Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 11: Chạy trốn



Vãn Chu bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức của cô, chuyến bay trở về Nam Thành của cô sẽ khởi hành lúc chín giờ sáng nay.

Cô nhấc cánh tay lên, nhận ra toàn thân đau nhức như thể đêm qua cô bị người ta xem như bao cát đánh cho một trận. Từ cổ đến phía trong đùi đều có vết bầm tím và đỏ, đầu ngực cũng bị cắn, cọ vào chăn rất đau.

Lần này cô không uống say, nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua.

Muốn từ chối lại ra vẻ mời chào rồi thành chuyện anh tình tôi nguyện.

Cô cử động khiến cánh tay đang đặt trên eo cô cũng chuyển động theo.

Sau lưng cô vang lên giọng nói ngái ngủ của người đàn ông: “Mấy giờ rồi?”

Vãn Chu khựng lại: “Còn sớm lắm, cậu ngủ tiếp đi.”

“Ừm...” Sau đó căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Vãn Chu im lặng thức dậy chỉnh trang lại bản thân, cố gắng không gây ra một chút tiếng động nào phiền đến anh. Theo quan sát của cô, Giang Độ ngủ khá ngon, không phải kiểu người dễ dàng bị đánh thức.

Cô kéo lê cơ thể buông thả quá độ trong dục vọng và chiếc vali của mình lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

Đúng vậy, một lần nữa cô lại chọn cách chạy trốn, mang theo trái tim tự ti và những tình cảm không thể che giấu.

-

Khi Giang Độ tỉnh lại đã gần giữa trưa, nhìn chiếc giường trống, anh sững sờ một lúc rồi mới kịp nhận ra.

Anh khẽ nghiến răng, mỉm cười với không quá nhiều cảm xúc.

Lại chạy rồi, không sao, bắt được em chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Anh tựa vào đầu giường, nhàn nhã mở Wechat xem liệu có ai tìm mình không.

Anh nhận được một tin nhắn mới.

Thỏ con: Đã chuyển 800 tệ.

? Gì đây? Tiền chơi gái à?

Tâm trạng Giang Độ tệ đi trông thấy, anh gửi một dấu chấm hỏi qua rồi bỏ điện thoại xuống đi rửa mặt, không quan tâm nữa.

Trước khi lên máy bay, Vãn Chu nhanh chóng xem điện thoại, giải quyết một số tin nhắn quan trọng chưa trả lời đêm qua, thuận tiện thấy được tin nhắn đàn anh đã gửi tới sáng nay.

“Đàn em à, xin lỗi em hôm qua anh đi gấp quá nên chưa kịp trả tiền, lần sau có cơ hội anh nhất định sẽ mời em!”

Vãn Chu sửng sốt, nếu không phải đàn anh trả, vậy là ai? Anh ư?

Nhưng cô vẫn trả lời: “Không sao đâu đàn anh, một bữa cơm thôi mà, có cơ hội lại hẹn nhau nhé [hớn hở]”

Cô chần chừ một lát, rồi vẫn quyết định mở khung chat của Giang Độ ra và chuyển khoản cho anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngay khi đài phát thanh thông báo chuyến bay của cô sắp cất cánh, cô tắt điện thoại di động và đứng dậy.

Vãn Chu biết người đã thêm bạn cô cách đây không lâu chính là Giang Độ, liên tưởng đến những sự việc đã xảy ra cũng không khó đoán. Hơn nữa, anh từng chuyển tiếp một bài báo trên vòng bạn bè về cách đề phòng sau phẫu thuật và các biện pháp phòng ngừa bỏng da, lúc ấy, cô còn hơi ngạc nhiên.

Không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại chú ý đến những thứ này, trước đó anh từng chuyển tiếp một số phân tích ngành tài chính, dự báo thị trường, v.v. trên vòng bạn bè của mình. Cô bấm vào bài báo đọc một chút, viết rất hay, khá hợp lý, không phải những nội dung cóp nhặt linh tinh mà người ta thường đăng trên Wechat.

Với thái độ thưởng thức và nghiêm cẩn về mặt nghiên cứu học thuật, cô đã im lặng nhấn thích.

Sau khi cô xuống máy bay, xe bệnh viện cử tới đón đã đến. Lên xe, cô tiếp tục ngủ bù, thật sự là quá mệt.

Sau khi đến bệnh viện, đầu tiên cô đến phòng thông tin để nộp báo cáo mấy ngày qua, sau đó quay về khoa xử lý đống bệnh án tuần này, rồi trở về nhà, bấy giờ mới thật sự được nằm trên chiếc giường của mình.

Cô ngủ li bì, khi tỉnh lại đã là sáu giờ tối.

Lúc này cô mới phát hiện mình đã quên bật điện thoại di động. Sau khi mở tin nhắn Wechat lên, điện thoại rung đến mức các ngón tay cô tê dại. Cô kinh ngạc không biết sao lại có nhiều tin nhắn đến vậy.

Cô thấy Khương Lỵ Lỵ đã kéo cô vào một nhóm họp lớp, bên trong có bốn mươi năm mươi người, nhóm này mới được lập lúc bốn giờ chiều, hiện tại đã trò chuyện với nhau tới hơn mấy nghìn tin nhắn.

Vãn Chu xem xét, không mấy hứng thú, bèn thoát khỏi khung trò chuyện.

Thấy Giang Độ gửi qua một dấu chấm hỏi đơn giản.

Cô căng thẳng, vội đáp: “Tiền ăn cơm… Cảm ơn cậu.” Cô sợ anh hiểu lầm mình có ý khác.

Sau đó, cô chợt nhớ ra một chuyện khác, bèn cắn môi, hơi xấu hổ hỏi: “Tối qua cậu có ấy vào trong không…”

Cô không thể không biết thẹn hỏi trực tiếp rằng anh có bắn vào trong không. Hình như hôm qua cô đã bất tỉnh giữa chừng nên không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Sáng nay khi cô tỉnh dậy, cơ thể đã rất sạch sẽ và không nhìn ra dấu vết dư thừa nào.

“Em đoán xem”, Đầu bên kia đáp lại rất nhanh.

“...” Vãn Chu im lặng, có gì hay mà phải đoán, làm cô trì hoãn việc mua thuốc tránh thai à?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Yên tâm đi, không có.”

“Ừm.”

Cuộc trò chuyện dừng tại đây.

Nhưng Vãn Chu không yên tâm, để phòng ngừa, cô vẫn xuống lầu mua thuốc tránh thai.

Về nhà bố mẹ, sau khi hỏi thăm qua lại, trong lúc bố Nhậm ra ngoài mua nước tương và mẹ Nhậm đang nấu ăn, cô trở về phòng lấy cuốn kỷ yếu lớp ra.

Cô lật tới một trang mà cô đã đọc cả triệu lần.

Họ tên: Giang Độ

Cung hoàng đạo: Chòm sao Sư Tử

Sở thích: Bóng rổ

Châm ngôn: Das Denken ist das Selbstgespräch der Seele.

...

Hãy viết vào đây những lời chúc tốt đẹp nhất của bạn dành cho bạn trong lớp: Hãy sống hết mình, đừng nhắc lại chuyện đã qua, tốt hay xấu đều chỉ là trải nghiệm mà thôi.

Nét chữ của chàng trai thẳng tắp và vững vàng, vô cùng ngay ngắn.

Lẽ ra cô không thể có kỷ yếu của Giang Độ, dù sao họ cũng không học cùng lớp.

Chỉ vì lần ấy Khương Lỵ Lỵ đang định đưa ba tờ kỷ yếu cho bộ ba Phương Chính, đúng lúc đó giáo viên yêu cầu cô ấy đến văn phòng. Khương Lỵ Lỵ đã lỡ rút tờ giấy ra rồi nên đành phải nhờ Vãn Chu đi đưa giúp cô ấy, dù sao trước đây cô cũng đã nhiều lần chuyển hộ bài tập, làm thêm một lần nữa cũng không có hại gì cả.

Vãn Chu bình tĩnh đồng ý, nhưng lại kẹp thêm tờ kỷ yếu của mình trong ba tờ giấy kia. Đi tới cửa sổ hàng sau của lớp bên cạnh, đúng lúc lớp A2 đang có tiết thể dục nên trong lớp không có ai.

Cô đặt tờ kỷ yếu của Khương Lỵ Lỵ lên bàn Phương Chính và Phương Viên rồi đặt hai tờ khác lên bàn của Giang Độ.

Mấy ngày sau, cô một mực trộm quan sát bàn Giang Độ, muốn xem khi nào anh viết xong.

Trời cũng giúp cô, lại đến một tiết thể dục khác, cô nhìn thấy một chồng kỷ yếu đã được viết xong trên bàn của Giang Độ, với nhiều màu sắc và phong cách khác nhau.

Anh nổi tiếng như vậy, viết nhiều kỷ yếu thế chắc sẽ thấy mệt mỏi lắm.

Cô tìm thấy tờ giấy của mình ở bên trong, rút nó ra rồi bỏ chạy như một tên trộm.

Có lẽ lời chúc phúc của Giang Độ giống với mọi lời chúc phúc khác trong các kỷ yếu kia, nhưng anh sẽ không biết rằng chính câu nói này đã giúp cô vượt qua từng đêm gian khổ một.

Đúng vậy, cô nên cố gắng sống, im lặng không đề cập tới những chuyện đã qua, tốt hay xấu đều chỉ là trải nghiệm mà thôi.