Thùy Khả Tương Y

Chương 17



Chu Tư Viễn vừa định hỏi han Dĩ Chân mọi chuyện có ổn không thì thấy Bình An đi tới trước mặt hắn. Hắn bèn hạ quyết tâm, sắc lạnh nói: “Lâm Dĩ Chân, hôm nay là ngày tôi kết hôn. Bây giờ tôi bận lắm, có chuyện gì em mau nói đi.”

Anh ấy nói cái gì? Anh ấy nói anh ấy sắp kết hôn? Nụ cười trên mặt Dĩ Chân cứng lại. Anh vốn định nói không quấy rầy nữa rồi để điện thoại xuống, thế nhưng nỗi sợ hãi vĩnh viễn không thể gặp lại giăng kín trái tim ưu thương của anh. Hắn sắp kết hôn thì cũng có làm sao kia chứ? Lâm Dĩ Chân sắp chết rồi, anh muốn trước lúc lâm chung được gặp Chu Tư Viễn một lần, ngay cả mong ước nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thỏa nguyện sao?

Thế là Dĩ Chân lấy hết can đảm nói: “Em… em muốn gặp anh.”

“Lâm Dĩ Chân, em nghĩ tôi sẽ ra ngoài gặp em trong ngày kết hôn của mình sao? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi, lẽ nào em vẫn còn chưa hiểu? Từ giờ đừng tới tìm tôi nữa.”

Điện thoại bị dập máy.

Bình An đi tới: “Tư Viễn, có phải cậu ta muốn gặp cậu không?”

Hai mắt Chu Tư Viễn đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Tôi rất sợ Dĩ Chân sẽ đổ bệnh, nhất định là cậu ấy đang rất đau khổ. Nhưng chị nói đúng, đau dài không bằng đau ngắn. Nếu phải đau đớn một lần, vậy thì bây giờ khiến cho cậu ấy bỏ cuộc còn tốt hơn là để cậu ấy trơ mắt nhìn tôi ra đi.”

Bình An kéo tay Chu Tư Viễn: “Tư Viễn, sao cậu không để cho bản thân mình sống vui vẻ hơn một chút?”

Chu Tư Viễn lắc đầu: “Đợi kiếp sau đi, lúc qua cầu Nại Hà tôi nhất định sẽ không uống nước Vong Xuyên. Tôi phải đợi Dĩ Chân, dùng hạnh phúc cả đời trả lại cho cậu ấy.”

Lâm Dĩ Chân cầm ống nghe, âm thanh ‘tít tít’ khiến màng nhĩ anh đau nhói, anh chậm rãi buông điện thoại xuống. Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, nhiễm đỏ cả lễ phục trắng tuyết. A Viễn đã cúp điện thoại của anh rồi.

Có ích lợi gì đâu? Chỉ tự rước nhục vào mình mà thôi.

A Viễn, anh có biết không? Dĩ Chân sắp đi rồi…

Dĩ Chân vươn bàn tay gầy gò vào trong vạt áo, lấy chiếc “nhẫn kim cương” kia ra. Chiếc nhẫn là giả, tình cảm cũng là dối lừa. Người đàn ông đó đã dùng ái tình hư vô lừa gạt cả cuộc đời anh. Dĩ Chân cười khổ, dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, nước mắt từng giọt tuôn rơi.

“Mẹ ơi, sao mạng của con lại khổ như vậy? Con thật sự rất yêu người đó, thật sự rất thương anh ấy… Nhưng kiếp sau con không muốn gặp lại anh ấy, không muốn quen biết anh ấy nữa. Nếu như có thể, con thật sự mong bản thân mình chưa từng gặp gỡ người đó, chưa từng trao cho anh ấy yêu thương…”

Nước mắt không ngừng lăn trên gương mặt Dĩ Chân, anh vẫn còn thì thào nói, nhưng giọng thì cứ nhỏ dần: “Yêu một người sao lại đau đớn như vậy… Con sẽ không yêu nữa đâu…” Dĩ Chân từ từ ngã xuống, “Mẹ, con không xong rồi, phải đi thôi. Con đã hứa với Lôi đại ca là sẽ phụng dưỡng mẹ thật tốt, vậy mà… con… có lỗi với anh ấy… Con đã thu xếp cho mẹ rồi, anh ấy là bác sĩ, sẽ chăm sóc cho mẹ chu đáo…”

Dĩ Chân lấy một tờ giấy trên tủ đầu giường xuống, đó là tờ giấy đã bị anh xé thành hai mảnh nhưng vẫn không nỡ vứt đi, bởi vì khi ấy anh đã nghĩ đến ngày này.

“Dĩ Chân!” Chu Tư Viễn giật mình tỉnh giấc trên giường.

Là ác mộng. Thế nhưng cơn ác mộng này còn chân thật hơn lần trước. Chu Tư Viễn mơ thấy Dĩ Chân mỉm cười bước đến trước mặt hắn, sau đó nói với hắn rằng: “Em đi đây, sau này không thể tiếp tục yêu anh được nữa.” Chu Tư Viễn rất muốn xông tới kéo Dĩ Chân lại, nhưng Dĩ Chân đột nhiên hóa thành một làn sương mù mờ ảo, thoáng chốc đã tan biến chỉ còn lại hư không. Tại sao lại mơ thấy một giấc mơ mang điềm xấu như vậy? Nhất định là lần này đã làm tổn thương rất sâu đến trái tim Dĩ Chân, chắc chắn từ giờ cậu ấy sẽ không quan tâm đến mình nữa.

Nghĩ đến chuyện từ nay trở đi Dĩ Chân sẽ không còn tình cảm với mình, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, Chu Tư Viễn thở dài một tiếng: Dĩ Chân à, em sẽ không hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Nhưng mà, chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi…

Ba ngày trôi qua kể từ lúc Dĩ Chân gọi điện tới, Chu Tư Viễn vẫn không cách nào thoát ra khỏi nỗi u sầu. Hôm nay, hắn đang ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Mạnh Xuân Hiểu bước vào.

“Xuân Hiểu?”

Trước kia Chu Tư Viễn và Mạnh Xuân Hiểu vô cùng thân thiết, nhưng vì chuyện của Dĩ Chân mà hai người xảy ra bất hòa. Mạnh Xuân Hiểu nói muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện, bởi vì Mạnh Xuân Hiểu nhìn thấy được con người của Dĩ Chân, cảm giác sự tình có rất nhiều hiểu lầm. Vì chuyện báo thù này mà hai người sinh ra mâu thuẫn, khiến tình cảm anh em bị rạn nứt.

Thấy Mạnh Xuân Hiểu còn đến tìm mình, Chu Tư Viễn cũng vui mừng trong lòng.

Mạnh Xuân Hiểu ngồi xuống đối diện với Chu Tư Viễn: “Chuyện của Lâm Dĩ Chân, tôi đã điều tra tường tận rồi, hơn nữa tôi còn biết được thân phận của cha cả hai chúng ta. Cậu có muốn nghe không?”

Chu Tư Viễn cũng luôn muốn biết rõ ràng chân tướng sự tình, mà điều hắn hi vọng nhất, chính là Lâm Dĩ Chân vô tội.

Thấy Chu Tư Viễn gật đầu, Mạnh Xuân Hiểu nói: “Mấy ngày trước có một người cảnh sát già tới tìm tôi. Ông ấy quen biết Dĩ Chân, cũng ngưỡng mộ cha của Dĩ Chân – Lâm Chính Vân từ lâu. Ông ấy nói mình vẫn luôn điều tra vụ án năm đó, cho đến mấy ngày trước, cuối cùng ông ấy cũng tìm ra toàn bộ sự thật. Cha của tôi thật ra không phải người hầu của cha cậu, mà chính là hạ cấp của ông ấy, hai người họ đều là cảnh sát chìm. Vì muốn tìm ra bằng chứng buôn lậu ma túy của Chân Chí Ninh nên họ mới gia nhập Sa Ngư Bang. Để bảo đảm bí mật, tất cả hồ sơ từ lúc họ bắt đầu nằm vùng đều bị tiêu hủy hết, chỉ để lại một bản hồ sơ gốc tuyệt mật trong tay một vị thượng cấp mà thôi, tất cả nhiệm vụ hay sắp xếp kế hoạch đều phải liên lạc riêng với vị thượng cấp này. Đáng tiếc, Sa Ngư Bang canh phòng rất cẩn thận, không ai có thể bước chân vào tổ chức nội bộ nghiêm mật của chúng. Trong một lần tình cờ, cha của cậu đã gặp gỡ Lâm Chính Vân, lúc ấy hai người họ chỉ trách sao gặp nhau quá muộn.”

Sắc mặt Chu Tư Viễn dần tái nhợt, Mạnh Xuân Hiểu như không nhận ra, tiếp tục nói: “Tình cảm giữa hai người dần trở nên sâu đậm, cha của cậu bèn nói chuyện điều tra bí mật về Sa Ngư Bang cho Lâm Chính Vân biết. Với tấm lòng lương thiện, Lâm Chính Vân đồng ý giúp cha cậu thu thập tội chứng của Chân Chí Ninh. Cha cậu làm việc cho Sa Ngư Bang lâu dần cũng trở nên tàn ác, còn cố ý bắt cóc Dĩ Chân đến uy hiếp Lâm Chính Vân, nhưng ông ấy lại không hay biết rằng, vào thời điểm đó Chân Chí Ninh đã nhận được mật báo, rằng cha cậu có thể là nội gián của cảnh sát. Chân Chí Ninh thà giết lầm một ngàn người cũng không thể bỏ sót một người, tin này đã khiến lão nổi lên sát khí. Lợi dụng chuyện đại tố văn chương của anh rể chỉ là thủ đoạn để che mắt người khác mà thôi, ý đồ thật sự của lão chính là diệt sạch những người có khả năng đe dọa đến mình!”

“Anh… anh nói nếu như không có sự việc kia của cha Dĩ Chân, chúng ta vẫn sẽ rơi vào âm mưu của Chân Chí Ninh?” Giọng của Chu Tư Viễn run run.

“Đúng vậy. Sau đó cha của Dĩ Chân phải chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mặt mình, ông ấy đau đớn tột độ, cuối cùng ôm hận mà quyên sinh. Nếu nói là hại, chỉ có thể nói là tình yêu đối với cha của cậu đã che mất đôi mắt của một nghệ thuật gia, khiến cho một người không tranh sự đời như ông ấy lại có kết cục như vậy. Còn vị thượng cấp kia của cha chúng ta trong một lần làm nhiệm vụ đã bị thương ở não, trở thành người thực vật. Vị thượng cấp này chính là lão chiến hữu của người cảnh sát già tôi nhắc tới khi nãy. Lúc vị thượng cấp này mất thì người cảnh sát già này tới phúng viếng, vợ của ông ấy giao cho người cảnh sát già một cái hộp gỗ. Bà ấy nói trước khi ông nhà lâm chung, bà ấy muốn mang hết huân chương ra đeo lên người ông ấy. Lúc bà mở cái hộp đựng huân chương ra thì phát hiện bên trong có một tập hồ sơ, nên muốn nhờ người cảnh sát già giúp bà ấy xem xem đó là thứ gì, có phải là bằng chứng nhận vinh dự gì đó hay không. Đến lúc ấy người cảnh sát già mới hiểu được hết thảy mọi chuyện, cuối cùng thân phận của những nhân vật then chốt trong vụ án của Lâm Chính Vân cũng nổi lên khỏi mặt nước. Cha của cả hai chúng ta đều là cảnh sát, họ đã hi sinh vì tổ quốc, để bảo vệ bí mật mà ngay cả người nhà cũng không biết được thân phận thật sự của hai người.”

Chu Tư Viễn lâm vào trầm tư.

“Mẹ của Dĩ Chân là một người hay ghen tuông, chuyện xảy ra như vậy bà ta cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng cha con Dĩ Chân thì đều vô tội.”

“Anh… anh nói Dĩ Chân vô tội? Không thể nào! Cậu ấy nhìn mẹ của tôi bị đám người đó cưỡng hiếp mà không hề chớp mắt lấy một cái. Lúc ấy tôi cảm nhận được lòng dạ của đứa trẻ này độc ác đến nhường nào! Mà điều càng khiến tôi không ngờ được là, lúc mẹ tôi bò đến chỗ của Dĩ Chân, cậu ấy chỉ nắm lấy tay mẹ mình rồi đá vào mặt mẹ tôi một cái. Mũi của mẹ tôi bị đá gãy lệch sang một bên, bà ấy lập tức trút hơi thở cuối cùng…” Chu Tư Viễn nhớ lại những kí ức đau khổ kia.

“Đây cũng chính là điều tôi muốn nói với cậu. A Viễn, cậu hãy nghĩ lại đi, có đứa trẻ mười tuổi nào đối mặt với tình cảnh ấy mà lại dửng dưng vô cảm không? Có người nào lại nhẫn tâm ra tay với người đang hấp hối như vậy không? Cậu suy nghĩ đi, đó có giống với Lâm Dĩ Chân mà cậu biết không?”

“Có thể sự thật chính là vậy! Đây chính là điều khiến tôi đau khổ vô cùng, tất cả những việc làm của cậu ấy, dù có chết vạn lần cũng không thể đền tội. Thế nhưng, đôi mắt của cậu ấy lại quá trong sáng lương thiện, khiến tôi không cách nào liên tưởng cậu ấy với hình ảnh tiểu quỷ kia…”

“Không sai, Dĩ Chân không phải tiểu quỷ gì hết. Sự thật là, đôi mắt của cậu ấy bẩm sinh đã bị khiếm khuyết thị lực. Đến năm mười hai tuổi cậu ấy mới được ghép giác mạc từ người cha quá cố, nhờ vậy mới khôi phục được ánh sáng!”

“Cái gì…” Dĩ Chân… là người mù? Cậu ấy không nhìn thấy sao… Trong lòng Chu Tư Viễn rất quẫn bách, hắn cảm thấy cuộc đời này thật không có chút ý nghĩa nào. Hao tâm tổn sức như vậy, cuối cùng lại đi trả thù một người vô tội… mà người đó lại còn yêu mình tha thiết đến thế, vậy thì chẳng phải mình đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ rồi sao? Nghĩ đến tất cả những uất ức đau khổ mà Dĩ Chân phải chịu, trái tim Chu Tư Viễn càng đau thắt.

“Sau khi cậu đi, Dĩ Chân bị Liên Hạnh hãm hại phải ngồi tù nửa năm, bệnh dạ dày của cậu ấy cũng trở nặng.”

Cậu ấy… còn phải chịu nỗi khổ chốn lao tù nữa ư? Chu Tư Viễn chỉ cảm thấy ngực mình bị dồn nén đến mức không thở nổi. Hắn bần thần đứng lên, đi ra phía cửa như một u hồn.

“Tư Viễn? Cậu muốn đi đâu?” Mạnh Xuân Hiểu gọi to.

“Tôi… tôi đi tìm Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn cảm giác như linh hồn mình đã bay đến bên Dĩ Chân rồi. Tuy hắn hiểu rõ tội lỗi của bản thân là không thể tha thứ, nhưng hắn vẫn muốn đến trước mặt Dĩ Chân để tạ tội. Chu Tư Viễn không mong nhận được sự tha thứ của Dĩ Chân, chỉ hi vọng ít nhất có thể gặp được anh một lần, để nói rõ ràng với anh rằng, hắn đã vô cùng hối hận.

“Tư Viễn!” Mạnh Xuân Hiểu nhìn thấy Chu Tư Viễn như vậy thì cũng mềm lòng, vốn muốn kể tiếp những oan ức khổ sở của Dĩ Chân để dằn vặt hắn, nhưng trông bộ dạng hồn xiêu phách lạc của hắn hiện tại thì cũng không đành lòng nói nữa.

“Tư Viễn, cậu phải chịu đựng…” Mạnh Xuân Hiểu biết Chu Tư Viễn yêu Dĩ Chân sâu đến nhường nào, bèn tiến lên đỡ lấy hắn, “Dĩ Chân… ba ngày trước… đã qua đời rồi…”

Chu Tư Viễn đông cứng tại chỗ. Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, tỏ vẻ như không hiểu hỏi: “Anh… nói cái gì?”

“Dĩ Chân… cậu ấy đã mất rồi.”

“Tư Viễn!!!”

Cả người Chu Tư Viễn thẳng đờ, hắn ngã ra sau, phun ra một ngụm máu lớn.

Mạnh Xuân Hiểu vừa đỡ lấy Chu Tư Viễn thì lập tức nhận ra cơ thể hắn cứng ngắc hệt như người chết, bèn vội vàng mang hắn lên sô pha. Chu Tư Viễn dường như đã hôn mê, thế nhưng đôi mắt vẫn mở rất lớn.

“Tư Viễn! Khóc! Nhanh khóc đi! Khóc ra!” Mạnh Xuân Hiểu ý thức được tình trạng chết ngất đột ngột như vậy rất dễ dẫn đến đột tử, mặc dù bản thân cũng oán trách Chu Tư Viễn tàn nhẫn, nhưng quen biết với nhau đã nhiều năm, bây giờ nhìn thấy hắn như vậy Mạnh Xuân Hiểu cũng rất đau lòng.

Chu Tư Viễn gắng sức thở, sau nhiều lần mới thở gấp được một hơi.

“Dĩ… Chân… A…” Tiếng gào khóc của hắn thật giống như âm thanh của một con thú nhỏ bị thương. Mỗi một chữ bật ra đều tựa như từng lưỡi dao sắc bén, mỗi một chữ thoát ra khỏi cổ họng đều kéo theo một búng máu tươi. Trái tim Mạnh Xuân Hiểu như thể bị giam trong hầm băng, cả đời này Mạnh Xuân Hiểu chưa từng nghe thấy tiếng khóc than nào bi thống đến vậy.



Chu Tư Viễn lặng lẽ nằm trong bệnh viện, trên khuôn mặt hắn chẳng còn chút dấu hiệu nào của sinh mệnh, chỉ những số liệu đang không ngừng thay đổi trên các thiết bị kia mới có thể chứng minh, sự sống vẫn đang tạm thời ngủ sâu bên trong cơ thể hắn.

Nước mắt của Bình An giống như sợi châu bị cắt đứt, Mạnh Xuân Hiểu đờ đẫn nhìn cô.

“Thật ra… em… em nói em kết hôn với Tư Viễn, chỉ… chỉ là muốn gạt anh thôi… Không ngờ cậu ấy lại lấy chuyện đó ra làm cái cớ để khiến Dĩ Chân bỏ cuộc, còn cúp điện thoại của Dĩ Chân… Trong lòng Tư Viễn chỉ mong Dĩ Chân sống tốt mà thôi. Cậu ấy nói không muốn có quan hệ với kẻ thù, thật ra là… Tư Viễn sợ Dĩ Chân nhìn thấy cậu ấy chết vì bệnh tật dằn vặt… Ngờ đâu… Dĩ Chân lại đi trước cậu ấy một bước…”

“Nhìn tình trạng hiện tại của Tư Viễn, rõ ràng là cậu ấy không muốn sống nữa…” Mạnh Xuân Hiểu đau xót nói.

Hai người họ đã dây dưa cả một đời, bây giờ mọi chuyện đã đến nước này mà vẫn không chịu buông tay sao?

“Kìa! Tư Viễn cử động!” Bình An chợt kêu lớn.

Mạnh Xuân Hiểu và Bình An lập tức xông vào phòng bệnh.

Chu Tư Viễn mở mắt, phát hiện trên mũi và cổ tay của mình đều được cắm ống dẫn, bèn vươn tay rút ống dẫn ở mũi mình ra.

“Tư Viễn! Cậu muốn làm gì?! Cậu bình tĩnh lại đi!” Mạnh Xuân Hiểu đè hắn xuống.

Chu Tư Viễn quay mặt lại, khoảnh khắc ấy Mạnh Xuân Hiểu gần như bị dọa. Ánh mắt của hắn u tối như tro tàn, không có lấy một tia sức sống.

“Xuân Hiểu, ngực tôi đau quá, không thở nổi…” Khuôn mặt Chu Tư Viễn tiều tụy đến mức khiến người khác phải xót thương.

“Vào thời khắc cuối cùng, Dĩ Chân đã gọi điện cho tôi, vậy mà lại bị tôi dập máy! Anh nói đi, tại sao lúc đó tôi lại cúp điện thoại của cậu ấy chứ…” Chu Tư Viễn không đợi Mạnh Xuân Hiểu trả lời, nói tiếp, “Anh nói lúc đó cậu ấy đã đau khổ đến nhường nào… sắp đi rồi, muốn gặp tôi một lần cuối… vậy mà tôi lại cúp điện thoại của cậu ấy. Anh nói đi, sao tôi lại nhẫn tâm cúp điện thoại của cậu ấy như vậy…” Máu lại trào ra từ miệng Chu Tư Viễn, Mạnh Xuân Hiểu biết nếu cứ tiếp tục thế này, mạng sống của Chu Tư Viễn sẽ kết thúc.

“Xuân Hiểu, anh dẫn tôi đến thăm cậu ấy đi.”

“Cậu ấy đã mất rồi, cậu bình tĩnh một chút đi được không?” Trái tim của Mạnh Xuân Hiểu cũng đang phải chịu nỗi giày vò.

“Tôi biết, anh đang nghĩ là tôi điên rồi đúng không? Tôi không có điên! Tôi muốn đi xem… tro cốt cậu ấy…” Bốn chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng Chu Tư Viễn, đau đớn thấu tâm tan.

“Dĩ Chân… cậu ấy nói cuộc đời này không còn gì trói buộc cậu ấy nữa, để tro cốt lại cũng không có người thăm viếng trông nom. Cho nên… theo lời trăn trối của cậu ấy, tất cả đều được rắc xuống biển rồi…” Nhớ lại lời căn dặn đầy máu và nước mắt của Dĩ Chân, trong lòng Mạnh Xuân Hiểu nhói lên đau đớn. Tuy kết cục này đối Chu Tư Viễn là quá đỗi tàn nhẫn, nhưng đối với Dĩ Chân thì lại là một sự giải thoát.

Chu Tư Viễn ngồi ngây ra: “Dĩ Chân, em tuyệt tình như vậy sao? Ngay cả một chút tro… cũng không để lại cho anh… Sau khi ra đi, anh muốn ngủ cùng với em, tro cốt của hai ta sẽ vĩnh viễn ngủ cùng một chỗ, không ai có thể chia lìa chúng ta được nữa. Thật không ngờ… em…”

“Tư Viễn, Dĩ Chân… có để lại di thư cho cậu.” Suy nghĩ một lúc lâu, Mạnh Xuân Hiểu mới nói ra lời này.

“Ở đâu?” Chu Tư Viễn biết Dĩ Chân còn để lại vài lời với mình, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tôi sợ làm mất vật quan trọng cho nên không mang theo. Cậu chờ ở đây, tôi sẽ đi lấy cho cậu, nhưng cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp điều trị thật tốt, không được suy nghĩ lung tung nữa, được chứ?” Dù biết có dặn dò cũng vô ích nhưng Mạnh Xuân Hiểu vẫn phải nói ra.

Chu Tư Viễn ngơ ngác gật đầu: “Anh hãy nhanh trở lại, tôi muốn đọc những lời Dĩ Chân viết cho tôi.”

A Viễn:

Lúc anh đọc được bức thư này, Lâm Dĩ Chân khờ dại lưu luyến anh cả đời đã không còn nữa. Cái gì là yêu, cái gì là hận, tất cả đều đã tan biến theo gió cùng với sự ra đi của em rồi.

Viết bức thư này cho anh, thật ra Dĩ Chân có việc muốn cậy nhờ. Mẹ Lôi ở ngõ Lục Trúc là chuyện mà một người bạn tri giao của Dĩ Chân đã dùng cả tính mạng mình để giao phó. Vốn tưởng rằng có thể thay anh ấy chăm sóc phụng dưỡng, lo liệu ma chay cho mẹ Lôi, ngờ đâu Dĩ Chân phúc mỏng bạc mệnh, lại đi trước bà ấy một bước. Mẹ Lôi không được minh mẫn, cứ tưởng em là đứa con trai ruột Lôi Đình đã mất của mình. Bà ấy đối xử với em rất tốt, thật lòng coi em như con ruột. Em đi rồi thì lấy ai chăm sóc cho mẹ Lôi đây?

Hiện tại em chỉ biết trông cậy vào anh, hi vọng anh có thể thay em chăm sóc tốt cho mẹ Lôi. Mặc dù em biết yêu cầu này có hơi quá đáng, sẽ gây cho anh và vợ của anh không ít phiền phức, nhưng em cũng chẳng còn cách nào.

Sau khi Dĩ Chân đi rồi, mong anh đừng để những thù hận ngày xưa ở trong lòng nữa mà hãy đối xử tốt với mẹ Lôi.

Kiếp này gặp gỡ thành sai lầm lớn, chỉ mong kiếp sau chớ tương phùng.

Dĩ Chân tuyệt bút.

Chu Tư Viễn đọc đi đọc lại bức thư mà Dĩ Chân để lại cho mình. Nét chữ quen thuộc ấy, vết mực thấm lệ ấy chứa đựng bao nhiêu yêu thương, chất chứa bao nhiêu cam chịu… rõ ràng ở thời khắc tận cùng của sinh mệnh vẫn mong mỏi được gặp mình. Ẩn giấu trong thư là nỗi bi ai vô hạn, đó cũng chính là điều khiến Chu Tư Viễn đau lòng nhất. Những chữ Dĩ Chân viết ra từng chữ một đều có tình yêu, không chữ nào lưu lại oán hận vướng mắc. Cậu ấy là người như thế nào, trái tim cùng tâm hồn ấy là như thế nào đây. Lần đầu tiên Chu Tư Viễn cảm nhận sâu sắc được một điều, người đàn ông mà mình đem lòng yêu thương lại là một người kiêu hãnh như vậy.

“Dĩ Chân…” Chu Tư Viễn áp bức thư vào lòng thật chặt, nước mắt lại trào ra.

Sự nhỏ hẹp ẩm thấp của ngõ Lục Trúc khiến Chu Tư Viễn vốn đang suy yếu cảm thấy lạnh, hắn không khỏi nghĩ đến Dĩ Chân. Cậu ấy sợ lạnh như vậy là vì kể từ lúc đó sức khỏe của cậu ấy đã kém đi phải không? Nghĩ đến bảo bối mà mình yêu tha thiết cả đời đã không còn nữa, trái tim Chu Tư Viễn lại co thắt từng cơn.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, mẹ Lôi ngẩn người nhìn Chu Tư Viễn, đột nhiên bà giơ tay lên, tát hắn một cái thật mạnh. “Chính là cậu… là cậu đã hại Tiểu Đình…”