Thương Tiến Tửu

Chương 246



Hoắc Lăng Vân xoay người lên người, ghìm dây cương, quát: “ Đi trạm dịch Lạc Sa!”

Trường ngựa Biên Sa quá xa, cho dù là ngựa lùn cũng đuổi không đến được, Hoắc Lăng Vân chỉ có thể chọn trạm dịch Lạc Sa tương đối gần này, nơi đó gần Sa Tam doanh, là trạm tiếp viện truyền tin của Biên Sa và Ly Bắc.

Tiếng thở dốc của ngựa bắt đầu tăng lên, trời quá nóng, cơ thể tráng kiện của Cẩm Y Vệ đều phải dựa vào việc tưới nước để tránh bị cảm nắng. Hoắc Lăng Vân từ ven sông Trà Thạch chạy đến hướng tây bắc, chạy tầm khoảng hai canh giờ, có thể nhìn thấy trạm dịch ở trong màn đêm.

“ Người chết,” Cẩm Y Vệ để ngón tay dưới mũi, ở phía sau nói, “ Nơi này đều là người chết.”

Một thiết kỵ đưa tin nằm trước cửa trạm dịch đang mở rộng, hắn đã chết mấy canh giờ, máu trên mặt đen xì, thi thể trong trọng giáp sẽ rất nhanh bốc mùi.

Cẩm Y Vệ xuống ngựa, không lật thi thể của thiết kỵ, ngồi xổm kiểm tra một lát, nói với Hoắc Lăng Vân: “ Đây là một hán tử.”

Hoắc Lăng Vân nhìn mũi tên ở lưng thiết kỵ, gật đầu.

Trên lưng thiết kỵ có hai mũi tên, hắn đã mang theo hai mũi tên thúc ngựa thật nhanh đến trạm dịch rồi mới nhắm mắt.

Cẩm Y Vệ đứng lên, một tay che mũi, một tay thì cầm đuốc chiếu về trước mặt, nói: “ Nơi này—-.”

Hắn đột nhiên im bặt.

Trong trạm dịch xác chết khắp mọi nơi trên đất, quan thừa dịch bị treo trên cột cờ, giống như bị bổ xẻ trong màn đêm tĩnh lặng. Hoắc Lăng Vân nhận lấy cây đuốc, đến gần nhìn, phát hiện đầu của quan thừa dịch đã bị chém đứt.

“ Ngựa cũng bị chém chết,” Cẩm Y Vệ chiếu ánh sáng lên chuồng nói, “ Mạc dù có người sống, trước hừng đông cũng không đuổi đến Biên Sa à Sa Tam doanh… ưng cũng đã chết.”

Của phòng ưng không đóng chặt, ưng còn chưa quẫy chân đã bị chặt đứt cổ. Trạm dịch Lạc Sa không có người sống, dã cẩu nuôi ở đây cũng bị chém chết.

Biên Sa kỵ binh đã từng đến đây.

Hoắc Lăng Vân cầm cây đuốc, rơi vào trầm tư.

Sau khi trường ngưa Biên Sa được xây dựng, liền trở thành mô hình thu nhỏ của trung tâm tin tức quan trọng của Ly Bắc và Trung Bắc, bởi thế mà Thẩm Trạch Xuyên đã trùng tu nơi này vô cùng kiên cố. Trạm dịch Lạc Sa có tám trăm người đóng quân, nơi đây không chỉ có Ly Bắc thiết kỵ, còn có Thủ Bị Quân Trung Bắc, tương đương với một quân doanh nhỏ. Trê đường thống với bốn hướng cũng bố trí điểm cấp báo, chòi canh có thể theo dõi ba mặt. Mấy ngày trước Lục Quảng Bạch yêu cầu đường Lạc Sa tăng cường đề phòng, tuyệt đối không thể sao nhãng sơ suất.

“ Kỵ binh giỏi đánh tập kích,” Cẩm Y Vệ nói, “ Lúc trước tập kích Biên Bác doanh…”

“Biên Bác doanh, ” Hoắc Lăng Vân bỗng nhiên xoay người, lặp lại nói, “Biên Bác doanh...... Biên Bác doanh!”

Tháng sáu năm ngoái Biên Sa kỵ binh bất ngờ tập kích Biên Bác doanh, chính là vòng đi từ hướng sườn nam, mượn đường qua Biên Sa. Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã sau khi đến đã đem đường kia phá hỏng, nhưng mà hướng đông đến chỗ gần sông Trà Thạch là chặn không được.

“ Ở năm hàm đức Biên Sa kỵ binh đã qua nơi này, đối với địa hình nơi đây rõ như lòng bàn tay. Trạm dịch nối liền Biên Sa và Sa Tam doanh, vừa hay lại nằm trên đường mà kỵ binh từng đến Biên Sa.” Hoắc Lăng Vân nhảy vài bước lên bậc thềm, đẩy cửa ra.

“ Chúng có thể giấu được ánh mắt đánh lén nơi này, nhất định người không nhiều lắm,” Cẩm Y Vệ nhấc tay, kéo quan thừa dịch trên cột cờ xuống, “ Đang ẩn nấp rất có thể là bọ cạp.”

Dù cho có phải là bọ cạp hay không, Cáp Sâm chặt đứt trạm dịch, chính là muốn tin Biên Sa bị tập kích rơi vào tay Ly Bắc, hắn muốn kéo dài thời gian của viện binh. Nhưng Biên Sa kỵ binh đánh lén này vẫn chưa dừng lại, dựa vào phương đi của đường, Hoắc Lăng Vân đoán Cáp Sâm tính cho nhóm người này tiếp tục đi hướng nam, trực tiếp chặt đứt liên hê giữa Đôn Châu và Đoan Châu, làm cho Đoan Châu rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.

“ Nơi này rất gần Sa Tam doanh,” Hoắc Lăng Vân xoay người xuống bậc thềm, thồi lên tiếng hiệu còi, gọi ngựa của mình, “ Chúng ta tiếp tục hướng bắc, trước hừng đôn có thể đến Sa Tam doanh, đến Ly Bắc cầu viện.”

Hoắc Lăng Vân đuổi không kịp đến Đoan Châu, hắn chỉ có thể lựa chọn một con đường, chính là thông báo cho Ly Bắc thiết kỵ ở Sa Tam doanh lập tức xuống nam trợ giúp Đoan Châu. Nhưng như vậy nghĩa là hai châu Đoan, Đôn sẽ mất tin tức, nhất là Đoan Châu đứng mũi chịu sào, chỉ cần sự trợ giúp của Sa Tam doanh có sai sót, Đoan Châu sẽ ngập trong tay ương.

Hoắc Lăng Vân quất roi ngựa.

Thời gian của hắn vô cùng cấp bách, phải nhanh!

Cẩm Y Vệ truy sao đuổi trăng tựa như tên bắn, bọn họ đạp vỡ sợ yên tĩnh trên đường, lướt nhanh qua bóng cây. Hoắc Lăng Vân thở gấp, bởi vì thúc ngựa trong thời gian dài, đùi trong rất nhức nhối và đau đớn. Yên ngựa ướt sũng, mồ hôi ướt đẫm hai má, bọn họ đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, giống như cây cung bị kéo căng.

Nhanh!

Hoắc Lăng Vân xiết chặt roi ngựa, trong xốc này cánh tay nâng lên, nhưng mà hắn không đánh tiếp, ngựa phía dưới liền hý lên một tiếng, chân trước gập lại, khuỵu gối ngã xuống đất. Hoắc Lăng Vân lúc này ôm đầu, quay cuồng rơi xuống đất. Trong cây hai bên đường lao ra nhiều bóng ảnh quỷ dị, Hoắc Lăng Vân như con cá chép quẫy mình, rút đao ra, nghe tiếng bước chân trong lùm cây, đột nhiên bổ nhào vào mình.

“ Dây cản ngựa!” Cẩm Y Vệ theo sát phía sau ghìm ngựa hô, “ Có mai phục!”

Hoắc Lăng Vân dùng đao đỡ, nhưng vô dụng, đối phương dùng người trực tiếp ném hắn ra ngoài. Hắn vẹo người quệt trên đất, lăn sang rễ cây cạnh đó. Tiếng gió kề sát lưng, một cánh tay của Hoắc Lăng Vân dám chặt vào rẽ cây, mượn lực, nâng hai chân lên, tránh được một đao.

Bọ cap…. không đúng, Hoắc Lăng Vân cắn răng một cái, nói: “ Là kỵ binh.”

Tinh nhuệ của bộ hãn xà! Tinh nhuệ đánh bọc sườn rất nhanh di chuyển bước chân, như là đang thu lưới dày. Tiếng bước chân “ sàn sạt” vô cùng nghiêm chỉnh, tựa như rắn vặn vẹo, dấu vết để lại khi bò trên đất và cát cũng giống nhau như đúc, khiến lòng người hoảng sợ.

Loan đao ở bên trái đột nhiên vọt tới đầu gối ngựa của Cẩm Y Vệ, nhưng đã bị tú xuân đao đỡ. Chân Cẩm Y Vệ đạp trước ngực kỵ binh, tiếp đó rút đao, cả người rơi xuống đất, khi giày chạm đất, đao phong giống như ánh mặt trời, cắt thủng cổ hỏng kỵ binh, chân họ lần nữa đạp đất trở mình lên người, toàn bộ động tác nhanh chóng liền mạch và lưu loát!

Nhóm tinh nhuệ không thuận lợi liền đồng thời lui ra sau nửa bước, trong đó có người ôm cổ, nói: “ Cẩm Y Vệ!”

Cẩm Y Vệ lật đao, khi chuyển cánh tay thì lau vết máu trên lưng đao, nói: “ Cẩm Y Vệ? Bọn lão tử hiện giờ là Cẩm Y Kỵ!”

Ngựa của Hoắc Lăng Vân kinh sợ không đứng lên được, hắn chạy vội vài bước, bắt lấy cánh tay đang vươn ra của Cẩm Y Vệ, nhảy lên lưng Cẩm Y Vệ.

“ Ly Bắc hiện giờ thân mình lo chưa xong,” Cẩm Y Vệ giữ chặt dây cương, “ Biên Sa mai mục ở đây, chúng ta đến Sa Tam doanh không kịp nữa rồi!”

“ Quay về—–“ Hoắc Lăng Vân nói chưa dứt lời, hai tay nắm đao, đem mũi đao quay nửa vòng tròn, đập nát lưỡi loan đao đang lao đến, “ Quay về Đoan Châu!”

Không đi được Ly Bắc!

“Quay đầu, ” Hoắc Lăng Vân vội vàng lau mồ hôi trên khuôn mặt nghiêm túc, nói, “Phá vây hướng nam.”

Cáp Sâm rất cẩn thận, hắn giết sạch trạm dịch Lạc Sa, ngay cả ngựa và ưng cũng không tha, rồi lại để lại tinh nhuệ trên đường hướng phía bắc, đề phòng khả năng có mấy con cá sa lưới xuất hiện. Nhưng đây cũng là cơ hội cho Hoắc Lăng Vân, tinh nhuệ của Cáp Sâm ở tại chỗ rất ít.

“Thao, ” Cẩm Y Vệ súy vẫy máu trên đao ra, “Này đao vẫn là ngự ban cho, lão tử đập sứt rồi!”

Móng ngựa đạp trên đất, Cẩm Y Vệ giữ chặt dây cương, quay đầu lại. Kỵ binh bên kia đã nhào đến, yên ngựa trượt sang bên phải, ngựa không chịu nổi lực nặng, tiếp đó nghiêng về bên phải. Hoắc Lăng Vân gập khửu tay, đập vào mặt kỵ binh, kỵ binh bên tráo nhảy lên như con trâu trấu, Cẩm Y Vệ chặn loan đao, bị lực đạo kia làm ngã.

Cẩm Y Vệ ngã xuống đất, mấy loan đao tức khắc móc đến, hắn dùng hết toàn lực hét lớn một tiếng, hai tay dung Tú Xuân Đao đỡ, trong tiếng cọ sát đau đớn thì nhấc lên, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên dữ dội.

“ Chống không được….” Cẩm Y Vệ đang đỡ trọng lực của mấy người, ngửa cổ nằm trên đất, miệng thở dốc, mồ hôi như mưa, hai bên thái dương giần giật, cố hết sức hô, “ Lão đệ…. đi….”

Hoắc Lăng Vân lại giục ngựa chạy.

Cẩm Y Vệ thiếu chút nữa không trụ được, chửi: “ Mẹ ngươi….”

Hoắc Lăng Vân dựa vào ngựa đâm vào kỵ binh, môi hắn căng chặt đều là vị mặn, không phải là mồ hôi, mà là mùi máu do bị cắn. Sau khi hắn chạy đi một đoạn đột nhiên quay đầu lại, bỏ đao vào trong vỏ, ngay sau đó chạy thẳng về, vó ngựa đạp thủng bóng người đang chồng lên.

Cánh tay của Cẩm Y Vệ trơn trượt ngăn không được, đầu của kỵ binh đã sát vào mặt hắn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mùi hỏa dược cay xè đột nhiệt xông vào mũi, cùng tiếng nổ đinh tay nhức óc và máu bắn tung tóe, văng lên trên mặt Cẩm Y Vệ.

Hoắc Lăng Vân cúi người bắt lấy tay của Cẩm Y Vệ, mang người lên lưng ngựa.

“Phá vây, ” Hoắc Lăng Vân cảm xúc tăng cao, hắn mang theo mùi của hỏa súng, dẫn đầu thúc ngựa, xông ra ngoài hướng tới phía nam, hô, “Phá vây!”

Duẫn Xương ngửa cổ uống rượu, ông ta uống xong, liên tục hớp mấy ngụm, dựa vào gò tường, hỏi thủ vệ binh ở dưới: “ Còn hay không? Rượu này ngon!”

Tiểu binh coi giữ cửa chuyển vài bước, mượn ánh lửa và ánh trăng để nhìn rõ mặt của Duẫn Xương, nói: “ Không còn đâu, lão ngài uống ít thôi, vẫn còn phải thay phiên trực nữa đấy!”

“ Nghỉ ngơi ta sẽ không uống nữa.” Chân Duẫn Xương có có chút mềm nhũn, ông ta say khướt lảo đảo đứng lên, cố sức mà nhìn cây đuốc trên gò tường, “Ấy, sao ở đây ít cung tên vậy? Người đâu mau, bổ sung!”

Phí Thịnh còn chưa đến tường thành, chợt nghe thấy Duẫn Xương hô to gọi nhỏ. Hắn giấu rượu mới giấu đi, dùng chân đá vào cơ nỏ phía dưới, rồi kéo túi vải lên, sau đó hùng hổ đi, xách đến sau gáy của Duẫn Xương, nói: “ Bổ sung, gọi người lên bổ, ông trở về ngủ đi!”

Gót chân của Duẫn Xương lết trên mặt đất, ông cứ như vậy mà bị kéo đi, lau cái mũi mấy lần, oán giận nói: “ Lục tướng quân sao còn chưa đến vậy? ta chờ mấy ngày rồi, muốn gặp hắn uống rượu, phải uống mấy lượt rượu nữa.”

Lần trước Duẫn Xương cùng Tiêu Trì Dã đến giao chiến địa, gặp được Lục Quảng Bạch nên rất vui, lôi kéo Lục Quảng Bạch uống rượu, uống đến mực Lục Quảng Bạch phải ói ba lần một đêm, ngày hôm sau nằm trong trướng ngủ như chết. Tả Thiên Thu không nói hai lời, lập tức sai người đuổi Duẫn Xương quay về.

Phí Thịnh chịu không nổi rượu thối, phẩy phẩy bàn tay, rồi bịt chặt mũi, nói: “Ông đừng nói nữa, mất mặt quá đi mất.”

Duẫn Xương không vui, vung cánh tay, ngẩng cao cái cổ muốn nhìn Phí Thịnh, ngoan cố nói: “ Uống rượu làm mất mặt ngươi? Phi, lão tử còn chưa chê ngươi đâu.”

Phí Thịnh kéo người xuống dưới, cùng phòng trực ban đổi thẻ bài. Mấy ngày nay tuần tra phòng ngựa nghiêm ngặt, lúc hắn ký tên mất chút công sức.

Duẫn Xương nhân cơ hội tìm rượu, dùng cái mũi không ra mùi mà ngửi khắp nơi, nói thầm: “ Giấu chỗ nào rồi, ở nơi này à….”

Ông ta vén áo, quỳ trên mặt đất, cong mông nhìn ở dưới cơ nỏ.

Phí Thịnh vẫn còn non lắm.

Duẫn Xương nghiêng đầu, cho tay vào mò rượu, thì thầm: “ Bé ngoan của ta, ấy, đừng đi xa như vậy, ấy….”

Phí Thịnh quay đầu lại, gác bút, chuẩn bị kêu lão già dừng lại, thì lập tức nghe được một tiếng “ rắc” cực bé. Tai của hắn rất thính, thính đến nỗi mọi tiếng gió đều có thể nghe rõ ràng, không thể không quay đầu, tĩnh lặng tập trung tinh thần nghe một lần nữa.

Cờ rơi xuống, gió ở chỗ gần cửa thành dừng lại.

Duẫn Xương cuối cùng cũng với được đến rượu, nhưng ông không lấy ra ngoài, mà vẫn duy trì tư thế nằm trên đất, nghe âm thanh truyền trên đất, lúc Phí Thịnh còn chưa phản ứng thì đã hét to: “Địch tập kích—-.”

Đá lớn trên ở đầu thạch cơ nện ầm ầm vào tường, bụi đất bắn tung tóe, Phí Thịnh ôm đầu tránh mảnh vỡ, nghe thấy tiếng cảnh báo lớn của chòi canh, Thủ Bị Quân giơ cao dù trống, đập lên, quát: “Quân địch tập kích, nhanh chóng rời giường!”

Phí Thịnh đẩy binh lính ra, bước nhanh xông đến tường thành, khi nhìn rõ phía trước Đoan Châu không khỏi hít mấy hơi lạnh.

Duẫn Xương đứng lên, dùng vỏ đao vỗ Thủ Bị Quân đang đi qua, lớn tiếng nói: “ Châm lửa, nhanh chóng trình báo cho Phủ quân.”

Duẫn Xương đạp lên cửa thành, kéo Phí Thịnh qua.

“ Mang thẻ bài của ngươi, chỉ đạo Cẩm Y Kỵ chuẩn bị hành lý, bảo vệ Phủ quân và các vị tiên sinh.” Cái mũi đỏ bừng của Duẫn Xương giật giật hai cái, ông không liếc ngoài thành một cái, chỉ vào khói báo động bên cạnh, “ Nếu như khói báo động của nơi này đốt lên, Tiểu Thịnh, ngươi bảo vệ Phủ quân đi hướng tây, đi về phía Đôn Châu!”

Thẩm Trạch Xuyên cò chưa ngủ, dưới ánh đèn y nhấn ấn đường nghe khổng lĩnh nói chuyện đê điều, bỗng nhiên nghe thấy trong đình viện loạn lên. Kiều Thiên Nhai xốc màn trúc, Đinh Đào và Lịch Hùng cũng theo vào, khổng lĩnh đứng lên, hỏi: “Đây là….”

“Chủ tử,” Kiều Thiên Nhai mang đao, “ Kỵ binh tập kích.”

Tiên sinh trong nội đường “ a” một tiếng rồi đứng lên, Diêu Ôn Ngọc lập tức nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Viện binh của Ly Bắc còn chưa tới.”

Thẩm Trạch Xuyên buông tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh đè, một lát sau nói: “Đoan Châu không nhận được tin tức, không phải giao chiến đại rơi vào tay giặc, thì chính là Biên Sa thất thủ.”

Trong phòng đều là người đọc sách, những người như Cao Trọng Hùng chưa từng đánh cầm binh khí đánh giặc bao giờ lúc này sắc mặt trắng bệch lại, bọn họ đều nhìn Thẩm Trạch Xuyên, Phủ quân là trụ cột của họ.

Thời khắc này Thẩm Trạch Xuyên không lộ ra vẻ sợ hãi, y đem nắp trà của mình đặt cho ngay ngắn, Đinh Đào bủn rủn mở áo cừu, muốn khoác lên giúp Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mu bàn tay chặn lại.

Phủ quân nói: “ Ngưỡng Sơn Tuyết đến.”