Cư Gia Tạ: "Chuyện cha mẹ Giang Trạm qua đời đã giảm nhiệt rất nhiều, bên này tôi đã cho người đi xóa từ khóa có liên quan. Bên cậu thế nào rồi?"
Trợ lý đặc biệt Tiểu Trương: "Hotsearch của ông chủ được sắp xếp lên rồi, sau này sẽ lần lượt cho hấp thụ ánh sáng một số ảnh chụp và video thời học sinh của ông chủ với Giang Trạm."
Cư Gia Tạ: "Dời sự chú ý của công chúng là biện pháp tốt nhất, chờ đến lúc cùng khung của ông chủ cậu với Giang Trạm được leak ra, có thể sắp xếp thêm hotsearch."
Trợ lý đặc biệt Tiểu Trương: "#Có một kiểu tình bạn gọi là Giang Trạm Tống Hữu#?"
Cư Gia Tạ tâng bốc: "Không hổ danh là trợ lý đặc biệt, mới được mấy ngày đã nắm chắc bí quyết rồi."
Tiểu Trương: "Nào có nào có, vẫn là sếp Cư dạy quá tốt, tôi không thạo chút nào đâu."
Cư Gia Tạ: "Sếp Trương khách khí quá rồi, tôi dạy được bao nhiêu chứ, vẫn là thao tác bên cậu thỏa đáng."
Sinh thời, lần đầu tiên cũng có thể là một lần duy nhất Bách Thiên Hành với Tống Hữu hợp tác đơn độc, chỉ vì Giang Trạm.
Hai bên bỏ tiền lại xuất lực, chỉ vì đè nhiệt độ chuyện nhà họ Giang xuống.
Cho nên trong VCR, Tống Hữu đưa ảnh chụp chung yêu cầu ekip chương trình P mosaic cho Bách Thiên Hành, vốn chính là chuyện hai bên đã thương lượng xong xuôi.
Nếu không thì lấy tính khí cúa Tống thiếu gia, P mosaic? Bách Thiên Hành cũng xứng xuất hiện trong khung ảnh ở nhà anh sao?
Sau khi tập Cực Hạn thứ hai đếm ngược phát sóng, hotsearch Tống Hữu mosaic Bách Thiên Hành cũng là được cố ý sắp xếp lên, chính là để hạ nhiệt chuyện Giang Trạm ba mẹ song vong, sau một loạt thao tác, hiệu quả cực tốt, chuyện của cha mẹ Giang Trạm không có ai nhắc thêm nữa, tất cả đi cắn anh trai bá tổng rồi.
Tình thế được dẫn dắt vô cùng kịp thời.
Tống thiếu gia lần đầu duỗi chân vào giới giải trí, đối với chuyện mình lên hotsearch này có chút mới lạ, sau thứ bảy cố ý tuồn ra một ít ảnh chụp với Giang Trạm thuở thiếu thời ra ngoài, mua nhiệt độ đẩy một đợt tình cảm bạn bè.
Fans cắn Giang Trạm có thể cắn ra một bá tổng, là chuyện siêu cấp vui vẻ, bá tổng này trẻ tuổi đẹp trai nhiều tiền còn không quá bóng bẩy, mấu chốt là có mối quan hệ rất tốt với đàn anh mà các cô thích, còn giúp quay hộ VCR với thân phận anh trai, thuyền tình bạn này dứt khoát là một du thuyền hạng sang.
[ Anh ơi, anh còn thiếu em gái không, kiểu em gái thích kim cương á? ]
[ Khóc rồi, tại sao thời đi học của tôi không có người bạn tốt như vậy chứ. ]
[ Cảm ơn anh hai, Trạm Trạm có anh hai tốt như anh chúng em thật sự vui lắm. ]
[ Anh, bao giờ Giang Trạm debut C vị kim cương rời nhà anh có thể chiết khấu 50% không! Tháng sau em đính hôn nè. ]
Bách Thiên Hành và Giang Trạm bị bóc là bạn học, cư dân mạng không đào ra nổi một tấm ảnh, ảnh cùng khung bóng rổ còn là ekip chương trình hỏi xin Bách Thiên Hành, bây giờ xuất hiện một anh trai bá tổng trong nhà có mỏ, người ta chẳng những có nhà sang trọng, trong nhà sang trọng giữ phòng riêng cho Giang Trạm, ảnh chụp chung hết tấm này đến tấm khác, còn có cả video hai người chơi bóng với nhau.
Thời gian của video ít nhất cũng phải mười năm trước, địa điểm chơi bóng giống như một sân bóng rổ ít được dùng trong công viên, lưới sắt gỉ sét loang lổ, khung bóng rổ chỉ còn dư lại vòng sắt, nền đất không bằng phẳng đọng lại chút nước mưa, thiếu niên Giang Trạm cùng thiếu niên Tống Hữu tụm lại chơi bóng cùng nhau.
Sự cố chấp của nam sinh đối với áo bóng và số áo mười năm không đổi quả là trung thủy cho đến chết, Giang Trạm vẫn là số 8, Tống Hữu vẫn số 2, hai người 1v1 chơi không hề kịch liệt, ngược lại giống như đang phân tích kỹ xảo dẫn bóng qua người, Giang Trạm mới vừa vòng qua Tống Hữu, không hề ném bóng vào rổ, mà trực tiếp ôm bóng xoay người, "Lại lần nữa."
Trong video, Giang Trạm thấp hơn Tống Hữu nửa cái đầu, cả người toát ra hơi thở thiếu niên, ngũ quan chưa nảy nở, mượt mà tựa ngọc, tóc là tóc ngắn phổ thông mà hơn nửa nam sinh trong lớp cũng cắt, đánh nửa trận bóng, ướt hết cả, mềm mại rũ trên đỉnh đầu.
Giang Trạm chê mồ hôi nhiều, cúi đầu lấy tay vuốt mấy cái trên tóc, dưới ánh mặt trời trông giống một bé Golden đang vẫy nước, đáng yêu cực kỳ.
Video này làm cho các Trạng Nguyên tỷ tỷ thét chói tai dữ dội: Cuối cùng! Chúng ta cũng có thể giống như fans các nhà khác, hô to lên-- là nhóc con của chúng ta! Là nhóc con nhà chúng ta!
Có video đầu tiên, thì sẽ có cái thứ hai, cái video thứ hai là Tống Hữu nâng tay cầm máy quay phim quay Giang Trạm đang làm bài tập, thiếu niên Tống Hữu dữ dằn thuyết minh: "Nhanh lên chút! Quà sinh nhật, muốn cái gì, nói mau!"
Giang Trạm không nhìn ống kính, đôi mắt rũ xuống tập trung nhìn bài kiểm tra, nắm bút viết như bay, giấy nháp cũng không cần, năng lực tính nhẩm siêu đỉnh, vừa viết vừa nói: "Đừng mua gì hết, cứ giúp tao viết 15 bài văn trong đống bài tập nghỉ đông đi."
Tống Hữu: "Mày nghĩ hay thế?"
Giang Trạm múa bút như thần: "15 bài chê nhiều, 5 bài cũng được."
Bách Thiên Hành đến giờ muốn ảnh chụp chung không có ảnh chụp chung, muốn video không video, sợ không phải là bạn cấp ba pha kè đó chứ?
Bị một fan qua đường một lời vạch trần: Tống tổng thay mặt quay VCR các người cũng cắn, hồi trước Bách Thiên Hành với Giang Trạm có Tuyệt Mỹ, phàm là tuồn ra ảnh chụp chung hồi cấp ba chắc fan CP lại chẳng phát điên?
Kết quả ảnh cùng khung thời học sinh của Bách Thiên Hành với Giang Trạm còn chưa xuất hiện, ảnh cùng khung của Tống Hữu với Bách Thiên Hành trái lại đã xuất hiện trên mạng.
Trong video, học sinh Tống Hữu và học sinh Bách Thiên Hành giống như đang tham gia hoạt động gì đó, ngồi cùng một hàng, ở giữa chỉ cách một chỗ trống, hai người toàn bộ quá trình đều không hé răng, không giao lưu ánh mắt, đều xụ mặt không thèm phản ứng lẫn nhau.
Fans dở khóc dở cười: Đã hiểu, quan hệ này quả là phải cắt bỏ người + mosaic.
Nhưng hai người quan hệ không tốt thế này, lại có thể đồng thời làm bạn với Giang Trạm--
Fans: Quả nhiên vẫn là Giang Trạm ưu tú nhất.
Đợt dẫn dắt hướng gió này có thể lấy làm ví dụ mẫu điển hình hàng năm trong giới, chuyện nhà họ Giang rất nhanh được khép lại, tất cả mọi người đều giống như chưa từng trải qua cái đêm bối cảnh của Giang Trạm bị đưa ra ánh sáng, vui vui vẻ vẻ cắn Giang Trạm với bá tổng cắn tình bạn cắn thời kỳ thiếu niên.
Trận chung kết còn sót lại năm ngày.
Sáng sớm thứ hai, trước ký túc xá các cô gái đi tiếp ứng gặp được Bách Thiên Hành đã lâu không tới ăn sáng, họng sắp kêu rách, fan CP tại hiện trường không dám hô bạy bạ, nhưng nghĩ đến lần trước Bách Thiên Hành đến tòa nhà này ăn sáng đã là rất lâu trước kia, chỉ có thể dùng tiếng thét lớn hơn để biểu đạt nội tâm--
Tuyệt Mỹ! Tuyệt Mỹ mới là thật!
Bất kể anh trai bá tổng, hình ảnh video gì, dậy sớm cùng ăn sáng vĩnh viễn là Bách Thiên Hành!
Bách Thiên Hành không lái xe, vẫn giống như lúc trước mỗi ngày tới ký túc xá bằng xe đạp, mặc cũng rất thoải mái, đeo tai nghe không dây, không nhanh không chậm đạp xe đến trước tòa nhà, bóp phanh xe một cái, một chân chống đất, ánh nắng sớm mai rơi trên mặt y, anh tuấn đẹp trai khí tràng cực kỳ vững vàng.
Cách hơn nửa thời gian chương trình, y lần nữa trước bảy giờ xuất hiện ở tòa ký túc xá, không hề tị hiềm bất cứ điều gì.
Trong tiếng gào thét tại hiện trường tiếp ứng, y xuống xe, dừng xe ở cửa, bước vào tòa nhà.
Trong đại sảnh staff thấy y thì hơi kinh ngạc: "Mentor Bách?"
Bách Thiên Hành ra hiệu không việc gì, không cần đi theo, tự lên lầu.
Đến căn tin, trống không không bóng người, chỉ có bác gái múc cơm sau cửa sổ đang bận rộn.
Bác gái vừa thấy Bách Thiên Hành thì mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Mentor Bách lâu lắm rồi không tới đó nhen." Dừng một chút, "Vẫn là súp nồi sành trước?"
Bách Thiên Hành gọi cơm sáng, đứng trước cửa sổ tán gẫu với bác: "Giang Trạm gần đây ăn nhiều không ạ?"
Bác gái vừa lấy cơm vừa nói: "Hồi mới tới là ăn nhiều nhất, bây giờ càng ngày càng ăn ít, tôi lấy thêm cơm cho cậu ấy cậu ấy cũng không cần, bảo rằng trước ống kính không thể mập. Cũng may chỉ là ăn không nhiều lắm, tinh thần thì tốt vô cùng. Tôi thấy mấy tuần gần đây, đám nhóc này cơ bản đều không ăn nhiều, đây là thi đấu mà, cũng hết cách."
Nói nói, bác gái bảo: "Nay cậu rảnh rồi hen, đúng là lâu lắm rồi không tới. Nhưng mà cũng không được mấy ngày nữa, ông chủ phụ trách nhà ăn này cũng chuẩn bị tuần tới kết toán tiền với tụi tôi rồi."
Bách Thiên Hành: "Mấy ngày sau cháu đều tới."
Bác gái cười: "Tốt quá."
Cách trận chung kết không đến mấy ngày nữa, khoảng thời gian này tất cả các thành viên đều căng thẳng, luyện tập, ghi hình, diễn tập, đủ loại chuyện vụn vặt nữa, chỉ cần mở mắt là không có lúc nào thảnh thơi.
Toàn bộ tầng lầu của ký túc xá cũng trống hơn nửa, 24 nam sinh đều dời đến tầng 14, buổi sáng phòng ký túc nào có động tĩnh trước, những phòng khác liền tỉnh dậy theo hết.
Giang Trạm như cũ vẫn là người tỉnh sớm nhất, lúc rửa mặt cái gáy phát nặng, dùng sức vỗ hai cái.
Đêm qua hắn nằm mơ thấy Bách Thiên Hành, còn mơ thấy cả Tống Hữu, hai tên này trong mộng đánh long trời lở đất, mày chết tao sống, hắn ngăn cản xong còn phải dỗ dành hai bên, còn mệt hơn cả huấn luyện ban ngày.
Trước khi tỉnh lại chỉ muốn đạp cho mỗi người một cước bảo bọn họ cút đi, sau khi tỉnh dậy phát hiện là mơ, lại hối hận không đập mỗi người một trận.
Ngụy Tiểu Phi nhắm tịt mắt lần mò đi xả nước, lúc xoay người về phía tường đã phân không rõ nay ngày mấy nữa rồi, còn tưởng rằng vừa mới bắt đầu tuyển tú, vừa tè vừa lẩm bẩm: "Anh hôm nay anh với Mentor Bách ăn sáng sao?"
Giang Trạm vừa nghe là biết cậu mơ ngủ rồi: "Tỉnh tỉnh, thầy Bách đã lâu rồi không đến."
Ngụy Tiểu Phi mờ mịt tè xong, mờ mịt vẩy vẩy đồ trong tay, nhét trở về, mờ mịt quay đầu: "A?" Dừng lại chút, ngửa đầu than thở: "A, đúng rồi."
Tối hôm trước Ngụy Tiểu Phi hơn một giờ mới ngủ, Chân Triều Tịch, Tùng Vũ chịu đựng đến hai giờ mới về, đều buồn ngủ không chịu được. Ba người căn bản không dậy nổi, Giang Trạm không gọi họ, đến căn tin trước, mang đồ ăn sáng cho họ.
Vừa mới ra cửa lớn phòng ngủ, ống kính của VJ lão sư đã trực tiếp chỉa lên rồi, dọa hắn giật cả mình.
Giang Trạm: "?"
VJ lão sư không tiếng động nói sau ống kính: Bách Thiên Hành. Bách Thiên Hành.
Giang Trạm bước nhanh vào khu thang máy, lúc đi ngang qua lối thoát hiểm ở hành lang đột nhiên đẩy cửa lách mình đi vào, VJ vung vẩy bước chân ma quỷ của anh ta đuổi theo, nhưng vẫn chỉ quay được hai giây bóng lưng, giây thứ ba, trong ống kính, Giang Trạm tay vịn lan can nhẹ nhàng nhảy một cái, tựa như con báo trực tiếp nhảy xuống nửa tầng, nhẹ nhàng lẩn người đi.
VJ: "..."
Giang Trạm đã đến tầng chín, đẩy cửa thoát hiểm một cái rồi nện bước nhanh nhẹn, vào căn tin nhìn thoáng qua, quả nhiên Bách Thiên Hành ở đây.
Bách Thiên Hành đang vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại, nghe tiếng nâng tầm mắt lên: "Hôm nay tâm trạng tốt vậy."
Giang Trạm đặt mông ngồi xuống, nhìn chằm chằm Bách Thiên Hành, cười, đáy mắt tất cả đều là ánh sáng.
Bách Thiên Hành mặc hắn nhìn, tiếp tục ăn sáng lướt điện thoại, đẩy súp nồi sành cho hắn.
Giang Trạm nhận lấy súp, nụ cười bên môi không ngừng được, cười cười, nhướn mày thấp giọng hỏi: "Thầy Bách hôm nay tới ăn sáng, là "Quang minh lỗi lạc" hay là "Lấy việc công làm việc tư"?"
Bách Thiên Hành hừ cười một tiếng, giương mắt: "Cậu cảm thấy là gì?"
Giang Trạm cầm thìa lên, ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: "Nói cậu "Quang minh lỗi lạc" thì có vẻ cậu quá cần thể diện rồi, nói cậu "Lấy việc công làm việc tư" thì lại có vẻ cậu mặt dày quá."
Bách Thiên Hành cười giễu: "Tôi không thể "Thích gì làm đấy"."
Giang Trạm nghịch ngợm: "Oa~"
Bách Thiên Hành: "Ăn sáng của cậu đi."
Hai người đã rất lâu không ăn sáng cùng nhau trong căn tin thực tập sinh rồi, ban đầu là vì bóc Tuyệt Mỹ, vì kế hoạch lâu dài nên đều ăn ý hiểu ngầm mà lựa chọn giảm bớt cùng xuất hiện, sau đó Bách Thiên Hành quay phim, chủ trì đều là Đồng Nhận Ngôn phụ trách, lại càng không có cơ hội cùng nhau ăn sáng.
Căn tin này đối với hai người mà nói là đặc biệt, súp nồi sành có hương vị quá khứ, mỗi một buổi sáng tinh mơ đơn độc chung đụng với nhau đều hướng về một ngày mai càng tốt đẹp hơn, họ từng ở chỗ này tán gẫu chuyện phiếm, kéo gần quan hệ, từng thăm dò lẫn nhau, từng ái muội qua lại, Giang Trạm cũng ở chính nơi này, biểu lộ rõ ràng quyết tâm tranh C vị.
Lâu ngày tương phùng thoáng như mới hôm qua.
Mùi vị ngụm súp nồi sành trong tay càng nếm càng thơm.
Nội tâm Giang Trạm trong hơn hai tháng ở nơi này, tựa như trải qua một lần nữa đúc rèn, tới gần trận chung kết, có khổ cực thế nào đi nữa mệt mỏi thế nào đi nữa, ánh sáng trong đáy mắt hắn cũng không mảy may giảm bớt.
Hắn còn tự tin trương dương hơn so với thời niên thiếu.
Bách Thiên Hành bị hắn làm mê muội không dời nổi mắt, cơm sáng không ăn nữa, điện thoại di động ném trên bàn, cứ nhìn Giang Trạm mãi.
Tầm mắt Bách Thiên Hành từ mặt mày hắn rơi lên chóp môi, nhấp môi ám chỉ sâu xa, thấp giọng nói: "Ăn kẹo không."
Giang Trạm nhìn lại y, không nói gì.
VJ lão sư lững thững tới chậm, vén rèm plastic của căn tin lên đi vào, vừa mới vào tới nơi, Giang Trạm đột nhiên đứng dậy xoay người chạy ra bên ngoài, Bách Thiên Hành đứng dậy theo, hai bóng người lướt qua bên cạnh VJ, quay đầu lại, chỉ còn thấy rèm cửa vung vẩy về chỗ cũ, bóng người đã mất dạng.
VJ:??? CMN lại chạy!?
Chỉ bàn về chạy, Giang Trạm chưa chắc đã thua, nhưng cộng thêm sự cản trở của cầu thang với lại lan can, Bách Thiên Hành thắng chắc.
Giang Trạm ở chỗ ngoặt tầng sáu thông xuống tầng năm bị Bách Thiên Hành đè lại, đặt tại bên tường, bên người chính là cửa sổ, có thể nghe được động tĩnh tiếp ứng dưới lầu.
Bách Thiên Hành lấn người tới, dùng ánh mắt mê luyến mô tả đôi mắt, mặt mày, hình dáng đôi môi Giang Trạm, từng chút từng chút chậm rãi sát lại gần.
Giang Trạm bị bao bọc chặt chẽ trong tình yêu, đúng sự thật mà nói ra cảm giác ban nãy Bách Thiên Hành mang lại cho mình ngay khi mới bắt đầu: "Có phải cậu muốn công khai không?"
Bách Thiên Hành hôn một cái lên môi hắn: "Còn năm ngày."
Giang Trạm thở gấp: "Ừ, năm ngày."
Gió mang theo thanh âm từ ngoài tòa nhà bay vào, cùng với cái ôm hôn thân mật khăng khít bên nhau, đem tê dại đẩy dọc sống lưng.