Tới gần giờ dần đột nhiên trời đổ mưa. Thần Dương nghỉ ngơi tại phòng khách đang rửa mặt, lau mặt xong nhìn mưa bụi bay bay bên ngoài, còn có tuyết trắng xen lẫn ngôi sao.
“Bảo nhà bếp bắt đầu hâm nóng đi,” Thần Dương phân phó. “rót thuốc phong hàn nhân lúc còn nóng ra, chuẩn bị thêm canh gừng nữa. Đã hong khô áo bào của chủ tử và Trấn phủ chưa? Tranh thủ mang qua đây đi. Hôm nay trời mưa lại có tuyết, đất trơn trượt, lúc ra vào hầu hạ phải lưu tâm, đừng để bị ngã làm mất thể thống.”
Trời chưa sáng hẳn, người hầu kẻ hạ trong viện đã làm việc rồi. Thần Dương cầm dù xuống nhà bếp kiểm tra phần ăn ngày hôm nay. Đầu bếp vội vàng kêu tạp dịch mang hộp cơm tới.
“Nghe nói tối qua Trấn phủ bị bệnh nên mới sớm nay đã sắc canh cá rồi, thêm một chút thức ăn thanh đạm, có cháo và bánh kim ngân hoa*.” Đầu bếp tự tay đưa hộp cơm cho Thần Dương. “Cơm sáng này là dành cho các vị gia, hôm qua các vị đã trông coi cả đêm rồi, uống chút đồ nóng đuổi đi cái lạnh.”
Thần Dương cầm lấy liền cười: “Được đó, còn chuẩn bị cả rượu trắng cho Cốt Tân nữa, ta thay họ cảm ơn ông nhé. Nhanh bảo người dâng bữa sáng của chủ lên đi, ta phải mau chóng hầu hạ rồi.”
Đầu bếp và tạp dịch muốn tiễn hắn ra cửa nhưng hắn từ chối, tự cầm dù bước nhanh trở về viện. Ba bữa ăn của cận vệ bọn họ không được chạm mặt lẫn nhau, chỉ có thể thay phiên lần lượt đi lấy. Đây là quy tắc cố định của Ly Bắc.
Thần Dương vào tới viện, chào hỏi ba người còn lại, mở hộp cơm ra, cùng nhau đứng dùng cơm.
Đinh Đào cắn màn thầu, nhìn vào gian buồng nói: “Chủ tử dậy rồi.”
Thần Dương gật đầu, nói: “Không ngờ hôm nay lại mưa, lát nữa chủ tử vào cung ghi danh vẫn phải dầm mưa. Bệnh phong hàn của Trấn phủ đại nhân khó mà lui nhanh được, không định báo nghỉ sao?”
Lời này hỏi ai?
Cốt Tân và Đinh Đào đưa mắt nhìn nhau, cùng hướng về phía Kiều Thiên Nhai đang ăn chực. Kiều Thiên Nhai húp một hơi cháo, giơ một ngón tay lên, còn chưa mở miệng, ba người còn lại đã đồng thanh: “Nuốt xuống!”
Hắn nuốt xuống, nói: “Xin nghỉ một ngày cũng không dám. Chủ tử của ta bây giờ là quan nhỏ mới nhậm chức, có lão tiền bối ở trên nào không sinh sự? Y mà cáo nghỉ, lẽ nào còn bận hơn cả Chỉ huy sứ?”
Đinh Đào nói: “Cẩm y vệ các huynh không phải đồ vật mà. Sinh bệnh mà cũng phân biệt đối xử!”
Kiều Thiên Nhai nói: “Cũng chẳng có cách nào, trên dưới đều nhìn chòng chọc vào.”
Bốn người vừa ăn vừa tán chuyện, cửa bên kia đã mở, bọn nha hoàn nâng khay ra vào.
Thẩm Trạch Xuyên được Tiêu Trì Dã ôm cả một đêm, mồ hôi túa ra không ít, nốt mẩn trên cổ lại vẫn chưa tiêu biến. Tiêu Trì Dã mặc đồ xong rồi, nhìn tinh thần y vẫn chưa khá lên như cũ liền dí nhẹ ngón tay lên trán y, nói: “Thuốc ở trên bàn, uống lúc còn nóng đi.”
Thẩm Trạch Xuyên đi ủng, tiếp theo uống thuốc, khoác áo đội mũ lên. Hai người đối lưng trước gương, tiếng quần áo ma sát sột soạt.
Thẩm Trạch Xuyên thắt chặt đai lưng, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài trời nói: “Cơn mưa này đến không đúng lúc rồi.”
“Tối qua không có động tĩnh, hôm nay khẩn trương khơi thông vẫn còn kịp.”
Tiêu Trì Dã cũng tiến lại gần, nha hoàn phía sau đang cố đội mũ cho hắn mà với không tới, Thẩm Trạch Xuyên duỗi tay nhận lấy mũ. Tiêu Trì Dã chống tay lên bệ cửa, Thẩm Trạch Xuyên đội mũ cho hắn, hai người nhìn thẳng mắt nhau.
“Toàn mùi đắng.” Tiêu Trì Dã nói.
“Ngươi gần hơn chút nữa”, Thẩm Trạch Xuyên nói, “mùi sẽ càng nồng hơn cơ.”
Nha hoàn bên cạnh cúi người thật thấp, không dám lên tiếng.
Lúc gần ra tới cửa, Kiều Thiên Nhai đã căng dù sẵn rồi. Thẩm Trạch Xuyên bước xuống bậc, vẫn chưa ra khỏi viện đã nhìn thấy Đàm Đài Hổ bước nhanh tới. Đàm Đài Hổ nhìn Thẩm Trạch Xuyên, tuy sắc mặt không tốt nhưng vẫn hành lễ, sau đó vội vội vàng vàng sải bước lên bậc.
“Lão Hổ.” Thần Dương ra đón “Chuyện gì vậy?”
Tiêu Trì Dã đã đi ra, Cốt Tân khoác áo cho hắn. Hắn nhìn Đàm Đài Hổ, không hé môi. Đàm Đài Hổ quỳ một chân trên đất, gấp giọng bẩm báo: “Tổng đốc! Đội tuần tra bên phố lớn Đông Long mới truyền tin tức, Ngẫu Hoa lâu sập rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, đợi câu sau của Đàm Đài Hổ. Đàm Đài Hổ lau nước mưa trên mặt: “Sập phải nhị thiếu Hề gia thì cũng thôi, ai biết được bên trong còn có hoàng thượng!”
Ánh mắt Tiêu Trì Dã rét lạnh, chỉ thoáng một cái, mưa tuyết rơi càng dày hơn.
****
Thẩm Trạch Xuyên sải bước ra khỏi phòng làm việc, Cát Thanh Thanh đã đợi sẵn dưới bậc. Thẩm Trạch Xuyên vừa treo yêu bài vừa nói: “Kể tưởng tận cho ta nghe.”
Cẩm y vệ nhanh chóng cùng y ra khỏi viện. Cát Thanh Thanh dìu đao thấp giọng nói: “Hoàng thượng lén lút chuồn ra ngoài. Sáng nay lúc lầu sụp không ai biết cả. Lúc mấy tỷ muội trong kỹ viện được đào ra, người của tám đại doanh vẫn còn sốt sắng tìm Hề Hồng Hiên. Nào ngờ trong cung lúc cần thượng triều, thái giám vén rèm nhìn đã thấy hoàng thượng chạy lâu rồi. Không tìm thấy người nên đến cung Thải Vi xem thử, hỏi Mộ Tần xem có chuyện gì thì Mộ Tần cũng không biết, thế là loạn hết cả lên. Sau đó phải mời thái hậu với Hoa Tam tiểu thư, nghiêm hình thẩm vấn cung nữ mới tra ra được đêm qua hoàng thượng giả làm thái giám, muốn cùng Hề Hồng Hiên đến Ngẫu Hoa lâu chơi đùa.”
Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không vui, nói: “Tuần phòng đại nội tầng tầng lớp lớp canh chừng, nếu hoàng thượng không có người giúp thì cửa Minh Lý đường cũng chẳng ra được.”
“Vậy mới quái.” Cát Thanh Thanh càng thấp giọng, “Lúc ta kiểm tra có nghe thủ vệ nói, đêm qua căn bản không có ai ra vào.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫn không đổi sắc mặt, bình tĩnh nhìn tám đại doanh xếp thành hàng đi qua. Cả đường y đi gấp gáp, thậm chí bất chấp mưa tuyết, ai cũng chẳng dám bung dù lúc này. Mặt mũi các đại thần đều như mây đen giăng kín, vẻ mặt cứng lại cứ như cha mẹ chết rồi.
Hải Lương Nghi cùng Tiêu Trì Dã đứng dưới chỗ toà lâu bị sụp. Ngẫu Hoa lâu sụp kéo theo gác xép lầu các của nửa con phố đông đúc cùng sụp theo. Nước dầu trong cống rãnh kia đã sớm tràn ra ngoài, cả phố lớn Đông Long gặp mưa to liền thối không ngửi nổi, tất cả mọi người đều phải lội nước mà đi.
Thượng thư Công bộ Phan Tường Kiệt là đương gia của Phan thị một trong tám đại gia. Tuy rằng cùng họ với Phan Như Quý trong thời Hàm Đức, nhưng Phan Như Quý với chẳng tới ngưỡng cửa nhà lão. Lão là đồng niên với Hải Lương Nghi, ở vị trí này không dám phạm sai lầm lớn, biết mình leo lên nội các không nổi nên vẫn luôn cẩn thận dè dặt, muốn qua mấy đợt rồi an ổn cáo lão, con trai lão đã làm thị lang ở Hộ bộ rồi. Ai mà biết mới vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy trời đã sụp!
Phan Tường Kiệt lúc này đứng ngồi không yên, gấp đến run cả tay, luôn miệng nói: “Mau! Mau đào! Hoàng thượng vẫn còn ở bên trong đó!”
Hải Lương Nghi dưới mưa xối mà mặt vô biểu tình. Lão chẳng thể nào ngờ được, Lý Kiến Hằng vì ham chơi mà mông muội tới nông nỗi này! Lão lau nước mưa mấy lần, lại giống như đang lau nước mắt, nói với Tiêu Trì Dã: “Đào… Trước tiên phải cứu hoàng thượng ra!”
Tiêu Trì Dã cởi áo khoác, xuống nước xem tình hình. Quyền lực tạm thời của tám đại doanh bây giờ ở trong tay đệ đệ của Hàn Thừa là Hàn Cận, hắn kéo ống quần vén áo choàng cùng xuống dưới theo.
“Tổng đốc!” Hàn Cận hô lớn trong mưa, “Bên dưới bị đào rỗng rồi, không dám khơi đâu!”
Bên dưới không chỉ bị đào rỗng, còn toàn đặt gạch ngói. Ai trong bọn họ cũng không dám nói, thời điểm toà lâu đổ sụp cũng đã ép gạch ngói vỡ nát. Lý Kiến Hằng mà bị đè bên dưới thì hẳn là cứu không nổi rồi. Lịch sử Đại Chu lần đầu tiên xuất hiện một hoàng đế vì ăn vụng mà bị đè chết, lời này sử quan nào dám viết? Chưa từng thấy uất ức nào như thế này.
“Tối qua hoàng thượng nghỉ ở trên.” Thẩm Trạch Xuyên thả đao xuống dưới nước, nói: “Nơi này không sâu!”
“Chỉ sợ lại sụp tiếp.” Tiêu Trì Dã nhấc người dậy, “Gọi người của Công bộ tới.”
Sầm Dũ cũng vừa đuổi đến đây. Thẩm Trạch Xuyên nhìn lão, lập tức nói với Hải Lương Nghi: “Các lão, hôm nay nhất định phải khơi thông kênh rạch công. Dù cơn mưa này không tạnh thì cũng không bị tràn nước ra ngoài.”
“Phía sau còn kề sông Khai Linh.” Sầm Dũ nói, “Ta vừa mới đi xem xong, mấy toà ven sông đều sụp cả rồi, nền móng bên dưới cũng rữa hết ra. Gạch đá trên đê điều đã bỏ tu sửa bao lâu rồi vậy? Chậm thêm lát nữa nước dâng lên, nửa cái Khuất Đô chắc chắn chìm cho coi! Rốt cuộc mấy năm nay Công bộ làm ăn cái gì! Phan Tường Kiệt, đồ hoa mắt ù tai! Việc này ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả?!”
Phan Tường Kiệt quỳ “bịch” một tiếng trên đất, lão sắp bạc trắng cả đầu rồi, gào to khóc lớn: “Ta thì có cách gì chứ? Chuyện này trách ta sao? Hộ bộ đều là lão gia công đường, chuyện này đã nhắc tám trăm năm rồi, bạc thì không cấp, người thì không điều động, ta phải làm thế nào chứ! Sầm Tầm Ích, ta phải làm sao?!” Lão vùi trong nước bẩn, nghẹn ngào khôn xiết, đầu đập xuống đất, khóc lóc kêu: “Phải bắt chúng ta lấy mạng ra đền ư!”
“Đều là lão nhân đương triều, thế này còn ra thể thống gì!” Hải Lương Nghi đột nhiên trách mắng. “Hoàng thượng chưa rõ sống chết, hôm nay lửa xém lông mày, đùn đẩy cãi cọ cũng phải đợi người ra được rồi nói. Cấm quân hiện đang phòng thủ điều tám trăm người lập tức cùng Công bộ đi khơi thông cống rãnh. Tất thảy những nơi làm trái quy định xâm lấn thì phá dỡ hết đi! Hộ bộ khẩn trương kê khai kho bạc, đưa những lưu dân có nhà bị sụp tập trung tại chùa Chiêu Tội để cứu tế. Tám đại doanh tuần phòng các cửa thành lớn, ra vào nhất định phải có thông điệp cùng văn thư. Giờ đang phút nguy cấp, mong các vị đồng tâm hiệp lực, ổn định thế cục, đừng náo loạn!”
Hải Lương Nghi nói xong liền nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
“Cẩm y vệ canh chừng đại nội, tuyệt đối đừng đề những kẻ phức tạp nhân cơ hội gây chuyện. Phàm là kẻ phản nghịch, cứ theo mệnh lệnh của Hải Nhân Thời ta, chém ngay tại chỗ!”
Lòng người phấp phỏng trong mưa lớn nghe một tràng lệnh đằng đằng sát khí này đột nhiên ổn định lại chốc lát. Hải Lương Nghi đi mấy bước, trong mưa nhấc mũ cánh chuồn xuống.
“Hoàng thượng chính là thiên tử.” Nước mưa rỏ xuống mặt Hải Lương Nghi, không ai có thể xen lời lão, “Vận Đại Chu ta kéo dài trăm năm, vẫn chưa đến thời điểm kết thúc.”
*****
Lý Kiến Hằng bị vướng phải gỗ gãy bên dưới, mặt chúi xuống, cổ bị nước mưa giội lạnh mà tỉnh. Hắn cảm thấy hít thở thật khó khăn, lồng ngực căng trướng, xương sườn đau nhức.
Lý Kiến Hằng ho khan, hét lên trên: “Cứu! Cứu mạng!” Tiếng hô này khàn khàn vô lực, trong màn mưa to như trút nước thì nhỏ đến mức chẳng nghe thấy được.
Lý Kiến Hằng dời tầm mắt, cô nương bên tay đã rét thấu rồi. Đống thịt xám ngoét dồn trong bức tường đổ, mấy sợi tóc bị máu chảy nhuộm đỏ ngầu. Lý Kiến Hằng run rẩy, đã không nhận ra nổi đây là người đẹp vỗ tay khiêu vũ đêm qua.
“Cứu mạng.”
Lý Kiến Hằng gục đầu, mất công tốn sức niệm lời này.
“Cứu mạng.”
Phía trên bỗng truyền tới tiếng ho khụ khụ. Hề Hồng Hiên chìm mất nửa người trong nước. Hắn nghến nửa thân lên, đang nện vào viên gạch. Sau lưng hắn là một mảnh máu thịt mơ hồ. Hắn thở hổn hển nói: “Hoàng thượng, đừng gọi nữa, không ai nghe thấy đâu.”
Lý Kiến Hằng hồn bay phách lạc, lấy khuỷu tay đẩy gỗ gãy nhưng mà vô dụng. Hắn đánh rơi mất một chiếc giày, cóng tới mức trắng bệch mặt, nói: “Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta…”
Hề Hồng Hiên đánh miệng, phun ra ít đất cát, nói: “Ta cười cái mệnh này… Ngươi nói xem có kỳ lạ không…con người đúng là giống như lặp lại luân hồi vậy.”
Lý Kiến Hằng ngước mí mắt, chẳng nhìn rõ được cái gì, hắn âm trầm nói: “Không phải…Không có luân hồi.”
“Mẹ đẻ Lạc thị của hoàng thượng,” Hề Hồng Hiên xê dịch thân thể một cách khó khăn, “chính là bị chết đuối mà.”
Ào ào.
Thứ nước bẩn thỉu hôi thối toé từ bên gáy sang nơi khác. Lý Kiến Hằng trong dòng chảy xiết này, nuốt nước miếng một cái.
Là chết đuối mà.
Lý Kiến Hằng vất vả nhớ lại ký ức thời thơ ấu chầm chậm lướt qua. Hắn lại nhìn đống thịt xám kia, phẳng phất như nhìn thấy nương của mình. Nữ nhân bị ấn vào thùng nước dầu, ngón tay bám víu mặt đất, cào đến rách thịt ứa máu. Lý Kiến Hằng nhìn thấy cái cổ xám ngoét, cánh tay xám ngoét của nàng.
Chết đuối mà.
Nước mắt Lý Kiến Hằng tuôn ra, hắn điên cuồng dùng tay che hai mắt, oán hận nói: “Câm miệng! Ngươi câm miệng!”
Hề Hồng Hiên yên lặng không tiếp.
Lý Kiến Hằng không muốn ở gần đống thịt này nữa. Hắn khóc rống lên, không giữ mồm miệng mà chửi rủa, lời lẽ thô tục, hắn nói: “Không được nhắc tới ả, trẫm là cửu ngũ chi tôn, trẫm…”
Lý Kiến Hằng ồ ồ thở gấp, sau mười ngón tay là mặt mày dữ tợn.