Tại nơi đây, mảnh đất từng ghi dấu ấn của trận chiến mười lăm năm về trước lại thêm một lần nữa nghênh đón những ‘gã lớn’ trong giới rải máu xuống mảnh đất đen tối này.
Đón tiếp Nghiêm Giác Siêu là toàn bộ đội cảnh vệ của Nghiêm Trạch. Nghị sự cùng Tạ Bân là hai con báo đen giữ cửa Nghiêm phủ Hắc Báo, Hắc Miêu. Thế cục căng thẳng giăng lên bầu trời Toronto này khiến cho gió bấc ngoài kia cũng chợt lạnh giá thêm vạn phần.
Bước về phía trước ung dung đạo mạo là Nghiêm Giác Siêu và Tạ Bân, nhìn thấy Nghiêm Trạch liền cười xòa:
“Hay, hay lắm. Hổ phụ sinh hổ tử. Con qua mặt được ta rồi, có thể dấu ả đàn bà này ngay dưới mí mắt ta”.
Nghiêm Trạch không giông dài. Lập một lá chắn trước Tư Mạn đang thăm mộ kia lạnh lẽo đáp:
“Muốn giết người hay cướp người đều không thể. Trừ khi ông muốn tự tay tôi giết chết ông.”
“Được lắm. Coi ả đàn bà của cái gia tộc bẩn thỉu đó quan trọng hơn cả ta. Mày còn dám mang họ Nghiêm? Tao cho mày hình hài, nuôi mày khôn lớn để mày ngồi lên vị trí Chủ thượng, vậy mà mày ăn cháo đá bát. Nghênh ngang đem ả đàn bà đó về sống ở Nghiêm phủ, ăn của Nghiêm gia còn mang thai dòng máu của nhà họ Nghiêm. Súc sinh!” Nghiêm Giác Siêu tức giận gầm lên, cả cơ mặt cũng tím tái vì giận dữ. Đây có thể xem là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Nghiêm Giác Siêu không tiếc lời mắng chửi Nghiêm Trạch như vậy đủ để hiểu được sự tồn tại của Tư Mạn tàn độc đến mức nào.
Tư Mạn yên lặng lắng nghe lời mắng chửi, sắc mặt cô bình ổn không động tĩnh nhưng tâm trí lại không khỏi suy nghĩ. Nghiêm Giác Siêu là con người ham tiền ham lợi lại bị Bối gia hớt tay trên, bị Bối Hân Đồng lừa một vố đau đớn đương nhiên sẽ chĩa mũi dùi về phía Bối gia. Vậy tại sao trong miệng của Nghiêm Trạch, chuyện mười lăm năm trước lại không có sự có mặt của Nghiêm Giác Siêu? Phải chăng hắn dấu cô điều gì đó?
Bên này sắc mặt Nghiêm Trạch lồ lộ sát khí, hắn siết chặt bàn tay, mày lưỡi cau chặt nghiến răng nói:
“Ông không xứng đáng được làm cha của Nghiêm Trạch này. So với những gì ông đã làm, khinh bạc của tôi đối với ông chẳng là gì cả. Ông không có tư cách lên tiếng trước mặt tôi.”
Nghiêm Giác Siêu tức lắm, bao nhiêu danh dự của đại lão gia lại bị Nghiêm Trạch coi thường như vậy trước mặt bao nhiêu người. Lòng tự tôn của ông ta không cho phép Nghiêm Trạch làm càn đến mức này.
“Muốn bảo vệ mầm họa đó ư? Không dễ thế đâu!”
Lệnh hạ xuống. Toàn bộ cảnh vệ theo sự chỉ đạo của Tạ Bân liền vào đội hình chĩa súng về phía Tư Mạn đang ở phía sau. Tay súng bắn tỉa được chuẩn bị đứng trên mui xe Candilac khuất khỏi tầm cao hàng phòng ngự cảnh vệ Nghiêm Trạch hướng nòng súng về phía Tư Mạn, không cần lệnh mà lập tức bóp cò.
Đoàng! Đoàng!
Hai phát súng đồng thanh vang lên. Hắc Báo, Hắc Miêu nghiêm mặt lập tức rút súng ra tính toán nhắm vào tên súng bắn tỉa trên kia nhưng lúc này mới phát hiện hắn đã mất mạng, chỉ còn khẩu súng nằm chỏng chơ trên đó với nòng súng hướng lên trời. Lại lướt mắt đến Tư Mạn vẫn bình an vô sự đứng sau đám cảnh vệ kia. Lúc này mới nhận ra so với tay súng bắn tỉa, Nghiêm Trạch bên này nhanh hơn một nhịp đã rút súng ra, kịp cho tên kia đi đời.
“Chưa hết đâu!” Tạ Bân sắc lạnh đối đầu Hắc Báo, Hắc Miêu. Trực tiếp dùng người của bên mình dùng súng đả thương hai người. Trước đây cho dù thâm tình mặn mà như thế nào, đứng giữa chiến tuyến với hai chủ nhân đối địch thì vẫn là kẻ địch. Không ngần ngại mà ra tay tàn độc.
Để hạ được quân sư chỉ có quân sư xuống tay. Một bên Tạ Bân và một bên là Báo, Miêu đối diện với màn mưa súng căng thẳng chẳng mảy may sợ hãi. Hàng phòng ngự của đôi bên đều là người của Nghiêm gia, đều được đào tạo bằng cách đánh của Nghiêm gia nhưng mỗi bên dưới bàn tay chủ quản khác nhau lại có cách đánh khác nhau. So với người của Nghiêm Giác Siêu sử dụng biện pháp tấn công trực diện bằng ba lớp phòng ngự, dùng lối đánh ép trước vây sau thì người của Nghiêm Trạch lại sử dụng cách đánh vây trước ép sau. Thủ thế tiến công nhằm xao loãng hàng phòng ngự đối phương. Vì lối đánh của hai phe này mà chẳng mấy chốc khu vực yên bình đó trở thành chiến trường sặc mùi thuốc súng, khiến cho cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Nghiêm Trạch lại khác, hắn mặc kệ Nghiêm Giác Siêu đang sầm mặt bên kia mà đi về phía Tư Mạn, đỡ cô dậy, gạt đi đám bụi bẩn bám trên lưng. Coi thường trận huyết chiến ngoài kia đang như muốn dịch chuyển cả một vùng trời đó. Bình tĩnh cất giọng:
“Anh sẽ không để ai lấy được mạng của em.”
Tư Mạn gạt tay Nghiêm Trạch ra lạnh lùng đáp: “Tôi cũng sẽ không để ai cầm chân được tôi chứ đừng nói là lấy mạng.”
Tư Mạn biết hắn cao ngạo, không sợ trời đất, càng không sợ Nghiêm Giác Siêu, nhưng cô thì khác. Thà rằng cô không mang thai, có bị thương một chút mà bỏ trốn được cũng chẳng sao, nhưng hiện tại con cô đã thành hình chỉ còn hơn tháng là chào đời. Cô không muốn có bất cứ thứ gì uy hiếp đến đứa trẻ vì vậy mà không ngại ngần trực diện vào Nghiêm Giác Siêu hô lớn:
“Nghiêm Giác Siêu! Dừng tay lại. Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Nhìn thấy Tư Mạn ngạo nghễ xuất hiện, bên cạnh còn có Nghiêm Trạch oai phong lừng lững, bóng dáng hai người đổ trên nền đất vừa tương xứng lại có chút không hòa hợp khiến cho Nghiêm Giác Siêu phút chốc bất an. Ông ta trầm mặc một chút mới khoát tay cho hai bên dừng chiến, để lại mảnh trời tĩnh lặng cho Tư Mạn phát ngôn.
Không cần bất cứ sự trợ giúp nào. Tư Mạn một mình vác bụng lớn bước lên phía trước cất giọng:
“Mục đích của ông hôm nay là lấy mạng tôi, kết thúc hoàn toàn sự tồn tại của Bối gia trên thế giới này có phải không?”
Nghiêm Giác Siêu mở nửa mắt lạnh, phóng hàn khí về phía cô đáp: “Được đích thân ta lấy mạng là phúc của Bối gia nhà cô. Hạng đàn bà trơ trẽn như cô có thể sống đến hôm nay là ta đã quá nhân đạo rồi.”
Đương nhiên Tư Mạn sẽ không để lời nói kia của ông ta vào đầu mà chỉ nhàn hạ nói: “Ồ, tôi không biết vì tôi mà hai cha con nhà ông đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán là phúc đấy.”
Lời nói vừa xong chưa nói để Nghiêm Giác Siêu mặt mày đen kịt bên kia thì Nghiêm Trạch bên này đã nổi lên dã tâm muốn bắn chết cô nhưng lại nín nhịn lửa giận trong người lên tiếng nhắc nhở:
“Làm càn có giới hạn. Đừng tưởng anh sẽ nhún nhường cho em mãi!”
Sắc mặt Tư Mạn coi như yên tĩnh hơn, Nghiêm Trạch đã nói là làm cô không nên quá chú tâm vào chọc giận hắn mới khoát tay giảm bớt hàn khí hai bên mà nói:
“Tôi chỉ muốn nói với ông một chuyện rằng trước khi đến bối gia, cái danh Ephemera đã giúp tôi kiếm được ít tiền và nó cũng giúp tôi điều tra được, ông có một hệ thống quản lý tài sản không chỉ sử dụng đòn bẩy tài chính mà còn dùng hình thức giao dịch Scalping.”
-----
Scalping: Scalping trong giao dịch forex, là một thuật ngữ dùng để chỉ hoạt động "lướt sóng" để kiếm lợi nhuận nhỏ và giao dịch một cách thường xuyên bằng cách thực hiện mở và đóng nhiều giao dịch trong ngày.
----------
“Số tiền mà tôi có được vừa hay lại có một chuyên gia tài chính quản lý, muốn vây đánh ông chẳng phải là chuyện gì quá khó khăn. Ông nghĩ xem có phải không?”
Chúng nhân kinh ngạc nhìn Tư Mạn, ngay cả mi tâm Nghiêm Trạch cũng nhíu lại nghĩ đến vấn đề gì đó. Tư Mạn lần này gan lớn lại dám vây đánh vào đồng tiền quý báu của Nghiêm Giác Siêu?
“Nhóc con, cô tưởng Nghiêm gia chỉ là đứa trẻ lên ba sao? Có thể thích vây đánh là đánh được?” Nghiêm Giác Siêu thừa khôn ngoan để làm chủ tài sản Nghiêm gia, bao nhiêu năm lăn lội đâu thể vì một câu của Tư Mạn mà sợ hãi.
“Tôi thừa biết Nghiêm gia có bao nhiêu tài sản, cũng từng có được chứng từ tài sản riêng của ông ngoài toàn bộ vốn liếng được tích trữ thuộc về Nghiêm Trạch. Tài sản đó đến từ đâu, thiếu thừa chỗ nào tôi đều biết nhưng vấn đề ở chỗ người quản lý đống tài sản của Nghiêm gia các người vừa hay là Tứ trụ do tôi đề bạt, họ cũng là bốn người cúc cung tận tụy với tôi nhất. Cho nên....Haiz, thật không biết là nên để ai ra tay trước.”
Tư Mạn vừa nói xong, ngoài sắc mặt đại biến của đám Nghiêm Giác Siêu, Tạ Bân, Hắc Báo, Hắc Miêu thì sắc mặt Nghiêm Trạch lại lạnh gấp vạn lần. Nhớ tháng trước Tư Mạn còn giả bộ xót Nghiêm Trạch không có Hắc Báo, Hắc Miêu ở bên phụ giúp làm việc mỏi mệt mới đề xướng tuyển bốn người có năng lực lại tận trung với cô để có thể giúp hắn tạm thời quản lý bốn ngành. Lại không ngờ đến cô sợ có ngày bị Nghiêm Giác Siêu uy hiếp mới đem bốn người này ra làm trụ cột chống đỡ sẵn, khi cần thiết sẽ lập tức vây đánh.
Hắn như thế lại bị cô lừa.
“Không cần tức giận. Tôi dù toàn tâm toàn ý với anh như thế nào vẫn phải tìm con đường sống. Đó là bản năng sinh tồn của một kẻ bị dồn đến đường cùng như tôi.” Tư Mạn không nhìn Nghiêm Trạch nhưng lại rõ như lòng bàn tay hắn sẽ có phản ứng như thế nào nên nói một câu phủ đòn trước. Dám chắc Nghiêm Trạch nhẫn nhịn cô đến mức sắp điên lên rồi. Cô cũng phải cảm ơn núi bụng lớn đó, nhờ có nó mà Nghiêm Trạch phải nhịn cô đến hết nước rồi.
“Khốn kiếp.” Nghiêm Giác Siêu đấm mạnh vào khiên xe gằn từng từ: “Nghiêm Trạch, mày thấy chưa? Là mày dẫn rắn vào nhà đấy.”
“Nghiêm Giác Siêu! Đừng nói lời thừa thãi nữa. Nếu trong vòng nửa tiếng ông và người của ông không rời khỏi Canada thì tôi sẽ trực tiếp vây đánh ông. Chỉ vài phút nữa thôi thị trường Mỹ sẽ lên sàn, thị trường Châu Âu cũng không kém phần nhộn nhịp. Lúc đó tôi sẽ trực tiếp để người của mình nhả chuột trong miệng ra gặm sạch tiền của ông.” Tư Mạn nhanh chóng gạt đi lời khiêu khích Nghiêm Trạch của Nghiêm Giác Siêu mà nói. Bây giờ chỉ cần bảo toàn mạng sống mẹ con cô, việc gì cô cũng dám làm.
“Bối tiểu thư! Nói trước cũng phải nói sau, một khi cô vây đánh sẽ không tránh khỏi lỗ lớn.” Tạ Bân bình tĩnh hơn Nghiêm Giác Siêu trầm trầm cất giọng nhắc nhở.
“Các người không cần lo đến chuyện tôi lỗ hay không. Tôi thà lỗ một ngàn còn hơn để các người lời một đồng.”
“Bối Tư Mạn! Đừng làm càn, trong người cô không có phương tiện liên lạc, cô lấy cái gì thông báo cho người của cô vây đánh!” Là tài sản của Nghiêm gia cũng chính là một phần tài sản của Nghiêm Trạch, Hắc Báo đương nhiên lo lắng mới lên tiếng cảnh cáo.
“Anh nghĩ gần mười năm hành nghề, tôi lại không thể lấy trộm thứ vẫn luôn thuộc về mình sao?” Tư Mạn lấy trong tay áo ra chiếc đồng hồ mà cô vẫn thường đeo đã bị đám người Nghiêm Trạch tịch thu. Để tránh trường hợp lần nữa đoạt lấy, cô đã nhanh chóng ấn nút gửi đi một dòng tin nào đó: “Tôi đã lệnh cho người của mình nửa tiếng nửa sẽ lập tức lên sàn. Nếu các người không rời đi mà giết chết tôi, đừng nói là tài sản của ông mà từng miếng, từng miếng bánh Nghiêm gia đã ăn của Bối gia cũng sẽ nghẹn mà chết.”
Tư Mạn gan lớn đến nhường này nhưng Nghiêm Trạch lại vẫn tĩnh lặng, bình yên đứng bên cạnh cô không lên tiếng càng khiến cho Nghiêm Giác Siêu bắt đầu hoảng loạn. Thứ ông ta yêu nhất là tiền, bây giờ lại bị đem toàn bộ tài sản ra hù dọa, đương nhiên sẽ đứng ngồi không yên.
“Cô....”
Nghiêm Giác Siêu còn chưa kịp mở miệng nói Tư Mạn liền tiếp tục màn đe dọa này mà nói:
“Điểm nổi bật của đòn bẩy tài chính là lời nhanh mà lỗ thì không kịp chớp mắt. Tôi có thể bảo đảm trong một giờ, ông sẽ lỗ mười triệu, giờ thứ hai lỗ hai mươi, giờ thứ ba sẽ là lỗ bốn mươi. Nếu tôi chết ở đây, không có ai hãm lại lệnh xuất kia thì chỉ trong một ngày ông sẽ không chỉ mất toàn bộ số tài sản mà ông có trong tài khoản mà người của tôi sẽ liên tục tăng vốn khiến ông chỉ có thể tiếp tục lỗ dẫn đến phá sản. Cho nên mạng của tôi bây giờ chính là tài sản của ông, nguồn sống duy nhất của ông. Hoặc là rời khỏi đây hoặc là tôi chết đi và ông trở thành một kẻ không một xu dính túi. Nghiêm gia phá sản trong một ngày, ông chọn đi.”
Toàn bộ những người ở đó nhìn Tư Mạn mà thấy sống lưng lạnh cóng, nhất là Hắc Miêu đã từng bị Tư Mạn một bước mất đi tòa soạn nên rất hiểu rõ thủ đoạn của cô ghê gớm như thế nào. Lần này lại lợi dụng tứ trụ do mình đưa lên để khiến Nghiêm gia dần dần thành phế vật, chiêu này của cô đã sớm chuẩn bị từ khi quyết định ở bên cạnh Nghiêm Trạch rồi.
Riêng Nghiêm Trạch nhìn cô không còn tức giận nữa mà chậm rãi đọc vị từng cảm xúc trên gương mặt kia. Thay vì lo cho Nghiêm gia đang bị cô trêu đùa trên vách đá, trong lòng hắn lại chợt có một khoái cảm lạ thường.
Người phụ nữ mà hắn yêu cũng là người duy nhất có thể lừa được hắn, khiến Nghiêm Giác Siêu bế tắc kinh hoàng tột độ.