Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 56: Ám sát(1)



Kết quả Tiểu Nguyệt thảm hại quay trở về phòng. Quả thật phải nói hoàng cung này đáng sợ thật đây! Ngũ công chúa mới có 6 tuổi đầu mà còn có con mắt tinh tường như thế! Nàng thì rõ là ngốc!

“Biết thế đã không theo lời Thái Hậu vào cung rồi! Chẳng biết ăn nói gì cả!” Nàng tự chê bai mình đấy! Đúng rồi!

Thật ra nàng cũng chẳng biết ""Yêu"" là cái gì. Vù vậy nàng có đọc qua mấy quyển sách để tìm hiểu. Và, nàng phát hiện ra mình thích Cửu hoàng tử thật!

Chẳng biết sách truyện có đúng hay không, nhưng Ngũ công chúa cũng đã nói mơn mớn mấy triệu chứng rồi. Chẳng khác nhau là mấy!

Vậy đây là nàng đang yêu đơn phương? Nghe nói yêu đơn phương sẽ rất đau khổ, sẽ phải nhìn người mình yêu lấy một người khác, sống chung với người đó. Điều đó thật đúng là đau khổ!

“Không được! Phải đi tìm Cửu điện hạ!” Tiểu Nguyệt kien định nói. Phải nói rõ hết chuyện này mới được, để như vậy cũng chẳng tiến triển được gì hết!

----------------------------------

“Nguyệt tiểu thư đến không đúng lúc rồi, Cửu hoàng tử hiện đã xuất cung môn!” Thị vệ thấy nàng đến tìm Dạ Hoàng Minh thì lắc đầu trả lời, tỏ vê tiếc nuối.

“Sao?!....Vậy bao giờ Cửu điện hạ mới quay trở lại?” Số mình đúng là xui thật!

“Cái này....Bọn ta cũng không biết, chắc tầm tối khuya!” Cửu điện hạ đây là có việc nên mới xuất môn, chứ bình thường ngài ấy đâu có xuất cung bao giờ!

“Đa tạ, ta đi trước!” Haizzz, người đã không có ở đây, cũng không nên gây phiền phức.



Trời lại nhanh chóng bị bao phủ bởi màn đêm tối mịt mù, trong cung chỉ nghe thấy những tiếng bước chân của đội binh lính tuần tra đang thay phiên trực.

Tiểu Nguyệt chờ mãi mà không thấy Dạ Hoàng Minh đâu, nói suốt ruột cũng không đúng. Dù sao hắn thân hoàng tử của Nam Sở quốc đương triều, ai dám động chạm gì đến con châu của thiên tử Hoàng Đế?

Vụt vụt-!

“Hả?!” Ánh sáng hiếm lạ từ miếng ngọc bội đeo bên hông truyền đến, ngay sau đó ánh sáng biến mất, Tiểu Nguyệt cũng mất tăm.

---------------------------

“Đây là chỗ nào?! Sao tối như vậy?” Xác thực thì đây là một khu rừng rậm rạp, trời còn lại tối nữa, rất khao để nhìn thấy!

Keng! Vụt!?....

Tiếng đánh nhau?! Tiểu Nguyệt sỡ hãi quay phắt đầu lại, có chần chừ nhưng vẫn bước đến nơi phát ra âm thanh.

“Cửu hoàng tử đúng là kiếm pháp tinh thông! Nhưng một địch bốn thì không có cửa đâu!” Tên sát thủ mặc đồ đen liên tục dùng chiêu thức về phía Dạ Hoàng Minh.

“Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu? Chắc là định ám sát ta chứ gì? Tứ ca ra tay cũng nhanh đấy!” Dạ Hoàng Minh bị bốn người bao vây, trêи người đã có vài vết thương nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.



Cửu hoàng tử?! Sao ngài ấy lại ở đây kia chứ? Tiểu Nguyệt hết hồn, đây là chàng bị ám sát? Còn người muốn âm thầm giết chàng là....Tứ hoàng tử đương triều?!

Hai bên vẫn đang đánh nhau không mảy may đến Tiểu Nguyệt. Phải có cách gì chứ!......Đúng rồi! Dụ bọn họ đến đó cũng không muộn.

Tiểu Nguyệt bày ra được chút kế sách nhỏ. Bọn thích khách vẫn tấn công dồn dập, Dạ Hoàng Minh đã bắt đầu thấm mệt. Trêи trán bóng loáng có lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Soạt-Viu-!

“Ai?!” Bọn thích khách nghe thấy động tĩnh, nhanh nhạy quay về hướng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt nhanh trí để bọn thích khách kia nhìn thấy, chạy thật nhanh về phía chân núi.

“?!” Dạ Hoàng Minh nhìn thấy cái bóng quen thuộc kia có chút giật mình, muốn di chuyển nhưng không được, chân hắn bị mũi kiếm có độc đâm phải!

“Đuổi theo!!” Bọn thích khách không muốn bị lộ sơ hở, dù sao Dạ Hoàng Minh cũng đã bị thương, không thể chạy đi đâu được!

Bịch bịch-

Tiểu Nguyệt vừa chạy vừa thở hổn hển. Sắp đến nơi rồi! Một chút nữa thôi!

“Thì ra là một nữ nhân nhỏ bé! Hết đường chạy rồi, ngươi còn muốn trốn chỗ nào?” Bọn thúch khách cười độc ác, thanh kiếm cầm trêи tay cuẩn bị vung đến chỗ Tiểu Nguyệt.

Xiuuu!!