Thuỷ Chung Như Nhất

Chương 7: 7




Như lời hẹn trước đó, sau khi dùng bữa tối, Uyển Linh cùng Nguyện Phù, Nguyệt Cát và Kiều Kiến Văn đi xuống phố xem hội hoa đăng.

Để đảm bảo an toàn cho vị “hoàng hậu tương lai” này, sứ thần đại nhân đã sai thêm vài thuộc hạ của mình đi theo để bảo vệ Uyển Linh.

Mặc dù Uyển Linh có chút không muốn, nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta.

Chưa kể đến việc, ở Nguyệt Thần quốc, các tiểu thư quyền quý hay các công chúa hoàng tộc khi đi ra ngoài đều sẽ có rất nhiều tỳ nữ và hộ vệ đi cùng.

Nếu không, sẽ bị cho là “trốn nhà đi gặp tình lang”.

Vậy nên, dù có muốn hay không thì Uyển Linh cũng đành phải chấp nhận.

Sau một hồi chuẩn bị kỹ càng, đoàn người Uyển Linh kéo nhau đi dạo phố.

Để tránh người khác chú ý, Uyển Linh đã dặn dò các hộ vệ giữ khoảng cách với mình một chút.

Dù là các tiểu thư nhà quyền quý lúc đi ra ngoài cũng không tới nổi mang theo nhiều người đến vậy.

Buổi tối trên phố ở Thuận Châu rất đông đúc, người dân thắp đèn lên sáng rực cả một vùng.

Từng chiếc đèn lồng được xếp dài dọc theo đường đi, người dân đổ xô nhau xuống phố nườm nượp, tiếng cười đùa vang vọng khắp không gian.

Các gian quán được đặt ngay ngắn dọc hai bên đường đi, tiếng gọi mời của các chủ quán cũng cứ thế vang lên không dứt.

Đa số những người hôm nay tham gia lễ hội đều là những người trẻ tuổi.

Nam có, nữ có, người giàu có, kẻ nghèo cũng có.

Vì hôm nay là một ngày vui nên Uyển Linh quay ra phía sau sai Nguyệt Phù cầm ít ngân lượng phân phát cho những người theo cùng, nếu bọn họ gặp thứ gì ưng ý thì đều có thể mua một ít.

“Tiểu thư, nơi này quả thật đẹp quá đi!” Nguyệt Phù không nhịn nổi sự yêu thích mà buông một lời cảm thán.


Những người còn lại cứ thế cũng cảm thấy vui lây, đêm hội ở Thuận Châu quả thật rất đẹp.

Duy chỉ có một người là mặt không có một chút gì là ngạc nhiên hay yêu thích, hắn quay qua nói với Nguyệt Phù.

“Nơi này đã là gì so với Kinh Thành? Nơi đó còn đẹp hơn ở đây gấp nhiều lần.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên”
“Nếu sau này mà đến kinh thành, thực không như những gì ngươi nói.

Ta sẽ xin tiểu thư ném ngươi vào hố đen, cho ngươi biết thế nào là địa ngục”
Nghe Nguyệt Phù nhắc đến hố đen, Kiều Kiến Văn có chút không hiểu.

“Hố đen lại là nơi nào?”
Thấy Kiều Kiến Văn không biết hố đen là gì, Nguyệt Phù dương dương tự đắc đáp:
“Hố đen là nơi giam giữ các linh hồn làm việc sai trái.

Tuỳ theo mức độ tội nghiệt khác nhau, sẽ có thời gian giam giữ và các hình phạt nặng nhẹ khác nhau.

Mà ngươi yên tâm đi, nói dối lừa gạt người khác chẳng qua là chuyện nhỏ, nếu có rơi vào hố đen thì cũng chừng chưa tới tuần lễ là sẽ được thả ra thôi.”
Kiều Kiến Văn nghe vậy thì cũng có chút rùng mình, hắn không ngờ trên đời này lại có nơi đáng sợ đến như thế.

Xưa nay hắn cứ tưởng rằng chết là hết, nhưng không nghĩ đến còn rất nhiều điều chờ đợi phía sau.

“Uyển Linh, ta đã là người của ngươi.

Dù có chuyện gì thì ngươi cũng không được bỏ mặc ta đâu đấy.”
Kiều Kiến Văn làm ra vẻ đáng thương, chạy lại cầm lấy tay nàng mà lắc nhẹ.

Biết hắn bị Nguyệt Phù doạ đến hoảng sợ, Uyển Linh vừa cảm thấy đáng thương, nhưng nhiều hơn chút là buồn cười.

Người ta nói, là ma doạ người, chứ đâu thấy trường hợp nào mà người doạ lại ma như ở đây đâu cơ chứ?.


“Nguyệt Phù chỉ là hù doạ một chút, sao ngươi lại sợ đến như thế”
Kiến Văn biết mình bị lừa, liền quay qua lườm Nguyệt Phù một cái thật dài.

Nhưng không ngờ lại bị Nguyệt Phù lè lưỡi trêu chọc lại.

Thực sự, hố đen là một nơi có tồn tại.

Nhưng nơi đó chỉ giam giữ những quỷ hồn chuyên làm ra những việc độc ác, hoặc là những con ma chuyên đi hại người.

Chứ nếu tội nhẹ thì không nhất thiết là phải tới hố đen chịu phạt, mà cứ đi thẳng xuống địa ngục rồi tuỳ theo cấp bậc tội trạng mà sẽ được các chủ quản theo hầu Diêm Vương xử lý.

“Vị tiểu thư này, ghé sạp hàng của tiểu nhân xem ít trang sức đi.

Tiểu nhân sẽ giảm giá cho.”
Nghe tiếng gọi mời của chủ quán, Uyển Linh liền quay qua.

Hình ảnh quầy nữ trang đập thẳng vào mắt nàng.

Thấy chủ quán tươi cười đon đả chào đón.

Uyển Linh cũng không khách khí mà tuỳ ý chọn lựa.

Phía trên bàn bày trâm cài, rồi đến kẹp tóc, lược, hoa tai, nhẫn…Còn ở phía bên sạp thì treo đầy những miếng ngọc bội đa màu sắc.

Các loại nữ trang với đầy đủ các mẫu mã, vật liệu khác nhau làm người ta cảm thấy vô cùng bắt mắt.

Lướt một vòng quanh sạp, một chiếc trâm cài bằng gỗ vô tình lọt vào mắt của Uyển Linh, nàng cầm chiếc trâm lên xem thử.

Quả nhiên, vật liệu không có gì quá đáng giá, nhưng những đường nét điêu khắc phía trên lại vô cùng tinh xảo.

Chiếc trâm gỗ có hình lông phượng, phía trên nếu nhìn kĩ thì còn có một dòng chữ nhỏ:

Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ.

Lai như xuân mộng kỷ đa thì,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ.

(Dịch nghĩa:
Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng,
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.

Đến như xuân mộng chẳng mấy hồi,
Đi như mây sớm, biết đâu mà tìm.)
“Quả thật là một bài thơ hay”
Uyển Linh có chút cảm khái, người sáng tác ra bài thơ này quả thật là một người đa sầu đa cảm.

“Hoa phi hoa, vụ phi vụ” cái cảm giác mơ hồ ấy, mấy ai mà hiểu được cơ chứ.

Buông một tiếng thở dài, Uyển Linh dường như trầm tư vào những dòng chữ nhỏ phía bên trên trâm cài.

Nàng không để ý rằng lúc này đang có một thiếu niên anh tuấn đang đứng cạnh bên mình.

“Tiểu thư quả thật là một người có văn chương xuất chúng.

Mấy ai mà hiểu được ý nghĩa bên trong bài thơ này”
Uyển Linh có chút giật mình nhìn qua, một nam nhân anh tuấn đang xuất hiện trước mắt nàng, các đường nét ngũ quan hiện rõ, làn da trắng với nụ cười tỏa nắng, chiếc quạt giấy đang cầm trên tay càng làm cho hắn trông rất giống một thư sinh nho nhã.

Nhìn chất liệu vải vóc trên trang phục mà hắn đang mặc, nàng chắc chắn rằng hắn cũng là một người có địa vị tại Nguyệt Thần quốc này.

“Công tử quá khen.

Ta cũng chỉ là nói ra cảm nhận của mình, để công tử chê cười rồi.”
“Cô nương đừng quá khách khí.”
Uyển Linh cũng không muốn nhiều lời qua lại với người nam nhân trước mặt này, dù sao tương lai nàng cũng là nữ nhân của hoàng đế.

Việc tiếp xúc với nam nhân khác vẫn nên tránh đi thì hơn.

Nàng quay ra phía sau sai Nguyệt Phù đưa ngân lượng cho chủ quầy rồi nhanh chóng cầm trâm gỗ mà bái biệt rời đi.


Nàng không biết rằng hôm nay mình đã gặp một nhân vật lớn, người ấy không ai khác chính là thân đệ của hoàng thượng, Thân vương Trịnh Gia Cao Lãng.

Cao Lãng đứng đó, thấy Uyển Linh rời đi, hắn bất giác nở nụ cười.

Chẳng lẽ hắn doạ người đến như vậy ư? Chỉ một câu đối thoại nhỏ cũng khiến nàng khó chịu mà rời đi.

Buông một tiếng thở dài, hắn chợt nghĩ không biết sau này còn có cơ hội gặp lại nàng hay không?.

Một cô nương có một đôi mắt phượng buồn với làn da trắng như tuyết.

Tuy một nửa khuôn mặt đã bị mạn sa che phủ, nhưng hắn chắc chắn rằng, đằng sau lớp khăn mỏng ấy là một khuôn mặt sắc nước hương trời.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hi vọng tương lai chúng ta còn có thể gặp lại nhau”
Một tiếng thì thầm trong lòng, Cao Lãng nhìn bóng dáng nàng xa dần thì có chút tiếc nuối, đành quay người rời đi.

“Công chúa, vị công tử vừa rồi nhìn thực anh tuấn nha.

Trông hắn ta có vẻ là một người giàu có”
“Sao ngươi biết? Lỡ đâu là một hoa hoa công tử cũng nên” Uyển Linh nghe Nguyệt Phù nói như thế thì bất giác nở nụ cười trêu chọc.

“Không thể nào, nhìn vị công tử đó rất là đạo mạo.

Thần lại không tin một người như vậy mà lại là một hoa hoa công tử đâu”
“Được rồi, hắn ta là một người cực kỳ tốt, được chưa?”
Uyển Linh cười cười, Uyển Phù biết chủ tử đang trêu ghẹo mình nên cũng không nói gì thêm nữa, nàng bĩu môi một cái, sau đó tiếp tục theo sau Uyển Linh.

Kiều Kiến Văn thấy thế thì cũng buông lời dè bỉu: “Đồ quỷ dại trai”
“Ngươi ngươi, cái đồ ma quỷ này.”
Nói xong, Nguyệt Phù cũng không bình tỉnh nữa, rút cây kiếm đào trên người mình ra, sau đó thì rượt theo Kiều Kiến Văn đòi đánh.

Kiều Kiến Văn thấy thế thì cũng lấy làm sợ hãi mà mau chóng chạy trốn, ai mà chẳng biết cây kiếm đào là một vũ khí muốn mạng của tụi hồn ma như hắn cơ chứ?.

Nhìn cảnh một người một ma đang đuổi nhau phía trước mặt, Uyển Linh và Nguyệt Phù bất giác cùng nở nụ cười.

Nghĩ đến khoảng thời gian tới, khi đã vào hoàng cung Nguyệt Thần quốc, biết bao giờ bọn họ mới được thoải mái như hiện tại..