Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Hạ Hành lại lợi dụng lòng tốt của Đông thượng thư, xúi giục ông ta cầu xin hoàng thượng gả Lạc Dao cho Ẩn Thương, với những lời lẽ ngon ngọt của Hạ Hành, Đông thượng thư cũng cảm thấy đây là việc tốt nên đã đồng ý.
Sau đó Hạ Hành đưa Liu Mục gia nhập vào đội thích khách của nữ vương, với mục đích mượn tay bọn chúng giết Lạc Dao.
Có Liu Mục tham gia vào chuyện này, Ẩn Thương sẽ không thể nghi ngờ ai cả và chỉ cần Ẩn Thương giết Liu mục nữa là mục đích của Hạ Hành sẽ được mỹ mãn.
Đương nhiên cả chuyện của Lạc tướng lẫn chuyện của Lạc Dao đều do ông ta tự mình hành động, nếu nữ vương biết ông ta đứng sau việc để Lạc Dao làm chính phi chắc chắn bà ta sẽ tức giận, khi đó hiệp ước cũng khó có thể giữ lại.
Hạ Hành nhận thấy tướng quân dưới trướng của nữ vương, chính là người ngồi ở đằng kia cũng là kẻ tham vọng đầy mình, việc giết chết Lạc Lâm và bắt cóc Lạc Dao cũng một phần nhờ hắn giúp sức. Hắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà nữ vương hủy bỏ hiệp ước, phá hỏng đại sự nên đã cùng Hạ Hành giữ bí mật với nữ vương.
Nhưng chuyện Lạc Dao lại có thể thoát chết lẫn chuyện Ẩn Thương và Hạ Vân ngày một xa cách là chuyện Hạ Hành không thể lường trước.
Ông ta buộc phải thay đổi kế sách, trực tiếp sang Thụy quốc cầu xin cho Hạ Vân được nạp làm thiếp của Ẩn Thương, ông ta cam đoan sau khi mọi việc thuận lợi Hạ Vân sẽ không còn dính dáng tới Ẩn Thương nữa.
Kế hoạch đã kéo dài hai năm, nữ vương cũng muốn mau chóng hoàn thành để công chúa được vui vẻ nên đã chấp nhận yêu cầu của ông ta.
Hai người họ ôn lại chuyện xưa, từng câu từng chữ Lạc Dao đều nghe rõ mồn một, tim nàng như muốn nổ tung.
" Thì ra kẻ thù giết phụ thân ta đang nhởn nhơ sống vui vẻ trước mặt ta bao lâu nay mà ta không hay biết."
Ngay bay giờ nàng chỉ muốn xông ra, một đao giết chết ông ta, để trả thù. Nhưng nàng đang cố kiềm chế, nếu giết ông ta ngay thì dễ cho ông ta quá, nhưng nếu bắt được ông ta tội danh mưu phản, thì tội ác của ông ta sẽ bị phơi bày cho thiên hạ cùng phỉ nhổ, ông ta cũng sẽ bị ngũ mã phanh thây, chết một cách đau đớn, nhục nhã.
- Người của tên hoàng đế, trong ba ngày tới sẽ được ta bí mật đổi hết thành người của ta. Tướng quân có chắc ba ngày nữa binh lính của ngài sẽ tới kịp bao vây hoàng thành không?
- Yên tâm đi, Tể tưởng đại nhân cứ lo việc xử lý hoàng đế, còn ta sẽ yểm trợ ngài ở phía ngoài, khi quân ta đến nơi thành công chiếm lấy hoàng thành, ta sẽ cho một tốp quân vào để yểm trợ ngài phòng khi người của hoàng đế nổi loạn.
- Chúng ta trong ứng ngoại hợp, hoàng đế lại không có phòng bị gì chắc chắn sẽ trở tay không kịp, Hoàng triều rồi cũng sẽ đổi chủ thôi.
- Được rồi nếu không còn gì nữa thì ta trở về đây.
Chuyện đã bàn xong, tên tướng đó đứng dậy cáo từ, nhưng vừa bước được vào bước thì ông ta quay lại với khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng.
- À ta quên cảnh báo ông, chuyện hại chết Lạc Lâm dù có thế nào đi chăng nữa ông cũng không được hé nữa lời với nữ vương là do hai chúng ta bày mưu, nếu nữ vương biết thì... đừng nói là hoàng đế, ngay cả được chết nguyên vẹn cũng khó đó.
Hạ Hành nghe xong nhăn mặt, ông ta khá khó chịu với lời lẽ tên đó vừa nói.
- Tướng quân nói như vậy là có ý gì?
Tên tướng quân đó cười nhạt nói tiếp.
- Tuy ta không biết vì sao nhưng khi nghe tin Lạc Lâm chết dưới tên độc của Liu Mục nữ vương đã rất giận dữ cho người đi xử lý hắn. Ngài biết hắn ta chết như thế nào không... hắn ta bị bẻ nát xương tứ chi, móc mắt, xẻo tai, cắt lưỡi...