Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 22: Chân tướng (2)



Đến bảy tám giờ tối, bố mẹ Nhậm phát hiện con gái mình vẫn chưa về, điện thoại di động cũng không liên lạc được, tìm giáo viên thì họ cũng nói trường tan học đã lâu và không biết cô đang ở đâu.

Vội vã đến trường, cuối cùng họ tìm thấy cô trong phòng vệ sinh nữ cạnh phòng tư vấn.

Bây giờ nhớ lại cảnh tượng đó, mẹ Nhậm vẫn thấy đau xót khôn nguôi.

Mới sáng nay đi học còn là một cô gái trẻ sôi nổi, giờ lại đang ngồi thẫn thờ trên sàn phòng, lưng dựa vào tường, quần áo xộc xệch, trên thân thể đầy vết đánh đập và ngược đãi.

Toàn thân tựa như một con búp bê bị hỏng.

Mẹ Nhậm bật khóc nhào vào người Vãn Chu, đau lòng không nói được lời nào. Bố Nhậm ở bên cạnh kích động đến mức nắm chặt tay, gần như đã chửi ầm lên.

Trong vòng một tháng sau đó, Vãn Chu từ từ hồi phục, dần dần kể lại chuyện đã xảy ra hôm ấy.

Hôm đó sau khi cô vào phòng, bác sĩ tâm lý đã bảo cô ngồi xuống rồi khoá trái cửa phòng. Ông ta tiến tới bịt miệng cô, tay còn lại xé toạc chiếc quần đồng phục của cô và cố thọc ngón tay vào trong đó.

Cô vùng vẫy, hai chân quẫy đạp, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của bác sĩ tâm lý. Nhưng sức lực của người đàn ông quá mạnh mẽ đối với một cô gái trẻ chưa đến đôi mươi.

Ông ta đưa tay vào, cô cảm thấy thật sự rất đau, nhưng cô vẫn ra sức chống cự.

Ông ta còn nói: “Ngoan nào, đừng cử động, đây là chuyện làm cho người ta vui vẻ mà, chúng ta hãy cùng nhau sung sướng nhé.”

Người đàn ông thấy thế thở hồng hộc phấn khích, bắt đầu tát cô, giơ chân đá vào bụng cô, ngực cô, chân cô, đấm đá và cấu véo cơ thể cô.

Mắt Vãn Chu mờ đi vì đau đớn, đầu óc ong ong, cô gần như nghẹt thở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ai đó có thể tới cứu cô với.

Cô dần mất sức, nằm liệt dưới đất không nhúc nhích.

Gã đàn ông kia thấy vậy cười đắc ý, chuẩn bị tiến thêm một bước.

Điện thoại di động của ông ta reo lên. Trường học triệu tập giáo viên mở họp, buộc tất cả giáo viên phải tham gia.

Gã đàn ông chửi tục, nhổ mấy bãi nước bọt vào Vãn Chu: “Hôm nay tao tha cho mày một lần đấy, khi nào mày nghĩ kỹ thì tới tìm tao”. Ông ta quay người rời khỏi văn phòng.

Ông ta đoán Vãn Chu rất nhát gan và vì sĩ diện, cô sẽ không dám nói với bố mẹ và giáo viên của mình. Hơn nữa, ông ta có thể khăng khăng không thừa nhận, bởi dù thế nào đi nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta làm chuyện này.

Nghe xong, bố mẹ Nhậm từ bàng hoàng đến tức giận, họ không ngờ một ngôi trường cấp hai danh tiếng như vậy lại chứa loại cầm thú biến chất nhường ấy.

Họ tìm kiếm những nữ sinh từng bị ông ta xâm hại, khiếu nại lên nhà trường và nếu nhà trường khoanh tay không làm gì thì họ sẽ tiếp tục đâm đơn lên tới tận Bộ Giáo dục.

May thay, mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, ngay sau đó nhà trường thông báo đã xử lý giáo viên kia, trực tiếp sa thải, đồng thời báo án lên đồn cảnh sát.

Sau này, Vãn Chu không quan tâm đến nữa. Chỉ có điều, kể từ đó tính cách của cô bỗng thay đổi. Cô bắt đầu trở nên trầm tính, sống hướng nội và thu mình lại.

Bố mẹ Nhậm chứng kiến tất thảy, trong lòng xót xa. Họ đã cố gắng làm rất nhiều thứ để con gái mình được vui vẻ, nhưng đều không thành.

Cuối cùng họ nghĩ: Đành vậy, chỉ cần con gái có thể sống khỏe mạnh là tốt rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó, Vãn Chu được nhận vào trường Trung học số 1 Nam Thành. Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, mãi cho đến một ngày, họ thấy con gái mình về nhà với nụ cười nhẹ cùng một bức ảnh dài một inch trên tay.

Là bức ảnh dài một inch chụp Giang Độ.

Hoá ra hôm đó Vãn Chu vô tình ngã xuống cầu thang, đúng lúc bị một vài học sinh cá biệt tụ tập trong góc hút thuốc nhìn thấy. Họ cười nhạo cô và còn kèm theo những từ ngữ tục tĩu.

Những cảnh tượng tồi tệ nhất ngày hôm đó hiện lên trong tâm trí của Vãn Chu, toàn thân cô bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

Một vài học sinh cá biệt đang chuẩn bị tiến lên tiếp tục quấy rối cô thì một giọng nam gay gắt ngăn cản họ: “Đủ rồi đấy, có phải đàn ông con trai không vậy, bắt nạt cả con gái à?”

Khi bọn học sinh cá biệt thấy có người đến, là phường chuyên bắt nạt kẻ yếu, chúng bèn ngao ngán rời đi.

Từ trong bóng tối, Giang Độ đi đến trước mặt Vãn Chu, không đưa tay ra đỡ cô mà chỉ nói: “Về sớm đi, con gái về muộn không an toàn đâu. Không phải lỗi của cậu, đừng tự trách mình.”

Sau khi anh rời đi, Vãn Chu nhìn thấy một bức ảnh nhỏ rơi ra từ khoá kéo cặp sách của anh. Cô đưa tay nhặt lên, nắm thật chặt trong tay.

Có lẽ, đối với những cô gái khác, việc nhỏ nhặt này sẽ chỉ làm họ khó chịu đôi ba ngày. Thế nhưng với Vãn Chu, nó như xát muối vào vết thương.

Tuy nhiên, sự xuất hiện kịp thời của Giang Độ đã ngăn được tình trạng rơi xuống vực thẳm của một người.

Bằng cách này, Giang Độ trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của Nhậm Vãn Chu.