Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 32: Nằm viện



Khi Vãn Chu bắt đầu khôi phục ý thức, cô cảm thấy toàn thân đau nhức.

Cơn đau ở chân, bụng, đầu và đặc biệt là ở tay của cô thật khủng khiếp. Không dám cử động, cô cảm giác như có một thanh kiếm nhỏ sắc bén mọc ra từ cánh tay trái của mình đâm vào xương thịt và đầu cô tạo ra một cơn đau như bị ghim vào tim.

Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ cho cô uống Pethidine (*) để giảm đau và an thần, cô chỉ ngủ trong trạng thái mê man.

(*) Pethidine hay còn có tên gọi khác là Pethidine hydroclorid là thuốc giảm đau trung ương tổng hợp nhóm opioid, được chỉ định dùng giảm đau với cơn đau vừa và nặng.

Vãn Chu đã được đưa vào phòng riêng do bệnh viện sắp xếp đặc biệt như một phần thưởng khác cho sự xả thân vì nghĩa của cô.

Nhìn Vãn Chu trên giường vì đau mà ngủ không yên, Giang Độ sầm mặt ngồi trên ghế, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.

Sau khi nghe mẹ thuật lại chuyện đã xảy ra, anh lập tức chạy ra khỏi nhà, vượt ba đèn đỏ trên đường, phóng thẳng vào bệnh viện rồi lao ngay đến khoa Cấp cứu.

Trên đường anh còn đi ngang qua con đường nhỏ kia.

Đã một tiếng trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, gần như cảnh sát đã dọn sạch hiện trường, hình vẽ người bệnh nhảy lầu - dùng một cách thảm thiết nhất để kết thúc cuộc đời mình - đã được vẽ dưới mặt đất bằng phấn.

Vết máu còn chưa được lau sạch hoàn toàn, trên đất còn có hai cốc cà phê khô vương vãi, tựa như sức sống cạn kiệt của bệnh nhân nhảy lầu kia.

Anh còn nhìn thấy một chiếc áo blouse trắng bị ném qua một bên, dính rất nhiều máu, bị vứt ở một góc như thể vừa sống sót sau tai nạn.

Anh đoán để tiện cứu chữa, các bác sĩ khác đã cởi nó ra trong lúc rối ren rồi sau đó quên nhặt nó lên.

Anh như bị người ta tàn nhẫn dìm xuống biển, anh vùng vẫy một cách tuyệt vọng để thoát ra nhưng càng vùng vẫy lại càng chìm xuống. Với anh, dưỡng khí thật sự quý giá đến hiếm hoi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Độ nhìn thấy mà da đầu tê dại. Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới tình huống của Vãn Chu bây giờ ra sao.

Bước chân vội vã của anh dừng lại một lúc ở hành lang, quay đi không nhìn hình ảnh đó nữa mà thay vào đó tiếp tục đi về phía khoa Cấp cứu.

Trong đại sảnh của khoa Cấp cứu hối hả người qua kẻ lại, anh chộp lấy một bác sĩ ngẫu nhiên, hỏi Vãn Chu ở đâu, sau khi biết số phòng thì cất bước đi ngay.

Vụ nhảy lầu gây chấn động bệnh viện, bác sĩ Nhậm lại có tiếng ở bệnh viện nên giờ mọi người đều biết đến cô.

Khi Giang Độ nhìn thấy Vãn Chu nằm yên lặng ngủ trên giường bệnh thì cả người như lập tức nổi lên khỏi mặt biển, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh đi tìm bác sĩ hỏi tình hình như thế nào.

May mắn là không quá nghiêm trọng, nhờ Vãn Chu nhanh trí lăn sang một bên, nếu không gia tốc trọng lực của một người trưởng thành rơi từ tầng mười sẽ trúng vào một mình cô, hậu quả khó thể lường được.

Cánh tay trái bị va chạm mạnh nhất đã bị nứt xương, trong khi phần còn lại chỉ bị ảnh hưởng với mức độ bầm tím và ứ máu mô mềm khác nhau.

Tình trạng cơ thể xem như đã khả quan.

Giờ phút này Giang Độ đang ngồi trên ghế trong phòng bệnh, thở hắt ra, khẽ xoa thái dương sưng tấy.

Bố mẹ Nhậm vừa mới xuất viện không bao lâu, Giang Độ nghĩ dựa theo tính tình của Vãn Chu chắc chắn không muốn cho họ biết, thế nên anh không thông báo cho họ, đợi cô tỉnh lại sẽ để cô tự quyết định.

Chớp mắt trời đã tối, mặt trời lặn xuống phía chân trời, những đám mây ráng đỏ đặc trưng của Nam Thành dần mất màu và trở về màu trắng như tấm khăn trải giường trắng đang đắp trên người Vãn Chu, tựa đôi cánh của thiên sứ.

Giang Độ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ mình nên ra ngoài mua hai phần cơm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đến khi trở về, anh phát hiện Vãn Chu đã tỉnh.

Anh sững người một lúc, rồi cố ý đặt đồ ăn xuống bàn bên cạnh một cách hung dữ, mang theo một sự hờn giận không thể tả xiết.

Vãn Chu vẫn nằm trên giường, đôi mắt ươn ướt như con nai vừa băng qua rừng trong sương sớm, ngây thơ và mờ sương, khóe mắt còn hơi đỏ như màu hoa diên vĩ.

Vừa tỉnh dậy nên hơi ngơ ngác, cô nghe thấy tiếng động bên tai, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang mang oán trách đầy mình.

Giang Độ thấy cô tỉnh, trong mũi hừ ra một hơi: “Vừa nãy lúc cứu người, chẳng phải em trâu bò lắm sao?”

Vãn Chu hấp háy mở mắt ra, sụt sịt mũi rồi chỉ nói một từ: “Đói…”

Giang Độ thở dài một cách cam chịu, đi đến bên giường vặn tay nắm đẩy giường lên, đặt bàn ăn lên giường rồi mới để đồ ăn mới mua lên trên.

Anh còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể phục vụ bạn gái như hầu hạ tổ tông mà thôi.

May thay tay phải của cô không bị thương nên vẫn có thể ăn uống, cô cúi đầu vừa ngoan ngoãn ăn cơm, vừa im lặng nghe Giang Độ răn dạy.

“Em có biết hành vi của mình là cực kỳ nguy hiểm không, nếu không xoay sở thỏa đáng thì sẽ có ba người bị thương đấy! Em là bác sĩ, em không biết tự suy xét à? Tại sao vào lúc đó em cứ phải ra vẻ thế hả, được tích sự gì không? Nếu em gặp tai nạn thì bố mẹ em phải làm sao, anh phải làm sao?”

“Lúc ấy em chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi… Nếu em không tới đẩy bác gái đó ra thì bác ấy đã bị đập trúng rồi…”

Giang Độ nhìn người trước mặt, dường như người này hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bèn cười hừ một tiếng đầy lạnh lùng.

“Em biết người em đẩy ra là ai không?”

“Ai vậy?” Vãn Chu ngơ ngác ngẩng đầu.

“Mẹ anh!”