Nơi mặt trời không thể soi đến duy nhất có lẽ chỉ ở thủ phủ Nghiêm gia. Oán khí nặng nề bao phủ khắp mọi nơi, từ bậc cửa lên đến từng nét mặt của chúng nhân đều hệt như đeo chì. Thoạt nhiên không có nửa phân vui vẻ như những ngày trước, ai nấy đều đi nhẹ nói khẽ, không dám gây ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ. Chủ thượng của họ đã nhiều đêm không ngủ rồi.
Trước hành lang căn phòng của Tư Mạn là cảnh vệ và bà vú thay nhau túc trực. Bên trong Tư Mạn rốt cục cũng chịu ngủ yên, cảnh vệ xem xét cô đã ngủ mới lật đật đi báo cáo:
“Đồ đạc hôm qua Bối tiểu thư đập vỡ đã được dọn đi hết, bây giờ trong phòng không có gì gây nguy hiểm. Cô ấy ăn xong chỉ ngồi nhìn ra cửa sau đó đi ngủ...”
Luyên thuyên một hồi rồi lặng lẽ cáo lui, cảnh vệ chỉ nhìn thấy bóng lưng hướng ra cửa của Nghiêm Trạch, trên tay là khẩu súng lục đang yên tĩnh nhắm bắn mục tiêu phía trước trong phòng tập. Mỗi lời nói của cảnh vệ là một đường súng bức bối bắn ra kèm theo vỏ đạn rơi lả tả xuống nền đất lạnh.
“Cũng may còn biết ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ. Nếu không nhờ đứa nhỏ trong bụng không biết Bối Tư Mạn sẽ làm ra cái gì nữa.” Hắc Miêu lẩm bẩm trong miệng nhưng Nghiêm Trạch đang liên tục vừa lắp đạn vừa nhắm bắn bên kia hoàn toàn có thể nghe hết.
“Người lương thiện như cô ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho đứa nhỏ không để nó chịu đau, chỉ là bây giờ có thể an tâm phần đó, tâm tình của cô ta như vậy sẽ không sao chứ?” Hắc Báo nghe nói đến tâm trạng của phụ nữ thời gian này nếu có vấn đề sẽ rất nguy hiểm cho nên không tránh khỏi lo lắng.
“Đương nhiên là....” Hắc Miêu cắn cắn môi liếc sang Nghiêm Trạch bên kia mới nhỏ giọng nói: “Vô cùng nghiêm trọng.”
Sắc mặt Hắc Báo liền đại biến. Tiếng súng bên kia của Nghiêm Trạch cũng đột ngột ngưng lại, bóng lưng hắn thoạt nhiên phát ra hàn khí.
“Mấy ngày nay tôi quan sát rất kỹ hoạt động, ăn uống đi lại của Bối Tư Mạn. Cô ấy có dấu hiệu.....trầm cảm trong thời kỳ mang thai.”
Hắc Báo kinh hãi hít một ngụm khí lạnh. Khẩu súng trên tay Nghiêm Trạch buông lỏng xuống rũ rượi trên tay hắn. Hắc Báo, Hắc Miêu cảm nhận được khí thế trên người hắn đang đen đặc lại hệt như quỷ khóc nhưng lại không thể nào đọc vị được cảm xúc trên gương mặt kia.
“Sao....sao có thể, anh thấy Bối Tư Mạn có chỗ nào giống trầm cảm.” Hắc Báo tự mình phủ nhận, hắn không tin một người bất cần đời như cô lại có thể bị trầm cảm.
“Tôi cũng không muốn tin nhưng mà đã mấy ngày nay Bối Tư Mạn không có hứng thú với thức ăn dù trước kia mỗi ngày đều ăn hết mấy đĩa thịt. Một ngày khóc hơn năm lần, đập phá đồ đạc hơn ba lần. Nửa đêm không ngủ được ban ngày thì ngủ li bì. Lúc nào cũng tuyệt vọng như không còn động lực để sống. Vả lại dạo này anh không thấy cô ta rất hay quên sao?” Đó đều là những chuyện đã xảy ra mà bất kỳ ai trong Nghiêm phủ cũng đều nhìn thấy, lo lắng bao nhiêu cô càng xuống sức bấy nhiêu.
“Đúng là có hay quên cái này cái kia. Đồ đạc để chỗ nào cũng không nhớ, hay cáu kỉnh đập phá này nọ. Nhưng chẳng qua là vì chuyện đó....” Cố ý tránh đi câu chuyện về Bối gia hôm đó, ý Hắc Báo chỉ là muốn nhắc rằng phản ứng của cô chỉ là vì biết sự thật kia mà thôi.
Biết rằng Nghiêm Trạch đang nghe mình nói, Hắc Miêu mới rành rọt đáp: “Chuyện về Bối gia chính là công tắc khiến cho Bối Tư Mạn phát sinh ra loại bệnh này. Anh đừng quên lý do gì khiến cho Lex phải nín lặng không nói ra dù cho biết rõ Bối Tư Mạn đang ở đây. Chính vì anh ta hiểu rõ em gái mình sẽ dễ dàng trở bệnh như thế nào. Thế sự ngày hôm nay chính là lý do khiến cho Lex chịu khâu miệng. Sức khỏe Bối Tư Mạn từ nhỏ không được tốt, tâm lý lại không ổn định. Anh cứ thử nghĩ đến chuyện một đứa trẻ bảy tuổi tận mắt nhìn thấy anh trai giết chết cha mẹ mình sẽ có tâm lý như thế nào, Lex đều đã lường trước cả. Chỉ là chúng ta dấu đầu hở đuôi, không ngờ đến ngài Nghị sĩ lại nhiều chuyện như vậy mà thôi.”
Nói đến Kyle sau khi bị đám cảnh vệ chỉ mặt điểm tên đã liền trốn đi biệt tăm. Chưa nói đến Nghiêm Trạch phát hỏa tức giận như thế nào, trực tiếp phái đội cảnh vệ bậc nhất truy nã hắn hộ tống đem về để Nghiêm Trạch hành hình nhưng Kyle kia cũng thật hiểu rõ tính nết Nghiêm Trạch liền an toàn cho mình mà bỏ cả cái ghế Nghị sĩ chạy đi trốn chờ ngày khải hoàn trở về. Nếu bây giờ chỉ cần lộ ra một sợi tóc cũng sẽ bị Nghiêm Trạch thiêu sống.
Nhìn thấy bàn tay nắm súng của Nghiêm Trạch siết chặt lại lộ từng đốt trắng, Hắc Báo càng khẩn trương hơn: “Tôi đã từng nghe nói đến loại bệnh này rất nguy hiểm, có thể đến mức....tự vẫn. Xem ra anh đã sớm phát hiện, có phải là nên tìm cách nào để chữa cho Bối Tư Mạn không?”
“Cái này....” Hắc Miêu day day thái dương khó nhọc suy nghĩ.
Nghiêm Trạch nghe vậy liền vứt khẩu súng sang một bên chầm chậm bước tới. Mi tâm vẫn nhíu chặt không buông trầm giọng nói:
“Bất kể là cách nào chỉ cần có thể giúp Tư Mạn khôi phục tinh thần ta đều có thể làm, chú nói đi.”
Vẫn biết Nghiêm Trạch dành cho Tư Mạn bao nhiêu chân tình, nhưng bây giờ người mà Tư Mạn hận nhất, không muốn thấy nhất là Nghiêm Trạch, bây giờ hắn làm gì cũng không thuận mắt cô thì phải làm sao?
“Thuộc hạ chỉ biết mấy trò khâu khâu vá vá nội tạng trên bàn mổ. Vấn đề tâm lý chuyên môn thuộc hạ chẳng qua chỉ là lượm nhặt một vài kiến thức y khoa mà nói ra, căn bản không thể tùy tiện bày cách. Thế nhưng thuộc hạ biết được kẻ buộc chuông mới chính là người gỡ được chuông. Người khiến Bối Tư Mạn mắc bệnh trầm cảm là ngài thì cũng chỉ có ngài mới chữa cho cô ấy được. Cô ấy muốn gì, thích gì ngài là người rõ nhất....”
Như để nhắc nhở Nghiêm Trạch nhiều ngày đã theo lời Tư Mạn mà âm thầm lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của cô, chỉ quan sát qua màn hình nhỏ trên máy tính. Người đa mưu lạnh lùng cường bạo như hắn có ngày lại phải nín lặng theo dõi một người như vậy khiến cho Nghiêm phủ này kinh ngạc như thế nào. Trong lòng hắn, người phụ nữ mang tên Bối Tư Mạn này quan trọng còn hơn cả Nghiêm Giác Siêu. Thế nhưng hắn không nhận ra bản thân chính là đang trốn tránh trở thành kẻ tội đồ trước mặt cô, e sợ cô nhìn thấy hắn mà ngất xỉu. Chính những điều đó khiến cho Tư Mạn càng thêm uất ức trong lòng, đau chồng đau, đớn chồng đớn, dần dà trở nên mỏi mệt mà đổ bệnh.
Thấy Nghiêm Trạch trầm ngâm, Hắc Báo mới tiếp lời: “Ngài đã không ra ngoài mấy ngày nay rồi. Nhà máy ở Canada, mỏ than và các công xưởng bị lấn chiếm đều cần có bàn tay của ngài trực tiếp chỉ đạo xuống. Đám người kia suy cho cùng chỉ chờ ngày ngài xuất hiện để thôn tính thị trường khác. Đã nhiều việc chưa giải quyết được như vậy, chi bằng ngài ra ngoài một chút cho khuây khỏa rồi mới nghĩ cách khác....”
Câu nói này của Hắc Báo càng khiến cho sắc mặt Nghiêm Trạch càng tệ hơn: “Chú muốn tách ta ra khỏi Tư Mạn?”
Đã không thể để nhau vào mắt chi bằng tách nhau ra, có khi còn có thể khiến hai bên nguôi ngoai mà quên đi nhau. Cách nghĩ này của Hắc Báo không thể qua mắt được Nghiêm Trạch, chỉ là Hắc Báo đã quên Nghiêm Trạch có tính độc chiếm rất cao. Từ lúc quen biết Tư Mạn dường như chưa từng rời mắt khỏi cô quá lâu, lúc nào cũng để cô trong tầm kiểm soát. Bây giờ bản thân cô còn có dấu hiệu bệnh tâm lý, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Chủ thượng, đây là cách tốt nhất. Ngài nên đem đại cục làm trọng, mỗi khắc trôi qua Nghiêm gia đều phải cật lực làm việc ở vị trí chủ thượng, ngài đã nhiều ngày bỏ qua các cuộc họp khẩn mà lưu lại đây vì Bối Tư Mạn. Bây giờ ngài không đi, công việc ngoài kia bề bộn lão gia chắc chắn sẽ tìm hiểu nguyên do mà đổ lên đầu Bối Tư Mạn trách nhiệm này. Lúc đó chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?” Hắc Báo lựa lời tìm cách thuyết phục Nghiêm Trạch. Hắc Miêu bên cạnh thoảng nhíu mi không biết Hắc Báo đang có ý đồ gì.
“Các chú xem ra qua ba tháng tập huấn vẫn chưa thu thập được cái gì. Đầu óc hạn hẹp, suy nghĩ trực quan như vậy sao?” Giọng Nghiêm Trạch lạnh lẽo, khí thế cường bạo bao quanh lấy thân thể khiến cho hai người vã mồ hôi hột liền tức thì quỳ xuống cúi đầu.
“Chúng thuộc hạ chỉ là lo cho ngài....”
Sam từ bậc cửa đằng sau bước vào nói đỡ cho hai người kia: “Là hai vị vừa trở về không biết chuyện mong ngài lượng thứ cho họ.”
“Không hiểu chuyện gì?” Hắc Miêu nghi hoặc.
“Hai vị không biết, ba tháng hai vị đi tập huấn những công việc trước đều được giao cho Bối tiểu thư cùng giải quyết. Cô ấy rất thông minh cũng rất nhanh nhẹn, không rõ làm cách nào điều hành được công xưởng từ xa bằng một vài điều lệ đặt ra, còn trực tiếp tuyển dụng bốn nhân viên có năng lực tốt và trung thành làm tứ trụ cho bốn ngành và bốn khu vực khác nhau. Cho nên thời gian này cho dù Chủ thượng không ra ngoài thì đại cục vẫn rõ như lòng bàn tay.”
Hắc Báo, Hắc Miêu trố mắt nhìn nhau: “Sao có thể???” Trước nay chỉ có Hắc Báo, Hắc Miêu một tay che cả bầu trời, bây giờ lại đột ngột xuất hiện tứ trụ do Tư Mạn tuyển dụng. Nghiêm Trạch sao lại có thể để cô làm đến mức này? Vả lại bốn người này rốt cuộc là thành thánh phương nào mà vừa có thể xoay chuyển càn khôn vừa trung thành với Nghiêm gia như vậy? Ephemera rốt cuộc là cái quái gì?