Thương Tiểu Quả Phụ - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 8: Hái Thổ Sản



[* thổ sản: là sản vật có tiếng ở địa phương nào đó]

Cầm thím tặng cho bọn họ nửa túi đậu nành khô, Ngọc Tú đổ ra hơn một nửa rang còn lại thì đem đi cất chờ đông chí* làm bánh gạo nếp[1].

[*Đông chí: là ngày mà thời gian ban đêm dài nhất trong năm ở bán cầu bắc, là ngày mà thời gian ban đêm ngắn nhất ở bán cầu nam.

Thường có vào ngày 21 hoặc 22/12 ]

Ngọc Tú rang đậu cho ít muối hơn so với nhà người khác.

Trong nồi không bỏ cái gì vào chỉ đổ đậu nành vào, thổi lửa thổi lên xào không ngừng tay rồi thêm chút muối, tiêu, hồi hương, nấm hương rồi chờ gia vị thấm đem nồi nhấc ra, vỏ đậu nành vàng nhưng không đến mức biến thành màu đen, mỗi một hạt đậu đều thấm gia vị.

Cứ xào hạt đậu nành xào đến hương thơm bay đến khắp thôn.

Để đậu nành nguội rồi cho vào bình gốm sạch, ăn mười ngày nửa tháng cũng sẽ không hư.

Ngày thường lấy ra một đĩa nhỏ đặt lên bàn làm đồ ăn vặt hoặc làm đồ nhắm rượu.

Không chờ đậu nành nguội, Ngọc Tú dùng một cái túi nhỏ đổ đậu vào, Hạ Tri Hà thấy, cười hỏi: "Đám nhóc kia tới rồi sao?"

Ngọc Tú cũng nhấp miệng cười.

Mới vừa rồi ở trong phòng bếp có nghe thấy được bên ngoài tường phòng bếp có tiếng đẩy đẩy ồn ào ríu rít, không phải mấy đám nhóc kia thì còn ai.

Nàng đi qua viện đem cửa viện mở ra, tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài ngay lập tức biến mất, thấy bên ngoài tường có 5 6 tiểu hài tử ngồi xổm ở đó.

Lớn nhất là 6 7 tuổi, còn nhỏ là Tiểu Nhân chỉ mới 3 4 tuổi mặc y phục lộ tiểu pi pi (=.=").

Thấy nàng ra mấy tiểu hài tử không xô đẩy nữa, một đám vịt con ngoan ngoãn ngồi xổm xuống toét miệng cười lộ ra mấy cái nú răng, cùng kêu lên nói: "Ngọc Tú tỷ tỷ/cô cô!"

Đây là gọi theo phối phận trong thôn.

"Ừ." Ngọc Tú lên tiếng rồi móc khăn tay ra lau nước mũi của một đứa bé, mới nói "Xoè hai tay ra cho ta xem."

Nhóm tiểu hài tử biết tới nơi đây thảo ăn việc quan trọng nhất chính là rửa tay sạch sẽ, cho nên nhanh chóng đem hai tay nhỏ xoè ra như bưng thứ gì.

Ngọc Tú nhìn thấy tất cả thấy đều sạch sẽ mới vừa lòng gật gật đầu "Hôm nay rửa tay rất sạch." Lúc này mới chia đậu nành, bắt đầu từ đứa nhỏ nhất mỗi đứa được hai nắm tay đậu, đứa nhỏ Tiểu Nhân vội vàng mà đem túi áo kéo ra nhón mũi chân lên kêu: "Cho vào nơi này vào nơi này." Sợ mình tay nhỏ được ít hơn với người khác.

Ngọc Tú chia xong, đem mấy hài tử đếm một lần phát hiện thiếu một người liền hỏi đứa lớn nhất,"Tiểu Báo Tử, ca ca hôm nay sao không tới?"

Tiểu Báo Tử không mở miệng, tiểu hài tử khác liền gào lên "Con biết con biết!" Có vài đứa tranh nhau nói, bô bô nên đều nghe không rõ.

Ngọc Tú chờ bọn chúng nói xong, mới chỉ một đứa không nói gì ở trong đó "Tam nhi nói đi."

Tam nhi chạy nhanh tới sợ bị người khác giành trước "Là bọn người Lý Đông nói, nói Hổ Tử ca lớn như vậy mà còn cùng người khác thảo ăn! Bọn họ còn nói chúng con quá mất mặt!"

"Được, ta đã biết rồi.

"Ngọc Tú thêm cho Tam nhi một chút đậu nành khen thưởng, Tam nhi đắc ý khác ngồi xổm trở lại.

Mấy tiểu hài tử khác hâm mộ, nhưng không dám nói với Ngọc Tú.

Có một lần thấy Ngọc Tú cho đứa nhỏ kia nhiều hơn một chút mấy đứa nhỏ còn lại làm ồn lên nói còn muốn kết quả bị tịch thu lại một nửa, từ đó về sau bọn chúng cũng không dám náo loạn nữa.

Ngọc Tú nhìn qua bọn nhỏ nói: "Lúc trước ta đã nói rồi, không cần tranh không cần đoạt muốn nói chuyện từng người từng người nói các con quên mất rồi sao?"

Nàng nói lời này hơi lớn tiếng làm mấy tiểu hài tử ầm ỉ lúc này đều cúi đầu, không dám nói chuyện.

Ngọc Tú hỏi: "Các con cảm thấy tới nơi này ăn mất mặt sao? "

Mấy tiểu hài tử xoay mặt nhìn nhau, nửa ngày mới chần chờ nói: "....Không mất mặt?"

Kỳ thật ở trong lòng bọn nhỏ không hiểu cái gì là mất mặt cả, nhưng so với việc bị người khác nói nó không phải là việc tốt thì việc Ngọc Tú cho bọn chúng thức ăn quan trọng hơn.

Cho nên mấy đứa nhỏ vừa ngửi thấy nhà Ngọc Tú có mùi thức ăn sẽ tụ tập lại đây.

Mà Hổ Tử năm nay đã 9 tuổi nên đã hiểu chuyện hơn so với bọn nhỏ này, da mặt mỏng khi đến rất hay ngượng ngùng.

Ngọc Tú lại hỏi: "Biết cái gì gọi là mất mặt không? "

Mấy hài tử đồng thời lắc đầu.

Ngọc Tú bị bộ dáng này chọc cười, nàng cười bọn nhỏ cũng ngây ngô cười lên.

Cười trong chốc lát, Ngọc Tú mới nói: "Nếu ta không cho các con ăn các con sẽ một hai ăn vạ ở cửa nhà ta không đi đó chính là mất mặt, các con sẽ như vậy sao? "

Bọn nhỏ lại đều nhịp mà lắc đầu.

"Vậy đúng rồi! Ta cho các con ăn là ta tự nguyện, ta chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy rất vui.

Mà các con được ăn cũng rất vui, tất cả mọi người đều vui sao lại mất mặt?"

"Kia......!Kia bọn Lý Đông vì cái sao nói chúng ta mất mặt? "Có một hài tử hỏi.

Ngọc Tú cười cười, không nói chuyện.

Tròng mắt Tam nhi to tròn đảo loạn, kêu lên: "Ta biết rồi! Bọn họ là muốn chúng ta đừng tới, như vậy bọn họ sẽ tới nhà cô cô ăn! "

Hài tử khác vừa nghe, lập tức gào lên: "Bọn họ sao xấu như vậy! "

"Bọn họ quá xấu rồi, ta về sau sẽ không chơi với hắn nữa! "

"May mà chúng ta không mắc mưu! "

Ngọc Tú cười, nghe bọn nhỏ nháo xong mới nói: "Tiểu Báo Tử, đệ đem đậu nành này cho ca ca đi, nói với hắn Ngọc Tú tỷ tỷ nói sau này nếu hắn không tới nữa ta sẽ không bao giờ cho hắn nữa.

Được rồi, đều trở về đi.

"

Mấy tiểu hài tử che lại tay rồi chạy đi.



Ngọc Tú đứng tại chỗ, nhìn bọn nhỏ chạy xa mới đóng cửa lại trở về trong viện.

Trong phòng Hạ Tri Hà cũng nghe thấy động tĩnh vừa rồi, thấy Ngọc Tú tiến vào cười nói: "Ta thấy con như đứa trẻ to xác"

Ngọc Tú tiến đến bên người nương nàng làm nũng nói: "Với nương con không phải là hài tử sao? "

Hạ Tri Hà chỉ chỉ cái trán của nàng, "Đứa nhỏ hiền lành"

Mẹ con hai người dựa nhau một lát, Hạ Tri Hà nhẹ giọng nói: "Buổi sáng khi mua hạt kê ta có nói chuyện với Cầm thẩm về chuyện của con và Lý Hải không được.

Đây cũng là ý của cha con, nhà Lý Hải quá nghèo mà người nhà lại đông sợ về sau nhà ta sẽ bị liên lụy."

Bả chỉ nói với Cầm thẩm là Lý Đại Trụ muốn tìm con rể ở ngoài thôn chứ bà cũng không nói gì thêm.

Ngọc Tú gật đầu nhẹ, "Dạ, việc này nương cùng cha làm chủ là được."

Hạ Tri Hà đáp lại một tiếng, rồi thở dài.

Ngọc Tú biết nương nàng than thở cái gì, nhưng loại chuyện này nàng không thể vội vàng được.

"Nương, buổi sáng con xem trong nhà thấy nấm hương không còn nhiều nữa nên con tính sẽ cùng Nguyệt Mai lên núi một chuyến.

"

"Được, vậy con thu dọn rồi đi sớm một chút để về sớm."

Ngọc Tú đi trong phòng bếp đem đồ dọn dẹp, rồi về phòng mình thay một bộ y phục vải thô cùng quần dài từ phòng chất củi cầm một cái sọt, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nàng cầm thêm một lưỡi hái cùng mấy dây thừng.

Mới ra cửa, Lý Nguyệt Mai đã tới, đi cùng nàng còn có đường muội* nàng, muội muội ruột Lý Hải, tên là Lý Nguyệt Bình.

[* đường muội: em họ]

Lý Nguyệt Mai có chút xấu hổ, nàng đã biết từ nương nàng chuyện Ngọc Tú cùng Lý Hải.

Cũng biết nhà Ngọc Tú không đồng ý việc hôn sự này, nàng sợ Ngọc Tú thấy Lý Nguyệt Bình sẽ nghĩ bậy nhưng lúc nàng cầm sọt đi thì bị Lý Nguyệt Bình thấy, nàng ta muốn cùng lên núi Lý Nguyệt Mai không thể cự tuyệt đành cho theo.

Ngọc Tú thấy có thêm người chỉ cười cười, nói: "Nguyệt Bình cũng muốn đi sao? "

Lý Nguyệt Bình năm nay mười bốn tuổi, người lớn lên xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, đứng ở bên người Lý Nguyệt Mai hơi hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng "Là nương muội nói hai ngày này hạt dẻ trên núi sẽ rơi, nương muốn muội đi nhặt một ít."

Ngọc Tú nói: "Vừa lúc chúng ta đi nhau, người nhiều náo nhiệt hơn.

"

Lý Nguyệt Mai thấy biểu tình của Ngọc Tú như ngày thường, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

Cố Diệp Phi

Tuy nói nàng cùng Lý Nguyệt Bình mới là đường tỷ muội nhưng nhà nàng cùng đại bá nàng khi chia nhà hai bên đã nháo đến không quá vui vẻ, mấy năm nay quan hệ mới tốt lên một chút.

Nàng lớn lên với Lý Nguyệt Bình nên chắc cũng không ghét Ngọc Tú.

Lý gia mương ở dưới chán núi Tiểu Dao, ba người chỉ vừa nói chuyện một lúc đã tới nơi.

Mùa này trong núi có nhiều sản vật như hạt dẻ, táo rừng, quả dại, nấm, rau dại.

Vừa đến trên núi, ba người tản ra tự đi tìm thổ sản, ở đây khắp nơi đều là dân trong thôn chỉ cần kêu một tiếng mọi người đều sẽ nghe thấy nên cũng không sợ xảy ra chuyện gì.

Ngọc Tú nhặt một cây gậy vừa đi vừa đập bụi cỏ phòng ngừa có rắn đột nhiên nhảy ra.

Đôi mắt tập trung nhìn dưới lá rụng và dưới gốc cây mục nát, nơi có rất nhiều nấm.

Nàng nhặt được nửa sọt nấm mộc nhĩ, nửa đường thấy một cây hạt dẻ, trên đầu cây hạt dẻ không còn nhiều hạt dẻ lắm có lẽ đã bị người ta hái trước rồi.

Nàng vòng qua cây đi vào trong rừng không bao xa lại thấy một cây hạt dẻ, nơi này cỏ cây nhiều hơn so với đường núi.

Đi vào thì thấy trên cây có không ít hạt dẻ, nàng đứng ở dưới gốc cây dùng kĩ thuật đánh nhẹ vào cây cho hạt dẻ rơi xuống đầy đất, một mình nàng nhặt không hết nhiều như vậy nên đã kêu Lý Nguyệt Mai và Lý Nguyệt Bình đến nhặt cùng.

Lý Nguyệt Mai chạy nhanh tới, đồ trong sọt cũng nhiều hơn Ngọc Tú nào là táo hồng[2], hồng núi, táo chua[3] với một số trái cây dại, Lý Nguyệt Mai cõng nửa cái sọt chạy chậm tới nhưng không chê nặng.

Đồ trong sọt Lý Nguyệt Bình cũng không ít, trái cây không nhiều lắm mà chỉ toàn là hạt dẻ, trộn lẫn nó là mấy cây nấm dại.

Ba người vùi đầu nhặt hạt dẻ, có một ít rơi xuống trong bụi cỏ Ngọc Tú không lãng phí vén cỏ dại nhìn xung quanh.

Nàng đẩy chỗ cỏ dại ra thấy chỗ đó rụng rất thật nhiều hạt dẻ, bênh cạnh đó còn có nấm miệng gà thì ngay ticws khắc vui vẻ nha một tiếng.

Tuy kêu là nấm miệng gà không phải nói nó hình dạng giống miệng gà mà là nói nó cái đầu nhỏ giống miệng gà.

Nấm có cái đầu như cái dù nhỏ to như đầu ngón tay cái, nó đem đi nấu canh rất ngon.

Nếu đem phơi khô rồi đ.â.m cho nát, lúc nấu ăn cho một nắm thì đảm bảo món ăn sẽ mùi vị thơm ngon.

Chỉ là nấm miệng gà mùi vị tuy ngon nhưng rất khó tìm được, nó là loại nấm quý hiếm.

Đừng thấy chỉ có một chụm nhỏ nhưng khi hái ra thì cũng sẽ được nửa rổ, nếu đem lên tửu lầu ở trấn trên bán với giá 200 văn cũng có người mua.

Ngọc Tú lập tức buông cái sọt ra, nhanh tay nhanh chân đem nấm miệng gà hái xuống.

Lý Nguyệt Mai cùng Lý Nguyệt Bình nghe thấy tiếng nàng cũng chạy tới, thấy là nấm miệng gà Lý Nguyệt Mai vui sướng nói: "Nha! Ngọc Tú tỷ thật lợi hại!"

Lý Nguyệt Bình hâm mộ nhìn sọt Ngọc Tú rồi nhìn nấm miệng gà trong bụi cỏ, trong mắt đầy khao khát "Sọt tỷ thật nhiều, vận khí Ngọc Tú tỷ thật tốt.

Nếu muội cũng có thể tìm được thì tốt quá rồi."

Trên mặt Ngọc Tú mang theo ý cười, "Này có là cái gì, chờ ta đem phơi khô xong sẽ đưa cho các muội một ít."

Lý Nguyệt Mai chạy nhanh nói: "Muội không cần, Ngọc Tú tỷ cầm đi bán đi, bán nó được không ít tiền đấy.

"

Lý Nguyệt Bình nghe Lý Nguyệt Mai nói như vậy cắn môi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, cho bọn muội thì Hạ thẩm có thể sẽ không vui không?"

"Sẽ không, nương ta cũng không để bụng chuyện linh tinh vụn vặt này đâu." Ngọc Tú rất mau đem những cái nấm hái xong, cầm theo sọt đứng lên, "Hạt dẻ đều nhặt sạch rồi sao? Trời cũng không còn sớm, chúng ta chuẩn bị về thôi.

"

Hai người nhìn xem trời xác thật không còn sớm, chạy nhanh đem hạt dẻ trong bụi cỏ nhặt hết rồi ba người cùng nhau xuống núi về nhà.