Năm đó Giang Trạm ở nước ngoài, có một khoảng thời gian rất dài dựa vào việc chỉnh sửa ảnh để kiếm tiền nuôi gia đình.
Cho nên nhất định phải chuyên nghiệp.
Loại trình độ chuyên nghiệp này người khác có thể không rõ, nhưng tự bản thân Giang Trạm hiểu rõ nhất.
Năm chữ để hình dung: dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa ảnh mà hắn thường chỉnh sửa chính là của đủ mọi thành phần ngôi sao bất kể nam nữ trong giới giải trí, nào là ảnh báo, ảnh thô, ảnh sân bay, hay là ảnh official hoặc không phải official hắn đều rất quen thuộc.
Từ đống ảnh cứng lấy ra mấy tấm thích hợp để p với hắn mà nói càng không có gì khó.
Về phần dáng người dị dạng trong miệng nhiếp ảnh gia, bản thân nó không hề tồn tại.
Điều kiện ngoại hình của Ngụy Tiểu Phi rất tốt, làn da mịn màng trong suốt, mặt nhỏ, người gầy, chân dài, biểu hiện trong ống kính rất có sức giãn, ảnh cứng gốc đã đủ đẹp rồi nên không cần phải chỉnh sửa quá nhiều.
Giang Trạm ngồi trước máy tính, chuột máy tính không ngừng kích tới kích lui, con trỏ trên phần mềm p ảnh ẩn hiện không ngừng, hình ảnh phóng đại rồi lại thu nhỏ, được lọc qua từng lớp, chẳng bao lâu đã sửa xong một bức ảnh.
Toàn bộ quá trình không tốn mấy phút.
Đám Tùng Vũ cằm sắp rụng xuống đất rồi, không phải kinh ngạc Giang Trạm biết sửa ảnh, mà là tận mắt thấy tốc độ toàn bộ quá trình hắn chỉnh sửa ảnh.
Này f*ck!
Anh ấy vừa mới kích cái gì? Mấy cái được kích đó là gì? Bọn họ ngay cả chữ cũng chưa nhìn rõ, Giang Trạm đã làm xong rồi?
Mấy phút này được tua nhanh có phải không?!
Lại nhìn ảnh cứng thành quả của Ngụy Tiểu Phi, cực kỳ tinh xảo, tinh xảo đến mức không thể xoi mói.
Ba người: "......."
Trạm ca của bọn họ là sự tồn tại thần thánh gì vậy?
Thế này cũng được sao?
Đúng lúc này, có trợ lý chụp ảnh cảm thấy không bình thường, vội vàng qua đây: "Ei ei, các cậu không được động vào máy tính của thầy nhiếp ảnh đâu. Này, cậu đang làm gì đấy?"
Giang Trạm lưu bức ảnh vào một file mới tạo, đứng dậy, giọng điệu ung dung: "Không làm gì cả, dạy thầy nhiếp ảnh của mấy người chỉnh sửa ảnh mà thôi."
Dạy thầy nhiếp ảnh sửa ảnh?
Khẩu khí này kiêu ngạo quá rồi đó.
Trợ lý chụp ảnh cảm thấy bất thường, cầm chuột kiểm tra file trong máy tính, đến khi nhìn thấy ảnh đã chỉnh sửa trong file thì ngẩn người, hỏi Giang Trạm: "Là cậu chỉnh sửa?"
Giang Trạm nhướng mày.
Trợ lý chụp ảnh: "Cậu chờ." Nói xong chạy đến chỗ nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh bên cạnh, thì thầm hai câu.
Nhiếp ảnh gia buông camera, trực tiếp ném Ngụy Tiểu Phi một bên, nhíu mày quay đầu nhìn sang.
Sau vài cái liếc mắt, gã chậm rãi xoay người, bước từ từ về phía Giang Trạm: "Tôi nói..... "
Nhiếp ảnh gia không nổi giận, dùng giọng điệu không nóng không lạnh đồng thời chuyển tay cầm máy ảnh: "Nếu không thì," gã nhíu nhíu mày, "Các cậu tự mình làm tiếp? Hửm?"
Mọi người: Nhiếp ảnh gia này quả nhiên không phải kẻ dễ đối phó.
Nếu chỉ là tính cách không tốt dễ nóng nảy, lúc này hẳn đã bùng nổ rồi.
Nhưng không, chẳng những không bùng nổ, còn nói ra lời như vậy.
Có thể thấy được không phải tính tình không tốt, mà là con người có vấn đề -- gã ta đang uy hiếp.
Tùng Vũ tức khắc phát khùng, hướng về nhiếp ảnh gia: "Anh bảo bọn tôi? Anh dù gì cũng là nhiếp ảnh gia, anh chụp cho tốt đi!"
Bị Chân Triều Tịch giữ chặt.
Phí Hải liều lĩnh, giọng điệu không chịu thua, cũng nổi giận: "Tay chân lành lặn bị anh nói là dị dạng, không thể chỉnh sửa phải chụp lại. Vậy tại sao người khác có thể sửa được?"
Chân Triều Tịch lại kéo Phí Hải.
Tùng Vũ lại bất chấp: "Anh nói luôn đi, rốt cuộc có thể chụp hay không? có thể sửa hay không? Có thể chụp thì chụp, có thể sửa thì sửa, không thể chụp không thể sửa, chúng tôi sẽ đi tìm ê-kip chương trình đổi studio ngay."
Chân Triều Tịch chưa kịp kéo Tùng Vũ, Phí Hải lại nổi cáu lên: "Đúng, đổi studio!"
Chân Triều Tịch: "......." Kéo không được bọn trẻ, mệt tâm.
Nhiếp ảnh gia buồn cười: "Đổi? Được thôi, đổi, các cậu đi đổi." Nâng cằm ý chỉ cửa studio: "Đổi đi, để tôi xem xem, ảnh những người khác tôi chụp xong cả rồi, các cậu lại đều không có, còn tham gia thi đấu cái gì."
Giọng nói của Ngụy Tiểu Phi bỗng vang lên từ sau lưng gã: "Chúng tôi dựa vào thực lực phỏng vấn tiến vào đây tham gia tuyển tú, chứ không phải dựa vào ảnh chụp. Cho dù hôm nay không chụp, ngày mai ê-kip chương trình cũng sẽ cho chúng tôi chụp bổ sung, sẽ không bởi vì không có ảnh chụp mà loại hết chúng tôi."
Nhiếp ảnh gia: "..........."
Ngụy Tiểu Phi không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thật sự làm người ta tức chết.
Vậy mà Giang Trạm còn bổ thêm một đao: "Chụp ảnh không tốt, không biết chỉnh sửa, phải đổi cũng là đổi nhiếp ảnh gia đi."
Nhiếp ảnh gia cầm camera, giờ phủi tay chạy lấy người không được, mà bảo đám người này cuốn xéo cũng không xong, bản thân đã nghẹn hồi lâu, mặt đỏ tía tai.
"Được, tôi sẽ chụp cho các cậu, các cậu không phải rất tài cán sao, tự đi mà chỉnh sửa nhé."
Nói xong xoay người, hét lớn một tiếng: "Tiếp tục chụp!"
Ngụy Tiểu Phi đang định trở về trước bức màn, bị Giang Trạm giữ lại.
Ngụy Tiểu Phi: "?"
Giang Trạm: "Cậu duy trì trạng thái cho tốt, cứ để hắn ta chụp tùy ý. Đừng lo lắng, có tôi."
Ngụy Tiểu Phi cắn môi, gật gật đầu.
Mười mấy thực tập sinh khác toàn bộ quá trình không dám lên tiếng, đều đứng hết một bên im lặng vây xem.
Đến khi nhiếp ảnh gia một lần nữa chụp ảnh cho Ngụy Tiểu Phi, tất cả mọi người đều nhìn ra rõ ràng sự tùy ý của nhiếp ảnh gia, quả thật chính là cầm camera bấm bừa màn trập, tách tách tách tách tách, chỉ cần tốc độ, không cần chất lượng.
Các thực tập sinh khác: xong rồi xong rồi, chết chắc chết chắc rồi.
Sở Mẫn lại đi thẳng về phía Phí Hải bên kia, vẻ mặt không biết phải nói gì thấp giọng chỉ trích: "Mấy người có vấn đề hay không vậy? Đắc tội với nhiếp ảnh gia có gì tốt? Thái độ hắn ta không tốt nhịn đi là được, cái vòng tròn đạp thấp nâng cao này không phải như vậy sao."
Giang Trạm có thể lý giải lập trường của Sở Mẫn, dù sao công việc của người nghệ sĩ, trong lén lút vẫn ít nhiều bị nhân viên công tác quản chế, không có hào nhoáng giống như bên ngoài nhìn vào.
Giang Trạm kiên nhẫn nói: "Ảnh cứng của tất cả thực tập sinh studio này, tôi sẽ phụ trách."
Sở Mẫn quay đầu nhìn Giang Trạm, vẻ mặt không nói nên lời, giọng điệu còn hung hăng hơn ban nãy: "Đừng có mạnh miệng được không? Anh cho rằng nơi này là sân khấu đánh giá sơ cấp, có mentor bảo vệ che chở cho anh, đưa anh một bước lên trời sao?"
Phí Hải kinh ngạc trừng mắt: "Này!"
Tùng Vũ: "Họ Sở kia cậu đừng có quá đáng!"
Sở Mẫn vẻ mặt không phục: "Là tôi quá đáng, hay là mấy người quá huênh hoang? Còn dám đắc tội với nhiếp ảnh gia?"
Chân Triều Tịch: "Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, không phải ban nãy Tiểu Phi nói rồi sao, quy trình của chúng ta có bước nào là không thuộc quyền kiểm soát của ê-kip chương trình, nếu ảnh thật sự xấu ê-kip cũng sẽ không dùng, đến lúc đó vẫn sẽ sắp xếp cho chụp lại thôi, mọi người đừng lo lắng quá."
Trong lòng thì khinh bỉ Sở Mẫn: bọn này có chuyên gia chỉnh sửa ảnh triệu tệ Trạm ca được chưa.
Sở Mẫn lườm Chân Triều Tịch một cái, mặt hướng Giang Trạm: "Anh đúng là khiến người khác không nói nổi."
Giang Trạm không nói gì, vẻ mặt hắn như thường, hỏi: "Cho nên, tóm lại cậu có cần tôi sửa ảnh hay không?"
Sở Mẫn vẻ mặt chướng mắt: "Miễn đi."
Giang Trạm gật đầu: "Được."
Sở Mẫn vừa đi liền có các thực tập sinh vây lại đây.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy thái độ có lệ của nhiếp ảnh gia, cũng nhìn thấy Sở Mẫn vừa mới qua đây cãi nhau, giờ mọi người đều muốn biết, rốt cuộc nên làm thế nào đây.
Giang Trạm vẫn câu nói kia: "Tôi phụ trách."
Đảm bảo xong, liền ngồi trở lại trước máy tính.
Lần này không có trợ lý ngăn cản nữa, để kệ đám thực tập sinh làm gì thì làm, dù sao thì không chỉnh sửa tốt ảnh cứng cuối cùng vẫn phải quay về cầu xin ông nội bà nội không phải sao.
Cũng không biết rằng, vào lúc nhiếp ảnh gia tách tách tách bấm cửa trập một cách qua loa cho xong chuyện, Giang Trạm đã chọn ra một vài tấm có thể dùng được từ trong một đống ảnh.
Hắn một tay chuột máy tính, một tay đặt trên bàn phím, hai tay giống như nhóm thực tập sinh lúc lén lút đánh game vậy, phối hợp rất nhịp nhàng.
Rất nhiều thực tập sinh đều vây quanh đằng sau Giang Trạm, nhìn chằm chằm màn hình, giống hệt bọn Tùng Vũ lúc vừa mới nhìn thấy trước đó không lâu, cái gì cũng chưa hiểu rõ, chỉ thấy các biểu tượng trên phần mềm trở nên lớn hơn rồi nhỏ hơn, trở nên thẳng trở nên cong, ảnh chụp lần lượt được lọc qua, lưu lại, lọc, lưu, lọc, lưu, đủ loại tùy chọn và công cụ được sử dụng nhanh như tên bắn.
Mọi người: "!!!"
Đậu má đôi tay này sửa cái ảnh cũng có thể sửa ra tốc độ đánh game?!!!
Người với P hòa làm một?????
Đám thực tập sinh đều kinh ngạc luôn rồi, im lặng ngoan ngoãn đứng sau lưng Giang Trạm trợn mắt.
Đầu gối mềm nhũn, rất muốn quỳ xuống.
Mà ngay lúc nhiếp ảnh gia chụp xong ba set ảnh makeup cho Ngụy Tiểu Phi, Giang Trạm đã sửa xong hai set ảnh cứng phong cách đồng phục học viện và đồng phục team rồi.
Dưới tay hắn không ngừng, nói với đằng sau lưng: "Người lên tiếp đi, tiếp tục chụp. Ảnh bên chỗ tôi là được đồng bộ, có thể vừa chụp vừa sửa."
Mọi người: "!!!"
Tùng Vũ giơ tay: "Em em em."
Tùng Vũ lên thay Ngụy Tiểu Phi.
Ngụy Tiểu Phi mồ hôi nhễ nhại, bước lại từ sau ánh đèn chụp, chen vào sau lưng Giang Trạm: "Anh?"
Tập trung nhìn vào, cả người ngây ngẩn.
Trên màn hình hiển thị ảnh cứng mặc áo sơ mi trắng của cậu, ảnh này có một vấn đề nghiêm trọng: ánh sáng chụp không đúng, sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì nhiếp ảnh gia càn rỡ chụp loạn mấy cái, giữa chừng cũng không hô chuyên gia ánh sáng điều chỉnh lại, ảnh chụp ra liền thành cái dạng tệ hại này.
Nhưng sau khi mở ảnh này ra bằng phần mềm chỉnh sửa, vào trong tay của Trạm ca, lại giống như tài nghệ điêu luyện mà được chỉnh sửa thành không nhận ra chút vết tích nào, ảnh cứng với bố cục chuẩn xác không có chút sai lầm.
Trong ảnh chụp, cậu trai ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt linh động hàm chứa ánh sáng, vẻ mặt phấn chấn tự tin.
Phí Hải túm lấy cánh tay Ngụy Tiểu Phi: "Thằng nhóc! Trạm ca của cậu là thần! Là thần!"
Vẻ mặt Ngụy Tiểu Phi kinh ngạc, nín thở trầm ngâm, đứng đằng sau Giang Trạm, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, rất sợ làm ồn đến Trạm ca.
Mà Giang Trạm thảnh thơi ung dung dùng kỹ thuật chỉ chuyên gia chỉnh sửa hình ảnh trăm vạn tệ mới có của hắn, hiệu suất rất cao thần tốc sửa một lèo xong hết set này đến set khác ảnh cứng.
Không chỉ vậy, có đôi khi sửa sửa, còn nhân tiện phân tích một chút cho mấy người thực tập sinh khác đằng sau những khuyết điểm mà hình thể không thể tránh khỏi khi chụp hình.
"Tấm này trông có vẻ đầu to, không phải vì đầu to mà là vì bả vai quá hẹp, những trường hợp như này sẽ không thích hợp chụp riêng bả vai, tỷ lệ cổ và đầu sẽ có vẻ không hợp lý."
"Tấm này, xem, xương mày mỏng, đôi mắt trong ảnh sẽ có vẻ nhạt nhòa, trang điểm mắt nên đặc biệt chú ý."
"Chân ngắn không phải là vấn đề, có thể chỉnh sửa, chỉ cần tăng tỉ lệ này lên là được, thực ra phương diện này không quá có lợi với con trai, con gái thì lại đỡ hơn nhiều, mặc váy vào là có thể sửa được, con trai mặc quần, cực kỳ dễ bại lộ."
.......
Mọi người: Mẹ hỏi chúng tôi vì sao lại quỳ nghe giảng.
Trong lúc chỉnh sửa ảnh, vị nhiếp ảnh gia kia chụp loạn một hồi, cuối cùng cũng có chút dư vị, cũng từng im lặng đứng một bên xem Giang Trạm sửa ảnh.
Gã vốn dĩ muốn đùa cợt một trận trước, cho hai bên một nấc thang, chuyện này liền bỏ qua.
Hà tất phải vậy nha, đều là người trong giới, về sau chưa biết chừng còn phải hợp tác.
Nhưng sau khi gã nhìn thấy công cụ chỉnh sửa ảnh trên màn hình không ngừng chuyển đổi, gã rốt cuộc cũng biết được sức mạnh của chàng trai ngồi trước máy tính kia, rốt cuộc đến từ đâu.
Cậu ta thật sự biết chỉnh sửa ảnh.
Nhiếp ảnh gia nhất thời có chút sượng mặt.
Hai mươi con người, mỗi người ba set trang phục, chung quy không thể thực sự để cho tên nhóc này sửa hết, sau này sẽ truyền ra ngoài, nhận việc còn để cho nghệ sĩ tự mình làm, gã còn muốn lăn lộn nữa không.
Nhiếp ảnh gia bèn sai trợ lý, bảo cậu ta đi cắt ngang Giang Trạm, đừng sửa nữa.
Giang Trạm lại nói: "Đừng, sửa chứ, tôi có thể một mình chỉnh sửa cho một cái studio, thì có thể sửa cho hai cái, ba cái, bốn, năm cái studio. Sau này bảo ê-kip chương trình trả tiền công cho tôi, tiền thù lao của tuyển tú là tiền của tuyển tú, chỉnh sửa ảnh tính bên ngoài."
Tùng Vũ rất biết điều mà cố ý căng giọng giúp tiếp lời: "Vậy chuyên gia Giang, một tấm ảnh của anh giá bao nhiêu?"
Giang Trạm: "Cũng được, giá thị trường bình thường của chuyên gia chỉnh sửa hình ảnh triệu tệ."
Đều là mấy nhóc trẻ tuổi, càn quấy, có chút ồn ào có chút lỗ mãng còn dễ bị kích động.
Khẩu khí này, thần thái này của Giang Trạm, có chút khí phách lại có chút kiêu ngạo, hoàn toàn giống như sói đầu đàn, quá làm người nhiệt huyết.
Một đám nhóc con lập tức high lên theo: "Ê-kip chương trình, trả thù lao!"
"Chỉnh sửa ảnh tính bên ngoài!"
Trợ lý chụp ảnh thấy đối phương nhiều con trai như vậy, sợ chịu thiệt nên không dám trả lời.
Nhiếp ảnh gia thấy đám con trai này vậy mà high lên ở studio, lớn tiếng nói: "Làm gì vậy làm gì vậy? Coi đây là nhà mình đấy à?"
Tụi con trai căn bản chẳng để ý tới gã ta.
Chuyên gia ánh sáng, chuyên gia trang điểm khác trong studio yên lặng vây xem, hoàn toàn không nhúng tay, nhiếp ảnh gia nhìn trái nhìn phải, phát hiện chính mình không hold được trận này, còn không có ai giúp đỡ, cầm lấy camera chạy một mạch ra khỏi studio.
Giang Trạm lười để ý, tiếp tục chỉnh sửa ảnh.
Nếu hắn đã nói chịu trách nhiệm, vậy nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Hắn cũng không quan tâm đến cái khác, không nhìn sau lưng, con mắt nhìn chăm chú vào màn hình và ảnh chụp.
Trong lúc phía sau tụ lại ngày càng nhiều người, hắn không biết VJ đã nâng thiết bị chạy vào đây; hắn không chú ý, cả studio vì người nào đó đến mà đột nhiên im lặng không một tiếng động an tĩnh lại, hắn cũng không để ý cẩn thận.
Hắn chỉnh sửa xong một tấm lại tiếp tục một tấm, xong một set lại đến một set, cứ vậy chỉnh sửa, cảm giác đằng trước có tấm còn có thể chỉnh sửa thêm một chút, sẽ quay lại sửa qua một lượt.
Hoàn toàn nhập tâm vào công việc, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Mãi cho đến khi, máy tính đồng bộ cameras, phần mềm chỉnh sửa hình ảnh hắn đang mở hiển thị vài tấm ảnh cứng mới vừa chụp xong vài phút trước --
Ăn mặc giống hệt như ban sáng trông thấy, Bách Thiên Hành.
"!"
Giang Trạm hoảng sợ, ảnh chụp đều là đồng bộ, hắn dựa theo trình tự ảnh đồng bộ mà lần lượt chỉnh sửa, mới chỉnh đến tấm này, nhìn thời gian ở góc dưới bên phải ảnh chụp, rõ ràng là ảnh vừa mới chụp xong --
Bách Thiên Hành ở hiện trường từ khi nào? Còn chụp tấm ảnh này nữa?
Giang Trạm theo bản năng quay đầu.
Vừa mới quay đầu, nâng mắt đối diện tầm mắt của Bách Thiên Hành cạnh bên người.
Giang Trạm bất ngờ: "Ơ, Bách... thầy Bách?"
Bách Thiên Hành đứng cao cao bên cạnh, rũ mắt nhìn hắn, vẻ mặt dù bận tối mắt vẫn cứ ung dung, đối với chuyện hắn biết chỉnh sửa hình ảnh cũng rất kinh ngạc và tò mò, liền nói: "Không ngờ cậu còn có kỹ năng này."
Giang Trạm dừng một chút, tay từ trên chuột máy tính di chuyển đi: "Ừm -- tôi tự học."
Bên môi Bách Thiên Hành nở nụ cười như có như không: "Sửa đi, giúp tôi sửa một tấm luôn."
Giang Trạm quay đầu lại, nhìn về phía ảnh cứng trên màn hình.
Bạn à, không dối gạt cậu, ảnh chụp của cậu, tôi đã sửa đâu chỉ một tấm.
Bách Thiên Hành thấy hắn không nhúc nhích: "Hửm?"
Giang Trạm nghĩ nghĩ, ngoảnh lại, trong ống kính của VJ và sự quan sát không chút tiếng động của người xung quanh, chậm rãi trưng cầu ý kiến: "Sửa chỗ nào?"
Giang Trạm lại quay lại nhìn màn hình, một lát sau chớp chớp mắt, chân thành ngẩng đầu: "Chỉ là thầy Bách à, ảnh gốc của thầy từ trước đến giờ đều rất hoàn mỹ rồi, không có gì để chỉnh sửa cả."
Bách Thiên Hành cong khóe môi, cúi đầu rũ mắt: "Cái miệng nhỏ rất ngọt." Dừng lại một chút, ""từ trước đến giờ", "đều"? Xem ra cậu âm thầm chú ý tôi rất nhiều nhỉ."