*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cẩm y vệ tràn vào Tiết phủ, cấp tốc xuyên qua hành lang đi vào trong. Người các viện đều bị đánh thức, các nữ quyến kinh hoảng chen chúc một chỗ bị đuổi ra khỏi phòng, tập hợp ở khoảng sân trống trong phủ. Cẩm y vệ có uy danh bên ngoài, Thẩm Trạch Xuyên trong mắt bọn họ chính là sói hổ ăn thịt người.
Tiết Tu Dịch vội vàng khoác áo đi ra, nhìn thấy Tiết Tu Trác cũng đang đứng dưới hiên thì không khỏi nhào tới, túm kéo Tiết Tu Trác, hận nói: “Ngươi đã làm cái gì rồi? Còn chọc vào cả Cẩm y vệ! Nếu mà liên lụy chúng ta, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, đoạt họ của ngươi!”
Tiết Tu Trác quay đầu nhìn khuôn mặt dữ tợn của đại ca, mặc cho hắn lôi túm, ánh mắt vừa thương hại lại lạnh lùng, nói: “Công danh lợi lộc cả nhà hưởng, tai họa ập tới một người chịu, đại ca đừng sợ, còn chưa tới lượt huynh gánh cái nhà này đâu.”
Hắn dứt lời liền đẩy Tiết Tu Dịch ra, dọc theo bậc đi tới chỗ Thẩm Trạch Xuyên.
Đây là lần thứ hai Thẩm Trạch Xuyên và Tiết Tu Trác gặp chính diện. Tiết Tu Trác chưa đi ngủ, đang xử lý vụ án trong thư phòng, giờ đi ra ngoài khoác áo tay rộng tua lụa xanh. Người này có một loại khí độ ung dung không vội. Vẻ nho nhã của hắn tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể giả vờ thành, hắn có bản lĩnh thật sự, điểm này Thẩm Trạch Xuyên chưa bao giờ phủ nhận.
“Đêm khuya Thẩm Đồng tri hạ cố tới chơi, có việc quý gì sao?” Tiết Tu Trác đứng đấy, không chênh lệch chiều cao với Thẩm Trạch Xuyên lắm, hắn nói với y, “Đáng lẽ ta nên kính dâng rượu nhạt, cung nghênh từ sớm.”
“Ta vừa nhận thánh chỉ, hoàng thượng lệnh ta tổng thụ lý án quân lương. Đại sự như vậy, Cẩm y vệ không dám qua loa nên phải lập tức bắt Ngụy Hoài Cổ rồi.” Thẩm Trạch Xuyên ngắm câu đối ở chính đường, chẳng hề nhìn Tiết Tu Trác, y thờ ơ nói, “Ngụy Hoài Cổ xưa nay có quan hệ tốt với Tiết Tự thừa, để tránh hiềm nghi, tối nay phải soát quý phủ thôi.”
“Đại lý tự cùng Cẩm y vệ xử án, cụ thể ra sao ta biết chứ. Thế nhưng ta là mệnh quan triều đình, Cẩm y vệ muốn soát trạch ta cần có công văn Hình bộ truyền mới được.” Tiết Tu Trác nhìn quanh trong viện, thấy bốn phía đều đang hoảng loạn, nói, “Có điều vụ án khẩn cấp, Đồng tri có đặc quyền tiền trảm hậu tấu. Tiết thúc, đưa chìa khoá nội viện cho Cẩm y vệ, bọn họ muốn soát nơi nào thì ông dẫn đường.”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nói: “Ngươi quả có năng lực, thánh chỉ hoàng thượng ngẫu hứng truyền mà cũng có phòng bị.”
Tiết Tu Trác mỉm cười: “Gặp phải một nhân vật như Đồng tri đây, cẩn thận làm việc cũng là nên mà. Bên ngoài càng khuya càng lạnh. Nếu Đồng tri không chê, cùng ta vào trong uống chén trà? Tòa trạch này không nhỏ, soát xong chắc cũng sắp lên triều sớm rồi.”
“Trà thì không uống đâu, ” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi xoay người, “nước trà của nhà cao cửa rộng ta uống không nổi. Nói vậy xem ra, tối nay ta phải vô công trở về sao?”
Tiết Tu Trác nói: “Vậy phải xem Đồng tri là vì gì mà đến, nếu như là vì tra án thì thực đáng tiếc, ta với Ngụy Hoài Cổ là giao thiệp thường thường, chẳng có quan hệ gì cả.”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc, y nhìn chằm chằm Tiết Tu Trác, loại cảm giác bị người lừa gạt lại mơ hồ nổi lên. Một hồi lâu sau Kiều Thiên Nhai trở lại khoảng sân trống, lắc lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên từ xa, Thẩm Trạch Xuyên liền biết mình vồ hụt rồi, sư phụ và tiên sinh không ở đây.
“Là cá nằm trên thớt, hấp hối chốc lát thôi.” Tiết Tu Trác lễ độ nói.
“Ngươi với ta chỉ có cơ hội một lần này, ” Thẩm Trạch Xuyên bắt đầu dịch bước đến gần Tiết Tu Trác, “người đang ở đâu?”
Tối nay không trăng, ẩm ướt rét lạnh giăng phủ sau cơn mưa. Nam nữ trong viện đều đang che mặt khóc thút thít, Tiết Tu Dịch không biết nội tình, lòng sợ Tiết Tu Trác chọc giận Thẩm Trạch Xuyên liền vội vàng tiến đến, khom mình chắp tay với Thẩm Trạch Xuyên, hoảng loạn nói: “Đại nhân muốn tìm người nào? Tù nhân bỏ trốn của án quân lương không có chỗ chúng ta đâu! Người cả viện đều ở đây rồi, đại nhân cứ việc kiểm tra, chúng ta nhất định biết gì là nói hết!”
Tiết Tu Trác không nói, Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn không chịu khai ra tung tích sư phụ bèn bảo: “Ta tìm trọng phạm triều đình. Nghe nói trong phủ Tiết tự thừa nuôi một nhóm kỹ nữ, đúng hay không?”
Ánh mắt Tiết Tu Trác hơi chuyển, Tiết Tu Dịch lập tức cướp lời: “Có! Có! Mà mấy chuyện dâm loạn chơi gái này đều là thứ Đô sát viện đang kết tội, hắn giấu cẩn thận nên không bị ngôn quan phát hiện. Đại nhân, đại nhân xem, chính là đám trẻ này, đây toàn là mấy món hàng nhỏ, vậy sao có thể là trọng phạm triều đình được?”
Thẩm Trạch Xuyên thấy Tiết Tu Trác hơi biến sắc khi Tiết Tu Dịch nói, y chuyển mắt nhìn những nam hài nữ hài đó, nói: “Hương Vân phường là nơi nào? Nơi đó đều là trọng phạm liên lụy án ám sát. Tiết tự thừa âm thầm mua người từ Hương Vân phường, vì sao không hề lên tiếng với Hình bộ?”
Tiết Tu Trác đẩy Tiết Tu Dịch ra, nói: “Những người này đều có bằng chứng hộ tịch, tuy xuất thân thanh lâu nhưng đều là sạch sẽ. Tối nay Đồng tri xử là án quân lương, không liên quan bọn họ, sao cứ phải dây dưa mãi?”
“Sạch sẽ hay không thì đến chiếu ngục một chuyến là biết, ” Thẩm Trạch Xuyên ngoái đầu nhìn lại, nói, “đưa toàn bộ những người này đi.”
Cả đám ôm thân khóc lớn, Kiều Thiên Nhai đi đầu kéo người, mấy nam hài đó đều được Tiết Tu Trác dạy bảo thật giống con cháu danh môn, nào qua được Cẩm y vệ, bỗng chốc lại càng gào khóc to hơn. Tiết Tu Dịch sợ đến nỗi hai đùi run run, còn muốn ở đây nói mấy lời xoa dịu, thậm chí lôi cả Tiêu Trì Dã ra.
“Đại, đại nhân!” Tiết Tu Dịch chống thân, khó khăn nói, “Nếu mà vụ án này liên quan Ly Bắc, không bằng lại, lại hỏi ý của Hầu gia… Nếu như thật sự có chuyện, ngài cứ việc đưa Tiết Tu Trác đi!”
Tiết Tu Trác đột nhiên tiến lên vài bước, ngăn cản Kiều Thiên Nhai, quát lên: “Cẩm y vệ phá án cũng phải đi theo quy trình! Thẩm Đồng tri, bắt người của ta thì có thể, nhưng ta muốn thấy công văn truy nã của Hình bộ!”
“Đưa đi!” Thẩm Trạch Xuyên đỡ đao ngăn lại, bức Tiết Tu Trác lui về sau một bước, y nói, “Ngươi muốn công văn chứ gì, sáng mai ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu!”
“Thẩm Trạch Xuyên!” Tiết Tu Trác đột nhiên phất tay áo, “Ngươi mượn việc công trả thù riêng, ta phải tố ngươi!”
“Vậy tối nay ngươi cứ việc tấu tội!” Ngữ điệu Thẩm Trạch Xuyên chuyển lạnh, “Nhóm người này rơi vào tay ta, ngày nào ta còn chưa gặp tiên sinh, thì mỗi ngày giết một người! Ngươi đoán xem khi nào ta có thể giết tới học sinh bảo bối của ngươi?”
“Ngươi dám!” Tiết Tu Trác đột nhiên tức giận, mắt thấy Kiều Thiên Nhai đã kéo người đi rồi, phía bên kia gào khóc thê thảm, hắn kéo giữ cánh tay Kiều Thiên Nhai lại, nói, “Các ngươi vẽ đường cho hươu chạy, lùng bắt dân chúng vô tội bừa bãi, còn tra án cái gì? Dừng tay!”
“Ngươi mà còn dám cản trở, ta sẽ tức khắc động thủ!” Ngón cái của Thẩm Trạch Xuyên ấn ra lưỡi sắc.
Tiết Tu Dịch thấy hai người họ tranh chấp, lại thấy Thẩm Trạch Xuyên có tư thế rút đao thì không khỏi nứt gan nứt mật, cuối cùng bị sợ đến ngất xỉu. Tôi tớ xung quanh hô hoán “đại gia” vội vàng tới đỡ, Tiết Tu Trác bị Cẩm y vệ chặn lùi phía sau, trơ mắt nhìn Cẩm y vệ áp giải hết các học sinh lên xe.
“Thẩm Trạch Xuyên!” Tiết Tu Trác cản cánh tay y, thong dong đều đã mất sạch, trong mắt hắn đỏ ngầu, hận nói, “Ngươi dám giết nó, ngươi dám giết nó?! Ngươi là đồ bạo ngược! Ngươi không xứng làm học sinh của tiên sinh!”
Thẩm Trạch Xuyên xoay người lên ngựa, quẳng tiếng mắng của Tiết Tu Trác về sau lưng.
* * *
Chiến sự Ly Bắc chất chồng, Biên quận cũng rơi vào cục diện đáng buồn.
Lục Quảng Bạch về doanh nghỉ ngơi, còn chưa xuống ngựa đã thấy phó tướng vội vàng đi tới, hắn hỏi: “Chuyện gì?”
Sắc mặt phó tướng không tốt, nói nhỏ: “Tướng quân, thái giám giám quân từ Khuất Đô đến rồi, còn mang theo cả quân lương năm nay đến nữa.”
Lục Quảng Bạch trầm mặc chốc lát, xuống ngựa cởi mũ sắt, vén mành vào lều. Tên thái giám đang ngồi trên chỗ cao, thân mặc duệ tát hoa văn mãng, đầu đội mũ yên đôn. Hắn nhìn thấy Lục Quảng Bạch tiến vào mà cũng không đứng dậy hành lễ.
Hình dạng duệ tát
Minh hoạ hoa văn mãng
*mũ yên đôn: Mũ lễ của quan viên thời Minh, mũ kiểu to, thân thẳng, đỉnh hơi hẹp
Lục Quảng Bạch đặt trường thương xuống, nói: “Công công chạy gấp cả đoạn đường, sao không đi nghỉ ngơi? Ta đã lệnh người chuẩn bị lều bạt rồi.”
Nghênh Hỉ là thái giám mới thăng quan, ở trong cung cũng biết các chủ tử xưa nay không hoà nhã với Lục gia Biên quận cho nên rất coi khinh Lục Quảng Bạch, nghe vậy thì mỉm cười một cái rồi nói: “Nơi này hoang vu cằn cỗi, toàn là thứ tay chân vụng về, sao hiểu được cách hầu người? Tướng quân không cần phải phiền, ta đã xem qua rồi, lều bạt kia vừa đen vừa bẩn, ai ở nổi. Ta đã sai người nhanh đi tám trăm dặm tới Thương quận mua gỗ rồi, tính xây cái biệt viện ở đây—— ta còn phải ở nửa năm mà!”
Lục Quảng Bạch không giỏi nói chuyện, biết thái giám giám quân xưa nay đều là cái dáng vẻ quý giá này, cũng lười tiếp lời. Hắn cởi giáp tay, vỏ sắt kia vừa tách ra, máu đen liền chảy xuống đất. Nghênh Hỉ thấy thế che mặt sợ hãi, nói: “Sao lại nát thành như thế!”
Phó tướng kéo cái hòm qua muốn băng bó cho Lục Quảng Bạch, vừa thấy vết thương cũng nói: “Tướng quân, đây đều bị mài rách rồi! Phải tìm quân y tới xem thôi.”
Lục Quảng Bạch ra hiệu hắn ngậm miệng, mò lấy dao găm từ bên chân ra, vừa dội rượu lên vết thương vừa hơ nóng dao găm trên ánh nến. Phó tướng vội vàng nâng ống tay áo cho hắn. Nghênh Hỉ đã bao giờ gặp qua người tàn nhẫn như vậy đâu, hắn nghe tiếng khoét thịt vụn kia thì tay chân cũng phát lạnh. Lục Quảng Bạch rắc thuốc xong, bảo phó tướng quấn cho hắn.
“Kỵ binh khó đối phó, chúng ta không có điều lệnh cũng không thể truy ra khỏi phạm vi xác định, lúc cọ xát tác chiến qua lại dĩ nhiên chẳng để ý được mấy thứ này.” Lục Quảng Bạch xử lý xong vết thương, chống đầu gối nhìn Nghênh Hỉ, hỏi, “Công công mang theo quân lương tới sao?”
Dứt lời liền dẫn theo phó tướng ra khỏi lều, đi tới nơi lương thảo. Người vận chuyển lương thảo đã lui rồi, Lục Quảng Bạch tiến vào kho, mở bao tải ra, nhìn thấy lương thực trong đó lại nhíu mày. Hắn giơ tay nắm một vốc, toàn là gạo ẩm mốc.
“Tướng quân, ” Phó tướng nói, “lần này đưa tới không chỉ là gạo mốc, số lượng còn ít nữa. Biên quận chúng ta hai vạn người, ngày ngày xuất binh du kích, chạy nhiều, dĩ nhiên ăn cũng nhiều, không thể so với thủ bị quân bốn quận còn lại được. Có nấy lương thực này, đến cả mùa thu cũng không chống đỡ nổi!”
Bàn tay đầy vết thương của Lục Quảng Bạch thả lỏng nắm lương thực này, hắn nói: “Lâu nay Hải các lão quan tâm chúng ta, quân lương năm ngoái cũng phát nhanh chóng. Lần này cấp ít vậy, chắc có lý do phải không?”
Ngực phó tướng phập phồng, mấy lần mở miệng lại nín trở lại.
Lục Quảng Bạch nói: “Có chuyện thì nói, làm cái gì thế, ai lấp miệng ngươi à?”
“Tướng quân!” Phó tướng bất bình, tiến đến chộp lấy lương thực kia, tâm tình đột nhiên dâng trào, nghẹn ngào nói, “Cấp thiếu mà! Tại sao ư? Còn không phải là vội điều cho thiết kỵ Ly Bắc sao! Đúng là mẹ kiếp! Thiết kỵ Ly Bắc là binh sĩ giỏi, thủ bị quân Biên quận chúng ta thì chỉ là thứ thấp kém! Từ trước bọn họ đã thích nâng cao đạp thấp rồi, đâu cũng chà đạp ngài! Nhưng đây là đánh trận đấy! Đều là chuyện liều mạng cả, dựa vào cái gì mà trọng bên này khinh bên kia?! Biên quận chúng ta thì làm sao! Đã nghèo thành thế này rồi còn phải cắt xén đủ kiểu! Ta hỏi người vận chuyển lương thực bọn hắn là mùa thu phải làm sao, bọn hắn nói triều đình bảo chúng ta tự xem xét mà làm! Xem xét mà làm, làm cái tổ tông hắn ấy!”
Phó tướng siết chặt nắm đấm.
“Quân lương Khải Đông giảm phân nửa tiếp tế Ly Bắc, thế quận khác thì không đánh trận à! Bọn họ còn có quân điền để ăn, chúng ta chỉ có thể uống gió tây bắc! Mùa thu đến cái, ngựa của Biên Sa mười hai bộ được nuôi béo rồi, lúc đó lại càng khó đánh hơn! Chỉ bằng này đó lương thực, chúng ta —— “
“Đừng nói nữa!” Lục Quảng Bạch quát phó tướng ngừng lại, hắn đứng trong bóng tối hồi lâu, cuối cùng nhìn lên trời sao bên ngoài, chua chát nói, “… Để ta nghĩ cách đi.”
Lang Yên đài của Biên quận vắng lặng tại dãy núi trải dài, sắc đêm như nước bẩn chảy ngược, chặn kín khe hở này không thể thấy sắc trời. Lục Quảng Bạch không có uy danh như ba tướng còn lại, hắn giống như khối đá ngoan cường nơi biên giới đại mạc, gánh chịu đè ép của ba bên, thân thể vốn tròn trịa từ từ bị mài thành góc cạnh sắc nhọn. Lục gia bọn họ đã chết rất nhiều người rồi, chỉ còn mỗi hắn kế thừa trường thương của Lục Bình Yên thôi.
Hắn khờ dốt như vậy, lại không được người yêu thích như vậy. Hắn thành danh rất muộn, không có thiên phú như Tiêu Kí Minh và Thích Trúc Âm, hắn là đứa con lóng ngóng vụng về nhất của Lục Bình Yên. Nhưng chính hắn duy chỉ một người như vậy, sau khi Lục Bình Yên lui về đã chống Biên quận đứng dậy, vững vàng bóp lấy yết hầu của kỵ binh Biên Sa muốn đột tiến. Hắn không có sư phụ, hắn là tướng quân theo chân Lục Bình Yên lăn ra từ trong cát vàng. Hắn xử sự chân thành… hắn thương tích chất chồng.
Đêm đó Lục Quảng Bạch không ngủ, hắn ôm cây thương ngồi trên sườn núi trước doanh địa, không nghĩ ra cách nào có thể giải quyết quân lương. Thích Trúc Âm quản lý năm quận, những năm qua móc rỗng cả tiền dành dụm của mình để tiếp tế bọn họ, hắn không thể cứ nhiều lần chìa tay tới phía Thích Trúc Âm được. Cha già trong nhà còn đang bệnh, hắn cũng không thể lại xin Lục Bình Yên kéo thân bệnh đi vay tiền khắp nơi.
Phó tướng dậy đêm nhìn thấy bóng lưng cô tịch của Lục Quảng Bạch, muốn đi bảo hắn nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa tới gần đã thấy Lục Quảng Bạch khom lưng, duỗi tay sờ đất dưới chân, thật lâu mà vẫn chưa ngẩng đầu.