Giang Trạm: "Có phải trang điểm hơi đậm rồi không?"
Đan Hách: "Không hổ là bạn học cũ, cũng chỉ có bạn học cũ mới dám nói Mentor Bách của chúng ta như vậy."
Đồng Nhận Ngôn: "Vì sao cậu không trở mặt? Trước kia có ai từng nói cậu như vậy chưa, mau trở mặt đi, bọn tôi muốn xem bạn học cũ uýnh nhau."
Bách Thiên Hành nhìn Đồng Nhận Ngôn: "Lượn đi."
Trước khi ghi hình, tổ mentor cùng thực tập sinh tình cờ gặp nhau trong hành lang, tận mắt thấy một đám người hi hi ha ha, lúc trông thấy Bách Thiên Hành với Giang Trạm nói giỡn, Diêu Ngọc Phi đột nhiên có loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc.
Giống như trở về ngày trước.
Khi đó ở Tam Trung cũng là như vậy, một đám người vây quanh nói cười, Giang Trạm vĩnh viễn là trung tâm là tiêu điểm, có thể vui đùa trêu chọc với bất cứ ai, cái gì cũng biết chơi, chơi gì cũng giỏi cả, còn có một đám bạn bè anh em vây xung quanh mình.
Lúc ấy người cũng thường đùa giỡn và trở thành trung tâm, thành tiêu điểm cùng Giang Trạm vẫn chưa phải là Bách Thiên Hành, là Tống Hữu.
Hai người này đều là con cưng của trời, giống nhau gia cảnh tốt, giống nhau thành tích giỏi, giống nhau cái gì cũng đều biết chơi, cùng nhau hô bạn gọi bè.
Mà thời điểm đó, Diêu Ngọc Phi hiểu được sâu sắc rằng, chính mình chẳng là cái gì cả.
Cậu ta chỉ là con trai của giáo viên chủ nhiệm tiểu học lớp Giang Trạm, bởi vì mẹ chết bệnh, bố đi xa, sống nương tựa lẫn nhau với bà ngoại, điều kiện trong nhà không tốt, được đồng cảm được thương xót, cho nên nhận được rất nhiều sự chăm sóc của Giang Trạm.
Giang Trạm luôn giúp cậu ta, luôn mang cậu ta theo, trên phương diện sinh hoạt, phương diện vật chất, phương diện học tập, thậm chí là kết bạn.
Diêu Ngọc Phi năm đó không một khắc nào là không tự ti, không hâm mộ Giang Trạm, cũng không có lúc nào là không nghĩ biện pháp đi theo bên người Giang Trạm.
Bản năng cầu sinh nói cho cậu ta biết, có Giang Trạm ở đây, cuộc sống của cậu ta sẽ khá khẩm hơn rất nhiều.
Cũng quả thật giống như cậu ta nghĩ, có Giang Trạm, ba năm cấp ba của cậu ta trôi qua cực kỳ thoải mái.
Không, nào chỉ là ba năm đó thôi đâu, sau này cậu ta lại thi đỗ học viện nghệ thuật, cũng bởi vì có cậu của Giang Trạm làm giáo sư ở đó.
Cậu ta ký bừa một công ty vô danh không tiếng tăm, đi lên từ thực tập sinh, thời điểm không có tiền, cũng là Giang Trạm thời thời khắc khắc trợ cấp vật chất cho cậu ta.
Dù là hiện giờ nhớ lại, Diêu Ngọc Phi vẫn cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, học ở Tam Trung, gặp được Giang Trạm.
Nhưng Diêu Ngọc Phi chưa bao giờ cảm thấy những điều đó là cậu ta vốn nên có được.
Cậu ta biết rõ, nếu không phải bởi vì cậu ta ngoan, không phải bởi thoạt nhìn cậu ta yếu đuối, bởi vì cậu ta đủ thảm, bởi vì cậu ta luôn thể hiện ra vẻ không biết phải làm sao trước mặt người khác, Giang Trạm sẽ không giúp cậu ta như vậy.
Dẫu cho hiện tại, cậu ta đã là lưu lượng đủ hot rồi, cũng vẫn hiểu rõ, nên ngoan thì nhất định phải ngoan, có thể không đủ thông minh, có thể không biết nói chuyện, có thể rất ngu, nhưng không thể không ngoan.
Cậu ta cũng đủ ngoan, ngoan đến mức dù cho đang làm một mentor của chương trình, đại đa số thời điểm đều rất khiêm tốn, cũng chỉ ở những lúc tất yếu mới hiển lộ ra một ít sức mạnh làm cho trước mắt người ta sáng ngời.
Chương trình từ lúc ghi hình cho đến khi phát sóng, lâu như vậy rồi mà ở trước mặt Bách Thiên Hành, cậu ta thậm chí chưa hề chủ động nói qua một câu.
Không chỉ bởi vì cậu ta đủ ngoan, còn bởi vì cậu ta hơi sợ Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành không giống với Giang Trạm, mặt thối, tính tình khiến người ta không nắm bắt được, vả lại cũng không liếc cậu ta lấy một cái nữa.
Những người bên cạnh Giang Trạm, bởi vì có quan hệ với Giang Trạm nên ít nhiều gì đều quan tâm đến cậu ta một chút, nhưng Bách Thiên Hành thì không.
Bách Thiên Hành lười để ý đến cậu ta, vĩnh viễn cao cao tại thượng, không thèm liếc cậu ta nhiều lấy một cái.
Hồi cấp ba Diêu Ngọc Phi cũng rất kiêng dè y, thấy y đều đi đường vòng, sau lại trên sân khấu tuyển tú Bách Thiên Hành giúp cậu ta, cậu ta mới cảm thấy có thể Bách Thiên Hành không giống như vẻ thoạt nhìn.
Sau này kết thúc tuyển tú, hai người không cùng xuất hiện nữa, nhưng Diêu Ngọc Phi vẫn cảm nhận được, trực giác của mình là đúng.
Mãi cho đến trên sân khấu đánh giá sơ cấp, cậu ta nhìn thấy Giang Trạm và Bách Thiên Hành đứng chung một chỗ, mãi cho đến sau khi show phát sóng, trên weibo lướt được CP Tuyệt Mỹ của hai người, còn cả weibo đến hơn một năm không hề có động tĩnh của Bách Thiên Hành đột nhiên lại đổi avatar, còn đổi giới thiệu tóm tắt, lại thêm vào lúc sau khi follow 100 thực tập sinh, đem Giang Trạm đặt ở nơi mới nhất trong danh sách follow.
Diêu Ngọc Phi không cắn đường, lại càng không phải là fangirl cắn CP, nhưng cậu ta ý thức được còn sớm hơn tất cả mọi người, Bách Thiên Hành vì sao lại về nước đột ngột thế, vì sao gia nhập Cực hạn thần tượng làm mentor, vì sao lại có một loạt những điểm thất thường.
Cũng rốt cuộc hiểu được, ngày đánh giá sơ cấp hôm ấy, cậu ta ngồi ở ghế mentor, nhìn thấy Giang Trạm và Bách Thiên Hành vì lẽ gì lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Diêu Ngọc Phi bởi phát hiện của chính mình mà cảm thấy khiếp sợ.
Ngoài khiếp sợ, cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Bách Thiên Hành hồi cấp ba vẫn luôn thấy mình khó chịu.
Không phải ghét bản thân cậu ta, mà là ghét cậu ta cứ quấn quít lấy Giang Trạm.
Thì ra là thế.
Vậy mà lại là như thế.
Sau này ghi hình Cực hạn, lưu trình của mentor đến phòng huấn luyện, bất kể gặp được Bách Thiên Hành hay là gặp được Giang Trạm, Diêu Ngọc Phi đều tận lực giữ khoảng cách.
Cậu ta vẫn "ngoan" như xưa.
Một mặt bởi vì cậu ta biết, Bách Thiên Hành trước kia cậu ta không thể trêu vào, Bách Thiên Hành của hiện tại cậu ta lại càng không thể trêu chọc. Mặt khác cũng bởi, nhiều năm như vậy, bên phía Giang Trạm, uy tín của cậu ta đã sớm mất sạch hoàn toàn, Giang Trạm trước kia có thể giúp đỡ cậu ta che chở cho cậu ta, thì hiện giờ cũng dám nhúng tay xé cậu ta.
Diêu Ngọc Phi trong lòng có áy náy, mà càng nhiều hơn, là đang cân nhắc hiện thực và thực tế.
Cậu ta muốn bất kể là Bách Thiên Hành thích Giang Trạm, hay là Giang Trạm thích Bách Thiên Hành, bất kể hai người này muốn làm cái gì trong show Cực hạn thần tượng này, đều không liên quan gì tới cậu ta.
Cậu ta làm tốt phần mình là được.
Diêu Ngọc Phi là nghĩ như vậy đó, đáng tiếc, giữa ý tưởng và cách làm, luôn chệch đi một vài bước như vậy.
Tốc độ hot của Giang Trạm quá nhanh, vượt qua cả dự đoán của mọi người. Ngay cả người đại diện Lan Ấn Huy của cậu ta cũng cười lạnh chế nhạo, nói sớm biết vị bạn trai cũ này có vận sao như thế, lúc trước còn chia tay quái gì, trực tiếp ký sau đó xào CP người thật cho hai bọn họ, đừng nói là Tuyệt Mỹ, Tuyệt Luyến cũng được.
Diêu Ngọc Phi xem rất nhiều vật liệu của Giang Trạm, reuter fans, video, cắt nối biên tập, thậm chí là tài liệu thực tế VJ lão sư quay được không dùng đến, Giang Trạm lấy tốc độ quá kinh khủng thích ứng với tuyển tú, càng là lấy tốc độ không thể dự đoán được đang lướt nhanh trưởng thành.
Show mới chiếu có hai tập, hắn đã thông thạo kiếm cơm như thế nào, trạng thái ảnh reuters ngày càng tốt, vũ đạo cũng nhảy ngày càng thuận, ngay cả quản lý biểu cảm cũng không hề thiếu sót.
Diêu Ngọc Phi đột ngột nhận ra, chương trình cứ vậy phát sóng ra từng tập, vậy chẳng tốn bao lâu, chỉ vẻn vẹn dựa vào một gameshow tuyển tú này của đài Ngỗng, Giang Trạm có thể hot.
Diêu Ngọc Phi hỏi chính mình: Mày dùng bao nhiêu năm, anh ta dùng bao nhiêu lâu?
Dựa vào cái gì?
Không cần đến người khác trả lời cậu ta, chính Diêu Ngọc Phi đã có đáp án:
Dựa vào anh ta là Giang Trạm, dựa vào từ nhỏ anh ta đã là con cưng của trời. Cho dù có một ngày nghèo túng, gục ngã trong vũng bùn, thì sớm hay muộn cũng có thể xoay mình đổi đời.
Diêu Ngọc Phi hình dung không ra rốt cuộc trong lòng mình là cảm giác gì.
Có hiểu rõ lẽ đương nhiên, có hâm mộ, có ghen tị, còn có một chút ít chua xót.
Ngày đó lướt weibo nhìn thấy Giang Trạm nhảy bị thương, Bách Thiên Hành đã vào đoàn còn lái xe hơn bốn tiếng trở lại, âm thanh vốn rất mơ hồ trong đáy lòng Diêu Ngọc Phi bỗng chốc rõ ràng lên--
Vì cái gì? Vì cái gì những người này không phải sống tốt hơn cậu ta thì chính là may mắn hơn cậu ta?
Giang Trạm, Bách Thiên Hành, còn cả Tống Hữu, gia thế, sinh ra, thể trạng, tính cách, năng lực, IQ EQ tất cả đều mạnh hơn cậu ta!
Hai người kia thì thôi đi, vì cái gì nhà Giang Trạm đều đã phá sản, nợ một khoản khổng lổ, cha chết, mẹ vừa sinh bệnh vừa điên, hận không thể vắt khô nhân sinh của Giang Trạm, buộc anh ta đi tìm chết, anh ta lại vẫn có thể về nước đổi đời như vậy?
Một khắc kia, Diêu Ngọc Phi rõ ràng cảm giác được sự ghen ghét cùng căm hận trong đáy lòng.
Ghen ghét và căm hận này, là diện mạo dơ bẩn nhất trong lòng dạ cậu ta.
Cậu ta thậm chí nghĩ, Giang Trạm vì sao chưa bị hủy hoại?
Anh ta không phải sớm nên bị cửa nát nhà tan hủy diệt sao!?
Cho dù về nước, tham gia tuyển tú, tiến vào một ngành chưa bao giờ đặt chân tới, anh ta dựa vào cái gì lại có thể như lúc trước một lần nữa làm tiêu điểm được người người chú mục?
Ái tình Tuyệt Mỹ?
Bách Thiên Hành vừa mới về nước, dám có CP chính là cọ nhiệt, không nên bị fans của Bách Thiên Hành mắng chết sao?
Cho dù Bách Thiên Hành cam tâm tình nguyện dán lại, cùng nhau sa vào, thì ở một nền tảng lớn như vậy ngang nhiên trói buộc bán hủ, không nên bị phong sát từ sớm sao?
Diêu Ngọc Phi bất kể nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy, Giang Trạm có vô số lý do để một lần nữa rơi xuống trở lại vũng bùn.
Mà những ý niệm dơ bẩn trong đầu ấy, cũng chỉ là chợt lóe mà qua.
Diêu Ngọc Phi sẽ không đích thân đi tham gia cái gì, cậu ta tự nhận không có lá gan này, cũng không có năng lực này.
Cậu ta chỉ là nảy ra mấy suy nghĩ không muốn để cho những con cưng của trời này quá mức thoải mái trong đầu mà thôi.
Tỷ như, dựa vào cái gì Giang Trạm sẽ kiếm cơm hút fans, được thành danh được nghênh đón tại nền tảng lớn như đài Ngỗng này?
Dựa vào cái gì lúc cậu ta theo đuổi Giang Trạm, trắc trở như vậy, Bách Thiên Hành tùy tùy tiện tiện liền có thể có CP Tuyệt Mỹ?
Cho nên, vào ngày ghi hình, Diêu Ngọc Phi đeo một chiếc đồng hồ.
Một chiếc đồng hồ bình thường với dây xích kim loại vô luận là nhãn hiệu, thiết kế hay giá cả đều cực kỳ ki bo khiêm tốn.
Tách khỏi các thực tập sinh trên hành lang, lúc đến phòng hội nghị mở cuộc họp trước khi ghi hình, cánh tay cậu ta vừa đặt lên bàn, tay áo của trang phục sân khấu vén lên trên, để lộ đồng hồ.
Đan Hách bên cạnh nhìn thấy, thuận miệng hỏi: "Cái này của cậu là đồng hồ gì vậy?"
Diêu Ngọc Phi rũ mắt nhìn thoáng qua, cười cười: "Tiện tay lấy một chiếc trong nhà thôi, chỉ là đồng hồ bình thường, không có nhãn hiệu."
Đan Hách: "Tự cậu mua à?"
Diêu Ngọc Phi: "Không nhớ rõ lắm ạ, có thể là người khác tặng, vẫn luôn để trong nhà không hay đeo, vừa vặn hôm nay lục thấy liền đeo."
Đan Hách thích sưu tầm đồng hồ, cũng thích tán gẫu về đồng hồ với người khác, nghe vậy thì nhìn về phía Bách Thiên Hành ở một bên khác: "Cái đồng hồ này của Tiểu Diêu trông không tinh xảo mấy, ngược lại đẹp phết đấy."
Bách Thiên Hành đưa mắt sang xem.
Chiếc đồng hồ bị y liếc mắt một cái đã nhận ra ngay kia, đeo trên cổ tay Diêu Ngọc Phi, chói mắt đến lạ.
Đó là phần thưởng hồi cấp ba y và Giang Trạm cùng nhau đánh giải bóng rổ liên trường giành được.
Giang Trạm một chiếc, y một chiếc.
Bởi vì Giang Trạm vẫn luôn đeo, y cũng đeo.
Đeo được một khoảng thời gian, một ngày nọ, Giang Trạm đưa chiếc đồng hồ đó cho Diêu Ngọc Phi, nói là cái đồng hồ cậu ta thường dùng bị hỏng, không có đồng hồ xem thời gian thi, nên là cho cậu ta.
Bách Thiên Hành vì thế mà suýt chút nữa ầm ĩ với Giang Trạm, không nói hai lời, tháo chiếc đồng hồ giống như vậy trên cổ tay của mình ra, ném thẳng vào thùng rác trước mặt Giang Trạm.
Chiếc đồng hồ đó của Bách Thiên Hành đã sớm mất rồi, và một chiếc giống như vậy, chiếc đồng hồ thuộc về Giang Trạm kia đang được cài trên cổ tay Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi còn nói cậu ta không nhớ rõ, "có thể" là người khác tặng cho.
Bách Thiên Hành không chút để ý quét mắt nhìn Diêu Ngọc Phi, không nhìn lại chiếc đồng hồ kia đến lần thứ hai.
Về phần Diêu Ngọc Phi rốt cuộc có phải là cố ý hay không, có đeo chiếc đồng hồ đó ghi hình công diễn hay không, Bách Thiên Hành cũng chẳng hề quan tâm.
Cho tới bây giờ y không đặt Diêu Ngọc Phi vào mắt.
Chỉ là hiển nhiên y đã xem nhẹ Diêu Ngọc Phi rồi.
Diêu Ngọc Phi cùng ngày ghi hình công diễn, chẳng những đồng hồ, lại còn cả hoa.
Ở cả trên đài lẫn dưới đài giúp y nhớ lại một cách hoàn hảo năm đó ở bên cạnh Giang Trạm "vô phương theo đuổi, không thể có được".
Mà ký ức con người luôn là liền mạch, nhớ tới đồng hồ, nhớ tới hoa, trong tâm tư liền lay động đến một đống hồi ức ngày trước.
Trong những hồi ức này, bên người Giang Trạm, luôn luôn là bóng dáng của Diêu Ngọc Phi.
Tặng hoa?
Bách Thiên Hành người đang trên sân khấu, nhìn thì bình tĩnh, nội tâm đã chìm xuống một nửa.
Diêu Ngọc Phi mà không lắc lư trước mắt, y thật đúng là suýt quên mất năm đó Giang Trạm có bao nhiêu bao che nghé con.
Mà nhớ đến những cái này, Bách Thiên Hành liền cười lắm.
Tức cười.
Không phải tức Giang Trạm năm đó mắt mù, cũng không phải tức Diêu Ngọc Phi dám lắc lư làm loạn như vậy, mà là tức chính mình.
2516 ngày đó, thời gian hơn sáu năm, là trải qua vô nghĩa sao?
Giang Trạm ngay tại bên người, ngay tại trước mắt.
Hiện giờ đã khác quá khứ, muốn thiên thời có thiên thời, muốn địa lợi có địa lợi, muốn cong có cong.
Còn rề rà gì nữa?
Vì thế, trước bồn rửa tay, Bách Thiên Hành tháo lắc tay, tháo nhẫn ngón út.
Lúc đeo lắc tay thánh giá cho Giang Trạm, y nói: "Đeo cẩn thận, đừng tháo."
Giang Trạm im lặng đứng đó, tùy ý để Bách Thiên Hành đeo lắc tay lên cho mình.
Nhìn thấy y tháo nhẫn xuống, Giang Trạm chớp mắt mấy cái, nâng lên đôi mắt thấu triệt, trong ấy ánh lên chút mờ mịt: "Chỉ như vậy?"
Bách Thiên Hành nhìn lại hắn.
Giang Trạm chau chau mi tâm, trầm tư suy nghĩ, không xác định nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ cho tôi cả nhẫn cơ."
Vẻ mặt Bách Thiên Hành khựng lại, nhìn hắn.
Giang Trạm thu liễm lại biểu cảm không xác định, cười cười trong sáng, ánh mắt rũ xuống quét qua túi áo Bách Thiên Hành cất nhẫn, khi ngước lên, ánh mắt rất nghiêm túc, rất kiên định, cũng rất thấu triệt, là vẻ mặt tự tin trong dĩ vãng của hắn.
"Cho tôi đi." Ánh mắt Giang Trạm thẳng thắn vô tư, chăm chú nhìn Bách Thiên Hành, vành tai đỏ thấu như muốn nhỏ máu: "Tôi muốn, cho tôi đi."
"Tình yêu không nói ra lời" trong truyền thuyết, bất kể nguyên bản có quan hệ với hắn hay không, có phải dành cho hắn hay không, hắn đều muốn.
Bách Thiên Hành nhìn hắn, đuôi mắt hơi hơi nheo lại, ánh mắt càng ngày càng trầm: "Có một số thứ, không thể muốn bừa bãi. Biết là cái gì à, đã dám nói "cho tôi đi"?"
Giang Trạm cười cười rất khẽ, cũng ý nhị: "Tôi không hiểu rõ lắm, cũng không quá xác định, nhưng lá gan tôi lớn." Nói tiếp: "Tôi dám muốn, cậu dám cho không?"