Sáng sớm hôm sau, ăn cơm sáng xong Lăng lão nhân lại chuồn ra ngoài, có lẽ hôm qua ông đã phát hiện ra thứ gì đó hứng thú ở bên ngoài, có vẻ đã được mấy ngày rồi.
Tiêu Lâu vốn cũng định đi theo thì bị Lâm Tiềm chặn lại, hỏi y kinh doanh buôn bán gì để có thể kiếm ra tiền.
Tiêu Lâu móc móc lỗ tai, than vãn: "Đại sư huynh không hỏi sai câu đó chứ? Ngươi hỏi ta kinh doanh buôn bán gì để kiếm ra tiền? Nếu ta có hứng thú với nó ta đã sớm về nhà kiếm tiền rồi sao có thể ở chỗ này chứ?"
Lâm Tiềm đá chân y, nói: "Nghĩ nghiêm túc cho ta."
Tiêu Lâu như con chim cút, ngoan ngoãn rục cổ ngồi trên ghế vắt hết đầu óc nghĩ.
Ngọc Tú thấy bộ dáng này của y thật sự có chút đáng thương, che miệng và cho y chút trà bánh để y vừa ăn vừa suy nghĩ.
Tiêu Lâu cảm động đến rơi nước mắt.
Suy nghĩ nửa ngày, y nói với Lâm Tiềm: "Sư huynh, ngươi xem hiện tại mấy cửa tiệm trong huyện đều bị mấy nhà phú hộ chiếm vị trí tốt cả rồi, nếu ngươi muốn đoạt miếng ăn của họ thì sẽ có chút phiền toái.
Không bằng như vậy đi, trước tiên ngươi ở trong trấn Thanh Bình này nhìn xem, nếu có cửa tiệm nào tốt thì mua về thuê vài người xử lý, muốn mua bán kiếm tiền thì bán đồ ăn và đồ chơi cho tiểu hài tử, trâm cài cho phụ nữ hay phấn gì đó, ngươi xem thử muốn bán cái gì.
Còn hàng thì ta sẽ cung cấp cho ngươi."
Lâm Tiềm nhíu mày suy nghĩ, buôn bán mấy này không phải ngày một ngày hai là xong, hơn nữa sau này cần có người trông coi lâu dài, hắn biết bản thân không phải là người giỏi buôn bán, cũng không muốn để nương tử chịu mệt, liền nói: "Mấy đó không hợp, có cái gì mà ta có thể làm không?"
Tiêu Lâu liền nhìn hắn từ trên xuống dưới, chợt hai mắt sáng lên, nói: "Sư huynh, ngươi có từng nghĩ tới chuyện mở một võ quán không?"
"Võ quán?"
"Đúng vậy!" Tiêu Lâu càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tồi, vỗ tay nói: "Trong huyện Bình Dương có rất nhiều võ quán nhưng chưa có võ quán nào làm nên trò trống gì, công phu của mấy tên võ sư đó như mèo quào chỉ lừa gạt người ta mà thôi, vậy mà có rất nhiều người tin.
Ta nói thật với ngươi, có rất nhiều nhà giàu tranh nhau muốn đưa hài tử của họ gửi vào trong đó."
Lâm Tiềm nhíu mày suy nghĩ một trận, gật đầu nói: "Có thể."
Tiêu Lâu vừa thấy hắn đồng ý, càng thêm kích động: "Ngươi xem công phu bên trong của Thượng Thanh Tông chúng ta không thể truyền ra ngoài nhưng một bộ chưởng pháp thì ai cũng có thể học, ta nhớ bộ chưởng pháp này của sư huynh rất lợi hại, đến lúc đó cứ đem chưởng pháp này dạy cho bọn họ.
Người bình thường học mấy công phu đó là đủ rồi, nếu muốn giỏi hơn ngươi dạy bọn họ bộ quyền pháp mà ngươi tự nghĩ ra đấy, gọi là gì nhỉ? Ta nhớ bộ quyền đó rất lợi hại!" Lúc trước đánh y làm người y rất đau!
Lâm Tiềm nhấp môi: "Không có tên."
"Gì?" Cái công phu đánh y chạy đến vắt giò lên cổ thế nhưng lại không có tên? Này quả nhiên là phong cách của đại sư huynh.
Tiêu Lâu há mồm nói: "Vậy gọi là "vô danh quyền pháp" đi, sư huynh ngươi không biết đó thôi, gọi vô danh như vậy người khác mới thấy tò mò, thấy thần bí, thấy lợi hại.
Bước đầu tiên mở võ quán chính là tạo ra tên tuổi, không phải ta khoe khoang, tiêu cục của Tiêu gia ta là tiêu cục đầu tiên ở trong huyện đấy, chờ tới lúc ngươi muốn khai trương thì ta sẽ thả ra tin tức nói ngươi là Tổng tiêu cục ở trong tiêu cục Tiêu trấn của ta hiện giờ một mình đi ra ngoài thu học đồ đến lúc đó sẽ có một đám người chen chúc muốn học thôi!"
Tiêu Lâu càng nói càng kích động, cuối cùng vỗ bàn đứng lên, nói: "Sư huynh ngươi mở đi! Ta muốn đi theo ngươi!"
Lâm Tiềm liếc mắt nhìn y, gật đầu nói: "Được, ngươi làm chưởng quầy, ta làm võ sư."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
"Hả?" Tiêu Lâu dừng một chút, thật cẩn thận mà nhìn hắn: "Sư huynh ngươi chắc không?" Hắn đang nói giỡn đấy à!
Lâm Tiềm nói: "Việc này mà thành, về sau ta sẽ không đánh ngươi nữa."
"Thật sao?! Được được được, huynh nhất định phải đảm bảo cho cơ thể của sư đệ này!" Tiêu Lâu lại một lần nữa rơi nước mắt.
Tuy biết sư huynh đánh y vì để kiểm tra công phu y, nhưng mỗi lần đánh nhau hắn chưa từng nễ tình, mỗi lần đều phải đau eo đau lưng vài ngày, để không bị đánh muốn y làm cái gì y cũng không có ý kiến.
Trở lại trong phòng, Ngọc Tú hỏi Lâm Tiềm: "Thiếp thấy Tiêu sư đệ thật có đầu óc, nhà y kinh doanh lớn như vậy mà y không về giúp sao?"
Lâm Tiềm nói: "Y là con vợ lẽ, trưởng gia của Tiêu gia là đại ca ruột của y, nghe nói hai người bọn họ bất hòa."
"Thật sao?" Ngọc Tú kinh ngạc, không nhìn ra Tiêu sư đệ rộng rãi như vậy lại có thân thế đó, xem ra trong nhà có tiền cũng chưa chắc mọi chuyện đều như ý.
Lâm Tiềm nói: "Nếu đến lúc đó võ quán mở ở trong thành ta sẽ thường ở đó, nương tử, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?"
Ngọc Tú trừng hắn một cái, nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Chàng đi đâu thì thiếp đi theo chàng tới đó.
Lần trước chàng đi ra ngoài không ổn định thì thôi đi, nhưng sau này nếu yên ổn ở huyện thành thiếp đương nhiên là phải đi theo chàng rồi."
Tuy nàng không nỡ xa cha và nương nhưng dù sao cha nương vẫn còn trẻ, hơn nữa sau khi nương sinh cục bột nhỏ do chăm sóc tốt lúc ở cữ nên thân thể đã tốt hơn so với trước, không cần nàng lo lắng nữa.
Với lại huyện cách Lý Gia Câu không quá xa, đi xe hai canh giờ là có thể đi về, nàng muốn về nhà lúc nào thì về.
Đêm đến Lăng lão nhân trở về với một thân đầy cỏ, nghe Tiêu Lâu cùng Lâm Tiềm nói về kế hoạch này, nhất thời nhảy dựng lên nói: "Ta cũng muốn chơi! Ta cũng muốn chơi! Hai cái tên nghịch đồ các ngươi, có trò thú vị mà không mang lão gia ta theo!"
Tiêu Lâu quay lưng ra sau trợn trắng con mắt rồi quay đầu lại, trên mặt cung cung kính kính, "Sư phụ, đại sư huynh là muốn kiếm tiền nuôi gia đình, còn ngài thì muốn làm cái gì?"
Lăng lão nhân đắc ý nói: "Vi sư cũng muốn nuôi gia đình!"
Lâm Tiềm lạnh lùng nói: "Người lại ra ngoài làm cái gì? Cẩn thận Tông chủ sẽ không cho người vào tông môn nữa."
Lăng lão nhân tức khắc yếu đi, rục rục cổ, có chút ủy khuất nói: "Chỉ là một con mèo con thôi, nó rất đáng yêu."
Tiêu Lâu bất lực vỗ về cái trán, con mèo con mà sư phụ y nói nhất định là một con báo hoặc là một con hổ, chỉ cần ông ra ngoài đi bộ một chút là không biết tại sao ông lại trà trộn vào đám mãnh thú đó.
Lâm Tiềm nói thẳng: "Từ bỏ hy vọng đi, Tông chủ sẽ không cho phép người mang nó về."
Lăng lão nhân khóc huhuhu chạy ra ngoài.
Tiêu Lâu lau mồ hôi lạnh, nói: "Còn may sư huynh ngươi thông minh đem Tông chủ ra, bằng không hai chúng ta sẽ không thể nào đấu lại sư phụ."
Sự phụ bọn họ khi thấy mặt họ là mắng Nghịch đồ! Nghịch đồ!, còn mà nhắc tới Tông chủ thì ông lại huhuhu, đúng là bách phát bách trúng.
Ngày hôm sau, Ngọc Tú về nhà nói dự định của Lâm Tiềm cho Hạ Tri Hà nghe.
Hạ Tri Hà nghe xong, nói: "Như vậy cũng tốt, mở một cái võ quán ở trong huyện tốt hơn để hắn chạy ra bên ngoài, huống hồ trong nhà sư đệ hắn có quan hệ rộng như thế nếu y đồng ý hợp tác thì võ quán này khẳng định sẽ phất lên."
Ngọc Tú nói: "Con cũng nghĩ vậy, có điều đến lúc đó con không thể về thăm nương mỗi ngày được."
Hạ Tri Hà cười nói: "Huyện thành cách chỗ chúng ta không xa, với lại nếu con không thể về thì ta không đi thăm con được sao? Lần trước dì Sân con có nói với ta, nhà bọn họ có lẽ sẽ mở một cửa tiệm ở trong huyện, nếu cửa tiệm nhà họ mở đến lúc đó con có thể thường xuyên đến đó chơi, con đừng ở nhà một mình để buồn chán.
Còn nữa, hai ngày trước Tam Hảo đã cùng Tĩnh nhi đi vào huyện thành, vậy thì cũng có bạn cho con."
Ngọc Tú hỏi: "Tam Hảo đã đi rồi sao?"
Hạ Tri Hà nói: "Đúng vậy, nghe Cầm thím con nói khi đi hài tử kia còn muốn đem máy dệt theo nhưng biết mang không được thì thấy rất mất mát."
Từ khi biết đi Dương Tam Hảo đã có nó, nó đã cùng nàng lớn lên cho nên khi còn trẻ nàng đã có thể dệt ra vải tốt, nó chính là thứ giúp nàng sinh tồn.
Ngày đi, không mang máy dệt theo nàng cảm thấy không được yên tâm.
Nàng ở huyện thành trời xa đất lạ, có khi cả ngày đều không thể tìm thấy ai để nói một câu.
Nàng lại không thích ra ngoài, hai ngày nay chỉ nhốt mình ở trong phòng làm rất nhiều dây đeo, tuy không thể dệt vải kiếm tiền nhưng việc làm dây đeo này cũng có thể kiếm được một chút ít, bằng không túi tiền ngày một càng ít đi nàng sẽ ngủ không được ngon.
Đoán Lý Tịnh sẽ về sớm, nàng mới buông đồ xuống đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ban đêm Lý Tịnh ngồi ở dưới đèn viết chữ, nàng thì làm dây đeo.
Lý Tịnh đột nhiên hỏi: "Bạc không đủ dùng sao?"
Tam Hảo sửng sốt, cười cười, dịu dàng nói: "Còn đủ, khi ra cửa nương có cho thiếp rất nhiều."
Nàng gả đến đây đã gần bốn tháng, mỗi tháng dệt vải được 500 văn tiền, tiền đó đều đưa cho mẹ chồng, khi đi mẹ chồng đưa cho nàng hết, còn lấy 600 văn mà hàng tháng Lý Tịnh đ về nhà đưa hết cho nàng để hai người ăn uống chi tiêu ở huyện thành.
Tiểu viện này thuê một tháng 600 văn, tiền ăn uống của hai người nàng cũng tính rồi, ngoại trừ gạo và mì, rau, dưa lấy từ trong nhà thì một tháng mua cá mua thịt thì ước chừng 400 văn tiền, tổng cộng là một lượng bạc.
Mẹ chồng nàng có nói qua, sau này tiền mỗi tháng của tướng công đem về đều cho nàng giữ, cộng lại thì có thể cầm cự được mấy tháng, còn không đủ thì nàng cũng không định xin tiền trong nhà mà nàng sẽ làm dây đeo để kiếm tiền.
Hơn nữa nếu nàng có thể mau chóng mang thai trở về thôn thì sẽ dư lại một ít tiền.
Lý Tịnh lấy một cái bao nhỏ từ ống tay áo đưa qua, nói: "Nàng lấy đi."
Tam Hảo có chút chần chờ, nhận lấy nó thì thấy bên trong là một chuỗi tiền đồng, ước chừng là 500 văn, nàng nói: "Tháng này tướng công đã đưa bạc cho trong nhà rồi sao giờ lại đưa nữa?"
Lý Tịnh nói: "Đây là tiền ta chép sách có được, nàng cầm dùng đi."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Tuy mỗi tháng hắn có một lượng bạc nhưng nó chỉ vừa mua đủ bút, giấy với ngày thường giao lưu với bạn học, nếu muốn có tiền thì chép sách để trợ cấp mỗi tháng cho nhà.
Hiện giờ người trong phòng đi theo hắn tới đây, mỗi tháng sẽ chi tiêu nhiều hơn, hắn không thể không làm gì thêm để kiếm tiền.
May mà hắn có tên tuổi là Lẫm Sinh, có tài viết chữ tốt, một tú tài bình thường chép một quyển sách chỉ có 300 văn, hắn lại có thể có 500 văn, phải mất hai đêm mới làm xong.
Tam Hảo đem tiền đẩy về, nói: "Thiếp rất ít ra ngoài, tiền nương cho vẫn đủ dùng, tướng công ở học đường có nhiều bạn nên không thể thiếu tiền được, tiền này tướng công giữ lại dùng đi."
Lý Tịnh cau mày, nói: "Nàng cứ lấy đi, trên người ta còn chút bạc."
Rồi nhìn dây đeo trên tay Tam Hảo, nói: "Thức đêm hao tổn tinh thần, nàng nghỉ ngơi đi."
Thấy hắn có vẻ không vui nên Tam Hảo không từ chối nữa, nhận lấy số bạc kia và đem dây đeo trên tay thu dọn, nói: "Tướng công không nghỉ ngơi sao?"
Cố Diệp Phi
Lý Tịnh nói: "Chờ ta chép xong quyển này đã."
Tam Hảo xem thấy còn có vài trang, sợ sẽ không xòn ngay nhưng nàng cũng không khuyên hắn đi nghỉ ngơi sớm, đi phòng bếp đem trà nhân sâm để gần tầm tay hắn, còn mình thì ngủ hạ.