Trên sông Khai Linh tiếng người huyên náo. Tiết Tu Dịch ngồi xếp bằng trên giường xoa xoa đậu phộng nhắm rượu. Lúc Tiêu Trì Dã tiến vào, hắn vội vàng phủi bào, xuống dưới hành lễ với Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã trực tiếp ngồi đối diện Tiết Tu Dịch. Thần Dương đến rót rượu, ngón tay Tiết Tu Dịch gập lại tại hai cẳng chân, không tự chủ cọ vào áo bào chùi tay, ngoài miệng nói: “Được rồi, được rồi… Hầu gia, rượu này uống nhiều là hại thân đấy!”
Tiêu Trì Dã cầm chén, nhìn hắn cười nói: “Đại thiếu lưu tâm quá, thường ngày ở trong phủ cũng rất biết đạo dưỡng sinh phải không?”
“Có biết chút thôi.” Tiết Tu Dịch không dám tự ý ngồi hẳn xuống, hắn vốn dĩ thấp bé, lại còng thân trước Tiêu Trì Dã, vì vậy trông càng thêm thấp kém.
Tiêu Trì Dã thân thiết nói: “Ngồi, ta còn phải cẩn thận thỉnh giáo đại thiếu một chút.”
Mông Tiết Tu Dịch sát bên mép giường, nói: “Thỉnh giáo thì không dám đâu.”
Tiêu Trì Dã nhìn dáng vẻ ấy, rõ ràng là khác nhau một trời một vực với Tiết Tu Trác kia. Đoán được Tiết Tu Trác khuất lấp dưới một đại ca như vậy, không cam tâm cũng là hợp tình hợp lý.
“Gần đây không gặp Diên Thanh đại nhân, ” Tiêu Trì Dã uống rượu, “nghe nói hắn cùng với Khổng thượng thư bận bịu tra án, thật là khổ cực.”
“Hắn cũng là được các lão đề bạt mới có thể nở mày nở mặt.” Tiết Tu Dịch không thích Tiết Tu Trác đã lâu, hắn gây khó khăn đủ đường cho huynh đệ con thứ này, nhưng đáng tiếc Tiết Tu Trác vẫn cứ như cây bông, làm cho hắn lần nào dùng lực cũng phải vô ích trở về.
“Hắn là thứ đệ của đại thiếu, theo quy củ, người đi vào đô làm quan trước hẳn phải là đại thiếu, sao trong nhà lại trái ngược vậy?”
Tiết Tu Dịch nhận rượu, không dám không uống, trút xuống mấy chén vào bụng liền mất chừng mực, cảm thấy trời đất quay cuồng. Bây giờ Tiêu Trì Dã hỏi hắn, hắn liền nắm cốc hừ lạnh, nói: “Hắn có bản lĩnh mà, Hầu gia không biết thôi, từ nhỏ hắn đã quen luồn cúi rồi, lòng dạ rất sâu! Năm đó hắn sinh ra là đúng đợt tuyết lớn, chữ “Tu” liền đặt cho hắn, vốn nên gọi là ‘Quý’, kết quả có một đạo sĩ xem như là quý nhân cực quý mà hắn từng gặp trong mệnh này, nói rằng cái tên đó tương khắc. Mẹ đẻ của hắn là nữ nhân rất có mưu mẹo, luôn tìm mọi cách nịnh hót lão gia nhà chúng ta, luôn cầu cho hắn có được một chữ ‘Trác’. Tu đức trác năng*, tên chữ là Diên Thanh, hắn mệnh tốt quá…”
*Tu đức hạnh, năng lực cao
Tiết Tu Dịch nói đến chỗ này thì trong mắt ảm đạm.
Tiêu Trì Dã liền trấn an nói: “Đại thiếu hà tất so đo cùng hắn? Ngươi chính là con trưởng đích tôn của Tiết gia, so với hắn càng thập phần cao quý.”
Hắn nói lời này vừa khéo là nỗi sầu trong lòng Tiết Tu Dịch, quả nhiên thấy Tiết Tu Dịch đặt chén thở dài.
“Hầu gia…” Tiết Tu Dịch đã say rồi, lá gan cũng lớn hơn, “Ngài là con thứ của Ly Bắc vương, trong nhà không có thứ hệ uy hiếp, rất nhiều chuyện ngài không biết tỉ mỉ. Chúng ta như vậy, sợ nhất là trong nhà có cái thứ đệ giỏi giang. Hắn xuất thân hạ tiện, nhưng vẫn cứ giẫm lên ta được, trong nhà, bên ngoài, ở đâu mà không tán thưởng hắn? Đây coi là gì, nói xem vị trí của ta ở đâu? Ngài nhìn tám đại gia đi, đâu có nhà nào mà con vợ lẽ lại quản việc nhà? Chỉ có Tiết thị chúng ta thò ra một Tiết Tu Trác!”
Hắn chán ghét Tiết Tu Trác như vậy là vì tư dục. Nhưng Tiết gia có thể cải tử hoàn sinh, lại lần nữa ngồi vững trên ghế tám đại gia là dựa cả vào Tiết Tu Trác. Tiết thị bây giờ con nối dõi của vợ cả thì có biết bao nhiêu người, những người này đều phải dính một chữ “đích”, bên dưới còn có thứ hệ con thiếp càng đếm không xuể. Việc cưới xin tang ma, lương tháng thưởng ngân, phân trạch chi ra, tiêu dùng điền trang của những nam nhân nữ nhân đó, hết thảy đều là moi từ vốn ban đầu của Tiết gia.
Trước kia Tiết lão thái gia dự định nâng đỡ Tiết Tu Dịch, để đứa con trưởng đích tôn này quản gia quản sự, nhưng hắn không phải sa vào tu tiên vấn đạo, thì lại dùng tiền đi tâng bốc mấy tên lưu manh có tiếng mà không có miếng, làm chân thối cho bọn lừa đảo. Chính như thái hậu lúc trước nói, Tiết gia lộn xộn đến thế hệ này, con cháu trong nhà đều vô tích sự cả, ngoại trừ con vợ lẽ là Tiết Tu Trác, thì đã chẳng còn ai có thể để trong mắt nữa.
Bây giờ Tiết Tu Trác bên ngoài thì kế nhậm đại lý tự Tự thừa, bên trong thì kiêm bao việc Tiết gia, trong mấy năm qua đã níu chặt tình thế trượt xuống dưới của Tiết thị, miễn cưỡng ngồi trên bàn tiệc thế gia. Trong nhà còn đám huynh đệ ăn no chờ chết, hướng lên trên còn có mấy thúc bá thúc cậu cũng cả ngày vắt óc tìm kế lừa gạt tiền từ bổn gia. Bọn họ một mặt thì dựa vào Tiết Tu Trác để ăn cơm, một mặt thì nhổ nước miếng vào hắn, ngấm ngầm xu nịnh kẻ khác, mắng chửi rằng Tiết Tu Trác xuất thân quá ti tiện.
Tiêu Trì Dã rõ điều này trong lòng. Hắn và Thẩm Trạch Xuyên cùng một ý nghĩ, chính là nếu không phải Tiết Tu Trác lập trường không rõ cứ luôn ẩn sau lưng thế gia, bọn họ quý tài tiếc tài, tình nguyện lôi kéo người này về phe. Nhưng mà chuyện lụa Tuyền Thành là mấu chốt, nó khiến Tiết Tu Trác ở trong mắt Thẩm Trạch Xuyên trở nên mơ hồ, biến thành người nhất định phải đề phòng — bụng dạ của một người sâu đến độ này, sớm từ lúc tất cả chưa phát sinh đã vùi xuống trăm ngàn tính toán rồi. Người như vậy tất nhiên sẽ không dễ để người sai phái.
Tiêu Trì Dã vuốt chén rượu, nghĩ tới đây liền nói: “Người luôn có lúc vận số không thuận, đại thiếu cũng không cần quá mức lo lắng. Ta thấy hắn làm việc bên các lão, Khổng thượng thư đều rất tốt, xưa nay cũng không theo người uống rượu nô đùa, là một người an phận thủ thường.”
Tiết Tu Dịch lập tức kích động, hắn nấc rượu liên tục, che miệng hoãn chốc lát, rồi không kịp chờ đợi nói: “Đó đều là bộ dáng giả dối hết! Hầu gia, ngươi biết song hoa trên phố lớn Đông Long này không? Ngẫu Hoa lâu, Hương Vân phường đó! Mấy năm trước đây Tiết Tu Trác hắn mua mấy người từ Hương Vân phường về, giấu ở trong phủ nuôi đấy!”
Tiêu Trì Dã nghe đến Hương Vân phường thì bỗng cảm nhận ra gì đó, ánh mắt của hắn ngưng lại, trầm giọng nói: “Hắn đã mua người từ Hương Vân phường à?”
“Mua rồi!” Tiết Tu Dịch vươn ngón tay, “Mua mười mấy… nam hài… nữ hài… đều là từ Hương Vân phường hết!”
Tiêu Trì Dã trầm mặc giây lát, đứng dậy nói: “Thần Dương, ngươi bồi tiếp đại thiếu, ta nghĩ chắc Diêu Ôn Ngọc đến rồi, đi trước nghênh đón hắn.”
Tiết Tu Dịch vừa nghe tên Diêu Ôn Ngọc liền ngồi nghiêm chỉnh, liên tục nói “Hay”, không dám nháo phiền.
Tiêu Trì Dã vừa ra khỏi cửa liền gọi: “Cốt Tân!”
Cốt Tân từ bên trên lao xuống, quỳ một chân trên đất, nói: “Nhị công tử!”
Tiêu Trì Dã nói: “Lúc trước bảo ngươi điều tra Hương Vân phường, ngươi không tra ra chuyện Hương Vân bán cho Tiết gia mười mấy người sao?”
Cốt Tân sững sờ không dám ngẩng đầu, tức khắc nói: “Xin công tử trách phạt!”
Hương Vân quay giáo một đòn ở án ám sát lần trước, cung cấp chứng cứ ngụy tạo rằng Tiêu Trì Dã nhận hối lộ. Chuyện này kỳ lạ, vì sao Hương Vân đột nhiên phản chiến cùng phe thế gia, nguyên do trong đó tới hôm nay cũng tra không ra manh mối. Tiết Tu Trác tuyệt đối không phải đồ háo sắc, hắn từ mua nhiều người từ Hương Vân phường như vậy về phủ, vẫn luôn giấu diếm không tiếng động, ở giữa rốt cuộc có bí mật gì?
Thẩm Trạch Xuyên nói không sai.
Mặc dù Tiết Tu Trác không dính bất kỳ quan hệ gì, nhưng từ bãi săn Nam Lâm bắt đầu, thậm chí trước đó, hắn nhất định đã xuất hiện trong mỗi một chuyện rồi.
“Ta đương nhiên phạt ngươi, ngươi đến Khuất Đô liền tha hồ uống rượu, bây giờ cả đôi mắt diều hâu cũng say đến mờ rồi sao? Hành sự bất lực, thất trách đương nhiên phải phạt nặng, tự đi xin Thần Dương phạt roi!”
Mồ hôi Cốt Tân lăn xuống.
Tiêu Trì Dã giao việc này cho hắn, vốn là vừa ý hắn làm việc nghiêm cẩn, am hiểu nhất là điều tra. Trước kia hắn trong thiết kỵ Ly Bắc đảm nhiệm trinh sát, chưa từng sinh ra sơ hở như lần này. Tiêu Trì Dã nói không sai, ở Khuất Đô đã lâu, hắn cũng dám lơ là ban sai rồi.
“Ta cho ngươi hai ngày đi điều tra lần nữa. Hương Vân phường bán cho Tiết Tu Trác bao nhiêu người, những người này tên gì, quê quán nơi nào, tuổi tác bao nhiêu, thậm chí cha mẹ thân thích gần xa đều phải tra rõ ràng toàn bộ.” Tiêu Trì Dã bước qua hắn, lạnh giọng nói, “Nếu lại có sơ hở, ngươi cũng không cần ở vị trí này nữa.”
Cốt Tân trầm tiếng dập đầu, lập tức đứng dậy đi hướng Hương Vân phường.
Thần Dương đúng lúc đó đi ra, thấy sắc mặt Tiêu Trì Dã không vui, liền nói: “Chủ tử, Tiết Tu Dịch ngủ rồi.”
“Sáng mai phái người đưa hắn trở về, ” Tiêu Trì Dã liếc nhìn bên trong, “Mai trạch có bao nhiêu sách độc bản, sáng mai lúc tiễn hắn đi thì đưa cả cho hắn.”
Thần Dương nhắc nhở: “Đó đều là tàng thư của Diêu gia, chúng ta có cần hỏi Diêu công tử hay không?”
“Diêu Ôn Ngọc bán Mai trạch cho ta tức là chắc chắn không cần nữa. Hắn một năm tha hương nơi đất khách quê người, không hiếm lạ những thứ này.” Tối nay Tiêu Trì Dã uống rượu không ít, lại không bị váng đầu chút nào, hắn ném khăn lau tay đi, nói “Vả lại hắn coi như là về đô rồi, cũng là người hành tung khó đoán. Yến hội kiểu này hắn tất nhiên sẽ không tới, người này không dễ mời.”
“Nếu không phải Diêu công tử không vào làm quan, chỉ e hôm nay cũng chẳng tới phiên Tiết Tu Trác.”
Giữa chân mày Tiêu Trì Dã chưa giãn ra, hắn nói: “Quan trường chìm nổi không giống nghiên cứu học vấn, Diêu Ôn Ngọc chưa hẳn có thể làm tốt hơn Tiết Tu Trác đâu. Hai người này cũng khá thú vị, tương phản mọi thứ.”
“Nói cho cùng đều là học sinh của Hải các lão, Tiết Tu Trác là khách hồng trần, Diêu công tử lại là tiên ngoại thế.” Thần Dương nghĩ ngợi, “Mà nhìn Hải các lão, quả thực yêu quý Diêu công tử hơn.”
“Không sai, Hải Lương Nghi đối xử Diêu Ôn Ngọc là dốc túi dạy dỗ, không tiếc đánh vỡ chấp niệm vốn có, lướt qua thành kiến thế gia để thu hắn làm học sinh, đã đủ thấy yêu quý rồi. Những năm qua Tiết Tu Trác cũng chính tích không ít, Hải Lương Nghi lại vẫn không cho hắn chút thể diện thầy trò chân chính. Huống hồ mấy năm này, Hải Lương Nghi không có mảy may ý muốn cưỡng chế Diêu Ôn Ngọc đi vào làm quan. Nguyên Trác Nguyên Trác, năm đó Hải Lương Nghi cho Diêu Ôn Ngọc cái chữ này, chính là tấm lòng người cha. Thầy trò làm được đến mức này đã là sự thân cận mà người khác không so được rồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Diêu Ôn Ngọc là quý công tử thế gia chính kinh, dựa theo lý lẽ kia của bọn họ, hắn so với Phan, Phí, Tiết gia phải gọi là dòng chính càng ‘chính’ hơn. Diêu gia thanh quý, trước đây ngay cả nữ nhi Hoa gia cũng khó được gả vào. Đến hắn bây giờ, núi vàng núi bạc còn không làm cho hắn thấy hiếm lạ bằng một bát rau dại.”
Thần Dương cũng chưa gặp Diêu Ôn Ngọc được mấy lần, lúc mua trạch viện chỉ vội vã thoáng qua, nhớ được đó là một thư sinh mang túi chiêu văn, không thích cưỡi ngựa ngồi kiệu, nuôi một con lừa.
“Đinh Đào trở lại chưa?” Tiêu Trì Dã đột nhiên hỏi.
Thần Dương nói: “… Còn chưa có đi nữa.”
“Bảo hắn đi chơi đi, ” Tiêu Trì Dã sải bước vào phòng mình, cởi cẩm bào trên thân rồi thay một bộ y phục bình thường, “tiệc ăn đến giờ, người cần bồi đều đã bồi rồi. Đến trước hừng đông vẫn còn thời gian rảnh, ta đi một lát rồi trở lại.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi đường hẹp, Hề Đan phía sau cùng theo ra, lão không dám lướt qua Thẩm Trạch Xuyên, chỉ đứng phía sau cúi đầu nghe lệnh.
Thẩm Trạch Xuyên cũng rất ôn hòa, xoay người lại nhìn lão chốc lát, nói: “Tối nay ngươi nói rất tốt.”
Hề Đan liền vội vàng khom người, nói: “Có thể thay đại nhân giải khó chính là nguyện vọng lớn nhất của tiểu nhân rồi.”
“Thế nhưng Hề Hồng Hiên có tính cách đa nghi, chỉ bằng mấy câu nói thì không lừa ra vàng ròng bạc trắng được.” Thẩm Trạch Xuyên lạnh nhạt nói, “Việc buôn bán khắp nơi của hắn, ngươi đều biết rõ sao?”
Hề Đan nói: “Biết rõ, biết rõ! Sổ sách lớn nhỏ trong nhà phải theo tháng chuyển giao cho trạch viện Khuất Đô, sáu mươi tám chưởng quỹ phía dưới đều là con của người hầu. Cha mẹ thê nhi của những người này cũng bị hắn nắm trong tay, đặc biệt nuôi để quản sổ sách. Trong cửa hàng có bất kỳ động tĩnh gì đều nhất định không thể che giấu, hắn nắm chắc trong lòng hết. Cho nên những năm qua, buôn bán lớn như vậy cũng chưa từng xảy ra một chút vấn đề nào.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Hề Hồng Hiên muốn lấy bốn trăm vạn này nên dặn dò ngươi đến kho ngân, còn cho ngươi chìa khóa cửa. Ta chỉ hỏi ngươi, tiền này vận chuyển như thế nào?”
Hề Đan tính nhẩm trong đầu, sau một chốc, lão nói: “Đi đường bộ trên thực tế nguy hiểm lắm, xe vận chuyển bạc cần hàng hóa che lấp. Đây là bốn trăm vạn, nếu như không có buôn bán dài lâu che đậy, Bố chính sử Quyết Tây Giang Thanh Sơn liếc mắt một cái là nhìn ra. Còn nữa, đại nhân, đi đường bộ trước tiên phải đi qua mười ba thành Quyết Tây, còn phải đi qua Địch thành, đấy đều là cửa ải khó cả. Quan trọng nhất đó là, Hề Hồng Hiên nói không sai, số tiền kia mang về Khuất Đô căn bản không chỗ nào để giấu.”
Đây là bạch ngân, không phải phiếu, dù có đặc biệt để chừa trống ra một cái viện mà giấu cũng chưa chắc buông bốn trăm vạn này xuống được. Tiền này tới tay, xài như thế nào cũng là vấn đề lớn.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn màn đêm một lát, nói: “Số tiền này không vào Khuất Đô.”
Hề Đan không dám lên tiếng.
Quả nhiên, giây lát sau, Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Bất luận đi đường bộ hay là đường thủy, cũng đều bị Quyết Tây kiểm tra. Bốn trăm vạn quá lớn, khắp nơi đều phải che đậy cẩn mật. Dù ngươi với ta tính toán cẩn thận, người phía dưới chưa chắc có thể làm cẩn thận được. Tiền vào rồi, không xài được cũng vô dụng, cho nên bạc này không tới Khuất Đô.”
Hề Đan phỏng đoán tâm tư Thẩm Trạch Xuyên, lão thăm dò: “Ý của đại nhân là… dụ tiền đi ra, giữ ở bên đó, đổi thành buôn bán đến vận chuyển?”
“Một nửa giao cho ngươi sắp xếp như vậy,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nửa kia, ta tự có cách. Ngươi cũng được chuẩn bị, Hề gia buôn bán lớn, không thể thiếu một người quản sự. Hề Hồng Hiên không được rồi, thì ngươi chính là gia đứng đầu.”
Hề Đan vội vã vâng theo.
Thẩm Trạch Xuyên không nói thêm nữa, y lên xe ngựa, tạm biệt Hề Đan. Ban đêm y còn muốn về chiếu ngục xem hồ sơ, bản án cũ hai mươi năm về trước cũng phải xem hết, vì từ giữa đoạn phát hiện được chút manh mối, ngay cả thời gian trở về ngủ cũng không có.
Xe ngựa đã đến chiếu ngục, Cát Thanh Thanh gác đêm tuần phòng, kêu người sớm mở cửa viện sẵn chờ Kiều Thiên Nhai đánh xe vào.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên xuống dưới, Cát Thanh Thanh tiến lại nhỏ giọng báo: “Hầu gia đến rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên cởi nút áo choàng, lên bậc đài, gật đầu với Cát Thanh Thanh. Cát Thanh Thanh liền lui xuống. Thẩm Trạch Xuyên tại cửa kéo rơi áo choàng xuống, vắt lên cánh tay, đẩy cửa đi vào.
Tiêu Trì Dã đã uống rượu, mặc dù thay thân áo choàng cũng không hết được mùi rượu. Hắn ngả người nghỉ trên ghế tựa của Thẩm Trạch Xuyên, sách phủ lên mặt, nghe tiếng động liền lấy sách ra, lại không động đậy gì.
“Lại đây ngồi.” Tiêu Trì Dã vứt sách lên bàn.
Thẩm Trạch Xuyên đi tới cửa treo áo choàng lên giá áo, tiện tay cởi nút y phục, đón ánh mắt của Tiêu Trì Dã. Y nhấc chân sải bước tới, đối diện với Tiêu Trì Dã, đột nhiên dán sát. Tiêu Trì Dã vươn tay kéo eo Thẩm Trạch Xuyên ôm lấy, hai người môi mỏng chạm nhau, trước tiên hôn một hồi say sưa.