Tiền thị hôm nay có lòng tốt giải vây cho Lý Nguyệt Mai là vì nàng ta không muốn Lý Nguyệt Bình có được hôn sự tốt.
Nhà Lý Bách có ba nàng dâu, thê tử của lão đại chanh chua, thê tử của lão nhị nhát gan chất phác và họ đều không được Vương thị thích, mỗi ngày lao tâm mệt nhọc làm việc cũng không được khen một câu tốt.
Còn thê tử lão tam thì tâm cơ, miệng lại ngọt, chuyên làm bộ ngoan ngoãn để Vương thị gặp là vui khen thê tử lão tam tốt.
Bởi vì Tiền thị có địa vị trong nhà nên lúc nào cũng lên mặt với hai nàng dâu kia.
Tiền thị hiện giờ lại đang mang thai, cái bụng nhòn nhọn người ta đều nói là con trai, điều này càng làm cho Tiền thị ỷ vào cái bụng cái gì cũng không làm mỗi ngày chỉ biết ăn.
Cái nhà này với Tiền thị mà nói trừ bỏ nghèo ra thì cái khác đều không tồi, chỉ là có một người nàng không thích chính là Lý Nguyệt Bình.
Nói cho cùng, các nàng tuy là hai người nhưng thật ra là cùng một loại người, cả hai đều có vài phần tâm cơ và giả tạo.
Chỉ là Tiền thị không muốn Lý Nguyệt Bình càng ngày càng xinh đẹp hơn và trẻ hơn mình.
Cố Diệp Phi
Lý Nguyệt Bình đương nhiên cũng không thích người tẩu tử này, hai người tuy trên mặt vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm muốn xé nhau.
Ban đầu hai người còn có thể đánh tay đôi với nhau, nhưng hiện giờ Tiền thị ỷ vào bụng rồi thừa dịp Vương thị không ưa đứa nữ nhi này mà có cơ hội chiếm thượng phong.
Nhân lúc còn chưa tết, Tiền thị sẽ không để Lý Nguyệt Bình gả đến nơi tốt không thì mình sẽ nhục nhã.
Vương thị thấy Lý Nguyệt Mai trốn tránh có chút không vui, trừng mắt nhìn Tiền thị một cái nhưng thấy bụng nàng rốt cuộc cũng không mắng ra miệng.
Tiền thị vội cười nói: "Nương, người đừng có gấp, con làm như vậy là có nguyên nhân cả."
Giọng điệu Vương thị không tốt, nói: "Ngươi nói thử xem."
Tiền thị nói: "Nương, suy nghĩ của người con hiểu, người là đang đau lòng cho nữ nhi người muốn Nguyệt Bình muội muội có cuộc sống tốt.
Con cảm thấy Nguyệt Bình muội muội về nhà Trương gia thì thật sự không phải là lựa chọn tốt đâu."
Vương thị bị chụp cái đầu, sắc mặt hơi hoãn lại.
Tiền thị chạy nhanh đến nói tiếp: "Trương gia này nhìn gia cảnh tốt nhưng trong nhà thì khác, chính là ở trong thôn kia con có người tỷ muội nàng ta nói Trương gia cưới dâu muốn con dâu đem lễ hỏi và của hồi môn mang qua hết, không để lại nhà mẹ đẻ cái gì cả bằng không sẽ không cho nàng dâu mới vào cửa."
Nói đến tiền, Vương thị chau mày bà vội vàng hỏi: "Còn có chuyện như vậy?"
"Đúng vậy nương, nếu người không tin thì đi ra ngoài hỏi nhị thúc nhị thẩm về tiền hồi môn của Nguyệt Mai chẳng phải sẽ biết sao?"
Tiền thị nói nửa thật nửa giả, nhà Cầm thím xác thật là cho Lý Nguyệt Mai không ít của hồi môn nhưng đó là do hai phu thê họ đau lòng nữ nhi chứ không phải cái gì mà Trương gia muốn của hồi môn của con dâu.
Chỉ là nửa thật nửa giả này dễ dàng làm người ta tin.
Vương thị ở trong lòng tin hơn phân nửa, đem ý niệm gả Lý Nguyệt Bình ném đi.
Bà gả nữ nhi là vì Trương gia có tiền chứ không phải là đưa tiền cho người ta.
Thấy Vương thị tin, Tiền thị vội vàng đánh thêm một đòn, nói: "Nương, ngày hôm qua tẩu tử nhà mẹ đẻ con tiện thể nhắn có hộ nhà kia nguyện ý bỏ ra tám lượng bạc cưới dâu, họ cũng không cần của hồi môn."
Hiện giờ thời tiết khó khăn, xuôi gió xuôi nước một năm cũng chỉ dư bốn năm lượng, mà nhà bọn họ bởi vì người nhiều mà đất thì ít nên tiền thu vào cũng không nhiều, tám lượng này có thể bằng ba năm thu vào.
Tám lượng này là phải đuổi kịp mùa màng mới có, nếu gặp thiên tai đừng nói dư mà c.h.ế.t đói hay sống đều do trời định đoạt.
Hiện nay mua một mẫu ruộng cũng mất tám lượng, người nhà nông cưới dâu sính lễ năm lượng bạc đã hào phóng có mặt mũi rồi, chứ đừng nói không cần của hồi môn.
Tiền thị nói tám lượng ra thì Vương thị lập tức động lòng, nếu có số bạc đó là bà có thể lo việc hôn sự của lão tứ rồi, bà lập tức truy vấn: "Thực sự có nhà như vậy sao? Sao không nói sớm?"
Tiền thị vội bồi cười nói: "Hôm qua con mới biết chuyện này lúc đó con liền nghĩ tới Nguyệt Bình.
Chỉ là tẩu tử con cũng nói nhà kia họ ở tận Đại Dao trong núi, hơn nữa nam nhân kia tuổi cũng có chút lớn năm nay 27 tuổi, bất quá thân thể không có vấn đề hắn còn rất khoẻ mạnh, do hồi trẻ ở bên ngoài đi nhiều nơi nên chậm trễ."
Lý Nguyệt Bình năm nay mới 14 tuổi tuổi tác có chênh lệch nhiều, là thôn dân nhà lại không có ruộng theo lý thuyết mà nói cha mẹ nếu đau lòng đều sẽ không đem nữ nhi gả đi.
Chỉ là Vương thị không phải người đó, bà hiện giờ chỉ quan tâm đến tám lượng bạc kia chứ không quan tâm nữ nhi, chỉ cần có tiền bà thì cái gì bà cũng đồng ý, lập tức liền nói: "Này có là cái gì, con đi cùng tẩu tử con nói với họ là người miền núi cũng không sao chỉ cần thân thể khoẻ mạnh có thể kiếm tiền sống là được, bất quá......!Sính lễ nếu có thể thêm chút nữa thì tốt, Nguyệt Bình chúng ta năm nay mới 14 nói thế nào cũng phải có giá chứ." Lúc này bà nghĩ đến tuổi tác.
Tiền thị hỏi: "Hôm nay con về nhà mẹ đẻ hỏi lại hỏi tẩu tử con nhé?"
Vẻ mặt Vương thị dịu dàng, vui mừng ra mặt nói: "Tốt tốt, hiện tại liền đi đi con đem bí đỏ theo nếu trời chiều thì hôm nay không cần vội về ngày mai về cũng được, ta sẽ kêu lão tam đi đón con."
" A! Dạ" Tiền thị vui vẻ hớn hở.
Lý Nguyệt Mai đi hậu viện tìm Lý Nguyệt Bình.
Hậu viện so với tiền viện thì lớn hơn chút, có ba gian nhà tranh song song, một gian là khuê phòng của Lý Nguyệt Bình, một gian Lý Hải ở, còn có một gian phòng chất củi.
Lý Nguyệt Bình lúc này đang ngồi ở cửa thắt dây đeo.
Ở nông thôn, nữ hài chịu thuê vá giống như Lý Nguyệt Mai và Ngọc Tú không nhiều lắm, thứ nhất là do họ không tìm được người chỉ dạy, thứ hai trong nhà còn có một đống việc chờ họ làm nào có ai rãnh học, hơn nữa những cái kim chỉ đó cũng đều là phải bỏ tiền ra mua.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ để nữ nhân lớn tuổi trong nhà học đóng đế giày, làm quần áo, ngày thường nhàn rỗi thắt dây đeo chờ họp chợ thì mang đi trấn trên bán, một cái dây đeo bán 2 văn tiền, trừ bỏ phí tiêu cho một tháng thì nếu có thể dựa vào cái này kiếm 40 50 bốn văn đã là giỏi rồi.
Thấy Lý Nguyệt Mai tới, Lý Nguyệt Bình đưa nàng vào trong phòng ngồi.
Phòng Lý Nguyệt Bình nhỏ hơn so với phòng Lý Nguyệt Mai, chỉ có một cái giường, một cái cái rương cũ, ngoài ra thì một cái ghế cũng không có, chỉ có thể ngồi ở trên giường.
Lý Nguyệt Mai lấy từ trong lòng n.g.ự.c bao giấy ra, nói: "Đây là nấm miêung gà phơi khô đã nghiền thành bột Ngọc Tú tỷ cho muội, khi muội nấu ăn bỏ vào một chút là được."
Lý Nguyệt Bình cầm ở trong tay siết chặt bao giấy một chút, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ngọc Tú tỷ thật là khách sáo, muội chỉ là tuỳ tiện nói một câu mà tỷ ấy đã cho là thật như vậy.
Nguyệt Mai, tỷ giúp muội cảm ơn tỷ ấy giúp muội, đúng rồi, Ngọc Tú tỷ sao không đích thân đến?"
Lý Nguyệt Mai ngầm bĩu môi, chỉ là nàng còn nhớ lời lúc trước Ngọc Tú có nói, trên mặt không biểu hiện gì cả "Ngọc Tú tỷ còn phải làm 10 cái dây đeo, nào có rãnh cùng chúng ta chơi đùa được."
Lý Nguyệt Bình cắn môi, thấp giọng nói: " Sao lại như vậy, Ngọc Tú tỷ là người giỏi đâu giống muội......"
Lý Nguyệt Mai lười nghe nàng ấy giả bộ, cũng lo lắng trì hoãn lâu thì chốc nữa lại bị bá nương rủa liền đi ra ngoài "Ta còn phải trở về nấu cơm cho cha nương, ta đi trước đây."
Thấy nàng đi cũng không quay đầu lại, biểu tình trên mặt Lý Nguyệt Bình lập tức thu lại, cắn răng, oán hận mà đem bao giấy trên tay vứt xuống đất.
Lý Nguyệt Mai này lúc trước chỉ bị nàng dụ đến xoay vòng hiện giờ lại dùng điệu bộ này, hừ có hôn sự rồi đầu óc không thay đổi nhưng tính tình lại thay đổi.
Trương gia, nàng nghĩ đến của cải Trương gia liền ghen ghét đến tức giận.
Lý Nguyệt Mai so với nàng thì dáng người không ra dáng người, khuôn mặt thì không tròn, nếu không phải có ca ca tốt thì sao có thể có hôn sự tốt như vậy.
Người như vậy, về sau sao có thể giữ được Trương Tin.
Nhớ tới lần trước vô tình ở trên đường gặp được Trương Tin, mặt Lý Nguyệt Bình ửng đỏ, nếu chính mình có thể gả cho hắn thì tốt rồi, Lý Nguyệt Mai sao có thể xứng được.
Nàng một mình ngồi ở mép giường nghĩ, sắc mặt trong chốc lát hồng trong chốc lát trắng.
Chờ nàng nghĩ xong rồi, khóe mắt thoáng nhìn thấy bao giấy trên mặt đất, lại ngồi xổm xuống đi nhặt lên vỗ vỗ bụi đi tiền viện tìm nương nàng.

Vương thị có tám lượng bạc kia mà nhìn nữ nhi vui vẻ hơn, sắc mặt so với ngày thường tốt hơn một chút.
Lý Nguyệt Bình đem bao giấy cho bà, lấy lòng nói: "Nương, mấy ngày trước con lên núi tìm được một ít nấm miệng gà, con nhờ người giúp phơi khô nghiền thành bột rồi."
Nghe nói là nấm miệng gà, Vương thị lập tức tiếp nhận, nhìn nhìn đau lòng nói: "Ai nha con thật là phá của, có thứ như vậy không sớm lấy ra đi trấn trên đổi tiền mà nghiền làm gì?"
Lý Nguyệt Bình vội nói: "Con cũng tính đổi tiền chỉ là số lượng không nhiều lắm, có 10-20 cây cũng bán không được mấy đồng, con nhớ hai ngày trước người có nói không ăn uống ngon đúng không? Dùng cái này nấu ăn, người khẳng người sẽ thích."
Nghe xong lời này, Vương thị hừ hừ dùng tay đem bao giấy ước lượng lại nói: "Là ai phơi? Như thế nào không lấy về nhà mình làm?"
Lý Nguyệt Bình bồi cười nói: "Là làm ở nhà Nguyệt Mai, con tưởng nhà chúng ta không rãnh làm cái này, nàng ta vừa lúc rãnh nên cho chúng ta bớt việc."
Nghe nói là Lý Nguyệt Mai, Vương thị mới bĩu môi không nói cái gì nữa, ở trong lòng bà Lý Nguyệt Mai luôn luôn không có đầu óc, cũng không lo lắng nàng tham đồ nhà mình.
Lý Nguyệt Bình nhìn nhìn bốn phía, thấy trong bùn đất có mấy tiểu hài tử, trong mắt hiện lên một tia chán ghét "Nương, sao không thấy tam tẩu đâu?Ngày thường luôn thấy nàng ôm bụng ở cửa cắn hạt dưa, lúc này lại không thấy người thật kỳ lạ."
Vương thị không chút để ý nói: "Nàng nha, tẩu tử nhà mẹ giới thiệu cho con một hôn sự ta cho nàng đi hỏi một chút rồi."
Lý Nguyệt Bình ở trong lòng nhảy dựng, gò má ửng đỏ mắt chờ mong nói: "Là nhà như thế nào vậy nương?"
Vương thị đưa nấm miệng gà ghé vào cái mũi nói: "Ta thấy không tồi, nhà ở Đại Dao trong núi, năm nay 27 bảy tuổi, tuy không có ruộng không lúa lại tuổi lớn nhưng thật ra có chút của cải, hơn nữa thân thể lại khoẻ mạnh."
Bà nói xong, sắc mặt Lý Nguyệt Mai trắng như bị rút hết máu, người này quá kém so với nàng tưởng tượng, còn kém xa với Trương Tin.
Nếu gả cho một người miền núi thì đời này sao có thể ưỡn n.g.ự.c nhìn người khác nữa? Không được, tuyệt đối không được.
Môi nàng run lên nói: " Con không đồng ý, nương, tam tẩu là muốn hại con! Con tuyệt không đồng ý!"
"Hắc —— "Vương thị khóe mắt sáng lên, "Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy! Nàng là tam tẩu ngươi, còn có thể hại ngươi?! Lại nói, việc này ta cũng đồng ý vậy ta cũng hại ngươi?"
"Không......!Không được......!" nước mắt Nguyệt Bình rơi xuống, một bên lắc đầu một bên lui về phía sau "Người không thể đối xử con như vậy, con về sau sao có thể làm người được nữa!" Nói xong xoay người chạy đi ra ngoài.
Vương thị xì một tiếng khinh miệt "Không biết tốt xấu!"
Bà cúi đầu nhìn gà miệng nấm, cảm thấy mỹ mãn mà đi vào phòng bếp..