Thương Tiến Tửu

Chương 57: Kết án



“Hôm ấy trời lạnh, mây đen giăng kín, gió cũng lớn. Nô tỳ gửi đồ ngọt cho chủ tử các cung, lúc đi ra từ Thải Vi cung thì đúng lúc gặp Mộ Tần nương nương lên giá, bèn lảng tránh đến góc tường. Đúng lúc đó nô tỳ nghe có người trách cứ gì đó, ngó đầu nhìn thì thấy chưởng sự thái giám Thải Vi cung đang tranh cãi với Phục Linh cô cô bên trong.”

“Vì sao lúc sơ thẩm ngươi ngậm miệng không nhắc tới việc này?”

Nội đường yên tĩnh, chỉ có tiếng ghi chép sự kiện. Đèn treo mấy ngọn, Khổng Thu thẩm tra suốt đêm đã uống không biết bao nhiêu ấm trà đặc rồi, lúc này hắn đan hai tay vào nhau, hỏi Ngân Chu đang quỳ dưới đường.

Ngân Chu mấp máy môi: “Bẩm đại nhân, nô tỳ cho rằng đây chỉ là việc vặt không quá quan trọng, lại bởi vì ngày ấy gió lớn, thực sự không nghe rõ bọn họ đang tranh chấp cái gì, lòng sợ đáp sai.”

“Đã như vậy, tại sao giờ ngươi lại đột nhiên thông báo?” Phó Lâm Diệp chất vấn.

Ngân Chu xoắn góc áo, thấp thỏm lo âu nuốt nướt bọt, lấy hết sức mới nhỏ giọng nói: “Bị ngục tốt gia gia làm cho sợ hãi… Từ ngày vào ngục đêm nào cũng nghe tiếng quất, cha nuôi của nô tỳ cũng bị người đánh cho gần chết, dặn dò chuyện lớn chuyện nhỏ, nô tỳ thực sự sợ rồi…”

“Trọng địa hình tra, há cho phép ngươi tùy tiện bừa bãi như vậy!” Phó Lâm Diệp lớn tiếng trách quát.

Ngân Chu bị hắn doạ giật mình, quỳ trên mặt đất lắp bắp nói: “Nô tỳ… cũng, cũng không biết ả sẽ làm chuyện không còn nhân tính như vậy!”

“Dưới trọng hình dễ vu oan giá hoạ, kẻ này không tin được.” Phó Lâm Diệp nói với Khổng Thu, “Lời khai thế này sao có thể giao cho ngự tiền?”

“Tam thẩm tra bàn luận đều có bút thiếp ghi chép, thật hay giả, tự hoàng thượng sẽ thánh tâm phán quyết.” Khổng Thu nói, “Thứ sao chép ra, phải có một bản cho các lão.”

Phó Lâm Diệp không tài nào nghĩ tới, vụ án tiến hành đến đoạn này còn ngoi ra một Trình Giảo Kim*. Hắn có thể đạp Tiêu Nhị một cước, là chắc mẩm lần này Tiêu Nhị không trở tay nổi, có một tên Viên Liễu không tẩy sạch sẽ, vậy Tiêu Nhị hắn liền không sạch sẽ, ai biết Thải Vi cung cũng xuống nước theo, lần này hay rồi, mọi người đều không sạch sẽ, vụ án này còn có thể tiếp tục điều tra sâu thêm sao?

*ý chỉ kỳ đà cản mũi

Phó Lâm Diệp lập tức ngửi ra được, Ngân Chu này e rằng cũng không đơn giản, nấp mãi đến tam thẩm tra mới chịu khai ra chuyện như vậy, chắc hẳn là vùi trốn ở chỗ này chờ đợi rồi!

Lòng Phó Lâm Diệp như lửa đốt, hắn không như Ngụy Hoài Hưng. Sau lưng Ngụy Hoài Hưng còn có Ngụy gia, Ngụy gia còn liên quan nhà khác, dây dưa không rõ, cuối cùng chỉ có thể chốt lại trừng trị xét xử. Nhưng hắn thì làm sao giờ? Hắn lại đâu có thế gia mà dựa vào!

Khổng Thu nhìn thần sắc hắn mấy lần, liền nói: “Dù sao Thải Vi cung cũng là hậu cung, ngoại thần không dễ tra xét, việc này còn cần đi ngự tiền thương thảo một phen. Phó đại nhân, trở về nghỉ ngơi chút đi, chúng ta sẽ đi ngự tiền.”

Phó Lâm Diệp đứng dậy, dù lòng rất gấp, trên mặt vẫn có thể tỏ vẻ cười, chắp tay với Khổng Thu rồi vội vã lui đi.

Lúc này trời còn chưa sáng, lạnh vô cùng. Phó Lâm Diệp giục người chăn ngựa, chiếc xe kẽo kẹt nghiền tuyết đuổi đến Ngẫu Hoa lâu. Hắn nhấc bào xuống, vội vàng lên lầu.

Hề Hồng Hiên giỏi về hí khúc, lúc này còn đang cùng Thẩm Trạch Xuyên đàm luận về tác phẩm mới của hắn. Thẩm Trạch Xuyên mặc áo khoác Cẩm y vệ, khoát tay áo lớn dựa vào ghế nghe, quạt trong tay mở mở khép khép.

Lúc Phó Lâm Diệp xông tới, hắn không ngờ Thẩm Trạch Xuyên cũng ở đây.

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng khép quạt, làm như không thấy sự nhếch nhác của hắn, cũng không đứng dậy hành lễ, chỉ cười nói: “Ngự sử đại nhân đến trễ quá, giờ đã qua đoạn hay rồi.”

Hề Hồng Hiên có chút không vui, ra hiệu cho tú bà lui đi, sai người cài cửa lại. Hắn cũng không đứng dậy, chỉ bảo Phó Lâm Diệp tự ngồi, nói: “Sao Lâm Diệp đến vậy? Phải sớm kêu người báo trước chứ! Có mấy bước chân, phải vội vội vàng vàng thế sao, mất cả thể thống.”

Phó Lâm Diệp không chỉ lớn tuổi hơn Hề Hồng Hiên, phẩm bậc cũng cao hơn Hề Hồng Hiên, lúc này lại như hậu bối để Hề Hồng Hiên quát mắng một trận. Trong lòng hắn không thoải mái, hận chết Hề Hồng Hiên cái loại diễn trò cao cao tại thượng này.

“Hết sức khẩn cấp!” Phó Lâm Diệp như thể không nghe ra trách cứ, vừa cười vừa túm áo choàng ngồi xuống, nói, “Ta mới từ Hình bộ đi ra là lập tức tới chỗ nhị thiếu ngay, ngài nói xem vội hay không!”

Hề Hồng Hiên lúc này mới hỏi: “Chuyện gì?”

Phó Lâm Diệp nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cầm quạt, nói: “Là ta đường đột rồi.”

Lời vừa dứt liền làm vẻ muốn đứng dậy.

Hề Hồng Hiên vội nói: “Lan Chu, làm gì thế? Ngươi ngồi xuống đi. Chúng ta cùng hội cùng thuyền, có lời gì mà ngươi không nghe được? Lâm Diệp, ngươi nói đi! Vị Thẩm Lan Chu này ngươi không nhận ra à? Là đại tiên sinh của Hề gia chúng ta đấy!”

Phó Lâm Diệp trước kia chỉ coi Thẩm Trạch Xuyên như chó săn cầu đường sống dưới trướng Hề gia, ấy thế mà Hề Hồng Hiên lại coi trọng y như vậy.

Nhưng tối nay quả thật cũng là Phó Lâm Diệp đến không phải lúc, nếu hắn đến sớm một chút, hoặc là trễ một chút, Hề Hồng Hiên sẽ không nịnh hót Thẩm Trạch Xuyên như thế. Tối nay bọn họ vừa mới quyết định chèn ép người kế tục Diêu thị, một sợi dây trói chết, Hề Hồng Hiên đang muốn cho Thẩm Trạch Xuyên mấy phần mặt mũi, hết tâng lại bốc, về sau cũng không thể lại tùy ý xưng huynh đệ rồi.

Thẩm Trạch Xuyên cười nhìn Phó Lâm Diệp, Phó Lâm Diệp cũng hiểu chuyện, lập tức nói: “Trấn phủ đại nhân ngồi đi.”

Hề Hồng Hiên dịch chân xuống, giẫm da hổ, nói: “Nói đi, việc gấp gì?”

Phó Lâm Diệp nói: “Vừa nãy ta bồi thẩm tại Hình bộ, nghe được tin tức, là Phục Linh sai khiến Quý Sinh ám sát kia có liên lụy Thải Vi cung. Nhị thiếu, Thải Vi cung là nơi Mộ Tần nương nương ở, việc này sáng mai phải trình lên rồi, lúc đó không chỉ còn là chuyện truy tra Tiêu nhị nữa!”

Hề Hồng Hiên vịn chân, trầm mặc chốc lát, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi không biết, lúc trước ta quên nói với ngươi, ngay cả Mộ Như kia cũng là người của chúng ta.”

Chỉ sợ không phải quên nói, mà là không muốn nói, vẫn luôn đề phòng không hé răng.

Thẩm Trạch Xuyên rõ cả trong lòng, chỉ nói: “Trước kia không phải Mộ Như là người của Phan Như Quý sao? Ta có nhớ đệ đệ của nàng.”

“Phải đấy, ” Hề Hồng Hiên không chịu nói thật, chỉ nói một nửa, “Phan Như Quý chết rồi mà, không phải nàng hết chốn để đi sao? Lúc tịch thu nhà muốn thả nàng đi làm kỹ nữ hầu quan, nhưng hoàng thượng không nỡ nên bảo ta giúp đỡ. Ta dựa vào chút giao tình với Diên Thanh, thay đổi người, tìm cho hai tỷ đệ này tòa trạch để trốn, sau đó hoàng thượng không nhịn được, muốn đưa người vào trong cung, Hải các lão còn náo loạn một trận, việc này ngươi cũng biết.”

Thẩm Trạch Xuyên như không để ý lắm, y gật đầu nói: “Có nghe thấy. Vậy thì không hay rồi, án này đáng ra đã kết, sao lại sinh rắc rối thế?”

Lúc y nói lời này nhìn Phó Lâm Diệp, tuy rằng có cười, nhưng dù sao cũng có ý trách cứ Phó Lâm Diệp không xem chừng cẩn thận.

Hề Hồng Hiên cũng cau mày, nói: “Ngươi là bồi thẩm giám sát, nghĩ một cách dẹp xuống không được à? Trình lên lại có thị phi.”

Phó Lâm Diệp cũng tức đầy một bụng, hắn chỉ có thể nói: “Nhị thiếu, ta người nhỏ lời nhẹ. Khổng Thu sao! Hắn khó chơi cực, là người của Hải các lão, sao chịu nghe ta nói? Việc cấp bách là tiếp theo làm sao bây giờ, Mộ Tần nương nương hẳn cũng bị cuốn vào rồi, giờ còn ai dám tiếp tục điều tra nữa? Sợ là hoàng thượng cũng không còn tình nguyện!”

Hề Hồng Hiên buồn bực, trầm ngâm hỏi: “Ngân Chu kia ở đâu?”

Phó Lâm Diệp lập tức hiểu ý hắn, vội vã xua tay nói: “Không giết được! Nhị thiếu, giờ Hải các lão đã dậy cảnh giác rồi, bước ngoặt này mà giết người diệt khẩu chính là để lộ chúng ta có vấn đề!”

“Vốn đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại nhô lên một Thải Vi cung!” Hề Hồng Hiên chụp cốc trà, nói, “Không được, vụ án này không thể tiếp tục tra, sáng tại ngự tiền phải nghĩ biện pháp khiến hoàng thượng bỏ ý muốn điều tra sâu.”

Mộ Như có tác dụng lớn, tuyệt đối không thể để người ta kéo xuống ngah lúc này.

Phó Lâm Diệp đứng ngồi không yên, nói: “Đúng vậy, đổ lên Phục Linh là tốt nhất! Mau chóng kết thúc, mọi người đều thở phào một hơi. Nhưng ta nhìn dáng vẻ Khổng Thu, rõ ràng là muốn triệt để tra tới cùng!”

“Mấu chốt vẫn là ở Hải các lão, ” Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dán vào cốc trà nóng, “Bài thi của Khổng Thu năm đó là Hải Lương Nghi xem, cũng coi như là nửa học sinh Hải Lương Nghi đề bạt, xưa nay tôn kính Hải Lương Nghi nhất.”

“Nhất định Hải Lương Nghi muốn đưa hắn vào nội các, vụ án hắn xử lý đều ổn thoả, số tuổi cũng phù hợp, xuất thân hàn môn Xích quận, chỗ nào cũng hợp mắt Hải Lương Nghi.” Hề Hồng Hiên nói, “Đúng là đen như chó! Chúng ta xử Tiêu nhị, mỗi người bọn hắn lén lút vui trộm, chờ xem Tiêu nhị ngậm bồ hòn, giờ có chuyện rồi, đã muốn được tiện nghi lại còn ra vẻ.”

“Cứ vậy đi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sáng mai trình lý do tại ngự tiền, Phó đại nhân cũng không cần đề cập Thải Vi cung, chỉ nói Cấm quân còn chưa xử lý sạch sẽ. Có phải Viên Liễu vẫn chưa nhận tội không? Đây chính là cơ hội, chỉ cần Viên Liễu vẫn còn, Tiêu nhị hắn chính là từng thu hối lộ, không thoát nổi hiềm nghi.”

Phó Lâm Diệp xoa xoa chân, nói: “Nhưng ta không đề cập tới, Khổng Thu cũng sẽ đề! Việc này không che giấu được.”

“Mất bò mới lo làm chuồng, ” Thẩm Trạch Xuyên gẩy quạt ra chút lại đóng lại, nói, “lúc trước đại nhân phân trần ngự tiền, là quang minh lẫm liệt, nói vì ‘giang sơn xã tắc’. Bây giờ nếu vì một lời khai còn chưa kiểm chứng đã sửa lại lời, chỉ sợ hoàng thượng cũng nghi vấn lòng trung của ngươi, không bằng cứ cắn chặt Tiêu nhị, thế lại là bộ dáng ‘cương trực công chính’.”

“Không sai!” Hề Hồng Hiên nói, “Lúc này không thể loạn. Nếu ngươi đã ra mặt, giờ lại muốn thoát ra thì không hay, cứ làm vậy đi, những chuyện khác ta tự có biện pháp. Sắp hừng đông rồi, ngươi không thể ở lại nữa, đi về trước tắm rửa thay y phục đi, trên ngự tiền nhìn chiều gió mà tùy cơ ứng biến là được rồi.”

Phó Lâm Diệp vội vã, chưa uống hớp trà nào đã đi gấp. Hắn vừa bước khỏi, Hề Hồng Hiên liền phỉ nhổ.

“Nếu không phải hắn chỉ vì cái trước mắt, ngày đó không nói một câu báo chuyện lụa Tuyền Thành của Tiêu nhị lên, Hải Lương Nghi cũng chưa chắc sẽ phát hiện!” Hề Hồng Hiên sinh phiền chán, nói, “Mấy thứ từ tiểu môn tiểu hộ đi ra đều đầu óc hạn hẹp! Vì chút ít công danh này, bắt chuyện cũng không dám, kết quả thế nào? Uổng phí nước cờ hạ xuống của Diên Thanh! Sau lần này, chắc chắn Tiêu nhị canh phòng sổ sách nghiêm ngặt, muốn ra tay từ sổ sách nữa ắt gặp khó khăn rồi.”

“Công danh lợi lộc là bệnh của nhà giàu, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Trước mắt cứ ổn định hắn đã. Tám đại doanh như thế nào rồi?”

“Đệ đệ của Hàn Thừa đã tiếp quản chức vị, ” Hề Hồng Hiên nói, “Tiêu nhị bố trí tám đại doanh thành mạng lưới liên lạc bảo vệ nghiêm mật, không dễ dàng động được. Trong ít ngày như vậy mà hắn có thể nắm vững chức vị quan trọng trong tay, muốn triệt cũng khó.”

“Dù vậy, bên trong quân sĩ hắn chọn lựa phân công cũng có con cháu tám đại gia.” Thẩm Trạch Xuyên cười nói, “Vẫn có cơ hội.”

Thẩm Trạch Xuyên đi ra lên xe ngựa, thấy từ bên trong lộ ra một chiếc đàn cổ.

Kiều Thiên Nhai vén rèm, thay dịch dung trên mặt, nói: “Đàn đó là của ta, chủ tử cũng đừng ném đi, phí bao công mới lừa ra được đấy.”

“Nhìn quý đấy, ” Thẩm Trạch Xuyên không đụng vào, “ngươi lấy bạc từ đâu?”

Kiều Thiên Nhai cười đùa: “Các cô nương thưởng cho đó.”

Mà đàn này hiển nhiên là đồ dù có tiền cũng không mua được, Kiều Thiên Nhai không muốn nói, chắc hẳn là liên quan gia đình hắn. Thẩm Trạch Xuyên liền không hỏi nữa.

Xe ngựa như thường lệ đưa Thẩm Trạch Xuyên trở về nhà, y thay áo choàng lại vào cung.

* * *

Lý Kiến Hằng tản triều, tại Minh Lý đường bảo các vị đại thần ngồi, tự mình xem lời khai kia, hồi lâu không lên tiếng.

Thân thể Hải Lương Nghi mới ổn lên, Lý Kiến Hằng sai người bưng bát sữa dê nóng cho lão. Lão uống mấy cái, trong nội đường ai cũng không mở miệng.

Lý Kiến Hằng nói: “Tại sao lại liên quan Thải Vi cung? Viên Liễu còn chưa điều tra rõ ràng mà.”

Khổng Thu đáp: “Việc liên quan hậu cung phải do hoàng thượng phán quyết.”

Lý Kiến Hằng lập tức cuống lên, nói: “Phán quyết cái gì? Dù ả ở Thải Vi cung cũng không thể… cùng Mộ Tần có can hệ, ai biết hắn nói thật hay giả?”

Hải Lương Nghi vững vàng nói: “Dĩ nhiên là giả.”

“Đúng, giả!” Lý Kiến Hằng có Hải Lương Nghi để dựa vào, âm thanh cũng vang dội, “Hoạn quan xảo trá nhất, vì mạng sống, lời nào mà không thể nói ra? Cho rằng liên quan Mộ Tần là có thể vớt mệnh, trẫm càng muốn chém cái đầu hồ đồ của hắn!”

“Lời tuy như vậy, ” Tiêu Kí Minh vẫn luôn chưa từng mở miệng giờ ngước mắt lên, “nhưng liên quan an nguy của thiên tử, có một số việc không thể qua loa được.”

Hắn vừa mở miệng đã đâm thẳng vào chỗ yếu.

Ngụy Hoài Hưng nói: “Đương nhiên không thể qua loa, không phải Viên Liễu còn chưa điều tra…”

“Án này chủ thẩm là Thượng Thư bộ Hình, bồi thẩm là đại lý tự tả hữu đô Ngự sử đến Cẩm y vệ, Ngụy đại nhân nhiều lần nhúng tay thì không thích hợp.” Tiêu Kí Minh mang phong độ nhẹ nhàng, thậm chí cho Ngụy Hoài Hưng thời gian nói chuyện nhưng Ngụy Hoài Hưng không dám tiếp lời, Tiêu Kí Minh liền tiếp tục nói, “Án này liên quan đến Cấm quân và hậu cung, vốn không nên công nhiên làm ầm, thứ mất không phải mặt mũi của chư vị, mà là thể diện của hoàng thượng. Từ khi án xảy ra đến nay đã hơn mười ngày, một đoạn sự Cấm quân tra không ra, một lời khai thanh lâu tra không rõ, ngược lại đều kéo tới tay hai bên tả hữu Đô sát viện giám sát Ngự Sử. Ta thấy chủ thẩm không phải chủ thẩm, bồi thẩm không phải bồi thẩm, tốn giờ tốn lực tạm thời không nói, vượt quyền đi quá giới hạn mới là vấn đề.”

Phó Lâm Diệp nhớ tới lời đêm qua Hề Hồng Hiên nói, lúc này bị Tiêu Kí Minh làm khó nhưng hắn thấy Lý Kiến Hằng không hé răng, Hải Lương Nghi cũng không mở miệng giải vây, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ trấn định, nói: “Thế tử ở lâu tại Ly Bắc, nhưng dù sao Khuất Đô cũng không phải biên thuỳ, rất nhiều sự vụ xử lý, quan hệ bất đồng, đương nhiên —— “

“Nếu trong quân có chuyện vượt quyền đi quá giới hạn sẽ xem như dĩ hạ phạm thượng, theo luật đáng chém.” Triều Huy có chức trên người, lập tức ra khỏi hàng nói tiếp, “Việc này vốn không nên do thế tử mở miệng, nhưng lâu vậy rồi mà vẫn không có người đề cập với hoàng thượng, chính Ngự sử đại nhân cũng như đang mơ mộng, xử lý mơ mơ hồ hồ! Yêu bài của Tổng đốc Cấm quân đã treo mười mấy ngày rồi, Ngự sử sưu tra ba lần, tra được cái gì không? Chung quy phải có một bản khai chứ.”

Phó Lâm Diệp hỏi: “Không phải tra ra chuyện lụa Tuyền Thành sao?”

“Hiện đang hỏi ngươi án ám sát!” Lý Kiến Hằng ném lời khai, “Sao ngươi còn kéo cái khác vào đây!”

Phó Lâm Diệp gấp giọng nói: “Vấn đề đều xuất hiện ở Tiêu Trì Dã, xung quanh không thể tách rời hắn. Hoàng thượng, án ám sát cần điều tra, nhưng chuyện hắn nhận hối lộ cũng không thể qua loa lấy lệ mà!”

“Hắn nhận cái gì rồi!” Lý Kiến Hằng đứng dậy, chỉ vào Phó Lâm Diệp nói, “Lụa Tuyền Thành! Lụa Tuyền Thành! Ngươi cho rằng việc này trẫm không biết sao? Trẫm lúc đó còn cùng hắn hỗn trên đường phố đấy! Việc này trẫm còn rõ hơn ngươi! Ám sát đã giết tới trước mặt trẫm thì ngươi không vội, lại nghĩ đến chút việc nhỏ này, trẫm thấy an nguy của thiên tử đối ngươi mà nói cũng không có gì quan trọng!”

Phó Lâm Diệp không liệu được mấy ngày trước đây hắn còn nghiền từng chữ một mà mắng Tiêu Trì Dã, hôm nay lại quay đầu chửi mình, không khỏi kinh hoảng lết đầu gối, nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng là cha quân của thần, tổn hại sợi lông tơ thần cũng đau đến không muốn sống, hoàng thượng!”

“Sự có nặng nhẹ, vì án ám sát, Khổng thượng thư đã suốt đêm không nghỉ.” Tiêu Kí Minh nói, “Sách An cũng đã giao yêu bài, vì tránh hiềm nghi mà đến tiến độ cũng không dám hỏi, cả ngày ở nhà hối lỗi. Hôm nay thì sao, rốt cuộc điều tra tới đâu rồi, còn phải điều tra làm sao, chi bằng cùng nói rõ luôn, phủ ta cũng chuẩn bị cho cẩn thận.”

Thị lang Lễ bộ Khương Húc ra khỏi hàng nói: “Vụ án tách bạch, liên quan đến Cấm quân nhưng không liên quan vương phủ Ly Bắc, là ai lần trước vào vương phủ Ly Bắc tra vậy? Đây không hợp lễ, truyền đi lại thành hoàng thượng muốn điều tra Ly Bắc vương, hỏng quan hệ tình cảm Khuất Đô và biên thuỳ.”

Lý Kiến Hằng biết chuyện tra vương phủ, nhưng hắn giả vờ không biết. Hắn có ngu cũng hiểu được, Tiêu Kí Minh đặt mấy ngày nay ở trong mắt rồi, giờ mà tiếp tục túm vào Tiêu Trì Dã không tha chính là muốn sinh sự.

Lý Kiến Hằng lập tức đá Phó Lâm Diệp mấy đá, mắng: “Ngươi thật to gan! Ai cho ngươi đi thăm dò vương phủ Ly Bắc? Trẫm sai ngươi đi đại viện ban sai của Cấm quân!”

Phó Lâm Diệp trúng đạp, cuống quít nói: “Không phải thần, không phải thần điều tra! Là Thẩm trấn phủ đi!”

Thẩm Trạch Xuyên sững sờ, không khỏi nói: “Ta nhận chỉ hỗ trợ đại nhân đi tra, là đại nhân căn dặn ta ‘Cấm quân giống như thùng sắt, rất nhiều sổ sách, sợ trắng đen hai phần, đi vương phủ tỉ mỉ sưu tra’, ta liền đi. Lúc đó người ở công đường bưng trà rót nước cũng không ít, tùy tiện gọi đến một người hỏi chút liền biết là đại nhân ngươi căn dặn ta.”

Phó Lâm Diệp cắn răng nói: “Ta rõ ràng chỉ bảo ngươi tỉ mỉ sưu tra, không có đề cập hai chữ vương phủ!”

Thẩm Trạch Xuyên nghiêm nghị nói: “Ta vâng mệnh thiên tử, tại ngự tiền tuyệt không nói sai. Nếu như không có mệnh lệnh của đại nhân, ta một mình đi tới vương phủ, nào sẽ có Ngự sử đi theo?”

Phó Lâm Diệp thấy trong mắt Thẩm Trạch Xuyên ẩn hung sát, liền biết mình dưới tình thế cấp bách đã cắn sai người rồi. Hắn nhìn quanh hai bên, nói: “Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân không phải —— “

Ngụy Hoài Hưng liền quát lớn: “Câm miệng! Chuyện bản thân làm còn dám víu cắn lung tung trước mặt hoàng thượng! Ngươi còn cần mặt mũi không? Trì hoãn vụ án là nhỏ, hỏng tình nghĩa giữa hoàng thượng và Ly Bắc là lớn! Thật quá không biết nặng nhẹ!”

Phó Lâm Diệp đến đây đã biết mình bị đá ra rồi, hắn phải thay Lý Kiến Hằng gánh chịu, thay Ngụy Hoài Hưng gánh chịu, thay Hề Hồng Hiên vân vân tất cả mọi người gánh chịu! Những người này ai hắn cũng đắc tội không nổi, thần tiên đánh nhau, chỉ có thể để hắn tới thu dọn hỗn loạn.

Phó Lâm Diệp lập tức dập đầu lạy, nói: “Là thần nhất thời hồ đồ!”

“Hồ đồ còn dám nguỵ biện!” Lý Kiến Hằng chỉ vào hắn mắng, “Sách An dù treo yêu bài, nhưng trước khi sự tình được tra rõ ràng, hắn vẫn là Tổng đốc Cấm quân! Ngươi dám tra hắn, có còn nể mặt Cấm quân hay không? Trẫm thấy ngươi căn bản không phải là tra án, rõ ràng là bài trừ phe đối lập!”

Lý Kiến Hằng ngoại trừ ngày ấy mắng Tiêu Trì Dã thì chưa nổi giận lại bao giờ, lúc này chửi khiến Phó Lâm Diệp run lẩy bẩy, hắn cũng hiểu chuyện, quỳ thân nước mắt dọc ngang, trả lại đủ mặt mũi cho Tiêu Kí Minh rồi.

Tiêu Kí Minh đợi Lý Kiến Hằng mắng xong rồi mới nói: “Đại nhân cũng là nóng lòng tra án, nếu vụ án này đã nháo thành như vậy, không bằng cách chức Sách An là ổn rồi. Ta thấy mấy ngày nay Đô sát viện kết tội đều có lý, nó sơ sẩy trách nhiệm không thể thoát, thật sự không thích hợp làm ở ngự tiền.”

Dứt lời hắn lại cười một cái.

“Lời làm chứng đều chỉ về nó, nếu nó thật sự làm loại chuyện ác độc bại hoại này, là nên giết cửu tộc. Hôm nay chư vị cũng ở đây, để tránh hiềm nghi, ngay cả yêu bài binh mã Ly Bắc của Tiêu Kí Minh ta cũng rút đi. Ta đã trình Ly Bắc rồi, nói phụ vương cởi mũ tháo bào, mang theo vợ của ta, bạch y vào đô chịu thẩm tra!”

Lời Tiêu Kí Minh vừa dứt, Lý Kiến Hằng liền hoảng luôn, hắn đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải, chỉ có thể nhìn phía Hải Lương Nghi.

Hải Lương Nghi cùng Tiêu Kí Minh đối diện chốc lát, lão bỗng nở nụ cười, nói: “Thế tử nói đùa rồi, không phải vụ án này đã kết rồi sao? Hà tất phải chọc lão thần đây!”

Khổng Thu ổn định tinh thần, cực nhanh tiếp lời: “Phải, các lão nói không sai. Tuy Viên Liễu có nợ tòa nhà chỗ môi giới Đông Long, nhưng dù gì vẫn là việc tư của hắn cùng Phục Linh, vốn không thể lộ liễu. Tổng đốc quản hai vạn người, sao có thể tự mình thẩm tra mọi chuyện được? Còn chuyện hối lộ, Viên Liễu vẫn luôn phủ nhận, không thể chỉ nghe mỗi lời của Hương Vân. Thần đã điều tra rõ, Hương Vân đối với Tổng đốc quá nửa là vì yêu sinh hận, lý do này không thể là thật!”

Lý Kiến Hằng cũng tự mình tiến lên, nói: “Đã kết thúc rồi, không cần nhắc lại! Mời thế tử mau mau đứng lên!”

Lý Kiến Hằng cũng không muốn tra xét nữa, liên quan Thải Vi cung, chính là liên quan Mộ Như. Phó Lâm Diệp thì có thể nói đá liền đá, nhưng Mộ Như đối với những người này mà nói càng không phải là thứ gì, nếu thật chọc tới quan hệ, Lý Kiến Hằng hắn mới thật sự là môi hở răng lạnh!

Lý Kiến Hằng nhìn mấy người kia vẫn cứ chuyện trò vui vẻ, lại cảm thấy đó không phải người, đứng sau lưng bọn họ chính là con quái vật to lớn vượt qua cả ngôi vị hoàng đế, như là dòng lũ cùng cơn lốc không thể kháng nghịch.

Đế vương không phải là tự do tự tại, mọi cử động của hắn đều tác động thế cuộc, tức giận, vui mừng của hắn hết thảy đều có thể trở thành chỗ yếu trí mạng, hắn không làm chủ của chính mình được, hắn là kẻ tù tội bị quây tại long ỷ.

Thật là đáng sợ.

Sâu trong nội tâm Lý Kiến Hằng ôm lấy chính mình.

Hắn đứng bên cạnh bọn họ, như đứng trên miếng băng mỏng. Nếu như ngày nào đó không cẩn thận rớt xuống, sẽ như hoàng huynh của hắn, trong chớp mắt bị móng ngựa đấu đá tứ phía đạp cho máu thịt be bét.

Sự sống chết của hắn căn bản không trọng yếu, trọng yếu chỉ là hắn vừa vặn mang họ Lý.

Nhưng nếu như thiên hạ này còn có người cũng họ Lý thì sao?

Lý Kiến Hằng bị ý niệm này đánh cho run rẩy, mồ hôi lạnh tức khắc túa ra.

Không thể.

Hắn tối tăm mặc niệm.

Sẽ không.