Ẩn Thương trải chiếc áo xuống cỏ cho cả hai cùng nằm, hai người không một mảnh vải che thân cùng đắp chung chiếc áo hỷ phục của Lạc Dao.
Dù trời tối không thấy gì cả nhưng Lạc Dao rất ngại chỉ biết che mặt. Ẩn Thương vẫn ôm chặt eo nàng từ phía sau.
- Đừng có nằm sát ta như vậy!
Lạc Dao giọng còn hơi e thẹn, chỉ dám nói mà không quay mặt lại nhìn Ẩn Thương.
Lúc nãy đầu óc quẩn trí làm những chuyện như vậy, nhưng giờ độc đã được giải, đều tỉnh táo cả rồi nhưng vẫn còn gần gũi da thịt như vậy khiến nàng ngượng ngùng.
Nàng cố ý nhích người ra xa một chút thì cũng bị Ẩn Thương kéo lại.
- Nàng đừng động đậy, không cẩn thận vết thương sẽ bị rách ra.
Nhắc mới nhớ ra, lúc làm chuyện đó Ẩn Thương cũng không hề chạm đến vết thương của nàng.
- Nhưng ta cảm thấy không thoải mái.
- Hửm....không thoải mái?! Vừa rồi nàng vẫn chưa thỏa mãn sao?! Hay là nàng muốn thêm một lần nữa.
Ẩn Thương thốt ra những lời đó ngay bên tai nàng, thực sự làm cho nàng xấu hổ không biết phải chui đi đâu được.
- Ngươi im đi đồ vô sỉ.
Lạc Dao nhất thời cử động mạnh khiến bên vai truyền đến một cảm giác đau đớn.
- ah....
- Đấy ta nói mà, nàng ngoan ngoãn nằm im mà ngủ đi trời có lẽ sắp sáng rồi, phải lấy lại sức để thoát khỏi đây.
Lạc Dao ngoan ngoãn nằm im, chỉ một lúc sau cô có thể cảm nhận được Ẩn Thương đã ngủ rồi, từng hơi thở ấm áp của hắn nàng đều có thể cảm nhận được.
Lạc Dao cũng nhanh chống bị sự ấm áp làm cho ngủ say vả lại qua trận vừa rồi nàng cũng đã thấm mệt.
Chút ánh sáng của ban mai lọt qua khe mắt của Lạc Dao làm cho nàng tỉnh dậy trước, như thói quen nàng đưa tay lên che mắt lại có chút khó chịu vì bị thứ ánh sáng này đánh thức.
Ở dưới bụng có chút nặng nàng nhìn xuống thì mới hoảng hốt nhớ ra mình và Ẩn Thương đang nằm cùng nhau và cả hai....không mặc quần áo!!!
Lạc Dao giật mình vội ngồi dậy, một tay che lại bộ ngực đẫy đà, một tay nắm lấy áo toang mặc lại.
Ẩn Thương bị chuyển động của Lạc Dao làm cho thức giấc, vừa mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Ẩn Thương là thân trên trần như nhộng của Lạc Dao, gương mặt nàng thẹn thùng đỏ ửng như người đang uống say.
Cảnh tượng này khiến Ẩn Thương đơ người một lúc.
- Á... biến thái... ngươi nhìn đi đâu vậy, còn không mau xoay người đi.
- À ta... ta...
Ẩn Thương cũng đỏ mặt xoay người đi, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra điều gì đó liền nắm lấy cánh tay Lạc Dao.
- Nàng khoang hãy mặc y phục... trên...
Chưa nói hết câu Ẩn Thương lại bị Lạc Dao tát cho một cái lại còn mắng
-Ngươi... ngươi... đồ háo sắc! Tránh xa ta r...
- Trên lưng nàng có hình xăm, nó giống như một bản đồ.
-Ngươi vừa nói... hình xăm bản đồ?!
- Phaỉ...ừm... nàng có thể để ta nhìn rõ hơn được không?
Lạc Dao im lặng không nói gì cả, Ẩn Thương cho rằng nàng đã đồng ý nên lại gần để nhìn kỹ hơn.
-Đây là loại bản đồ gì, nàng biết chứ?
- không biết, lúc ta còn nhỏ mẫu thân ta chính là người xăm nó lên người ta, bà chỉ nói đây là cách tốt nhất để không ai tìm ra được bí mật mà bà muốn lưu giữ, bà dặn ta không được nói với bất kì ai, vài hôm sau hôm đó bà ấy đi luôn và không thấy trở về nữa.
Ta căn bản chưa bao giờ thấy hình xăm này.
- Chuyện này cũng thật kì lạ...
Bản đồ này trông rất giống... nơi chúng ta đang ở. Có những nét đã mờ đi.... Không ta hiểu rồi.
-Ngươi đang nói gì vậy?
Từ nãy giờ những lời Ẩn Thương nói khiến Lạc Dao khó hiểu.
- Ta sẽ giải thích sau, còn bây giờ nhanh chóng mặt y phục, chúng ta phải rời khỏi đây.