Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 90: Bỏ trốn thất bại



“Bà vú, sao lại đi ra đây? Giờ này đáng lẽ phải bồi Bối tiểu thư ăn chứ?” Sam đột ngột xuất hiện từ phía bên kia tòa thành cất giọng nghi hoặc.

Tư Mạn có chút giật mình nhưng vẫn giữ thái độ bình thản mỉm cười đáp: “Bối tiểu thư muốn ăn bánh chocolate nhưng bên trong lại hết nên tôi tiện đường ra ngoài mua một ít.” Đã dự liệu sẽ phải đối mặt với không ít người nhưng không ngờ đi một vòng liền đụng ngay Sam. Con mắt của người lớn tuổi có tiếng nói trong Nghiêm phủ này là Sam luôn nhạy cảm và sắc bén hơn tất thảy, cho nên cô có chút dè chừng.

“Thật sao? Cô ấy tự nguyện nói muốn ăn sao?” Sam vì câu nói mà mất tập trung bởi Tư Mạn nhiều ngày đã không mở miệng nói câu gì, bây giờ lại nghe nói muốn ăn bánh, đương nhiên sẽ cảm thấy khó tin.

“Đúng là như vậy.”

“Bà không cần phải đi, tiểu thư cần gì chỉ cần gọi người khác đi là được, bà ra ngoài bên trong chỉ có hai người chăm sóc không được tiện lắm.” Sam tỏ vẻ vội vàng không nhìn Tư Mạn, bước chân như muốn đến phòng cô tận mắt nhìn thấy cô mới an tâm. Dường như sự vội vàng quan tâm đến cô đã khiến sức quan sát của Sam trở nên hạn chế. Tư Mạn đương nhiên sẽ lợi dụng cơ hội này để thoát khỏi Sam.

“Loại bánh tiểu thư muốn ăn rất khó tìm, chỉ có tôi biết chỗ bán nên mới tự mình đi mua.”

Sam nghe vậy thì gật đầu nói: “Vậy bà đi nhanh đi, đừng để tiểu thư phải đợi lâu.”

Xem ra đã qua được cửa của quản gia, Tư Mạn mỉm cười quay đầu bước đi, chỉ là bước chưa đến hai bước giọng Sam lần nữa cất lên sau lưng:

“Scarlett! Từ khi nào bà nói được tiếng Anh kiểu Mỹ vậy?”

Tư Mạn giật mình dừng bước, trong đầu thoáng nghĩ đến thân phận của bà vú tên là Scarlett này. Đây là người phụ nữ có vóc dáng tựa như cô nhất nên mới chọn để cải trang, lại không chú ý đến văn phong nói của bà ta bởi người này rất kiệm lời, chẳng mấy khi nói điều gì với cô cho nên cô mới không biết bà ta có nguồn gốc từ đâu và cũng không biết bà ta không nói được tiếng Anh kiểu Mỹ. 

Tư Mạn nghe được tiếng bước chân của Sam chậm rãi bước đến phía sau lưng, giọng ông lần nữa cất lên đầy nghi hoặc: “Chẳng phải bà luôn nói người Do Thái như bà luôn bị nhầm lẫn giữa tiếng gốc Hebrew cho nên rất khó học tiếng khác sao? Hôm nay lại nói chuyện rành rọt như vậy, có phải bà....”

Ngữ khí nhàn nhàn bình tĩnh của Sam khiến Tư Mạn có chút chột dạ. Cô cả đời hành tẩu rất cẩn thận tỉ mỉ, hiếm khi bị phát giác sớm như thế này. Lần trốn chạy này cô lại quá vội vàng mà quên mất tìm hiểu gốc gác của người phụ nữ Scarlett, cô chẳng thể ngờ bà ta lại người Do Thái không thể sử dụng nhuần nhuyễn ngôn ngữ chung như hai người kia. Bất cẩn này lại hóa xui xẻo. Nhưng sự xui xẻo ngăn cản bước chân cô không chỉ dừng lại ở ngang đó. Không biết người luôn bận rộn như Nghiêm Trạch tại sao sớm không đến muộn không đến lại đến đây ngay lúc này. Có vẻ như hắn vừa đi ngang qua khu vực cô và Sam đang nói chuyện thì sự tình kia lọt vào tai.

Bóng dáng Nghiêm Trạch lù lù xuất hiện trước mặt Tư Mạn hệt như quỷ u hồn, ban đầu sắc mặt hắn khá điềm đạm, chỉ có khí thế cường đại bao bọc lấy thân thể hắn, ngoài ra không có sắc thái nào. Vậy mà khi lướt mắt đến Tư Mạn đang trong bộ dáng của Scarlett thì đôi mắt lạnh kia lập tức long lên, vài tia máu lộ rõ trong con ngươi hắn. Cả khuôn mắt dù núi Thái Sơn có đổ cũng không biến sắc kia lúc này lại nhíu chặt, lộ rõ vẻ tức giận. Cuồng phong giông tố ngoài kia bất chợt nổi lên, tựa hồ như chuẩn bị cho cơn giận giữ của quỷ vương.

Sam nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Trạch liền liếc đến người phụ nữ giống hệt bà vú Scarlett kia, trong đầu lập tức thông suốt.

“Anh đã từng nói với em không được bỏ trốn. Em muốn trốn cũng chẳng thể trốn nổi, em quên rồi?” So với giọng điệu trước kia, lần quát mắng này có phần dịu hơn. Từ khi cô mang thai cho đến bây giờ, đây là lần đầu hắn lớn tiếng với cô như vậy. Xem ra Nghiêm Trạch rất giận dữ.

Hắc Báo, Hắc Miêu cùng chúng gia nhân xung quanh nghe thấy giọng Nghiêm Trạch lập tức chạy đến, người có thể khiến Nghiêm Trạch tức giận như vậy cũng chỉ có một người. Nhưng khi họ đến lại chỉ thấy bà vú Scarlett mà không hề nhìn thấy Tư Mạn thì nhớ lại lần Tư Mạn lợi dụng Đinh Cẩn bỏ trốn mới có thể hiểu được lần này cô lại giở trò cải trang bỏ trốn. Chỉ là họ không biết Nghiêm Trạch bằng cách nào mà hết lần này đến lần khác chỉ một cái liếc mắt liền biết được đâu là cô?

Nhìn thấy Nghiêm Trạch, bao nhiêu tâm tư cố gắng bình ổn trong lòng cô lại bùng phát nhưng cô lại cố gắng không bùng phát trước mặt hắn, không để hắn nhìn thấy cũng chẳng đáp lời hắn, chỉ quay đầu siết chặt tay cắn môi nén đi giận dữ trong lòng.

“Nhìn mà xem, ai trong gương này.” Tư Mạn bước đến một chiếc gương được đặt ở bức tường. Cô mặc kệ những con mắt chúng nhân đang chăm chăm nhìn vào cô và bóng dáng sừng sững lạnh lẽo của Nghiêm Trạch đang phát ra sát khí kia. Bàn tay chậm rãi trượt trên gương mặt mình, lau đi những đường nhăn vết chàm tự mình tạo ra để có được gương mặt của Scarlett. Chỉ chốc lát đã trở về gương mặt của chính cô nhưng khuôn mặt lại lem luốc vì mỹ phẫm không đều màu trông rất khó coi. Chúng nhân tận mắt nhìn thấy cảnh này mới biết được sự công phu tỉ mỉ của một lần hóa trang là nhiều như thế nào.

“Bối Tư Mạn! Em to gan nhỉ?” Dám lờ lời nói của Nghiêm Trạch, cô đã không còn sợ cái gì gọi là quyền uy của hắn nữa rồi. 

Bước ba bước liền có thể chụp lấy thân thể nặng nề của Tư Mạn vào tay, hắn hung hăng giữ chặt cô trừng mắt: “Em không đi đâu nổi đâu. Anh đã nói rồi, cả đời này em chỉ có thể ở bên Nghiêm Trạch này, cho dù em hận anh đến như thế nào em cũng chẳng thể rời khỏi anh dù chỉ nửa bước. Nếu em thật sự muốn chết anh cũng sẽ để em chết trong tay anh.”

Tư Mạn vùng vằng muốn đẩy hắn ra nhưng cô căn bản không phải đối thủ của hắn, cô càng đẩy thế kìm kẹp của hắn càng chặt, níu lấy cô không lấy một kẽ hở nhưng lại rất cẩn thận không để đụng đến bụng của cô. Hắn trân quý cô và đứa trẻ bao nhiêu thì càng quyết liệt bấy nhiêu, chỉ nghĩ đến chuyện cô muốn rời khỏi hắn, hắn liền muốn phát điên.

Đẩy ra không được cô lại đưa tay liên tục đấm mạnh vào ngực hắn, vừa đấm vừa không tiếc lời chửi bới, càng chửi càng điên cuồng: “Tên khốn kiếp, bỏ tôi ra!!! Kẻ như anh không có tư cách giữ tôi, không có quyền có được tôi. Mau buông ra!!!” 

“Khốn kiếp! Câm miệng!!!” Nghiêm Trạch bừng bừng lửa giận gầm giọng quát. Lần đầu trong đời hắn tức giận nhưng lại không thể phát tiết bằng cách giết người như hôm nay. 

“Sao nào, tôi không câm đấy, anh làm gì được tôi. Muốn giết tôi thì giết luôn đi, dù gì anh cũng đã giết hết tất cả người thân của tôi. Nhổ cỏ thì nhổ tận gốc luôn đi, để tôi sống xót để cứu rỗi lương tâm chó cắn của anh à? Tôi khinh!!!” Tư Mạn càng chửi càng hăng, càng chửi càng sung sức. Mỗi lần cô nói sắc mặt đều đỏ lên vì giận dữ. Những ngày qua chỉ có sự im lặng giữa cả hai giết chết đi mọi thứ. Bây giờ có cơ hội bộc phát cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nên suy nghĩ trong đầu đều theo miệng mà trôi tuột ra ngoài mặc kệ những nguyên tắc và lễ tiết thường tình.

Sam, Hắc Báo, Hắc Miêu cùng chúng gia nhân kinh hồn bạt vía nhìn hai người mà trong lòng run rẩy. Cảnh tượng đẹp đẽ mấy ngày trước bây giờ lại trở thành đáng sợ như vậy, thật khiến lòng người không khỏi thấy số mệnh bạc bẽo, giang sơn biến chuyển khó lường. Thoạt nhiên ai cũng biết không phải chỗ của mình không dám ra ngăn cản, chỉ đứng đó phòng hờ trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

“Em đừng tưởng anh yêu em thì muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm. Giết em ư? Anh đương nhiên sẽ không, em phải sống với anh cho đến lúc chết, chịu đựng anh, phục tùng anh. Em đừng nghĩ rằng Bối gia chết dưới tay anh thì em có quyền lăng mạ anh, nếu em đã không thể giết anh, sao không chịu nhận vì em quá yêu anh, không thể sống thiếu anh?”

“Yêu anh? Không thể sống thiếu anh? Thì ra anh cũng biết chuyện đó. Haha.” Tư Mạn ngưng đánh Nghiêm Trạch, cô bỗng dưng bật cười, nụ cười cùng lăn với những giọt nước mắt giận dữ mới thật cay đắng: “Anh khiến cho tôi cả đời sống khổ sở vậy mà nhìn xem, kể từ khi tôi biết sự thật đã nghe từ anh một lời xin lỗi chưa? Bao nhiêu mạng người là bấy nhiêu nỗi đau của tôi, vậy mà anh một lời xin lỗi cũng không có. Anh còn dám lấy chuyện yêu đương ra chất vấn tôi?”

“Đừng tưởng rằng chỉ mình em đau khổ. Bối gia đã làm gì với Nghiêm gia, với mẹ anh? Anh đã nghe được từ ai một lời xin lỗi chưa? Anh bao dung cho em chứ không van nài em tha thứ!” Giọng điệu trầm lạnh của Nghiêm Trạch khiến cho mỗi lời hắn nói ra đều khiến cho người nghe như đeo chì, cực kỳ thấy nặng nề.

“Chẳng qua là lấy mất thị trường, khiến cho mẹ anh thất sủng, anh lại đổi lấy năm mươi mạng người? Nghiêm gia cũng thật sự quá đau khổ rồi!” Tư Mạn nhếch môi mỉa mai nói. Cô không biết rằng bao nhiêu sự thật đằng sau chỉ vì câu nói của cô mà khiến Nghiêm Trạch mất đi kiềm chế bóp lấy cổ cô, mắt long lên giận dữ.

“Bối Tư Mạn! Bối Tư Mạn!!!” Hắn gầm tên cô trong cơn điên dại. 

“Chủ thượng!!! Cô ấy đang mang thai, không chịu nổi đâu!!!” Chúng nhân kinh hãi đồng loạt cất tiếng nhắc nhở. Dường như sự đồng thanh này đã động đến lý trí còn chút tỉnh táo của Nghiêm Trạch, nhất là sắc mặt dù đau cũng không đổi của Tư Mạn khiến cho Nghiêm Trạch vội vã buông tay. Nén tất cả cơn giận dữ vào lòng bàn tay siết chặt đến bật máu.

Tư Mạn ho khụ hai tiếng, chỉ nhìn Nghiêm Trạch bằng nửa con mắt lạnh nhếch môi nói: “Thấy chưa, anh không thể giết tôi được đâu, cũng chẳng thể đe dọa được tôi. Càng giữ tôi lại anh càng không thể khống chế được tôi, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến đứa con này. Hành động vừa rồi của anh chẳng phải suýt chút nữa đã giết chết nó sao?”

Tư Mạn dùng lời lẽ làm vũ khí trực tiếp đâm thẳng về phía Nghiêm Trạch. Cô biết rằng đứa con đối với Nghiêm Trạch quan trọng như thế nào, hắn mong chờ nó như thế nào, vậy mà chỉ vì phút giận dữ đã làm tổn hại đứa nhỏ, hắn chắc chắn sẽ cắn rứt không thôi.