Thương Tiến Tửu

Chương 52: Công kích



Tuyết trắng bay lượn, đêm đã sắp hết.

Thẩm Trạch Xuyên không thể ở lại, lúc y muốn rời đi, Tiêu Trì Dã đứng dậy theo, lấy áo choàng trên kệ áo đưa cho y.

“Cây đao này của ngươi lạ mắt, ” Tiêu Trì Dã cúi người cầm Ngưỡng Sơn Tuyết lên, nhẹ nhàng áng chừng trong tay, hắn hỏi, “mới có sao?”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, quay mặt phía cửa mặc áo choàng.

Tiêu Trì Dã dùng ngón cái miết lên đao bóng loáng, nói: “Đao tốt đấy, tên gì?”

Thẩm Trạch Xuyên đáp: “Ngưỡng Sơn Tuyết.”

“Ngưỡng phún tam sơn tuyết, hoành thôn bách xuyên thủy* [1].” Tiêu Trì Dã tra đao vào vỏ, tiến lên một bước, kề lưng Thẩm Trạch Xuyên từ phía sau, ngón tay thuần thục trả Ngưỡng Sơn Tuyết về bên eo y. Hắn hơi ghé đầu, nói: “Nhìn đẹp, tên cũng đẹp.”

*xem dịch nghĩa cuối chương

Thẩm Trạch Xuyên bỗng quay đầu, Tiêu Trì Dã lại tiến một bước nắm lấy eo y, kéo người vào trong lòng.

“Hôm nay ra ngoài rồi, ngươi muốn lấy ánh mắt gì nhìn ta?”

“Nên là ánh mắt gì, thì là ánh mắt đó.” Thẩm Trạch Xuyên vội vàng quay trở lại, như cùng hắn chạm sát vành tai tóc mai.

“Nếu như không gánh nổi, có thể cầu nhị công tử của ngươi giúp bất cứ lúc nào.” Ngón tay Tiêu Trì Dã đã nắm đo sơ sơ xong, cười nói.

“Nhị công tử còn tự lo không xong, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cầu ta còn có khả năng hơn đấy.”

Tiêu Trì Dã buông y ra, nói: “Ngươi còn gầy hơn cả lần trước, nếu ta đoán không lầm, ngươi vẫn đang uống thuốc che lấp thân hình kia.”

Thẩm Trạch Xuyên khép chặt áo khoác ngoài, không lên tiếng.

“Ta khuyên ngươi một câu, ” Tiêu Trì Dã nói, “thuốc kia uống nhiều hại thân, mấy năm sau chính thân thể ngươi sẽ yếu bại.”

Thẩm Trạch Xuyên tới cửa liền than nhẹ: “Sư phụ ngươi thật tinh tường, vừa đối mặt đã có thể nhìn ra.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vì những việc đó mà ngươi cam nguyện làm đến nước này?”

“Sự sống chết của ta chỉ trong một ý niệm của người khác, đương nhiên phải cẩn thận mọi việc, dụng tâm mọi chỗ.” Tay Thẩm Trạch Xuyên thật lạnh, y nói, “Ta luyện Kỷ gia quyền đã lâu, không dùng chiêu này thì không gạt được đôi mắt Kỷ Lôi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Kỷ Lôi đã chết rồi.”

Trên người Thẩm Trạch Xuyên còn mang theo hương rượu, y nói: “Thuốc đã dừng rồi.”

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời đi, Tiêu Trì Dã đứng trong gió tuyết, nhớ lại lời của Tả Thiên Thu.

“Thuốc này nhập từ phía đông vào, uống có thể giả bộ bệnh trạng lừa gạt mắt người, một hai lần thì không sao, nhưng lâu dài chính là tai hại. Độc ngấm trong thân thể, thời gian ngắn không vấn đề, ngày sau kiểu gì cũng phát tác.”

“Phát tác?”

Tả Thiên Thu chăm chú nhìn chén trà trong tay, nói: “Tích độc thành thương tổn, nuôi dưỡng không tốt, đợi đến lúc thời gian vừa đủ, người có lẽ phải phế rồi.”

Tiêu Trì Dã nâng tay, độ ấm dư lại trong lòng bàn tay bị gió tuyết thổi tan. Hắn nhớ lại đêm đó, cảm thấy chính mình sắp vò tan Thẩm Trạch Xuyên rồi, lại dường như chỉ muốn Thẩm Trạch Xuyên nóng lên trong chốc lát.

Mỹ nhân luôn khiến người ta có ảo giác mong manh dễ vỡ.

* * *

Kiều Thiên Nhai đội nón rộng vành, điều khiển xe ngựa chạy tới gian nhà cũ của Thẩm Trạch Xuyên tại phố lớn Đông Long. Thẩm Trạch Xuyên dựa vào vách xe, khép con ngươi chợp mắt.

Kiều Thiên Nhai đến cửa nhà, xe ngựa dừng lại, hắn nâng mành cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cúi người xuống xe ngựa, vào nhà tắm rửa thay y phục.

Dựa theo tấu thỉnh, Thẩm Trạch Xuyên lần này là một bước lên trời, nhảy một cái trở thành Trấn phủ Cẩm y vệ ngũ phẩm. Mà chức vị này phân hai người nam, bắc. Nam trấn phủ ty chưởng quản Cẩm y vệ quân tượng, Bắc trấn phủ ty chưởng quản Cẩm y vệ chiếu ngục. Lý Kiến Hằng có tâm muốn trọng dụng y, nhưng quan văn nội các lại tự có suy tính, bởi xuất thân của Thẩm Trạch Xuyên, bọn họ không tình nguyện cho y làm chưởng quản chiếu ngục. Vì vậy sau khi mọi người xem xét, bác bỏ Thẩm Trạch Xuyên nhậm chức Bắc trấn phủ, đổi thành Nam trấn phủ.

Lý Kiến Hằng nhất định không vui, vì thế nội các lại tuân lệnh quân thăng chức Thẩm Trạch Xuyên làm Thiên hộ Cẩm y vệ ngũ phẩm, thêm nữa Lý Kiến Hằng còn ban thưởng ngoài đai thắt chim loan y phục mãng xà cho y, đây đã là quang vinh đặc biệt rồi.

Thẩm Trạch Xuyên đã sớm có dự liệu đối với chuyện nội các phản bác.

Lần này y đạp Hàn Thừa, Tiết Tu Trác làm đúng lời cho y thăng chức, lại muốn đá y một cước ngay chỗ quan trọng, đây là muốn cho y hiểu rõ, mặc dù y có công lao cứu giá như vậy, nhưng còn khuya mới có thể cùng bọn họ tranh đua.

Thẩm Trạch Xuyên mặc chỉnh tề, lúc đi ra Kiều Thiên Nhai che dù, nói với y: “Chủ tử thăng chức, nhà này giản đơn thô sơ quá, về sau khách ra khách vào chắc là chen không nổi đâu.”

“Không cần gấp, ” Thẩm Trạch Xuyên vén bào lên xe, lúc mành thả xuống y nói, “đợi lên tới Chỉ huy sứ rồi sửa sang cũng vẫn kịp.”

Lời nói xong cùng mành buông xuống, tiếp tục dưỡng thần.

Hôm nay khí trời không đẹp, các quan lại đang chờ ngoài điện đều bả vai dính tuyết, bọn họ không thể tùy ý đi lại, không thể tùy ý hành động, cũng không thể ồn ào hoặc ho khan.

Thẩm Trạch Xuyên tuỳ tùng Hàn Thừa đeo đao đứng thằng, áo mãng bào đỏ thẫm tôn lên nước da như băng tuyết, lúc khoé mắt ngậm cười nùng lệ động phách, nhưng vẻ thân thiết còn dư lại xuất một cỗ lệ khí nguy hiểm.

Tiêu Trì Dã cũng mặc hồng bào, nhị phẩm sư tử trên người làm cho hắn càng như hạc giữa bầy gà, trông hắn không có hứng lắm, chỉ đưa mắt liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Hai người đứng hai nơi, lại khiến người ta cảm thấy tạo thành thế giằng co, đến Hải Lương Nghi cũng nghiêng đầu nhìn mấy lần.

Các quan văn giao lưu ánh mắt, từng người ngầm hiểu ý.

Không lâu sau Hàn Thừa thấp giọng nói: “Đi.”

Cửa điện mở ra, thái giám Ty lễ giám cùng trọng thần nội các tiến vào trước, bây giờ Ty lễ giám trống chỗ nên chỉ có trọng thần nội các do Hải Lương Nghi dẫn đầu đi trước. Hàn Thừa đi theo sau đó, cùng Thẩm Trạch Xuyên lên bậc, đứng ở bên trái dưới long ỷ.

Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ chống hai đầu gối, nói: “Án ám sát đã qua hai đêm, Hình bộ có tiến triển gì mới không?”

Thượng thư Hình bộ Khổng Thu ra khỏi hàng, bái nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, nữ quan Thượng Thực cục Phục Linh xúi bẩy Quý Sinh ám sát đã có chứng cứ xác thực, hôm nay thần sẽ trình Đại lý tự phúc thẩm.”

Lý Kiến Hằng vô cớ liếc Tiêu Trì Dã một cái, quay lại nói tiếp: “Thế đã tra rõ tại sao ả phải làm vậy chưa?”

Khổng Thu nói: “Đã kiểm tra đối chiếu, Phục Linh từng làm bể ngự đĩa của Quang Lộc tự trong cung, bởi vậy bị ghi chép lại, ngày xuất cung càng xa khó vời. Ả thường nói mẹ mình đã tuổi già, muốn xuất cung phụng dưỡng, lại khổ nỗi cung quy không cho phép. Ả hối lộ Cầm bút Ti lễ giám trước kia nhiều lần mà đều vô ích, tích góp cả đời bị gạt lấy mất, vì vậy lần này nổi gan ác độc, sinh ra mong muốn trả thù.”

“Thần có bản khởi bẩm.” Đại lý tự Thiếu khanh Ngụy Hoài Hưng là con thứ của Ngụy thị trong tám đại gia, cũng là huynh trưởng của Nguỵ tần thời Hàm Đức đế. Hắn bước khỏi hàng, bái lạy.

Lý Kiến Hằng nói: “Mời Ngụy đại nhân nói.”

“Thần đã điều tra rõ, nữ quan Thượng Thực cục Phục Linh từng có giao dịch quyền sắc với Cấm quân Đoạn Sự ty Viên Liễu, trạch mà mẫu thân ả ở chính là do Viên Liễu đứng ra chịu nợ.” Ngụy Hoài Hưng không thèm nhìn ai, nói tiếp, “Án này do Hình bộ chủ thẩm, việc liên quan an nguy của hoàng thượng không thể bảo không quan trọng, Khổng thượng thư lại chỉ bẩm lời khai một nửa tại ngự tiền, là có thứ gì không nói được, hay là có người nào không nói được?”

Khổng Thu nghiêng đầu, nói: “… Việc này đều ở trong tấu chương của ta, từ đâu mà bảo lừa dối?”

“Lâm triều chính là nơi đàm luận chính trị, hoàng thượng hỏi ngươi tra rõ thế nào, ngươi lại mập mờ trước mặt các quan, trục lợi tránh hại.” Ngụy Hoài Hưng ngẩng đầu, “Người làm quan, phải lấy trung thành tận tâm làm quy chuẩn [2], triều điện tuyệt đối không phải nơi che giấu chuyện xấu. Ngươi sợ cái gì? Ngươi không dám ra mặt nói, thế thì để ta nói. Hoàng thượng, việc này không chỉ liên quan các nha môn đại nội, còn liên quan cả Cấm quân!”

Sắc mặt Tiêu Trì Dã không vui, dường như cười lạnh.

Lý Kiến Hằng vốn định đè xuống, lúc này lại không tiện qua loa qua mặt, hắn do dự một hồi, nói: “… Sách An làm sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Cấm quân trong biên chế có hai vạn người, thần có thể lần lượt điều tra rõ hộ tịch từng người, nhưng không thể lần lượt điều tra tư tình từng người. Lần này thần quản chế sơ suất, tuỳ cho hoàng thượng xử phạt.”

Lý Kiến Hằng muốn mở miệng.

Ngụy Hoài Hưng lại dập đầu trước, hắn nói: “Tiêu tổng đốc, sao trước mặt hoàng thượng cũng không chịu nói thật? Hai vạn người trong biên chế Cấm quân quả thực không dễ tra xét tư tình, nhưng Viên Liễu này căn bản cũng không phải quan hệ tầm thường với ngươi, sao ngươi có thể làm bộ không biết!”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn sang.

“Quan hệ không tầm thường với ta thì có nhiều người lắm, ” Tiêu Trì Dã liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, chẳng hề để ý mà cười rộ lên, “mà ta đang có mỹ nhân trong ngực, mắt bị đui mới đi ngủ với một lão già. Viên Liễu kia có khi là cha ngươi cũng được đấy, Ngụy đại nhân, không có chứng cứ thì thôi đi, sao đến mức phải mưu hại Tiêu Sách An ta như vậy?”

“Đang trong triều, ” Hải Lương Nghi ho nhẹ một tiếng, nói, “Tổng đốc nói cẩn thận.”

“Ta là loại hỗn gì hoàng thượng đều biết gốc biết rễ, xưa nay không cần ở đây giả vờ giả vịt.” Tiêu Trì Dã mà hỗn lên chính là bá vương, đến Hải Lương Nghi cũng không đặt ở trong mắt, “Truy cứu Cấm quân, có thể, ta tự biết tránh hiềm nghi, gác yêu bài tùy cho các vị đại nhân điều tra. Nhưng mà muốn gán tội danh vô căn cứ kia cho ta, xin lỗi, ta không nhận.”

“Ngôn từ thô thiển, trước mặt vua còn tà đạo, Tiêu gia quả là tài!” Ngụy Hoài Hưng lấy ra tấu chương từ trong tay áo, “Tổng đốc nói ta không có chứng cứ, nhưng ta thân là quan chức Đại lý tự, há dám như thế?”

Tiêu Kí Minh vẫn luôn ngồi nghe cũng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngụy Hoài Hưng, muốn xem hắn có chứng cớ gì.

Ngụy Hoài Hưng nói: “Viên Liễu vốn là tiểu kỳ của Cấm quân, là Tổng đốc tự mình đề bạt hắn làm phó Đoạn sự, sau đó không tới hai năm, Tổng đốc lại đề bạt hắn làm Đoạn sự. Ta hỏi Tổng đốc, mấy năm qua, Cấm quân không có việc quan trọng, hắn dựa vào cái gì mà hết thăng rồi lại thăng?”

Tiêu Trì Dã giễu cợt nói: “Hắn đã đến tuổi rồi, tuy không có công nhưng cũng có sức. Cấm quân năm gần đây nạp người mới, ta niệm tình cũ, lão nhân ta đề bạt không chỉ có mình Viên Liễu. Sao Ngụy đại nhân không liệt kê tất cả rõ ràng ra, mỗi người đều đối chiếu theo tư tình của Tiêu Sách An ta mà tính.”

“Cấm quân năm gần đây không phải là do Tổng đốc độc đoán sao!” Ngụy Hoài Hưng nói không nhanh không chậm, “Chắc mỗi người đều cống hiến cho chính Tiêu thị, không phải hoàng thượng.”

Hắn nói lời này mang theo hai tầng hàm nghĩa, trong lời nói là nói Tiêu Trì Dã, ngoài lời nói lại kéo theo Tiêu Kí Minh.

Quả nhiên Tiêu Trì Dã trở mặt, hắn nói: “Tuỳ việc mà xét, bớt mẹ một lời hai lời Tiêu thị đi! Tiêu Sách An ta là theo chân hoàng thượng hỗn đến vị trí này, không thể so với Ngụy đại nhân, xuất thân nhà cao cửa rộng, đường làm quan trải rộng bằng phẳng.”

Ngụy Hoài Hưng thấy hắn nổi giận mới mở tấu chương ra, nói: “Năm trước Tổng đốc uống rượu cùng người, trong bữa tiệc Viên Liễu đã tặng số bạc lớn, Tổng đốc thừa nhận không?”

Lời vừa nói ra, Lý Kiến Hằng cũng sửng sốt. Hắn siết chặt quyền, không nói lời gì nữa.

Tiêu Trì Dã nói: “Ta chưa cùng Viên Liễu uống rượu.”

“Tỷ tỷ Hương Vân phường trên phố lớn Đông Long cũng có thể làm chứng, đêm đó Viên Liễu bỏ ra giá cao mời tiệc Tổng đốc, trong bữa tiệc Tổng đốc say mèm, Viên Liễu đưa ngươi một cái giỏ đào kim.” Ngụy Hoài Hưng nói, “Tổng đốc vẫn không thừa nhận sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta lại hỏi ngươi, Viên Liễu một tên tiểu quan lục phẩm, hắn lấy đâu ra đào kim mà đưa với tiễn?”

“Cái này phải hỏi Tổng đốc, ” Ngụy Hoài Hưng cuối cùng lấy ra sát chiêu, nói, “lúc Viên Liễu cấp cho Phục Linh tòa trạch vẫn còn nợ căn phòng ba gian ở phố lớn Đông Long. Ta đã kiểm chứng, lúc đó thứ hắn dùng là thủ dụ của Tổng đốc! Năm gần đây Cấm quân đầu tiên là sửa chữa doanh trại, sau lại xây thêm thao trường Phong Sơn, tiền từ đâu mà tới? Không phải là Tổng đốc dựa vào chức Cấm quân mà moi từ người môi giới moi ra, bởi người làm thỏa đáng việc này chính là Viên Liễu rồi. Bây giờ Viên Liễu xúi bẩy Phục Linh ám sát hoàng thượng, ngươi dám nói không có liên quan gì với ngươi?”

Tiêu Trì Dã không đáp.

Hữu đô Ngự sử của Đô sát viện Phó Lâm Diệp ra khỏi hàng, nói: “Thần cũng có bản khởi bẩm.”

Lý Kiến Hằng không biết tại sao, đầu ngón tay càng run dữ dội hơn, hắn nói: “Ngươi nói!”

Phó Lâm Diệp nói: “Thần hôm nay cũng phải vạch tội Tổng đốc Cấm quân. Chiếu theo luật pháp, trước khi tam pháp ty hội thẩm chưa kết thúc, trừ phi có chỉ dụ của hoàng thượng, bằng không người khác một mực không được phép vào đi vào hình ngục dò hỏi trọng phạm. Hôm qua Tổng đốc không có chỉ dụ, lại tự ý đi tới hình ngục, sau đó trì hoãn không báo.”

Thần sắc Tiêu Trì Dã từ từ âm trầm.

“Tổng đốc vừa rời khỏi hình ngục, mẫu thân của Phục Linh liền chết luôn.” Phó Lâm Diệp dập đầu, “Ở giữa đã xảy ra chuyện gì, cũng mời Tổng đốc nói cho rõ trước mặt hoàng thượng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Các ngươi lại là không hẹn mà cùng tấu, trùng hợp thật!”

“Tổng đốc đừng đánh trống lảng, ” Ngụy Hoài Hưng nói một cách lạnh lùng, “nhân lúc khai báo đi!”

“Vu oan giá hoạ, đâu thiếu chứng cớ, ” Tiêu Trì Dã như rơi vào tấn công bốn phía, trầm mặc giây lát, nói với Lý Kiến Hằng, “Ta không làm chuyện chư vị nói, hôm nay toàn bộ để cho hoàng thượng làm chủ!”

Lý Kiến Hằng đang sốt ruột tới nỗi nắm ướt cả đầu gối, hắn cũng nhìn Tiêu Trì Dã, đột nhiên hỏi: “Thủ dụ kia, ngươi giải thích thế nào?”

Tiêu Trì Dã cụp mắt, như cười như không mà nói: “Thần chưa từng viết.”

Lý Kiến Hằng đột nhiên đứng dậy, nôn nóng đi mấy bước, nói: “Cho trẫm xem!”

Ngụy Hoài Hưng trình lên, Lý Kiến Hằng lật xem chốc lát, bỗng nhiên run rẩy. Môi hắn mấp máy: “Đây không phải là chữ viết của ngươi à… Sách… Sách An!”

Tiêu Trì Dã nói như chặt đinh chém sắt: “Thần chưa từng viết!”

Lý Kiến Hằng hoảng loạn vạn phần, ném công văn như khoai lang bỏng trên tay đi. Hắn gần như mất khống chế nói: “Viên Liễu kia, rốt cuộc có phải người của ngươi hay không?!”

Tiêu Trì Dã ngước mắt.

Lý Kiến Hằng thấy thế, cuối cùng vịn tay ghế, lòng đã sợ hãi. Trong tích tắc sợ hãi này, hắn nhớ lại sự lạnh lùng khi Tiêu Trì Dã quẳng hắn đi lúc trước, hắn chợt nổi lên nỗi chán ghét vô tận, dường như đang khua thứ đáng sợ nào đó đi, dùng hết sức nói: “Trước tiên lấy yêu bài của hắn!”

Tiêu Trì Dã nói: “Thần —— “

Ngụy Hoài Hưng thẳng thân quát lên: “Hắn dám to gan không tuân, theo luật có thể bắt lại ngay!”

Tiêu Trì Dã đột nhiên nhìn Ngụy Hoài Hưng chăm chăm, hắn lại nhìn về phía Lý Kiến Hằng, lãnh đạm nói: “Muốn bắt Tiêu Sách An ta thì có thể, nhưng phải có tội danh khiến ta tin phục.”

Lý Kiến Hằng cảm thấy mình đã tín nhiệm sai chỗ rồi, dưới sự vây công này nghiêng phía người ngoài, bây giờ thấy dáng vẻ Tiêu Trì Dã như vậy, nhất thời lửa giận trùng đầu, trách mắng: “Quỳ xuống! Hôm nay trẫm nhất định phải tước yêu bài của ngươi!”

Tiêu Trì Dã vẫn không động.

Lý Kiến Hằng đã giận không nhịn nổi, nói: “Trẫm, lệnh ngươi quỳ xuống!”

Tác giả có lời muốn nói:

[1]: Lý bạch (Cổ phong kì ba mươi ba)

[2]: Trương Dưỡng Hạo · (Vi chính trung cáo)