Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 48: Núi Ngưu Vân(11). Ngọc bội(1)



Sáng hôm sau:

Lãnh Nguyệt tay cầm một dĩa đồ ăn chay, trêи đó toàn là rau xanh luộc chín và chút hoa quả tươi mát. Ở đây tuy có thể tìm thấy thú hoang dã, nhưng nàng không muốn giết mấy bạn thú dễ thương đâu.

Bữa ăn này cũng thật đạm bạc đi, dù sao cũng đỡ hơn mấy miếng cơm ở Lý phủ! Ở đây nàng phải tranh thủ tu luyện, càng chăm chỉ càng tốt!

Ở gần chỗ nàng ở có một cái hồ khá lớn, đủ để tắm rửa ngâm mình. Tiện thể ngâm mình trong đó một lúc để giải toả căng thẳng, một láy luyện tập vũng không mệt mỏi.

Tõm....!!

Nàng mặc nguyên bộ y phục xuống, ở đây mà cởi đồ cũng không tiện. Mà....nước ở đây cũng hơi sâu quá đi a? May mà nàng biết bơi, thử lặn xuống sâu hơn xem sao!

“Đây? Tuyết linh chi thuỷ?!” Tuyết linh chi thuỷ không ngờ tới lại nằm dưới đây con hồ vô tích sự này?! Thật là thần kì!

Chịu được một lúc thì Lãnh Nguyệt bơi lên, để cây tuyết linh vào bình chứa nước rồi đi thay y phục.

Hồi trước có đọc qua sách chữ, tuyết linh chi thuỷ hiếm gặp trêи trần gian, cũng có đôi người may lắn được bắt gặp chúng. Đồn rằng tuyết linh chi thuỷ có thể giải được bách bệnh! Cũng gần giống với sơn linh chi, chỉ khác nó sống và tồn tại ở dưới nước.

------------------------------------

“Quy trình đắp đê diễn ra thế nào rồi?” Dạ Hoàng Minh đang ngồi xem qua bản đồ ở nơi đây, thuận miệng hỏi.

“Dạ bẩm, vẫn đang tiến hành. Người dân ở đây chủ yếu là người già sức yếu, cho nên phải phụ thuộc vào chúng ta. Hơn nữa trong số binh lính ở đây chẳng ai biết về cách đắp đê nên có hơi....khó!” Xích Nguy thành thật trả lời. Cách này cũng do tam tiểu thư Lý phủ Lý Lãnh Nguyệt nghĩ ra, nghe mới lạ nhưng chưa chắc đã là hiệu quả.

“........Tìm cách. Tốt nhất đừng làm người dân chịu thiệt!” Dạ Hoàng Minh thâm trầm nói, hắn cũng chưa thông suốt ra cách.



“Dạ vâng!” Xích Nguy không nhiều lời, nói xong liền lui xuống.

Thật sự mà nói Dạ Hoàng Minh vẫn còn quanh quẩn trong đầu một chuyện khác! Lúc ở dich quán kia, miếng ngọc bội đó có phần làm hắn khó hiểu.

Buông tờ bản đồ xuống, chàng ngồi xuống cái ghế đằng sau lưng. Lặng lẽ nhơa về chuyện xưa cũ.

Quá khứ----

Năm này là Cửu hoàng tử- Dạ Hoàng Minh tròn 7 tuổi. Nay là tiệc sinh thần của chàng, mọi người đều rất vui vẻ tổ chức. Riêng chàng là cảm thấy nhàm chán.....

Yến tiệc được tổ chức ở hậu hoa viên, Cửu hoàng tử nhỏ bé bước đi trêи con đường đá, không mảy may nhìn thấy có người đang chuẩn bị va phải.

Bụp!!

Cả hai người đều bị ngã sang hai bên, Dạ Hoàng Minh bị xước đôi chút ở chân trái nhưng làm như không đau. Di rời ánh mắt đang lờ mờ vèe phái đối diện.

Người va phải hắn là một cô bé chừng 6 tuổi. Nhìn khá nhỏ bé, hai mắt chứa sự ngây thơ trông rất đâng yêu. Nhưng Dạ Hoàng Minh lại không để ý đến chuyện đó, cô bé này là con nhà quan đến dự tiệc? Sao lại ăn mặc như vậy?

Tóc nâu đen tuỳ ý xoã ở sau lưng, bộ y phục thì chẳng có hoạ tiết gì bắt mắt, món trang sức đơn giản băngf vàng cũng chẳng có! Nhìn đây là biết không được phụ mẫu trân trọng.

Có vẻ như cô bé đó vẫn chưa định ý ra mình đâm phải người nào, ngơ ngơ ngác ngác ngồi dưới đất. Một lúc sau thì đứng dậy phủi qua quần áo rồi nói. “Xin lỗi đã va phải, không biết......cậu có sao không?”

Cậu?! Dạ Hoàng Minh giật giật khoé môi, quả nhiên là không biết thân phận của mình. Chắc không biết xưng hô thế nào nên nói vậy đấy thôi. “Không sao, cô có sao không?” Dù sao hắn cũng muốn chơi một chút, để lộ thân phận có hơi sớm quá.

Bé gái không nói gì, chỉ lắc đầu. Thấy tay trái của Dạ Hoàng Minh có vết thương nhỏ. Trong đầu sợ hãi hoang mang, không biết mọi người có trách mình không?! Có đánh đập mình không?