trạch Xuyên tỉnh hơn nhiều, bị đè hết chỗ trốn, nhận sức lực này như bị mưa tập kích. Giữa họ không khoảng cách, mồ hôi chảy xuống ngực, đệm chăn bị thấm ẩm ướt hết.
Tiêu Trì Dã cúi đầu, tai dán bên môi Lan Chu.
Thẩm Trạch Xuyên sắp hết nổi rồi, trong không khí ướt dính này, biết Tiêu Trì Dã muốn nghe cái gì. Giọng mũi lộn xộn nói yêu, mắt ngậm tình say mê mơ màng, run rẩy đứt quãng trong làn sóng vỗ.
Cái hại của quá hiểu ngầm chính là rời xa chốc lát xong sẽ cuồng phóng đãng, muốn thoả mãn, lấy khoái lạc bù đắp cho khoảng trống chia xa.
Tiêu Trì Dã muốn.
Vẫn còn muốn.
“A —— “
Thẩm Trạch Xuyên không nhịn được, hơi ngẩng cổ ươn ướt, đó là sự yếu ớt khi tiếp nhận.
Tiếng mưa rơi rào rào, dưới hiên có người mặc áo tơi đến gần. Khi ngoài cửa vang tiếng động, Thẩm Trạch Xuyên giơ tay nắm màn, song giữa chừng lại bị bắt lấy cổ tay. Tiêu Trì Dã cầm cổ tay y, cánh tay rám nắng mạnh mẽ giữ chắc y.
Người ngoài cửa chờ một lúc, lại gõ gõ cửa.
Thẩm Trạch Xuyên kìm nén nói: “Không phải… không phải Phí…”
Tiêu Trì Dã chẳng quan tâm ngoài cửa là ai, hắn muốn, hắn phải chiếm lấy. Chỉ hắn có thể nhìn, có thể cắn, có thể ra sức khiến Lan Chu cầu xin.
Hai người giao hoà hơi thở.
“Xuyên nhi? Giờ mão hai khắc rồi! Thành Phong muốn đi xem đất ruộng, con đi không? Nếu đi thì ta chuẩn bị áo khoác cho con, con uống xong canh rồi hẵng đi.” Kỷ Cương thức dậy sớm, đánh xong mấy bộ quyền rồi mới bưng canh qua đây.
Tiêu Trì Dã phiền muộn “hự” một cái, đẩy mấy thứ dư thừa ra, giam cầm Lan Chu lại.
Sâu quá rồi.
Thẩm Trạch Xuyên nói trong âm thầm.
A Dã, quá ——
Y nghiêng đầu vùi tiếng thở dốc đê mê vào đệm chăn, giấu vào tận sâu tiếng mưa rơi.
Tiêu Trì Dã cũng thở dốc, hắn bật cười nguy hiểm cùng tiếng thở trầm nặng, không dừng lại, thưởng thức sắc đỏ bên gáy Lan Chu.
Tuyệt vời.
Tiêu Trì Dã xấu xa nghĩ.
Chiếm giữ thế này làm hắn sảng khoái vô cùng.
***
Kỷ Cương không nghe thấy động tĩnh, quay người hỏi Phí Thịnh: “Đêm qua Phủ quân ngủ khi nào thế?”
Phí Thịnh nghĩ thầm cái này ta cũng khó nói nha, hắn che dù cho lồng chim của Kỷ Cương, nói: “Đi nghỉ muộn lắm ạ… mấy hôm nay Dư tiên sinh về đây, muốn nói chuyện nha môn sáu châu với Phủ quân.”
“Không phải hôm qua giải tán sớm sao?” Kỷ Cương lo Thẩm Trạch Xuyên đổ bệnh trong đợt mưa xuân này, “Lần này Do Kính về phải đợi đến khi mưa tạnh, cũng không vội bàn chuyện ngay được.”
“Đúng là như thế, ” Phí Thịnh phụ họa theo, “sư phụ lão nhân gia ngài hiểu rõ nhất.”
Phí Thịnh chỉ muốn mau chóng tiễn sư phụ ra khỏi viện thôi, Nhị gia còn đang trong kia, lát nữa mà đụng mặt thì chẳng phải xong luôn à? Hắn nhấc cái lồng chim của Kỷ Cương, nói: “Sư phụ, sao trông con chim này không phấn chấn lắm, hay là bị rét rồi!”
“Ăn no xong mệt, con này hệt tính chim sẻ của Đinh Đào.” Kỷ Cương thấy lâu vậy mà không nghe Thẩm Trạch Xuyên đáp lời, càng lo lắng nói, “Trong phòng cũng không ai hầu cả.”
“Hay là ta đưa ngài sang phòng phụ ngồi lát nhé? Chúng ta uống mấy chén trà nóng, chắc tí nữa chủ tử tỉnh thôi.”
Kỷ Cương cầm lấy lồng chim, lúc Phí Thịnh nhận bát canh thì chắp một tay nói: “Ta không ngồi yên được, đến chỗ Nguyên Trác xem một chút, đang đun thuốc đấy. Lát nữa Xuyên nhi tỉnh, ngươi hỏi xem nó có đi ra ngoài không, mưa lớn thế này, ta phải đi cùng.”
Phí Thịnh đáp liên thanh, khom lưng dẫn Kỷ Cương đi tới đường hành lang, thật không dễ mới trông Kỷ Cương ra ngoài được, vội vàng nhấc áo choàng chạy về, dán vào cửa gọi nhỏ: “Nhị gia, giờ mão ba khắc rồi, lát nữa giờ thìn các tiên sinh sẽ đến, Phủ quân chúng ta —— “
Cửa kia “cạch” mở ra hai bên, Tiêu Trì Dã khoác áo lỏng lẻo, trên cổ còn đỏ, mồ hôi cũng chưa khô hết.
Phí Thịnh nào dám nhìn thẳng, lập tức lui về phía sau hành lễ, nói: “Xin thỉnh an Nhị gia!”
Tiêu Trì Dã tiện tay cầm khăn nóng sẵn bên cạnh, lau mồ hôi trên cổ, nói: “Giờ mão hẵng gọi, chủ tử ngươi bình thường ngủ muộn, lại ngủ không sâu, còn chịu được ngươi làm phiền vậy sao?”
Phí Thịnh đáp lời, nói: “Nhị gia quả là nghĩ chu đáo!”
Tiêu Trì Dã ném khăn về khay, đang muốn nói gì nữa, bỗng nhiên thấy Kỷ Cương vừa rời đi chợt quay lại, đã đến dưới hành lang rồi, đứng ở đầu kia nhìn chằm chằm bên này mãi.
Phí Thịnh quay đầu nhìn, thầm nghĩ xong mẹ rồi!
Kỷ Cương bước nhanh tới bên này, Phí Thịnh thấy sắc mặt Kỷ Cương tái mét, muốn lui, lại nghĩ Nhị gia đang nhìn kia kìa! Vì vậy đánh bạo đứng thẳng bước ra, ngăn Kỷ Cương, cười xuề nói: “Sư phụ để quên gì sao? Sai bừa một người qua đây là được rồi, sao phải đích thân quay lại nữa, mưa lớn thế kia!”
Kỷ Cương đi trái đi phải không thoát được Phí Thịnh, đột nhiên xách cổ áo Phí Thịnh, cuối cùng gạt Phí Thịnh cao hơn mình một cái đầu qua một bên.
Tiêu Trì Dã nói: “Sư phụ…”
“Ta không phải sư phụ ngươi!” Kỷ Cương gầm lên, hai tay ông run run, nhìn bộ dạng phóng túng này của Tiêu Trì Dã, hốt hoảng lui mất nửa bước, chỉ vào hắn nói, “Sao ngươi dám, sao ngươi, dám!”
Ngay từ lần phạt roi trước ông đã thấy không đúng rồi, chỉ là không dám dùng mấy ý niệm này nghĩ về Thẩm Trạch Xuyên, cho nên an ủi mình đủ cách, không ngờ vẫn bị che mắt phủ đầu.
Đó là Thẩm Trạch Xuyên!
Lưng Kỷ Cương ướt mưa, vừa cảm thấy hoang đường, lại cảm thấy giận dữ. Tai ông vang “ong ong”, như bị người ta đánh lên mặt, lùi tiếp một bước như đứng không vững. Phí Thịnh đỡ sư phụ, nhưng Kỷ Cương hất tay ra, quát hỏi: “Ngươi biết? Có phải là ngươi biết?!”
Phí Thịnh gượng cười nói: “Chuyện này…”
Kỷ Cương quăng lồng chim xuống đất, con chim kinh sợ nhảy loạn trong lồng, lăn lấy mấy vòng rồi rớt dưới bậc. Tay ông càng run dữ hơn, sức mạnh vẫn còn, lúc ra quyền mang gió tát vào mặt, đánh cho răng Tiêu Trì Dã rướm vị máu tanh. Phí Thịnh lao tới, ôm lấy cánh tay Kỷ Cương, la: “Sư phụ, sư phụ bớt giận!”
Tiếng mưa rơi lộp độp, Tiêu Trì Dã dùng đầu lưỡi ấn vị máu, nói: “Sư phụ muốn đánh ta, ta cam nguyện chịu, sư phụ muốn ta quỳ, ta cũng cam nguyện quỳ. Nhưng nếu sư phụ còn muốn tìm mối hôn sự cho Lan Chu, việc này không một ai có thể.”
Năm nay Kỷ Cương nói bóng nói gió, không dám giục Thẩm Trạch Xuyên gấp quá, trong lòng lại không an, có tìm hiểu mấy cô nương ở Tì Châu, kể hết trong thư gửi Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên không trả lời, chỉ bảo bên cạnh đang có một người săn sóc rồi. Kỷ Cương đến Đoan Châu mãi chưa thấy “người săn sóc” này, đã nghi có phải là Thẩm Trạch Xuyên lừa mình không, nào ngờ đúng là có thật!
“Ngươi tên khốn này…” Kỷ Cương vùng cánh tay, hầm hầm nói, “Ta đánh chết tên khốn ngươi!”