Thương Tiến Tửu

Chương 251



Cáp Sâm bị chấn động, hắn quay người lại, thấy thiết kỵ lao về phía này.

Mưa lớn rửa sạch thiết kỵ, bùn bắn ra nơi vó ngựa. Bầy sói gào thét chạy như điên, cảm giác áp bức càn quét đã lâu trở lại, đây là đặc trưng thuộc về Ly Bắc thiết kỵ.

Khi Tiêu Trì Dã xuất hiện ở chiến trường Trung Bắc, cuộc tấn công nhanh của Cáp Sâm sẽ thất bại. Hắn không thể đánh thành Đoan Châu được, ngược lại rất nhiều tướng lĩnh và tinh nhuệ đã bị giết ở đây, lưu lại nữa chính là làm tiêu hao lực lượng, giờ phút này hắn nhất định phải rút quân.

Quân tiên phong ở cửa thành đã quay đầu ngựa đi về, quân truyền tin ở phía sau kênh hào chạy như bay trong mưa phất cờ hồng ưng. Ly Bắc thiết kỵ dồn thành hành dài cắt dứt phía đông nam, nhóm bọ đẩy mạnh vũ khí công thành, rút quân về phía đông của sông Trà Thạch.

Cửa thành lập tức mở ra, Đạm Đài Hổ dẫn theo Thủ Bị Quân đã nghẹn hai ngày cầm đao lao đến, dồi dào sức lực hô lên: “ Nhị gia đến rồi!”

Cáp Sâm mang theo loan đao xoay người lên ngựa, dùng tiếng Biên Sa bảo tinh nhuệ bước ra khỏi hàng, chia làm hai đường chắn phía sau, ở phía tây và mặt đông nam ngăn trụ cẩm y kỵ và Ly Bắc thiết kỵ, cho đội đồ quân nhu tranh thủ thời gian rút lui.

“ Phủ quân!” Hoắc Lăng Vân một tay thúc ngựa, tay kia kéo theo Phong Đạp Sương Y đến bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên dùng tay trái nhặt ngưỡng sơn tuyết lên, y không lên ngựa, mà nhìn Cáp Sâm dẫn đầu tinh nhuệ phi về hướng nam, đi nghênh chiến Tiêu Trì Dã.

Phủ quân nói: “ Chuẩn bị.”

Hoắc Lăng Vân phản ứng rât nhanh, hắn ngồi trên ngựa giơ tay lên, hướng tới tường thành cao giọng nói: “ Chuẩn bị—!”

Bóng của Cáp Sâm gần như ẩn vào trong mưa, nhưng mà tóc đỏ quá trói mắt, giống như là tấm bia ngắm sống phát sáng trong mưa. Thẩm Trạch Xuyên nhìn chăm chú vào hắn, hệt như nhìn chăm chăm vào con thỏ đang chuyển động. Trong cơn mưa xối xả Cáp Sâm tựa như cảm giác được gì đó, hắn quay đầu, cách màn mưa thấy Thẩm Trạch Xuyên đang nói câu gì đó.

Cổ nỏ ở đầu tường lập tức bắn ra, mũi tên khổng lồ ở trên trời cao giống như là xe bò đang xông đến, trong nháy mắt xông mạnh đến phía sau Cáp Sâm. Thời khắc nguy cấp mưa bất chợt xẻ đôi Cáp Sâm nhanh chóng bị ép xuống ngựa, trong nháy mắt hắn lăn xuống đất, mũi tên khổng lồ đã đâm vào đội kỵ binh tinh nhuệ, nhóm kỵ binh bị đụng ngã xuống đất, chiến mã không thể tránh kịp, chỉ cần bị đập trúng, sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ.

Chiến mã hoảng sợ kêu lên, lệch người đổ xuống bùn, lúc này máu phun ra, đội ngũ bị đánh tan. Nhóm kỵ binh nghe đến cỗ nổ sợ mất mật, lực sát thương siêu cường của nó không chỉ chống lại một người, mỗi lần xuất hiện trên chiến trường, sẽ khiến cho vô số người bị chết.

Cáp Sâm bò lên, loan đao mạnh mẽ vung về phía trước, chống lại Lang Lệ Đao của Tiêu Trì Dã! Nhưng Tiêu Trì Dã không phải Thẩm Trạch Xuyên, loan đao của Cáp Sâm vừa vặn dừng trong nháy mắt, đã bị Tiêu Trì Dã trực tiếp đánh xuống dưới đất, thiếu chút nữa là rời tay.

Lực này lớn khủng khiếp!

Cả người Cáp Sâm cũng trầm xuống theo, hai tay hắn ổn định loan đoa, hét to rồi giơ đao lên.

Tiêu Trì Dã không mang mũ giáp, nước mưa chảy dọc theo thái dương hắn chảy xuống, máu đen không sạch sẽ chảy qua mặt, hắn chầm chậm kéo Lang Lệ Đao, khoảnh khắc nhìn xuống Cáp Sâm lộ ra nụ cười, khiến cho người khác lạnh sởn gai ốc.

“ Ta, đang, tìm, ngươi.”

Tiếng mưa xao động, mấy đen u ám che trời giấu đất, gần như muốn đè ép chiền trường, tiếng sấm làm đầu muốn nổ tung, Cáp Sâm trong âm u chạng vạng thấy được răng nanh của sói.

Loan đao “phanh” nghiêng qua, khiến Lang Lệ Đao trượt đi.

Trong nháy mắt Cáp Sâm lùi người, móng trước của Lãng Đào Tuyết Khâm đạp đểu lại dấu chân trên người hắn, nước đục ngầu dơ bẩn bắn lên. Kỵ binh và Ly Bắc thiết kỵ xung quanh hỗn tạp cùng một chỗ, đao mới của thiết kỵ đã uống no máu tươi ở Biên Quận, lưỡi sắc bén giống như đang há mồm rít gào. Cáp Sâm lần nữa vội vàng lên ngựa, Lang Lệ Đao bất ngờ đánh đến trước mặt, ngay cả ngựa của hắn cũng phải lùi mấy bước. Tiêu Trì Dã dường như đã dưỡng đủ tinh thần, từng bước ép sát.

Đạm Đài Hổ nhảy lên, nhún người muốn nhảy vào kỵ binh đang rút lui, xoay đao chém đứt chân ngựa, lại dẫn người rảo bước hướng đến bọ cạp đang di dời vũ khí. Hắn khinh bỉ cười dữ tợn, nói: “Đi cái con mẹ ngươi! bọn khốn khiếp hãy đền mạng đi!”

Đoan Châu cuối cùng cũng bắt đầu phản công, cẩm y kỵ chớp nhoáng đã qua kênh hào, đẩy làn sóng kỵ binh hướng phía đông. Đội ngũ thiết kỵ ở gần sông Trà Thạch chặn phía bắc của sông, ngay tại bờ sông cắt đứt đường về của kỵ binh, cùng với Thủ Bị Quân và cẩm y kỵ hình thành ba mặt bao vây, dồn ép nhóm kỵ binh tập trung đến vùng đất trống.

Hiện giờ lỗ hổng duy nhất còn lại chỉ có phương bắc, nhưng Cáp Sâm lại chậm chạp không hạ lệnh lui về hướng bắc, bởi vì hướng bắc giáp với Sa Tam doanh, hắn lo lắng đây là cái bẫy mà Tiêu Trì Dã lưu lại, càng lo lắng Lục Quảng Bạch đang mai phục ở phía bắc, hắn đã gần như ở bước đường cùng bị vây kín bốn bề.

Lang Lệ Đao hướng vào hầu hết, Cáp Sâm nhanh nhẹn cúi người trốn tránh, khi tránh đao dùng tiếng Biên Sa nói chuyện: “Đổi quân tiên phong!”

Tinh nhuệ chặn đáng Ly Bắc thiết kỵ rút lui về phía sau, bọ cạp tận dụng mọi thứ, ở phía nam tạo thành lá tường chắn, thúc ngựa phi nhanh giơ cao búa sắt.

Lang Lệ Đao bất ngờ được nâng lên cao, mặt đao hứng lấy hạt mưa đang rơi gấp gáp, tung giữa không trung, như là buộc trụ cái xích cuối cùng của thiết kỵ. Tiêu Trì Dã không nhúc nhích, Ly Bắc thiết kỵ cũng không di chuyển.

Cáp Sâm nói: “ Tấn công!”

Vó ngựa cả nhóm bọ cạp bất ngờ tiến vào bùn lầy, cùng lúc nước bùn và mưa trộn với nhau tạt vào mặt thì hô lớn bằng tiếng Biên Sa. Tiêu Trì Dã buông cánh tay xuống, Thủ Bị Quân ngóng trên đầu tường không nhìn thấy rõ, chợt nghe thiết kỵ truyền đến âm thanh thu đao trở vào vỏ ngay ngắn, thiết kỵ thế mà ngay lúc này thu hồi đao.

Tiêu Trì Dã đứng ở phía trước đột nhiên chuyển sang trường đao mới, thiệt kỵ dường như xốc lên một cái lá chắn bằng sắt, chỉ nghe “xôn xao” một tiếng vang rội, trường đao cùng màu lộ ra bên bụng ngựa. Trường đao ở Biên Quận không gặp qua máu, chúng nó chỉ ở hố Trà Thạch thiên lộ ra mũi sắc nhọn, lúc này dầm mưa, chảy trên mũi đao sáng như tuyết vẫn là nước mưa.

Búa sắt của bọ cạp vung đến trước mặt, Ly Bắc thiết kỵ bỗng nhiên dãn ra, bọn họ tách đội ngũ quân tiên phong ra, nhanh chóng di chuyển sang hai bên sườn, để bọ cạp thuận lợi tiến vào. Bọ cạp đi quá một nửa, Cáp Sâm liền cảm thấy không ổn, nhưng mà mệnh lệnh rút lui của hắn không truyền đến kịp, boier vì quân tiên phong hai bên sườn của thiết kỵ đã bắt đầu chạy trở về.

Tiêu Trì Dã chạy đầu tiên, đón bọn cạp đang lướt qua bên người. Sấm chớp ầm ầm, tiếng mưa càng lúc càng lớn, búa sắt của thiết kỵ còn chưa đụng đến trọng giáp, thì đã bị trường đao gọt đầu trước rồi.

Ly Bắc thiết kỵ phía đông nam giống như cái lồng sắt gia cố, bọn họ đem bọ cạp “ nuốt chửng”, làm cho bọ cạp càng rơi sâu hơn vào vòng vây, tiếp sau đó giống hệt như Tiêu Trì Dã, dùng trường đào treo cổ bọ cạp ngay tại chỗ.

Thiết kỵ dùng đao quét xoàn xoạt, ngay sau đó là âm thanh đầu lăn xuống đất.

Cáp Sâm lúc này hạ lệnh: “ Dừng tấn công!”

Không thể đáng tiếp nữa, ưu thế của kỵ binh ở trong này đã biến mất, phần bọ cạp xông vào vòng vây của thiết kỵ đã bị giết sạch. Cáp Sâm liều lĩnh tập kích Đoan Châu, hắn đã vứt bỏ rất nhiều thứ ở trong này, phải lập tức dừng sự hao tổn lại, mau chóng phá vây vượt sông.

Bọ cạp phía sau bỏ tái chiến, chúng lên ngựa giục bộ binh kéo vũ khí, toàn bộ phóng đến phía đông.

Cáp Sâm lao nhanh trong mưa, nước mưa lạnh tạt vào hai gò má, hắn nhìn chăm chăm phía trước, chém giết với tốc độ cực nhanh mở ra đường máu. Nhưng bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng vó ngựa, Lãng Đào Tuyết Khâm một chút cũng không nhường. Loan đao của Cáp Sâm trận trước đón đã đã kỵ sứt, tốc độ của Tiêu Trì Dã nhanh hơn, hai người đều ra sức lao, bọn họ giống như đạn pháo xông vào trong mưa lớn.

Cáp Sâm đột nhiên đến gần bên bờ, sa mạc ngay phía trước bờ sông Trà Thạch, kỵ binh xuống nước cùng với Cấm Quân mai phục ở đây khó phân thắng bại, chỗ nước cạnh đỏ một mảng.

Cáp Sâm chạy xuống sông, Lãng Đào Tuyết Khâm nhắm vào sườn chiến mã để va, đâm chiến mã của Cáp Sâm nghiêng sang một bên, hắn phải giữ chặt giây cương để khống chế ngựa. Tiêu Trì Dã vung đao chặt đứt dây cương của Tiêu Trì Dã, chiến mã không còn lực để giữ thân thể, mang theo Cáp Sâm trở mình lao vào trong nước cạn.

Cáp Sâm rơi xuống đất liền lăn ra, trong lúc đánh nhau với Thẩm Trạch Xuyên thì lăng thứ của hắn đã để lại chỗ kênh hào, giờ đây chỉ còn lại loan đao và dao găm. Xung quanh là tiếng giết chóc đinh tai nhức óc, hắn dùng tay không múc nước sông, lau sạch hai mắt bị máu đen chặn tầm nhìn.

Tiêu Trì Dã cũng rơi xuống đất, thân hình cao lớn của hắn chặn ánh mắt đang vọng về phía đông của Cáp Sâm, trở thành núi chắn giữa Cáp Sâm và Đại Mạc. Cáp Sâm giơ loan đao đến trước ngực, điều chỉnh hô hấp, khi Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên nhảy lên thì cũng bổ nhào đến.

Lưỡi đao va vào nhau tạo nên âm thanh chói tai.

Tiêu Trì Dã chặn Cáp Sâm, đẩy Cáp Sâm về phía sau. Cáp Sâm miễn cưỡng ổn định thân thể, mưa rơi trên lưỡi đao, khoảng khắc nước bắn lên, hắn đột nhiên rút đao, trước khi Lang Lệ Đao sượt qua thì lách mình tránh.

Tiếp theo đó là tiếng cước bộ “ rầm” của hai người dưới sông.

Trên gò má của Tiêu Trì Dã vẫn còn vết máu sót lại, hắn giống như một người chơi liều lĩnh chỉ tiến chứ không lùi, để lộ ra dục vọng tấn công mãnh liệt. Mỗi lần bổ chém đều khiến cho cánh tay Cáp Sâm run lên, loan đao dưới sự tấn công liên tục của lang lên đao gần như muốn biến thành sắt vụn.

Lúc Tiêu Trì Dã đang chém bổ thì Cáp Sâm đột nhiên trở mình, thời điểm hắn rơi xuống nước thì chống tay nâng người nhấc lên, lập tức ngồi xổm xuống nâng đao lên, lần nữa đón đỡ.

Tiêu Trì Dã không thay đổi tư thế, cứ vậy mà dùng toàn lực ép xuống. Loan đao của Cáp Sâm đỡ bị ép đến mức dần dần thấp xuống, gần sát bờ vai của hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được sự sắc bén của Lang Lệ Đao. Gian hầu của Cáp Sâm bật ra tiếng thở dốc, hắn bị Tiêu Trì Dã éo đến chân phát đau, đã khuỵu xuống dưới rồi.

Cáp Sâm sẽ không quỳ trước Tiêu Trì Dã.

Mười hai bộ quỳ gối trước mặt đại chu, người chết đói không đếm xuể. Hắn đi đến ngày hôm nay, chính là vì tìm ra được con đường kia. Cáo sâm yêu tha thiết hồ Xích Đề, nhưng mấy năm nay đều ngủ cùng đao đao, hắn sẽ không cúi đầu trước thiết kỵ, hắn là Hùng ưng bay lượn trên trời cao.

Cáp Sâm dùng toàn lực, nhắc lực đao của Tiêu Trì Dã lễn, trong tiếng gầm lớn rắng sức chống Lang Lệ Đao lên. Hắn hung hãn xông lên phía trước, suýt nữa chém được cổ của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã đột nhiên lui về sau một bước, tiếp theo gập khuỷu tay đánh rơi loan đao của Cáp Sâm. Ngựa bên cạnh hý vê ngã xuống, Cáp Sâm rút dao găm ra, trước khi Tiêu Trì Dã tấn công lần nữa thì xông mạnh đến. Lang Lệ Đao không kịp quay ngược lại, Tiêu Trì Dã buông chuôi đao ra, dựa vào tý phược đỡ dao găm, dùng tay trái đấm Cáp Sâm ngã xuống nước.

Cáp Sâm ngã xuống dậy nên sóng, hắn sặc nước, trước khi Tiêu Trì Dã tiến đến thì đột ngột nhào người, ôm lấy phần éo của Tiêu Trì Dã, móc dưới chân, kéo Tiêu Trì Dã rơi xuống nước. Bọn nước bắn tung tóe, Tiêu Trì Dã vặn ngược sau cổ Cáp Sâm, từ phía sau kẹp chặt cổ Cáp Sâm.

Cáp Sâm thở khó khăn, thời điểm đao găm đâm ra thì đụng vào trong giáp, hắn lập tức từ bỏ, dùng đo găm thử đâm vào hai mắt của Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã chỉ có thể buông tay phía sau để tránh, Cáp Sâm đổi thành ôm lấy cánh tay Tiêu Trì Dã, sau đó nghiêng người, khiêng Tiêu Trì Dã ném ra sau.

Cáp Sâm đè lên mặt Tiêu Trì Dã, khiến cho Tiêu Trì Dã không thể thở dưới dòng sông đang chảy xiết. Hắn kẹp gao găm, muốn cắt đầu Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã trở tay nắm lấy đao găm, khi mũi đao chạm vào da thịt thì hung bạo động thân, đụng vào cằm của Cáp Sâm.

Lần này quá độc ác.

Miệng mũi Cáp Sâm đều đổ máu, thậm chí hắn có chút choáng váng. Tiếng chém giết lúc gần lúc xa, mưa to khiên cho cảnh vật mơ hồ, khi hắn chống tay xuống đất thì phát hiện tay áo da nứt ra, hoa Xích Đề từ trong túi tay áo rơi xuống theo nước mà chảy đi. Cáp Sâm không bắt được hoa, chớp mắt hoa đã bị vó ngựa giẫm nát.

Tiêu Trì Dã lần nữa rút Lang Lệ Đao lên, hai mắt hắn ẩm ướt. Cáp Sâm đã từng gặp qua lang giống như vậy, ở trận tuyết lớn kia, Tiêu Trì Dã đã dùng ánh mắt này đuổi theo hắn mấy chục dặm.

Ly Bắc thiết kỵ làm kỵ binh tan rã, bọn họ dọc theo sông Trà Thạch, khiến kỵ binh không có đường trốn thoát. Chỗ nước sông cạn ngày càng đổ, thi thể trôi nổi tích tụ ở một góc, mưa to ngâm trắng tất cả khuôn mặt, Cáp Sâm không chờ được viện binh của hắn ở Cách Đạt Lặc đến.

Cáp Sâm thở dốc ngửa đầu dầm mưa, hắn không thể vươt qua vai của Tiêu Trì Dã, không thể nhìn được bờ bên kia của sông Trà Thạch, hắn suy sụp mà lẩm bẩm: “ Thiên thần phù hộ—–.”

Lang Lệ Đao đột nhiên cắm mạnh xuống chỗ nước cạn, máu từ lưỡi đao tan vào trong nước sông, cơ thể Cáp Sâm “ bùm” quỳ gối xuống dòng nước chảy xiết, sau đó cắm xuống nước.

Tiếng mưa ồn ào, ngực Tiêu Trì Dã phập phồng, Tiếng vó ngựa sau lưng ngừng, trong trời đất mênh mông, thiết kỵ đều nhìn hắn. Tiêu Trì Dã mặt hướng về sông Trà Thạch, giơ lên cánh tay của tóc đỏ.

Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng nước chảy.

Đạm Đài Hổ lội xuống nước hai bước, hắn ném đao xuống, nhìn về phía trước vừa khóc vừa nói: “ Thắng!”

“ Chúng ta….” đoàn thiết kỵ gian hầu phát ra tiếng nghẹn ngào kìm nén, tiếp theo là tiếng hô vang trời: “ Chúng ta là sói!”

Sự lo lắng suốt nửa năm qua cuối cùng cũng chùn bước, nhiệt huyết của vố số người chảy xuống dòng sông Trà Thạch xuyên qua nam bắc, trong đêm mưa như thác đổ Ly Bắc đã đòi lại được sự tôn nghiêm của mình.

Tiêu Trì Dã nắm chặt quyền, trầm mặc vành mắt đỏ bừng.