“Đôi giày này,” Tiêu Trì Dã chỉ cho Tiêu Ký Minh xem, “lớn quá ca.”
“Không có cỡ nhỏ cho đệ đâu,” Tiêu Ký Minh gấp gọn gàng lá thư nhà lại, bỏ vào trong ngực, “đi tạm đi, chừng nào về khắc có đôi vừa.”
Tiêu Trì Dã vừa bước hai bước, giày đã tụt về sau, kéo ra âm thanh loạt xoạt não nề trên cỏ, hắn nghe vào lại càng khó chịu. Hắn cụt cả hứng, bèn khoanh tay nhìn Tiêu Ký Minh, nói: “Dù gì đệ cũng có chiến công rồi, có đòi hỏi gì đâu, đổi đôi giày mới là được.”
“Đã bảo rồi,” Tiêu Ký Minh tỉnh bơ nhìn hắn, “bây giờ không phải lúc thích hợp.”
Mãnh đậu xuống vai Tiêu Trì Dã, hắn vẫn còn chưa nguôi bực, Tiêu Ký Minh đã quay đi chui vào lều. Tiêu Trì Dã muốn bắt chước cái dáng vẻ mặt trơ như đá ấy của anh hắn mà lại không nhịn nổi, nói: “Cha gửi thư,” hắn thử ướm hỏi, “không nhắc đến đệ à.”
Vẻ mong chờ lộ ra trong cặp mắt Tiêu Trì Dã, hắn chẳng cần phong thưởng gì hết, hắn chỉ muốn nghe một câu khen từ Tiêu Phương Húc thôi. Song hắn lại chỉ có thể cố nén niềm tự hào, không chịu cúi đầu.
Giống cha y xì đúc.
Tiêu Ký Minh thầm thở dài trong lòng, hắn đứng ở giữa, mà đâm ra lại như trưởng thành hơn cả hai người. Bàn tay vén rèm của hắn hơi buông xuống chút, đáp không ngập ngừng: “Cha có khen đệ thì cũng là đệ lấy ưu bù khuyết thôi.”
Khóe môi Tiêu Trì Dã hơi cong lên, cũng chẳng hậm hực đôi giày nữa. Hắn khoanh tay, gật đầu một cái rõ trịnh trọng.
Tiêu Ký Minh gióng mắt nhìn bầu không xanh thăm thẳm ở phương trời tít tắp, bỗng dưng chẳng cảm thấy vội vào xử lý quân vụ nữa. Hắn quay lại, ngồi xuống lan can gỗ sần sùi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Tiêu Trì Dã trông về trời Bắc theo Tiêu Ký Minh, núi Hồng Nhạn che khuất tầm mắt, ở đầu cuối là những dãy núi trập trùng chạy miên man, tựa hàng cột sống gồ lên của một con thú đang bò trong đêm thâu, từng đốt từng đốt tròn tròn lổn nhổn.
“Đằng sau núi Hồng Nhạn là gì nhỉ?” Tiêu Ký Minh hỏi.
Tiêu Trì Dã ngắt cọng cỏ, đáp: “Chắc là gió.”
Tiêu Ký Minh bật cười: “Đệ học được chân truyền của sư phụ Thiên Thu đó.”
Tả Thiên Thu không giống một vị tướng quân, mái tóc bạc phơ của ông bay lơ thơ bên gò má, thường trầm mặc ngắm gió Ly Bắc, dường như đang nghiền ngẫm những câu hỏi chẳng có câu trả lời ấy.
Tiêu Trì Dã đè lan can, vẫn còn nhìn núi Hồng Nhạn, lại bảo: “Đại ca, ca không muốn vượt qua đó xem hả?”
Tiêu Ký Minh im lặng, ưng thét trên đỉnh đầu, gió thổi phần phật tay áo hắn, hắn cũng không giống tướng quân. Những ngón tay thon dài của hắn đan vào nhau, y như lúc ngồi ở bậc thang nhà với Tiêu Trì Dã, chỉ đang tán gẫu thôi.
“Ta ấy à,” Tiêu Ký Minh nhẹ nhàng nói, “ở đây là tốt rồi.”
Tiêu Trì Dã hơi hụt hẫng, nhưng chẳng biết cớ sao lại hụt hẫng nữa. Cơ thể trẻ trung của hắn dồn ứ quá nhiều sức lực vô cùng tận, để rồi dục vọng duềnh lên, giăng tràn từng chân trời góc bể khắp thế gian. Hắn muốn quá nhiều thứ, căn bản không thể hiểu nổi cái gian khổ của hai chữ “thủ thành*”, hắn chỉ muốn tiến công.
(*Gốc là “守成”, có nghĩa là gìn giữ thành tựu của thế hệ đi trước. Mình để nguyên.)
“Huynh thành thân,” Tiêu Trì Dã ngậm cọng cỏ trong miệng, nếm được mùi vị chua chua ngòn ngọt, “đệ muốn đi xem.”
“Nói như kiểu đệ sẽ không thành thân vậy,” ánh mắt Tiêu Ký Minh phức tạp, chưa chi đã lo lắng giùm em dâu tương lai, “thế gian này có vô vàn kiểu con gái, đệ muốn kiểu nào, đừng có mà nay một kiểu mai một kiểu đấy nhé.”
Tiêu Trì Dã cúi người xuống, quẹt quẹt mặt vào tay, vùi đầu miệt mài nghĩ một thôi một hồi, cuối cùng nghẹt nghẹt giọng nói: “Muốn,” hắn ngẩng phắt dậy, bỗng dưng chỉ vào ông trăng, “kiểu kia!”
Triêu Huy đằng sau nhắm mặt lại, mặt độc hai chữ “thôi xong”.
Ông trăng này tròn như cái đĩa ngọc vậy.
“Đệ cũng chẳng có yêu cầu gì,” Tiêu Trì Dã nhả cọng cỏ ra, xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ, “phải đẹp, không như mẹ, chí ít cũng phải như đại tẩu, kiểu gì thì kiểu cũng phải đẹp hơn đại soái. Không biết thuần ngựa cũng không sao, nhưng dù thế nào cũng phải biết cưỡi ngựa. Không cần phải vất vả đánh giặc, nhưng công phu thì vẫn nên học chút, không thì yếu đuối mong manh quá, lúc nào đệ cũng phải nhường. Thêu thùa thì lại khỏi cần, đệ không tin tưởng được tay nghề của người khác. Khí chất phải nổi bật, phải giống như mặt trăng ấy, không thể để người khác gần gũi quá, liếc một cái là đệ có thể nhìn thấy người ấy ngay.”
Hắn càng nói càng hứng chí.
“Chỉ cần đệ nhìn thấy người ấy,” ánh trăng rỏ xuống gương mặt Tiêu Trì Dã, trong đôi mắt ấy chan chứa thứ ánh sáng cương ngạnh bất kham, hắn siết chặt bàn tay, nói, “đệ sẽ muốn người ấy làm vợ mình, đưa người ấy đi phi ngựa ở Ly Bắc, chạy bao xa cũng được, đệ nhường người ấy một chút cũng được, một chút thôi!”
===
Doujinshi của cảnh này. Bạn Clin vẽ cảm động lắm luôn á.