“Sếp Chu, quản lý Lâm, vợ chồng hai người hát cho chúng tôi nghe một bài đi!” Đồng nghiệp trong công ty đều nhận định Chu Tư Viễn và Lâm Dĩ Chân là một đôi vợ chồng vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày nhìn thấy hai người họ, rất nhiều nhân viên đều thầm ngưỡng mộ trong lòng, gia đình bọn họ tuy không hợp định kiến xã hội nhưng nhìn vẫn rất hài hòa vừa mắt.
“Em hát đi Dĩ Chân.” Chu Tư Viễn đi tới, kéo tay Dĩ Chân.
“Em không biết hát đâu.” Dĩ Chân trốn ra phía sau.
“Giọng của quản lý Lâm hay mà, sao không biết hát được chứ? Từ chối như vậy là không được đâu nha.” Mọi người bắt đầu trêu chọc.
Dĩ Chân trao đổi một chút với đồng nghiệp chọn bài, sau đó nói nhỏ bên tai Chu Tư Viễn. Hắn gật đầu, kéo anh ra giữa sân khấu.
“Cảm ơn mọi người đã nỗ lực công tác suốt một năm qua, hôm nay tôi và vợ của tôi – Lâm Dĩ Chân sẽ hát tặng mọi người bài hát Bên nhau1, hy vọng mọi người lắng nghe vui vẻ.” Chu Tư Viễn nói xong thì cùng Dĩ Chân cúi chào các đồng nghiệp, tất cả đều vỗ tay hoan hô.
“Chỉ cần ngồi bên anh là em đã thấy mãn nguyện, nhìn những hình ảnh anh nhìn thấy, cùng anh trải qua từng phút giây. Trời cũng đã quang hoa cũng đã nở, làn gió nhẹ phiêu bồng. Tuy rằng anh không nói, nhưng từ lâu đã vạn ngữ thiên ngôn…”
Giọng hát đầy tập trung của Dĩ Chân khiến các đồng nghiệp đều say đắm. Nghe Dĩ Chân hát, trái tim Chu Tư Viễn càng mãnh liệt nhói đau. Dĩ Chân, tha thứ cho anh không cách nào yêu em, tha thứ cho anh mỗi ngày ở bên cạnh em đều sẽ làm tổn thương em thêm một phần. Có lẽ điều duy nhất mà anh có thể làm cho em, chính là rời xa em…
“Anh muốn cùng em xóa đi từng ngày qua. Những bức ảnh, nhật ký, thẻ kẹp sách… đều chứa đựng từng chút tình cảm ấm áp của hai ta…” Trong tiếng hát của hai người đong đầy tình yêu, Dĩ Chân nhìn xuyên qua tầm nhìn ẩm ướt, không nhìn rõ trong mắt Chu Tư Viễn cũng đang ngấn ánh lệ.
Buổi tối, Dĩ Chân và Chu Tư Viễn ngủ cùng nhau. Dạ dày của Dĩ Chân vẫn còn đau, loại đau đớn này cứ như có như không, lúc để ý tới cảm giác thì dường như không đau nữa, nhưng nếu như không chú ý, nó sẽ ngay lập tức không ngừng mang đến dằn vặt.
Chu Tư Viễn hâm nóng một ly sữa cho Dĩ Chân. Vì lo cho sức khỏe của anh, hắn tìm một ít thuốc dạ dày đặt ở đầu giường, sau đó cũng chui vào trong chăn nằm chung với anh. Vóc người của Chu Tư Viễn và Lâm Dĩ Chân xấp xỉ nhau, nhưng cơ thể Dĩ Chân lại yếu hơn, cho nên khi cả hai nằm cạnh nhau càng giống như hai người bạn cùng lớp hoặc bạn bè. Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân vào lòng, để đầu anh tựa vào ngực mình. Mái tóc mềm mại của Dĩ Chân cọ cọ ở trước ngực Chu Tư Viễn, hương thơm sạch sẽ sau khi tắm xong của anh khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.
“Dĩ Chân, hôm nay mệt mỏi rồi, chơi cả một buổi chiều, tối về còn đến siêu thị mua một đống đồ nữa, anh thấy chúng ta dứt khoát mang cả siêu thị về nhà luôn đi.” Chu Tư Viễn vuốt ve cánh tay Dĩ Chân, trêu ghẹo.
“Nhiều lắm hả anh? Ngày mai là sang năm mới rồi, em muốn ở nhà tự tay nấu một bữa cơm thật ngon.”
“Anh đã nói là ra ngoài ăn, nhưng em cứ nhất định đòi tự mình nấu. Mệt rồi thì phải làm sao? Thân thể đã không khỏe mà cứ thích thể hiện.”
“Em muốn anh ăn món em nấu để mừng năm mới. Sau này… sau này lúc sang năm mới, anh sẽ nhớ tới em.” Dĩ Chân tựa lên vai Chu Tư Viễn, thủ thỉ.
“Đương nhiên là anh sẽ nhớ tới em rồi… Em nói cái gì? Nhớ tới em? Sau này năm nào em cũng nấu cho anh ăn mà?” Chu Tư Viễn cảm thấy lời nói của Dĩ Chân rất không may.
“Anh nghĩ hay quá nhỉ? Sao mà năm nào em cũng phải nấu cho anh ăn chứ? Bộ em là người hầu của anh hả?” Dĩ Chân hơi xẵng giọng.
“Được rồi, sau này sẽ đến lượt anh nấu cho em.”
“Anh nấu? Thôi quên đi, em còn muốn sống thêm hai năm nữa.” Dĩ Chân làm bộ buồn nôn.
“Món anh nấu khó ăn vậy sao?” Chu Tư Viễn khoa trương nói, “Anh tự thấy tay nghề của mình cũng không tệ mà.”
Dĩ Chân không nói nữa, nhưng lại bướng bỉnh liếm nhẹ lên đầu nhũ Chu Tư Viễn một cái. Hắn cả kinh, xoay người đè anh xuống: “Đừng có đùa với lửa, vì dạ dày của em không ổn nên hôm nay bỏ qua cho em.”
“Ngủ đi đồ ngốc, ngày mai còn phải dậy nấu cơm tất niên cho anh ăn nữa đó!” Nói xong, Chu Tư Viễn hôn lên mặt Dĩ Chân một cái rồi tắt đèn.
Ánh mặt trời ngày đông len vào phòng qua khe hở bức màn, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Chu Tư Viễn. Dĩ Chân tỉnh dậy trước, ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt hắn, chẳng thể rời mắt đi. Ngoại hình của Chu Tư Viễn thật đẹp, làn da trơn mịn, sống mũi thẳng tắp, nhất là hàng mi vừa dài vừa cong, lúc khép lại thì tạo thành một mảnh râm mờ, khiến cho người khác có cảm giác như đang chìm trong một giấc mộng đẹp mơ hồ và bất tận. Nhìn xong, Dĩ Chân không kiềm được hôn lên môi Chu Tư Viễn. Theo nụ hôn, Chu Tư Viễn cũng mở mắt ra.
Dĩ Chân lại ngậm lấy môi Chu Tư Viễn, ranh mãnh thì thầm: “Dạ dày của em không còn đau nữa…”
Chu Tư Viễn khẽ kêu: Con mèo tham ăn, rồi bắt đầu không kiềm được hôn đáp lại Dĩ Chân. Mặc dù Dĩ Chân đã chuẩn bị tâm lý, cũng làm dạo đầu tương đối đầy đủ, thế nhưng khoảnh khắc Chu Tư Viễn tiến vào thân thể vẫn có một tia đau đớn, cảm giác vừa xót vừa trướng khiến anh rên thành tiếng. Chu Tư Viễn không di chuyển nữa, nằm ở trong thân thể Dĩ Chân kiên nhẫn đợi anh bình tĩnh lại. Dĩ Chân cảm thấy khá hơn một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Chu Tư Viễn, hắn mới bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Cảm giác này trước giờ Dĩ Chân chưa từng trải qua, anh vẫn luôn cho rằng người nằm dưới chẳng có chút lạc thú nào ngoài đau đớn, cho nên Lâm Dĩ Chân yêu sâu đậm Chu Tư Viễn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn áp hắn ở dưới thân. Thế nhưng lúc này đây, theo sự dẫn dắt của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân từ từ cảm nhận được một tia khoái cảm đang dần nổi lên, nhất là lúc hắn chạm đến một điểm nào đó trong cơ thể, anh kinh hoảng la lên. Chu Tư Viễn thoáng cười, liên tục cố ý chọc vào chỗ đó. Cuối cùng trong lúc hưng phấn, hai người đạt đến cao trào. Kích tình qua đi, Dĩ Chân ôm lấy cổ Chu Tư Viễn. Chu Tư Viễn sợ Dĩ Chân bị cảm lạnh, bèn lấy chăn đắp lên thân thể xích lõa của anh.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua trên làn da hai người, không ai nói gì, cũng không ai động đậy.
Quấn quýt nhau mệt mỏi nên mãi đến tận chiều ba mươi Tết, Dĩ Chân và Chu Tư Viễn mới xuống giường để chuẩn bị cơm tất niên. Chu Tư Viễn tự động làm những việc lặt vặt, lo việc rửa rau, thái rau; Dĩ Chân thì phụ trách xào rau, hầm thịt. Không bao lâu sau, đủ loại hương vị dần bay ra khỏi căn bếp. Lúc giết cá, Chu Tư Viễn không sao ấn chặt được con cá kia. Cá bắn lên, quất đuôi vào mặt Dĩ Chân khiến anh kêu lên một tiếng, Chu Tư Viễn cười ha hả. Dĩ Chân nổi cáu, bèn hung hăng nắm chặt con cá, dùng một cái khăn ướt bao đầu cá lại, sau đó giơ con dao bếp lên chặt xuống.
“Dĩ Chân, em ác quá đi.” Chu Tư Viễn cười nói.
“Đương nhiên rồi, con cá này dám đánh vào mặt em mà. Dám đắc tội với em, nhất định sẽ chết rất thảm.” Dĩ Chân vung mạnh dao xuống vài cái nữa, cá đã bất động rồi.
“Dĩ Chân, đắc tội với em thật sự là thảm như vậy sao? Anh cứ nghĩ em là một người rất lương thiện chứ…” Chu Tư Viễn làm bộ sợ hãi lùi ra sau.
“Em vốn rất lương thiện… A Viễn, vậy tối nay anh có muốn ăn cá không? Anh không biết giết nên em mới giúp anh làm cái chuyện sát sinh này để anh tích đức cho năm mới. Anh còn nói mấy lời này chọc em!” Dĩ Chân nói xong liền nhặt một cái cuống dưa leo ném tới.
“Được rồi được rồi, anh đầu hàng!” Chu Tư Viễn lập tức chịu thua. Hắn đi tới phía sau Dĩ Chân, bao bọc lấy anh. Dĩ Chân cũng không quay đầu lại: “A Viễn, sau này nhất định chúng ta sẽ luôn sống vui vẻ như thế này. Hôm nay là tân niên, em hứa chắc chắn với anh.”
Trời còn chưa tối, tiếng pháo ở gần đó đã kích động cả khu phố. Dĩ Chân bày từng đĩa đồ ăn lên bàn, Chu Tư Viễn cũng háo hức như trẻ con, vui vẻ lấy ly rượu rồi khui chai rượu ra. Tết âm lịch, ngôi nhà của Chu Tư Viễn và Lâm Dĩ Chân cũng giống như ngàn vạn gia đình khác trong thành phố, ngập tràn sự ấm áp và bình yên. Không khí hào hứng của năm mới khiến cho hai người trẻ tuổi quên đi những ưu phiền của quá khứ, cũng không để mắt đến những khổ não của tương lai.
“Dĩ Chân, năm mới vui vẻ!”
“A Viễn, năm mới vui vẻ!”
Hai chiếc ly cao chứa rượu vang đỏ chạm vào nhau ‘leng keng’.
“Còn có món cá ngon do Dĩ Chân tự tay giết nữa!” Chu Tư Viễn bắt đầu gắp một miếng cá.
“A Viễn!” Dĩ Chân hờn dỗi nhìn Chu Tư Viễn, “Món này phải để qua đêm mới được ăn!”
“Qua đêm? Em giữ lại anh dùng qua đêm là được rồi mà, sao còn cần đến nó nữa?” Chu Tư Viễn có chút đố kị nhìn con cá đang nằm trên đĩa, suy nghĩ rốt cuộc Dĩ Chân dùng nó “qua đêm” thế nào.
“Anh nghĩ lung tung cái gì đấy! Món này là phải giữ lại để lấy may, như vậy thì hằng năm sẽ có dư một chút, có vậy mà cũng không hiểu nữa!” Dĩ Chân đẩy đĩa cá ra xa.
“Sao phải để ý nhiều vậy chứ!” Chu Tư Viễn chán nản nhìn con cá ở đằng xa, “Thơm lắm luôn đó, ngày mai mới được ăn à? Thôi để anh ăn một miếng…”
Vì một đĩa cá mà hai người gần như đánh nhau.
“Ra ngoài đốt pháo đi Dĩ Chân!” Cơm nước xong, Chu Tư Viễn lôi Dĩ Chân ra ngoài đốt pháo. Hắn đốt liền một lúc mấy cây pháo to, âm thanh vang rất lớn. Thấy Dĩ Chân sợ đến bịt chặt tai, Chu Tư Viễn phì cười kéo anh vào lòng mình.
“Em không chơi với người ồn ào như anh đâu.” Dĩ Chân giận dỗi giãy khỏi cái ôm của Chu Tư Viễn, sau đó lấy ra một cây pháo hoa nhỏ thật nhỏ rồi đốt lên. Dưới trời đêm bỗng chốc sáng lên một tia lửa, nhưng chớp mắt đã tắt ngấm.
“Dĩ Chân, em xem em đang chơi kiểu gì thế này, ngắn như vậy chơi một chút là hết rồi.” Chu Tư Viễn có chút buồn cười.
Dĩ Chân cũng cảm thấy hơi mất hứng, bèn cầm một cây pháo hoa nhỏ khác lên, còn không ngừng lầm bầm: “Cây pháo hoa đó đúng là lừa đảo, sao mới có chút xíu đã hết rồi…”
Rốt cuộc Chu Tư Viễn cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Trên bầu trời thành phố ngập tràn khói pháo hoa còn sót lại, Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy nhân sinh cũng giống như từng cây pháo hoa nhỏ trong tay, của người khác thì tỏa sáng như vậy, nhiệt huyết đến thế, nhưng ở trong tay mình thì thoáng cái đã lụi tàn. Dĩ Chân biết trong đêm giao thừa mà nghĩ tới những điều này là rất không may, nhưng mà không biết tại sao trong khoảnh khắc đó, trong lòng anh đột nhiên cuộn trào bi thương.
Đêm cuối cùng của năm cũ, tuyết rơi. Dĩ Chân và Chu Tư Viễn đánh một trận ném tuyết, còn đắp một người tuyết rất to. Thời gian vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy, thế cho nên rất nhiều năm sau đó, bất kể là Lâm Dĩ Chân hay Chu Tư Viễn, mỗi khi hồi tưởng lại đêm giao thừa năm ấy, tuyết trắng, món cá, pháo hoa, đều có cảm giác như mọi thứ chỉ mới vừa diễn ra ngay trước mắt, lại vừa giống như đã trôi qua mấy đời…
Sáng mùng Mười tháng Giêng, Dĩ Chân nhận được điện thoại của Mạnh Xuân Hiểu. Mạnh Xuân Hiểu mới trở về từ Anh quốc, hỏi Dĩ Chân đón năm mới có vui không, còn hỏi anh khi nào thì cần giúp đỡ.
Dĩ Chân có chút ngượng ngùng nói tình cảm giữa anh và A Viễn rất tốt, A Viễn đã tha thứ cho anh rồi, chỉ là anh muốn cho A Viễn một câu trả lời thỏa đáng mà thôi. Dĩ Chân còn nói sau khi tan làm mời Mạnh Xuân Hiểu đến nhà của anh và A Viễn, giúp anh giải thích cho rõ ràng.
Sáu giờ chiều, Mạnh Xuân Hiểu y hẹn tới biệt thự của Chu Tư Viễn. Dù đã rất quen thuộc nơi này, nhưng đến lúc nhìn thấy Dĩ Chân, Mạnh Xuân Hiểu vẫn giả vờ nói là mình đang lái xe, trì hoãn cả buổi.
Dĩ Chân dẫn Mạnh Xuân Hiểu tới giới thiệu với Chu Tư Viễn, hai người lễ độ bắt tay nhau.
Ăn cơm xong, Dĩ Chân pha trà ngon cho Mạnh Xuân Hiểu, cũng rót cho Chu Tư Viễn một chén.
“Dĩ Chân nói anh biết chuyện của cậu ấy?” Chu Tư Viễn vô cảm hỏi.
“Đúng vậy.”
Dĩ Chân có chút hồi hộp nhìn về phía Mạnh Xuân Hiểu. Mạnh Xuân Hiểu gật đầu với anh, ý bảo yên tâm.
“Vậy thì nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Chu Tư Viễn làm ra vẻ muốn biết được chân tướng.
“Mặc dù trước đây Dĩ Chân từng làm nam kỹ, nhưng cậu ấy chỉ cần tiền mà thôi. Từ khi quen anh rồi, cậu ấy không còn muốn làm nữa.”
“Anh… anh Mạnh… Anh đang nói gì vậy…” Dĩ Chân không thể tin vào tai mình.
“Anh Chu, nói thật lòng với anh, tôi cũng rất thích Dĩ Chân, sức quyến rũ của cậu ấy thật sự là không ai sánh bằng. Tôi nghĩ nếu không phải vì điều kiện kinh tế của anh mạnh hơn tôi rất nhiều, thì việc cạnh tranh giữa hai chúng ta còn chưa thể nói được là ai thắng ai bại đâu.” Vẻ mặt của Mạnh Xuân Hiểu lúc này thật sự có chút vô liêm sỉ.
“Mạnh Xuân Hiểu!” Dĩ Chân giận dữ quát, “Tại sao… anh lại muốn hại em… tại sao?!”
“Em tiêu của anh biết bao nhiêu tiền, có đại gia rồi là muốn vứt bỏ anh. Em tưởng là theo anh lên giường lại là anh sẽ tới làm chứng giúp em sao? Lâm Dĩ Chân, anh không có thấp hèn tới mức đi lừa tiền người khác giống như em đâu…”
Mạnh Xuân Hiểu thấy mình diễn xuất không tệ, có chút lo lắng nhìn sang Dĩ Chân đang đứng thất thần, thầm nghĩ: Bảo trọng Dĩ Chân, giao tình đời này của hai chúng ta chỉ dừng ở đây thôi, sau đó xoay lưng đi ra khỏi cửa.
Dĩ Chân cũng chầm chậm đứng lên, bước về phía cửa, sau lưng lập tức truyền đến âm thanh lạnh như băng của Chu Tư Viễn: “Lâm Dĩ Chân, em ở lại cho tôi.”
Không nhớ rõ trên mặt đã chịu bao nhiêu cái tát, cũng không nhớ rõ Chu Tư Viễn đã phóng thích lần thứ mấy ở trong người mình, Dĩ Chân chỉ nhớ mỗi lần tỉnh lại đều cảm giác được trong thân thể mình vẫn còn bị hắn ngược đãi. Đau đớn đến hôn mê, cũng vì đau đớn mà tỉnh lại.
Móc sắt từ thắt lưng quất xuống người đau đớn là thế, nhưng trái tim của Dĩ Chân đã chết rồi. Gia đình nhỏ mà anh dày công vun đắp đã bị một người vô duyên vô cớ nói những lời đó biến thành như vậy, anh thật sự không cam tâm.
Dĩ Chân gọi tên A Viễn lần nữa, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin hắn nghe mình giải thích, nhưng đổi lại vẫn chỉ là một cái tát tàn nhẫn từ hắn: “Giải thích? Em còn muốn giải thích cái gì? Tôi đã cho em cơ hội rồi, tôi không muốn phải tự rước nhục thêm lần nào nữa! Lâm Dĩ Chân, em đúng là nam kỹ, từ lâu tôi đã thấy em lẳng lơ vô cùng, lúc nào cũng quyến rũ tôi!” Dĩ Chân bị Chu Tư Viễn đánh đến nghiêng đầu sang bên. Anh cảm thấy mình rất có lỗi với hắn, để cho người yêu của mình vốn có lòng tự trọng rất cao tức giận đến mức này. Dĩ Chân không sợ khổ sợ đau, anh chỉ sợ trái tim A Viễn nguội lạnh, sau đó hắn sẽ không cần anh nữa.
Tra tấn, đánh đập ròng rã suốt một đêm, đến khi Chu Tư Viễn phát hiện miệng Dĩ Chân rỉ ra máu, người cũng đã hoàn toàn ngất đi, hắn mới rút ra khỏi thân thể anh. Chu Tư Viễn ngồi xuống mép giường, châm một điếu thuốc, nước mắt chảy xuống từng hàng từng hàng.
Trong đêm đông lạnh lẽo, Mạnh Xuân Hiểu rùng mình một cái. Cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng kêu khóc của Dĩ Chân nữa, Mạnh Xuân Hiểu xoa xoa mắt, nghĩ thầm: “A Viễn à, lần này cậu đã đòi lại được toàn bộ rồi phải không?”
Mạnh Xuân Hiểu ngồi ở trước bàn, Chu Tư Viễn ngồi ở đối diện. Sắc mặt Chu Tư Viễn tiều tụy hẳn, mới qua mấy ngày mà cả người đã mất hết tinh thần.
“Tư Viễn, tôi đã nói rồi, chúng ta không liên quan đến nhau nữa.”
Chu Tư Viễn giương mắt lên, trong khoảnh khắc, biểu cảm đau đớn đó khiến Mạnh Xuân Hiểu phát lạnh.
“Cậu ấy đau ở trên người, tôi đau ở trong lòng.” Chu Tư Viễn khổ sở ôm đầu, “Ngày nào tôi cũng giống như bị xé thành hai nửa, nếu như tôi không báo thù cậu ấy thì linh hồn của mẹ tôi sẽ bị hành hạ khiến tôi không thể sống yên! Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên mẹ bị một đám côn đồ cưỡng bức đến chết, chết không nhắm mắt. Bà ấy còn vươn ngón tay dính máu ra, hung tợn bắt tôi phải tìm Lâm gia báo thù, khiến tôi cả đời này không cách nào quên được! Tôi đã phải chịu biết bao đau khổ, anh cũng đã chịu bao nhiêu, vừa nghĩ tới là tôi chỉ ước gì mình có thể giết chết Dĩ Chân. Thế nhưng… thế nhưng đến khi tôi nhìn thấy cậu ấy, trái tim tôi lại…”
“Cậu yêu cậu ấy rồi, A Viễn.”
“Không! Tôi không có!” Chu Tư Viễn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Mạnh Xuân Hiểu, “Tôi không có! Tôi không yêu cậu ấy!”
“A Viễn, cậu không thể yêu Dĩ Chân. Cậu có thể buông bỏ thù hận, có thể rời xa cậu ấy, nhưng cậu tuyệt đối không thể yêu cậu ấy!” Mạnh Xuân Hiểu cũng đột nhiên ý thức được tình hình, “Chớ có trách tôi không cảnh báo cậu, cậu không thể yêu được cậu có biết không?”
Chu Tư Viễn cúi đầu.
“A Viễn, cậu nằm lên giường đi, tôi khám cho cậu.”
Khi thấy cơ thể của Chu Tư Viễn, trong lòng Mạnh Xuân Hiểu trầm xuống.
“A Viễn, tình hình rất tệ.” Chu Tư Viễn mặc lại quần áo, ngồi đối diện Mạnh Xuân Hiểu, “Lại phát triển rồi.”
Mắt Chu Tư Viễn hơi đỏ lên, giọng nói có chút khó chịu: “Sống toàn đau khổ, thế nào cũng được.”
“Nếu cậu thật sự yêu Dĩ Chân thì hãy lập tức rời xa cậu ấy đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”
“Xuân Hiểu, anh đừng rời bỏ tôi có được không? Xa Dĩ Chân thì tôi chẳng còn ai nữa, chỉ còn lại một mình anh.” Giờ phút này, Chu Tư Viễn hệt như một đứa trẻ, “Tôi luôn cho rằng tôi tới cuộc đời này là để báo thù, thiên sát cô tinh2, không thể yêu ai, cũng không thể được yêu, thật không ngờ mọi chuyện vẫn xảy đến. Anh cũng biết Dĩ Chân rồi, cậu ấy yêu tôi như vậy, nếu như chia tay, tôi rất lo cho cậu ấy. Với tính cách của Dĩ Chân, nếu nói cho cậu ấy biết hết những chuyện tôi làm trước kia, có lẽ cậu ấy chỉ có một con đường chết. Tôi nghĩ đã đến lúc phải rời xa Dĩ Chân rồi, khiến cho cậu ấy không yêu tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi cậu ấy đi.” Lời của Mạnh Xuân Hiểu còn chưa dứt, lệ đã lăn ra khỏi hốc mắt Chu Tư Viễn. Phải làm sao để Dĩ Chân không yêu A Viễn đây…
Sức khỏe của Dĩ Chân dần dần hồi phục, suốt mấy ngày nghỉ phép, anh chỉ nằm ở trong phòng để dưỡng bệnh. Đôi lúc Chu Tư Viễn cũng có tới chăm sóc anh, nhưng không nói chuyện với anh câu nào.
Bệnh dạ dày cứ tái phát liên tục, nỗi bất an trong lòng Dĩ Chân ngày càng sâu. Mấy ngày nay, Chu Tư Viễn tiều tụy thấy rõ, Dĩ Chân trông thấy hắn như vậy cũng đau đớn trong lòng.
Lúc thân thể khỏe lại, Dĩ Chân giúp Chu Tư Viễn giặt quần áo thay ga giường. Vì có liên quan đến Dĩ Chân nên Chu Tư Viễn không thuê người đến dọn dẹp nhà nữa. Dĩ Chân không thích trong phòng có mùi của người lạ, hơn nữa anh cũng có chút tâm tư riêng, anh không muốn để người khác đụng chạm vào quần áo mà A Viễn của anh đã mặc, hay những đồ vật mà hắn đã dùng. Tình yêu mà Dĩ Chân dành cho A Viễn đã khắc sâu đến tận xương tủy, giống như ma túy càng lúc càng lún sâu, không cách nào thoát ra được nữa.
Một buổi tối, Chu Tư Viễn không đi xã giao, nhưng cũng không biết hắn đi đâu, lúc trở về nhà, vành mắt hắn hơi đỏ. Dĩ Chân quyết định nói chuyện với Chu Tư Viễn lần nữa, nhưng không đợi anh mở miệng, hắn đã lên tiếng trước: “Lâm Dĩ Chân, chúng ta ly hôn đi.”
Dĩ Chân bàng hoàng sợ hãi, anh đã nghĩ tới việc mình sẽ lại bị đánh bị mắng thậm chí là bị cưỡng ép, nhưng không ngờ Chu Tư Viễn sẽ nói ra những lời này.
“A Viễn, em nghĩ chuyện giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, nếu chỉ vì hiểu lầm này mà chia tay thì thật không đáng! Những lời anh ta nói hôm đó đều là giả dối! Anh ta đang…”
“Lâm Dĩ Chân, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không còn hứng thú gì với cuộc tình này nữa. Cứ giày vò nhau hết lần này đến lần khác như vậy, em không cảm thấy tình cảm của chúng ta đã hoàn toàn vỡ nát, không thể hàn gắn được nữa sao? Tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Trái tim của Dĩ Chân như đang bị một bàn tay bóp chặt, khiến anh không thể thở nổi.
“Nếu em không có chỗ ở thì trước mắt cứ ở chỗ của tôi. Từ nay trở đi, em về nhà của em mà ngủ, chúng ta sẽ sống riêng.”
A Viễn, anh vẫn còn yêu em đúng không? Anh giữ em lại em hiểu mà, em chờ anh hồi tâm chuyển ý. Ngẫm nghĩ một lát, Dĩ Chân gật đầu chấp thuận.
Sau khi đi làm lại, Dĩ Chân cảm giác rõ ràng thái độ của đồng nghiệp hình như không giống với lúc trước. Anh không biết là khác ở chỗ nào, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút là lạ.
“Tối nay anh có về nhà ăn cơm không? Nếu anh về thì em sẽ nướng cá.”
Chu Tư Viễn khó chịu xua tay, nói: “Tôi đã nói là em không cần chuẩn bị cơm cho tôi nữa rồi mà, đồ ăn em nấu ngon đến mấy thì có bằng bên ngoài được không?” Nói xong, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, phất tay bảo Dĩ Chân ra ngoài.
Dĩ Chân lê bước ra khỏi phòng làm việc, cảm thấy rất khó chịu như có thứ gì đó đang nghẹn trong cổ họng mình, nhưng lại không có cách nào lấy nó ra…
Ở một mình vào buổi tối vừa cô độc vừa buồn chán, Dĩ Chân mở ti vi ra xem nhưng chẳng có chút hứng thú nào, vừa định đi ngủ thì tiếng mở khóa cửa vang lên, anh vội vàng chạy ra đón A Viễn. Cửa vừa mở, Dĩ Chân tức thì ngẩn cả người.
Trong vòng tay Chu Tư Viễn là một thiếu niên chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt quyến rũ như tơ, nụ cười xinh đẹp. Cậu ta kiêu ngạo nhìn Dĩ Chân, trong ánh mắt toát ra một vẻ khinh thường rõ ràng.
“Liên Hạnh, em đi tắm đi, tôi lên giường trước chờ em.” Chu Tư Viễn trắng trợn nói, còn hôn lên tóc Liên Hạnh một cái. Thiếu niên kia đáp một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Dĩ Chân cảm giác trái tim mình đã nứt ra rồi, máu cứ nhỏ xuống từng giọt từng giọt, sức lực cả người cũng dần bị rút cạn đi.
Chu Tư Viễn cũng không liếc mắt nhìn Dĩ Chân, đi thẳng về phòng mình.Chú thích:
1. Bên nhau (身边/ By one’s side): tên một bài hát của Quang Lương (Michael Wong) và Phẩm Quán (Victor Wong).
2. Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, người mang mệnh này thì tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.