Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 34: Hồi ức kiếp trước(3)



A Nguyệt lúc ban đầu ở nơi gọi là ""Phái Lân Môn"" này còn rất ngơ ngác, rụt rè. Nhưng cũng sẽ phải dần thích ứng mà thôi. Nàng được xếp cho ở phòng cũng gần như là lớn nhất, sau phòng của Cung Chủ.

“Tiểu Linh Lung! Có tin tốt cho muội đây!” Một giọng nữ vang lên. A Nguyệt đang ngồi luyện chữ nghe vậy liền quay sang hỏi.

“Dạ?”

“Còn 5 ngày nữa là Phái Lân Mộ chúng ta sẽ chính thức mở cuộc thi khảo sát. Muội nhớ ôn tập cho kĩ đấy, kẻo bị loại là bị cung chủ phạt đó!” Tiểu Hồng cẩn thận nói.

“Vâng, muội sẽ học kĩ!” A Nguyệt cũng không bất ngờ mấy. Ở đâu cũng sẽ có luật lệ riêng thôi mà, đã là người ở đây thì phải theo luật của họ. Hơn nữa nàng cũng đã đọc qua sử sách về Phái Lân Môn, các thời gian quan trọng đều đã thuộc qua.

“Ây dô! Luyện chữ xong rồi, chắc mình được đi chơi nhỉ?” A Nguyệt- Tiểu Linh Lung viết thêm một đường bút mực đen rồi thả bút lông sang một bên, bẻ tay vài cái rồi trốn ra ngoài.

Nơi nàng đang đến được gọi là “Lân hoa viên”. Nghe cũng đủ hiểu. Ở đây cây cối hoa màu rất phong phú, kể cả hoa cỏ quý hiếm cũng có. Vì vậy nên tìm dược liệu chỉ cần qua đây xin là được.

Thật ra để mà nói nàng đi chơi cũng không đúng, tự biết thời gian khảo sát đang đến gần, đương nhiên là nàng sẽ tự giác học.

Phái Lân Môn- tuyệt sát vô ưu, khai triển!

Ầm!!!!



Trêи trời một đạo sấm sét xuất hiện, bầu trời xanh bắt đầu chuyển sắc tối. Cây cối bât đầu lay động, xung quanh không khí nổi gió.

Chiêu thức tuyệt sát vô ưu này không khó, phụ thuộc vào ý chia chiến đấu tập trung của người sử dụng nó. Tâm không động, lòng không đổi, tự khắc sẽ thành, nhưng nếu sơ suất không tập trung, tuyết sát vô ưu tự khắc nổ tung có thể gây chết người.

Oành!!!Rầm!!!

Lại là những tiếng sấm sét nổ vang trời, liên tiếp liên tiếp kéo đến, tích tụ dần thành một đám mây đen. Phải chăng đây chính là lôi kiếp cấp 3?!!

Không ổn! A Nguyệt cắn răng nói. Lôi kiếp nàng có thể chịu, nhưng....chỗ này là không thể phá huỷ! Phái Lân Môn là nơi nuôi dưỡng những thiên tài, là nơi hình thành nên sự đoàn kết của một đại gia đình, hơn nữa nàng cũng là một trong những thành việ của Phái Lân Môn này! Nhà còn không bảo vệ được, thì còn bảo vệ được gì cơ chứ?!!

Bây giờ không nên hoảng loạn, miệng đời có câu :bình tĩnh mới đánh bại được cái hoảng, hoảng loạn, tự ắt bại!!

Chỉ còn một cách mà thôi, sử dụng ""chi huyết hoả thuật""! Ai cũng biết đây là cấm thuật, nhưng nàng muốn bảo vệ nơi đã nuôi dưỡng, nơi ban cho nàng những tri thức cuộc sống, cũng là nơi chứa chấp lúc nàng tuyệt vọng nhất!

Yên ưu vọng hoạ

Thất huyết cơ, lưu chi thuật

Bình ổn phong lưu, trời đất dung hoà



Chi huyết hoả thuật!! Khai!!

Rút trong tay chi hoả kiếm, lướt đi một đoạn, lượn tấm thân như sóng cuộn nhẹ nhàng. Trong tâm chạy qua những dòng kí ức của sự hạnh phúc.....

Oành!!!Viu!!.......

-Tạm, biệt! Cảm ơn tất cả mọi người!

-Tiểu Linh Lung?!!.......

-Nè nè Tiểu Linh Lung! Không đùa thế nha!

-Không phải đùa đâu!! Không thấy khí tức của muội ấy nữa?!!!

-Sao cơ?!

Trước khi ra đi, nàng truyền âm cho họ, nàng muốn chân thành cảm ơn họ!.....

Đạo lôi quang vẫn là cứ tiếp tục giáng xuống, nhưng nàng đã kịp thời dựng kết giới bảo vệ, nên họ tự nhiên sẽ không sao. Nhưng, cái gì cũng có cái giá của nó! Nàng, chấp nhận đánh đổi tính mạng của bản thân, để bảo toàn mạng sống cho đại gia đình của nàng.