"Có cả video đàn anh trước khi cất cánh ở sân bay à?"
"Có! Có từ sớm rồi!"
"Là tuyến đầu của nhà nào ngồi chờ vậy?"
"Nhà Thẩm Mặc Lâm."
"Ai có video? Gửi cho tôi với được không."
Nhà ga sân bay - sân bay quốc nội thành phố A, bình thường đều có người tuyến đầu cắm chốt.
Ngày hôm đó chuyến bay của Thẩm Mặc Lâm đáp xuống thành phố A, sáng sớm đã có fans ngồi trực chờ rồi, vừa ngồi chờ vừa hưng phấn trò chuyện.
"Chưa biết chừng có thể cùng khung?"
"Không có khả năng đâu, chuyến bay của Mặc Lâm buổi trưa đến nơi, Bạch Hàn phải buổi chiều cơ, trừ phi máy bay trễ giờ, vừa khéo thời gian đáp đất na ná nhau, bằng không sao có thể cùng khung."
"Kỳ vọng một chút ý mà."
"Tôi cũng muốn kỳ vọng, nhưng mà kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, bà cũng không phải không biết, CP Mặc Bạch đã sớm bóc rồi, hai người này đã đường ai nấy đi bao năm."
"Cũng đúng."
"Nếu phải nói, bây giờ vẫn là bên Bách Thiên Hành cắn ngon nhất, trước có Tuyệt Mỹ, sau có BP, Bách Thiên Hành x P thần, đôi này còn rất là mlem nha."
"Đàn anh cắn cũng ngon nha, màn viết bảng trên bục giảng đại học A ấy, quá câu người rồi."
"Ài, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể ngồi chờ được Giang Trạm ở sân bay."
Lời này nói ra chưa được bao lâu, tuyến đầu ngồi chờ hạ cánh đã nhận được tin nhắn của tuyến đầu ngồi chờ cất cánh.
"Giang Trạm! Là Giang Trạm!"
"!!!!"
Không chỉ có Giang Trạm, Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi, Kỳ Yến, Bành Tinh, Chân Triều Tịch, một nhóm sáu người, toàn bộ ở đây cả.
Cộng thêm mấy staff của ekip chương trình, trợ lý, VJ lão sư, đoàn người ngồi xe buýt lớn của ekip đến sân bay, lúc vào cửa cực kỳ gây chú ý.
Vì sao nhiều người như vậy?
Bởi vì ekip chương trình không cho phép một mình Giang Trạm đi, nói là ảnh hưởng đến công diễn, cũng sẽ ảnh hưởng đến các thực tập sinh khác trong nhóm, tuyển tú ở trước mắt, bất kể là ai cũng không nên đem cá nhân đặt lên trên đoàn thể.
Giang Trạm liền ra một chủ ý, nói rằng dẫn đoàn đi, vậy thì mọi người cùng nhau, cũng có thể tranh thủ thời gian luyện nhảy ở bất cứ đâu.
Đạo diễn: Không được!
Giang Trạm: Vậy thì mang thêm ekip chương trình, tiện đường quay chút tư liệu thăm ban thực tế.
Đạo diễn:........ Cũng được.
Cứ như vậy, Giang Trạm dùng đầu óc giải quyết vấn đề xin phép ra ngoài một cách dễ dàng.
Mà năm thành viên khác trong nhóm, không ai cự tuyệt.
Ra ngoài, cùng đi với nhau, ngồi máy bay, thăm ban, Vân Nam, còn có di động!
Buông thả đê!
Năm người hớn ha hớn hở sắp xếp balo, cầm lấy giấy tờ chứng minh, di động, đi theo staff mà ekip chương trình sắp xếp, cùng nhau gấp rút tới sân bay.
Trên đường, mấy người đã thương lượng xong cả rồi.
"Lần này nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, là đánh yểm trợ cho Giang Trạm thăm ban Mentor Bách, tiện thể tổ chức thành đoàn thể quay ít tư liệu thực tế, lại tiện thể đi dạo đi dạo, thả lỏng một chút thể xác và tinh thần."
Staff: "???" Đã sắp xếp đâu vào đấy thế rồi cơ?
Đợi đến sân bay, không bao lâu đã bị người nhận ra, bao vây lấy.
Giang Trạm lần đầu tiên bị vây ở sân bay, xem như còn bình tĩnh. Hắn một thân thường phục, không đeo khẩu trang không đội mũ, khoác cái balo, lên đường vô cùng đơn giản.
Staff cầm giấy tờ chứng minh của hắn, thay hắn đi đến chỗ máy móc làm thủ tục check-in, Giang Trạm với bọn Phí Hải cùng nhau đợi ở sảnh chờ.
Lúc chờ, người đã trở nên nhiều hơn, một đám con gái vây quanh bên cạnh, di động, camera toàn bộ giơ về phía bọn họ, thỉnh thoảng phát ra tiếng than sợ hãi.
"Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mất."
"Nhìn tớ kìa, nhìn tớ kìa."
Bọn Phí Hải bên cạnh cực kỳ nhỏ giọng chém gió vài câu:
Chân Triều Tịch: "Tiền tuyến nhà ai nhỉ, trông quen mắt lắm."
Ngụy Tiểu Phi: "Hình như là nhà Thẩm Mặc Lâm."
Bành Tinh: "Nhà Thẩm Mặc Lâm á? Sao tôi lại thấy có nhà Bạch Hàn mà."
Phí Hải đột nhiên quay đầu.
Giang Trạm thính tai, nghe được, quay đầu liếc mấy người một cái.
Chân Triều Tịch bọn họ dù sao cũng đeo khẩu trang, tiếng nói cũng nhỏ, Phí Hải thì giỏi rồi, biểu cảm kiểu "Radar đã khởi động, không kén ăn cái gì cũng có thể cắn".
Giang Trạm ra hiệu ánh mắt với Phí Hải: Đừng có cắn.
Bên cạnh có cô gái nhìn thấu Phí Hải, cười lên khúc khích.
Phí Hải nâng tay sờ sờ mũi, đứng đắn vô cùng: "Tôi chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ thôi."
Một nữ sinh nói: "Thẩm Mặc Lâm giữa trưa hạ cánh, Bạch Hàn buổi chiều."
Phí Hải à một tiếng, lộ vẻ khá thất vọng, thế thì không gặp được à.
Thêm càng nhiều nữ sinh bắt đầu cười.
Giang Trạm thở dài một hơi, quay đầu: "Được rồi đấy." Dù sao cũng là nghệ sĩ, YY trong trường hợp công khai như vậy thật ra không tốt.
Phí Hải gật gật đầu.
Nữ sinh xung quanh cười càng tợn hơn.
Thì ra Giang Trạm cũng biết Phí Hải sẽ cắn sao.
Có nữ sinh đánh bạo hỏi: "Các anh có nhật trình sao ạ?"
Chân Triều Tịch ra hiệu cách đó không xa: "Có, staff ở đây cả."
"Có tiện hỏi một chút ở đâu không?"
Mấy nam sinh cũng chưa hé răng, ánh mắt nhất trí hướng về cùng một phương.
Các nữ sinh nhìn sang theo.
Giang Trạm: "Côn Minh."
Bởi vì tiếng Côn Minh này, group fan nổ luôn rồi.
"Đoàn phim Bách Thiên Hành bọn họ không phải vừa dời đến Côn Minh đó sao?"
"Côn Minh <Không đường truy đuổi> đấy á?"
"Côn Minh chỗ Bách Thiên Hành?"
"Mang theo staff của Cực Hạn, muốn đi quay tư liệu thăm ban à?"
"Giang Trạm! Bách Thiên Hành! Cùng khung! Cùng khung!"
"Tôi mẹ nó vừa mới cắn BP đấy biết không! Bên này lại trồi lên Tuyệt Mỹ, rốt cuộc muốn tôi cắn bên nào?"
"Tôi mặc kệ, gì mà tổ chức đoàn thể thăm ban chứ, staff toàn bộ đều là đánh yếm trợ che chắn cho nhau thôi!"
"Xong phim, Giang Trạm đến, thế này thì Bách Thiên Hành trốn không thoát được, phải giải thích cho rõ chuyện đậu hủ."
"Lầu trên muốn tôi chết cười sao, đầy óc tôi đều là Bách Thiên Hành quỳ ván giặt."
"Đúng, không sai, chuyện đậu hủ phải giải thích!"
Tất cả mọi người đều có mạng, có group, có di động.
Các fangirl ở sân bay cũng không ngoại lệ.
Chuyện đậu hủ có người trong group nhắc lại, Giang Trạm bước đến nơi kiểm tra an toàn, còn có cô gái tuyến đầu ở bên cạnh nhỏ giọng than thở: "Đậu hủ, đậu hủ, đậu hủ."
Một màn này còn bị người quay lại được, truyền trong group.
Vừa thấy thế nhóm fans đều yên tâm rồi.
Thật tốt quá, đã nhắc nhở, khẳng định sẽ không quên.
Đúng vậy, fans tụi tui chính là sẽ bận lòng như vậy đấy.
"Đậu hủ gì cơ?"
"Không biết luôn."
"Là trò đùa gì gần đây sao."
"Lướt di động search thử xem, mau lên, lên máy bay lại không lướt được."
Lướt di động xong, sau khi đã làm sáng tỏ đậu hủ là trò đùa gì, biểu cảm của mấy nam sinh khi nhìn về phía Giang Trạm, tràn ngập ý tứ hàm xúc sâu xa.
Nhất là Chân Triều Tịch với Phí Hải, không lâu trước đó mới xem Mentor Bách của bọn họ thổ lộ trước mặt xong...... Một cái "đậu hủ" vừa xuất hiện, tầm mắt của Phí Hải theo bản năng liền liếc về phía tóc Trạm ca cậu.
Giang Trạm ngồi trên ghế, cạn lời nhìn lại bọn họ: "Muốn nói cái gì?"
Các nam sinh không nói gì, Phí Hải đột nhiên thốt một câu: "Đàn ông đều là móng heo lớn."
Ngụy Tiểu Phi: "Đúng đó!"
Không sai, là đồ móng heo. Giang Trạm cũng nghĩ như vậy.
Nếu Bách Thiên Hành không phải móng heo lớn thì hiện giờ hắn cũng không phải lo lắng không yên như thế này.
Lo lắng đến mức phải tự mình tới đây xác nhận một chút.
Sau khi chiếc xe buýt nhỏ mà ekip chương trình liên hệ tại sân bay Côn Minh lên đường, Giang Trạm ngồi một mình ở dãy sau, trong tai nhét tai nghe, ôm cánh tay, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Đã một thời gian rồi hắn không khẩn trương vì một người đến vậy.
Sau khi mẹ qua đời, hắn luôn cảm thấy, bản thân từ nay về sau nhiều nhất là lại bận tâm về người cậu trung niên độc thân, chứ không có ai khác để lo lắng nữa.
Dù sao cũng một thân một mình.
Mà không đoán trước được, có ngày sẽ lo lắng cho một cái móng heo lớn.
Bệnh viện, vị móng heo họ Bách nào đó biết Giang Trạm dẫn theo các thành viên trong nhóm, mang theo cả ekip lấy danh nghĩa quay tư liệu thăm ban tới đây, lập tức bắt đầu dựng rạp chuẩn bị sẵn sàng đóng kịch.
"Hỏi bàn y tá xin ít băng gạc, băng dán, lại chuẩn bị thêm ít băng cá nhân nữa," Bách Thiên Hành nói xong, ra hiệu mu bàn tay với thái dương bị rách chút da của mình, "dán hết lên."
Bách Thiên Hành: "Tìm bác sĩ nữa, tìm cách truyền ít muối hoặc là glucose."
Bách Thiên Hành: "Nếu có hỏi, cứ nói cho thảm vào, thảm cỡ nào nói cỡ đó. Kiểu có thể mất mạng bất cứ lúc nào ấy."
Cư Gia Tạ: "?????"
Cụ ơi ngài bị gì vậy?
Cư Gia Tạ đi kiếm băng gạc, băng dán, băng cá nhân trở về, thấy Bách Thiên Hành tự dán lên mu bàn tay mình băng gạc băng dán, nhìn xong cười khẩy.
Tên lừa đảo này.
*gốc 大屁眼子: tên lừa đảo /piàn zi/ đọc nhanh nghe giống /pìyǎn zǐ/ là lỗ đuýt:)))
Cư Gia Tạ hỏi: "Có ích gì chứ? Cũng không phải gãy chân đứt xương, nhìn lần đầu chưa nhận ra cậu không bị gì, nhìn thêm vài lần mà còn không nhận ra sao."
Bách Thiên Hành phun một câu chí mạng: "Anh không có đời sống tình cảm, anh không hiểu."
"?????"
Cư Gia Tạ tức điên người, lần thứ một triệu hỏi chính mình, nếu không phải nể mặt đồng tiền, vì sao phải đi theo loại ông chủ này.
Thèm ngược sao?
Chờ đoàn người Giang Trạm đến, Cư Gia Tạ kéo cái mặt già, làm ra vẻ lo lắng u sầu.
"Còn may, không có việc gì, chỉ rớt vách núi, không cẩn thận ngã xuống."
Một đám người hít ngược.
Cư Gia Tạ: "Không sao, thật sự không sao, đã cứu lên rồi, bình yên vô sự, bác sĩ cùng khám rồi, không có vấn đề gì khác, chỉ bảo tiếp tục nằm viện quan sát thôi."
Này còn gọi là không sao?
Cư Gia Tạ: "Các cậu đợi lát nữa vào đừng kích động. Bác sĩ dặn rồi, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt."
Mọi người đáp ứng.
Toàn bộ quá trình Giang Trạm không có biểu cảm gì đặc biệt, Cư Gia Tạ âm thầm quan sát, thấy từ sau khi Giang Trạm vào bệnh viện thì bất động thanh sắc mà nhíu mày mấy lần, trong lòng yên lặng phỉ nhổ ông chủ nhà mình: Pi, làm người ta lo lắng hết sức!
Vào phòng bệnh, staff im lặng đứng trong góc phòng, VJ nâng máy, thực tập sinh vây quanh giường bệnh.
Bách Thiên Hành nằm, trên mu bàn tay có băng gạc, thái dương dán urgo, khóe miệng có vết thương rõ rệt.
Người trông không quá suy yếu, nhưng kinh qua vách núi đá treo đủ làm cho người ta sợ hãi.
Mấy thực tập sinh vừa rồi đều bị Cư Gia Tạ dọa đến sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới bị thương vì quay phim trong truyền thuyết, lại đến mức nguy hiểm tính mạng.
Bọn họ căn bản không biết nên thăm hỏi động viên như thế nào, sợ vừa mở miệng đã nói sai trước màn ảnh mất.
Giang Trạm đứng cạnh giường, balo đặt trên một chiếc ghế bên cạnh, nhìn người ở trên giường, thuận miệng hỏi như nói chuyện phiếm: "Không làm biện pháp bảo hộ?"
Giọng điệu Bách Thiên Hành không nhanh không chậm, nghe lên có vẻ như không có việc gì, lại tựa như không đủ sinh lực: "Tất nhiên là có, ngoài ý muốn thôi."
Giang Trạm nhìn kỹ y: "Cảm thấy thế nào."
Bách Thiên Hành: "Cũng ổn."
Giang Trạm hừ cười một tiếng, là giọng điệu giết người bằng lời nói giữa những người thân nhau: "Không ngã xuống thật à?"
Bách Thiên Hành nằm, giương mắt nhìn hắn: "Không chết được." Giọng điệu như chốn không người, nói: "Chết thì Tuyệt Mỹ phải làm sao đây."
Giang Trạm: "Cũng đúng, dù sao hiện tại cũng một người kiêm hai chức, lại còn đậu hủ nữa."
Bách Thiên Hành: "Đừng ghen, về đậu hủ tôi có thể giải thích."
Giang Trạm: "Giải thích cái gì, cậu giải thích thì tôi liền nghe sao?"
Toàn bộ người trong phòng bệnh: "???? "
Hai người này nói chuyện riêng với nhau trắng trợn thế á?
Tuyệt Mỹ, đậu hủ, ghen, giải thích, có câu nào phát sóng lên không phải là hotsearch?
Còn cả cái giọng điệu thẳng thắn bộc trực khịa lẫn nhau này nữa....
Staff, Ngụy Tiểu Phi, Kỳ Yến, Bành Tinh không rõ chân tướng: Là bạn tốt không sai.
Phí Hải, Chân Triều Tịch người đã được xem màn tỏ tình khủng: Ghen sao? Là ghen thật sao?
May mà Cư Gia Tạ pha trò xoa dịu đúng lúc: Thiên Hành, biết cậu thân với Giang Trạm rồi, hôm nay thôi đừng cà khịa nữa, giờ cậu đang là bệnh nhân đó."
Cư Gia Tạ nói như vậy, mấy thực tập sinh lập tức tiếp lời: "Đúng vậy đấy Trạm ca, bay rõ xa qua đây, đừng đấu khẩu nữa mà, thăm hỏi an ủi Mentor Bách tử tế chút đi."
Lại ân cần hỏi thăm Bách Thiên Hành: "Mentor Bách có bị thương chỗ nào không?"
Hai người vẫn liếc nhau như cũ, đều cười một cái, bầu không khí trở nên sống động hơn.
Bành Tinh đưa món quà nhỏ mà ekip chuẩn bị để thăm ban qua, miệng ngọt nói lời bùi tai, còn chúc Bách Thiên Hành sớm ngày hồi phục.
Bách Thiên Hành: "Không có gì đáng ngại, lần công diễn này không quay về được, qua vài ngày nữa là ổn thôi."
Hỏi bọn họ: "Vũ đạo luyện thế nào rồi."
Chân Triều Tịch: "Cũng không tồi ạ, vũ đạo lần này của tụi em rất đơn giản."
Bách Thiên Hành: "Bài gì?"
Ngụy Tiểu Phi: "<Kẹo bông>."
Phí Hải: "Mang phong cách trong trẻo đáng yêu."
.....
Toàn bộ quá trình thăm bệnh đều cơ bản như nhau, đơn giản chính là thăm hỏi sức khỏe, nói chuyện phiếm, chúc phúc. Nhiều người thì nhiều lời, thời gian cũng lâu hơn, tư liệu thực tế cũng phong phú hơn.
Vốn dĩ chính là thăm bệnh kết hợp quay chụp, nhiều người như vậy không tiện quấy rầy tại phòng bệnh bệnh viện quá lâu, nửa tiếng đồng hồ, mọi người liền chuẩn bị rút.
Trong số những người rút, đương nhiên không bao gồm Giang Trạm.
Người rút nhanh nhất, vẫn như cũ là Kỳ Yến.
Kỳ Yến vừa chạy, Bành Tinh một bên bối rối một bên chạy theo, thoáng cái chạy mất hai thực tập sinh, những người khác cũng bắt chước nhanh chóng chạy mất dạng.
Cuối cùng, chỉ còn lại Giang Trạm.
Hắn ở cửa phòng bệnh trao đổi với staff đi theo.
Giang Trạm: "Em muộn lúc nữa đến khách sạn sau."
Staff: "Được, có gì liên hệ điện thoại. Cậu cũng phải chú ý hơn, khẩu trang, mũ đều phải đeo đủ, tận lực đừng để bị nhận ra, bị chụp phải cũng không sao, chỉ sợ có người sẽ đi theo cậu thôi."
Giang Trạm gật đầu.
Bọn họ rời đi rồi, Cư Gia Tạ cũng chuẩn bị trốn.
Trước khi trốn, hắn tiến đến bên giường nhỏ giọng lèm bèm khuyên: "Kiềm chế chút đi, tổ tông, tôi thấy Giang Trạm không phải tới để hỏi chuyện đậu hủ, cũng không phải cậu cứ giả bệnh nằm trên giường là qua chuyện được đâu."
Bách Thiên Hành nhìn hắn: ""Chuyện" gì?"
Cư Gia Tạ nở nụ cười bí hiểm: "Còn nói tôi không hiểu?"
Cư Gia Tạ nêu ví dụ: "Tôi đã ngần này tuổi rồi, lúc trước bởi vì bản thân sơ suất mà tai nạn xe thiếu chút nữa vào viện, mẹ tôi chửi cho sml, tí nữa thì mắng thành cháu bà ấy. Cậu đoán xem, cậu quay phim rớt xuống vách núi treo, người quan tâm cậu có thể nào cũng mắng cậu thành cháu luôn không?"
Bách Thiên Hành nhướng mày: "Vậy?"
Cư Gia Tạ hừ cười, cảm giác mình rốt cuộc cũng thắng được một lần trước mặt ông chủ, vậy mà thấy Bách Thiên Hành mở miệng, lại cái giọng điệu chết không biết xấu hổ: "Chửi đi, đánh cũng được, chẳng phải tình tình ái ái là thế này sao."
Cư Gia Tạ: "............." Từ chức! Từ chức!
Cư Gia Tạ phẫn nộ bỏ đi, lúc ra tới bàn y tá trông thấy phía cuối hành lang, Giang Trạm gõ cửa vào phòng làm việc của bác sĩ.
Hắn sửng sốt, hỏi y tá: "Vừa rồi có phải có người đến tìm bác sĩ Tôn không?"
Y tá: "À, đúng ạ, nói là người nhà của phòng 1701."
1701, phòng đơn của Bách Thiên Hành.
Cư Gia Tạ đứng tại chỗ, lặng lẽ thán phục, khó lường, quả thực là khó lường.
Thì ra không chỉ là đơn phương.
Cuối cùng thì hắn cũng biết cái thói há mồm ngậm mồm là cợt nhả lẳng lơ của ông chủ hắn là từ đâu ra rồi, hóa ra đều là Giang Trạm cho thuốc màu, y mở luôn phường nhuộm.
Cư Gia Tạ cười cười, thầm nghĩ người nào đó cũng xem như hết khổ, chín năm, chín năm đằng đẵng, giờ có thể tiến lên một bước như vậy, thật đúng là vạn tuế ra hoa.
Cư Gia Tạ không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Văn phòng bác sĩ, Giang Trạm cùng bác sĩ Tôn trò chuyện nhanh chóng về tình huống của Bách Thiên Hành, nói cảm ơn rồi đi ra từ văn phòng.
Lúc đi ra, bác sĩ Tôn gần bốn năm mươi tuổi cười cười: "Có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh nhỉ, xem những vấn đề cậu hỏi đều rất có trọng điểm."
Giang Trạm gật gật đầu, đóng cửa rời đi.
Đi ra từ văn phòng, hắn không mấy thoải mái mà nhíu nhíu mày, mùi nước khử trùng trên hành lang làm ý thức của hắn không tự giác mà trở lại trạng thái căng chặt nào đó.
Hắn rất không thích bệnh viện.
May là, tình trạng của Bách Thiên Hành không tệ, lúc đưa tới bệnh viện chỉ hơi mất nước, mất cân bằng điện giải, không có gì đáng ngại.
Không có gì đáng ngại còn nằm bẹp ra như vậy, làm ra vẻ như mình không sao lại giống như có sao?
Giang Trạm buồn cười, lòng nói kiểu này không phải là làm cho hắn xem đấy chứ?
Chơi chút khổ nhục kế, giành lấy chút đồng cảm?
Trở về phòng bệnh, thấy Bách Thiên Hành vẫn nằm như vậy, Giang Trạm nói thẳng: "Từ cổ trở xuống bị liệt à? Bác sĩ Tôn không kiểm tra ra?"
Bách Thiên Hành vẫn cứ nằm, vẻ mặt thoải mái sung sướng: "Ừ, liệt rồi."
Giang Trạm đến gần, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi nước khử trùng làm hắn khó chịu, hắn không quan tâm, nhìn Bách Thiên Hành: "Lúc rơi xuống có cảm giác gì?"
Bách Thiên Hành: "Nói thật?"
Giang Trạm: "Nói thật."
Bách Thiên Hành: "Không cảm giác, không suy nghĩ."
Bởi vì đó chính là chuyện xảy ra trong chớp mắt, căn bản không kịp suy nghĩ gì cả.
Đợi người đáp xuống tảng đá ổn rồi, mới hồi lại được chút ý thức, phản ứng đầu tiên, không chết được, tuyệt đối không thể chết.
Chết rồi thì cái gì cũng hết.
Nhưng y sẽ không nói với Giang Trạm những điều ấy, tính chất nguy hiểm trong nghề diễn viên, người không làm sẽ không hiểu được bao nhiêu, y hy vọng Giang Trạm coi lần này như chuyện ngoài ý muốn, mà không phải là xác suất.
Giang Trạm nghe y nói "Không cảm giác", hừ một tiếng: "Tôi còn cho rằng cậu lại định tiếp tục cợt nhả không ngừng cơ."
Bách Thiên Hành biết nghe lẽ phải: "Nghĩ đến cậu sao? Đương nhiên có nghĩ rồi. Có một số việc còn chưa từng làm, bây giờ chết đi, quỷ phong lưu cũng không làm được.
Giang Trạm thò tay cầm lấy một túi khăn giấy trên chốc tủ ném sang.
Bách Thiên Hành giơ tay đón lấy, cười: "Cho nên sau khi được cứu lên, tôi liền nghĩ, đời người có quá nhiều bất trắc, nhất định phải nắm bắt thời gian, mau chóng làm những chuyện chưa từng làm qua."
Bách Thiên Hành đùa một câu, Giang Trạm lại đang nghĩ, tất cả các bệnh viện trên toàn thế giới, về cơ bản đều giống nhau.
Trong hành lang vĩnh viễn có mùi nước khử trùng, bức tường vĩnh viễn là màu trắng, kiểu cách chế tác của giường bệnh đều không khác nhau cho lắm, ngay cả cửa sổ cũng cùng một dạng.
Ở trong mắt hắn, điều khác biệt duy nhất, chỉ có người nằm trên giường bệnh.
Trước đó là mẹ, bây giờ là Bách Thiên Hành.
Mẹ cuối cùng không giành được cơ hội sống, triệt để rời đi, Bách Thiên Hành gặp nguy hiểm tính mạng, biến nguy thành an.
Mẹ nói: Mày cách xa tao chút.
Bách Thiên Hành nói: Cậu hôn tôi một cái.
Giang Trạm đứng dậy.
Hắn khom lưng, cánh tay duỗi thẳng chống trên mép giường, dán sát vào nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt thực hờ hững, đem tất thảy cảm xúc cất giấu dưới đáy lòng, ánh mắt sâu thẳm, đem dĩ vãng giữ lại trong ký ức.
Hắn dùng thanh âm rất khẽ hỏi Bách Thiên Hành: "Tôi hôn cậu một cái, lần sau cậu quay phim, sẽ cẩn thận hơn chứ?"
Bách Thiên Hành bất ngờ với phản ứng của Giang Trạm, y nhìn vào cặp mắt trầm lắng nhìn không thấy đáy kia, nghi hoặc không biết cậu trai trước mặt sao lại đột nhiên trở nên.... ngoan như vậy.
Ngoan?
Không nên.
Nhưng Bách Thiên Hành không kịp suy ngẫm, Giang Trạm đã chống mép giường đứng ở trước mặt, dáng vẻ tiến đến gần và cả giọng điệu có thương có lượng ấy, đang bước một bước lớn thúc đẩy "mắt xích quan trọng" nào đó.
Tất cả lực chú ý của Bách Thiên Hành đều đặt trên người Giang Trạm, trên câu nghi vấn kia, trên đôi môi cùng lắm chỉ cách mình mấy centimet.
"Sẽ."
Bách Thiên Hành giơ tay, mạnh bạo ấn người về phía mình, y thậm chí đã chuẩn bị xong nếu Giang Trạm ghẹo y thả thính xong liền bỏ chạy.
Dám chạy, y có trói cũng phải trói người trở lại ấn hôn, mà không ngờ tới, điều ấy không hề xảy ra.
Trong chớp mắt, chóp mũi va nhau, môi chạm môi.
Bởi vì bị ấn sau gáy, nụ hôn này không hề là vừa chạm đã tách, mà bởi vì cái vị đang nằm kia đánh giá sai tình thế một cách nghiêm trọng, cái hôn bị cường thế ấn xuống này đặc biệt sâu nặng.
Miệng vết thương trên môi Bách Thiên Hành một lần nữa vỡ ra, mùi máu tươi lan khắp giữa răng môi.
Con người giả bệnh vẫn luôn nằm rốt cuộc cũng ngồi dậy, vừa ngồi dậy liền thò tay về phía Giang Trạm.
Giang Trạm vốn đang khom người, chưa đứng dậy đã lại bị kéo qua, người ngã xuống, vừa vặn nửa người nằm trong lồng ngực Bách Thiên Hành.
Môi Bách Thiên Hành đầy máu, cúi đầu nhìn trước ngực, cong môi cười xấu xa: "Mỗi lần cậu chủ động đều làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng ngự."
Giang Trạm bắt được trọng điểm, mỗi lần?
Bách Thiên Hành dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương nơi khóe môi, cúi đầu dán lại, nhìn vào mắt Giang Trạm: "Quên rồi sao, hồi cấp ba, có một lần cậu say xỉn không về nhà, ngủ lại khách sạn."
Tối hôm đó, Bách Thiên Hành cùng với Giang Trạm cả một đêm.
Đêm hôm đó, Giang Trạm vì cơ thể trẻ trung, và sự ** từ bản năng của mình, dây dưa với Bách Thiên Hành trọn một đêm.