Kỷ Uyển xách một túi kem hộp bước ra khỏi thang máy lầu bảy, cô búi tóc củ tỏi, đeo cặp kính đen, da trắng nõn, thoạt nhìn rất dễ thương. Cô từ tốn quẹt thẻ đi vào công ty giải trí Tinh Ho/àng, chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân, đưa cho cô bé lễ tân một hộp kem, sau khi nhận được cái hôn gió của cô bé ấy thì mỉm cười, uyển chuyển nện bước xuyên qua hành lang treo đầy ảnh của các minh tinh, nghệ sĩ, tới trước cửa phòng tập nhảy, cô lại không dám hiên ngang đi vào mà nhẹ nhàng mở cửa, dè dặt ló đầu vào thăm dò.
“Kỷ Uyển, cô đang làm gì vậy?” Thầy giáo vũ đạo Vu Xuyên vừa ngồi sàn nghỉ ngơi buồn cười nhìn về phía cô trợ lý ngốc ngốc, dễ thương hỏi.
Kỷ Uyển quét mắt một vòng, không nhìn thấy người mà cô cần cảnh giác, “Trương Bắc Trạch…..”
“Hù!” Trương Bắc Trạch trốn sau cánh cửa phía sau bỗng dưng la lên một tiếng dọa cô.
“A ôi!” Kỷ Uyển giật mình đánh rơi cả túi nhỏ trong tay xuống đất.
“Hahaha” Trương Bắc Trạch lại làm trò ác thành công vui vẻ ôm bụng cười to.
Những người trong phòng tập nhảy cũng cười vang lên.
Cô gái nhỏ vỗ vỗ lồng ngực, giơ nắm đấm lên đuổi theo Trương Bắc Trạch, “Anh lại hù tôi, nói với anh không được hù dọa tôi rồi mà, xấu tính, lại hù dọa tôi!”
Trương Bắc Trạch vừa tập nhảy xong, mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy trốn vừa cười nói: “Sao cô lại nhát gan như vậy, tôi chỉ giúp cô luyện sự gan dạ thôi.”
Hai người đuổi nhau vòng quanh phòng tập nhảy, cho đến khi Trương Bắc Trạch nhận thua, chắp tay xin lỗi Kỷ Uyển, mặt mày cô mới giãn ra, còn làm mặt xấu với anh.
Trương Bắc Trạch nhe răng cười rồi chạy đến lấy bịch kem đi phân phát cho những người trong phòng, sau đó khoanh chân ngồi xuống lấy ra một hộp kem vị hương thảo, tìm muỗng đưa cho Kỷ Uyển đang tiến về phía anh, "Này, vị hương thảo, cho cô".
Kỷ Uyển vừa nói cảm ơn, cầm lấy, vừa đưa cho anh một cái khăn sạch, "Lau mặt đi, nhìn anh xem, mồ hôi nhễ nhại kìa."
Trương Bắc Trạch nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy khăn xoa xoa hai vòng quanh tóc, gương mặt đẹp trai tươi mát cuối cùng cũng quay trở lại.
Anh để tóc ngắn làm lộ ra vẻ tươi sáng anh tuấn, ngũ quan rất đẹp, mắt đen láy, mũi cao, môi không mỏng không dày, viền môi là một đường cong rất hoàn hảo. Một cô bạn nhảy tên A Kiều nhìn anh một lúc lâu, sau đó ôm lấy chân, bất mãn nói: "Trương Bắc Trạch, anh có thể diễn vai Âu Hoán, sao không học tập một chút hình tượng của anh ấy, rõ ràng là gương mặt của quý công tử lại suốt ngày nhảy nhót vui đùa như đồ ngốc ấy, một fan Âu thiếu như em thấy hình tượng của nam thần tan vỡ đau lòng lắm đó anh biết không?"
Trương Bắc Trạch phát xong kem cho mọi người, cười nói: "Đó là diễn mà."
"Anh diễn rất đạt đấy, cháu gái tôi trở thành fan của cậu rồi." Vu Xuyên cười nói.
Trương Bắc Trạch gãi đầu, hắc hắc cười hai tiếng.
"Vậy là anh debut với tư cách diễn viên hả?" Thân Kinh - người cùng lúc ký hợp đồng vào công ty cùng với anh ngẩng đầu lên nói, "Vậy anh mau đi luyện tập diễn xuất đi, còn đến đây tập nhảy làm gì chứ?"
"Có chuẩn bị sẽ tốt hơn, sẽ có ngày anh ấy ra album." Kỷ Uyển nói.
"Kỷ Uyển, cô đánh giá cao Trương Bắc Trạch như vậy sao?" A Kiều có chút ám muội hỏi.
Kỷ Uyển lại nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, anh ấy rất có thiên phú, cũng rất cố gắng, nhất định sẽ thành công."
Trương Bắc Trạch được mọi người khen đến đỏ cả mặt lên, "Kỷ Uyển Uyển, tôi nhận lời khen của cô, một lát mua kẹo cho ăn."
Thân Kinh lại hỏi: "Cô đánh giá cao Trương Bắc Trạch, còn tôi thì sao?"
Kỷ Uyển nghĩ ngợi, ăn ngay nói thật: "Anh sẽ có thành tựu ở mảng âm nhạc." Anh ta đúng là có tài hoa.
"Vậy tôi không thể phát triển trong giới điện ảnh được sao?"
Kỷ Uyển cười, sau đó giơ mắt kính, không tim không phổi nói, "Không phải ai cũng có thiên phú như Trương Bắc Trạch."
Cách nói chuyện vô tình lại chưa kim thế này làm cho hầu hết mọi người bị sặc kem ly, không cần nhìn cũng biết sắc mặt có người có tính hiếu thắng mà lòng tự trong cao như Thân Kinh thối như thế nào
"Haha, Kỷ Uyển của chúng ta vẫn thích nói đùa như vậy nhỉ?" Trương Bắc Trạch nhét một muỗng kem vào miệng Kỷ Uyển, "Ăn nhanh đi, kem chảy ra thì không ngon nữa đâu."
"Diễn xuất của tôi không tốt sao?" Thân Kinh không để ý, vẫn cứ tiếp tục hỏi.
Vu Xuyên sợ Kỷ Uyển lại vô tội mà nói ra những lời làm tổn thương người khác liền nhanh chóng chuyển đề tài, "Được rồi được rồi, mau ăn đi đi, ăn xong còn tập luyện."
Ai mà không biết Thân Kinh là người có tính hiếu thắng cao, anh ta cố chấp hỏi lại nhiều lần, "Kỷ Uyển, Diễn xuất của tôi không tốt sao?"
Kỷ Uyển che miệng nuốt xuống miếng kem mới mỉm cười, nói: "Ừm…. Diễn xuất của anh và Lý Nhất Hy ngang ngang nhau." Có điều những tiết học luyện diễn xuất anh ta đều không nghiêm túc, giống với Lý Nhất Hy chắc là ổn rồi nhỉ?
Quả nhiên là một nhát xuyên tim!
Thân Kinh nhất thời cứng miệng, trừng mắt nhìn cô nói không nên lời. Có trời mới biết, cách đây không lâu anh ta mới nói diễn xuất của Lý Nhất Hy rất tệ, thật không hiểu sao công ty VK sao có thể chọn loại người này.
Vu Xuyên nhanh chóng ăn hết hộp xem, ôm bụng hơi đau đứng lên, vỗ tay nói: "Nhanh nhanh nhanh, hết thời gian rồi, mau ăn xong rồi tập tiếp, đừng có ăn vạ."
Đám người tập nhảy đương nhiên phải nghe theo lời của thầy giáo rồi, bọn họ vội vàng ăn cho xong, chỉ có Kỷ Uyển là chậm rãi, văn nhã tiếp tục ăn, A Kiều ý tứ sâu xa vỗ vỗ vào vai của cô nói một câu, "Kỷ Uyển, sau này chuyển qua nghề quan hệ công chúng đi."
Kỷ Uyển nháy nháy mắt, "Ơ?", ngơ ngác không hiểu nhìn A Kiều.
Trương Bắc Trạch ngồi bên cạnh nghe được, nhìn Kỷ Uyển hình như vẫn chưa hiểu ra vấn đề, buồn cười xoa đầu cô, "Haizz, vẫn còn là một cô nhóc."
Cách nói chuyện giống như tiền bối cười nhạo vãn bối khiến Kỷ Uyển bĩu môi, phản bác: "Trương Bắc Trạch, tôi nói với anh rồi mà, tôi lớn hơn anh một tuổi đó."
Trương Bắc Trạch giả vờ không nghe thấy, "Mau ăn đi, Kỷ Uyển Uyển."
"Gọi tôi Kỷ Uyển, không được gọi Kỷ Uyển Uyển."
"Kỷ Uyển Uyển, Kỷ chó nhỏ." Giống như người vừa phát ngôn ra câu nói đầy “trưởng thành” kia là một người khác, lúc này Trương Bắc Trạch lại khôi phục lại bộ dáng 3 tuổi, nghiêng người chạy về phía trung tâm phòng tập nhảy, vừa giả hài hước trêu chọc.
Chạng vạng, Kỷ Uyển đi siêu thị mua thức ăn về đến kí túc xá, Trương Bắc Trạch sau khi học xong môn phát âm thì quay về phòng, ngồi trên sofa đọc báo, nhìn thấy cô quay về chỉ gật đầu chào, sau đó tiếp tục vùi đầu vào tiếp tục đọc diễn cảm. Kỷ Uyển cũng không nói lời nào, nhanh chóng thay dép đi vào phòng bếp.
Căn phòng này vốn dĩ được công ty cấp cho Trương Bắc Trạch và Thân Kinh, Thân Kinh là người địa phương, không chịu nổi cảnh ở trong ký túc xá không có cơm ăn nên ở được mấy ngày liền chạy về nhà ở. Sau đó Kỷ Uyển cùng với một nữ thực tập sinh mới ký hợp đồng là Sài Trinh cùng vào đây ở, được vài ngày không hiểu sao cô ta lại dọn vào phòng của ông chủ luôn, cho nên căn phòng trên danh nghĩa là dành cho 4 người bây giờ chỉ còn lại một nam một nữ.
Diệp Thành Nhân là ông chủ kiêm người quản lý đã từng lần lượt cảnh cáo Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển rằng nghệ sĩ và trợ lý không thể yêu nhau, nếu như bị ông ta phát hiện thì sẽ bị tống cổ ngay lập tức. Hai người đều cực kỳ bình tĩnh, dứt khoát đồng ý.
Kỷ Uyển đem đồ mua ở siêu thị để lên bàn, quay về phòng thay bộ đồ ở nhà sau đó mới vào bếp rửa rau, thái lát, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu để nấu ăn. Lúc cô đang rửa rau thì Trương Bắc Trạch đã đọc xong báo đi vào, nhìn nguyên liệu nấu ăn rồi nói: "Tối nay ăn thịt xào rau sao?"
"Ừ, thêm một tô canh nữa được không?"
Trương Bắc Trạch gật đầu, một tay lấy nồi cho vào bồn nước rửa sạch.
Trương Bắc Trạch nấu ăn, Kỷ Uyển hỗ trợ, đây là cách hai người ở chung một nhà. Theo lý mà nói Kỷ Uyển là trợ lý phải phụ trách cuộc sống thường ngày của Trương Bắc Trạch, nhưng mà đối với việc nấu ăn thì cô……. dốt đặc cán mai, có điều thỉnh thoảng làm một món điểm tâm ngọt thì cũng không tồi. Nhưng điểm tâm ngọt không thể ăn thay cơm được, cho nên phần việc quan trọng này đến tay “thần bếp” Trương Bắc Trạch, cô phụ trách mấy việc lặt vặt trong bếp là được rồi.
Hai người phân công nhau làm việc, Trương Bắc Trạch làm nóng nồi, bỗng nhiên chăm chú nhìn vào làn khói đang bốc lên, nói, "I LOVE YOU. "
"I LOVE YOU TOO." Kỷ Uyển vừa tắt vòi nước, bình tĩnh đáp lại.
***
Hai người không hẹn mà cùng ngẩn người ra, như gặp quỷ nhìn về phía đối phương.
Trương Bắc Trạch vội nâng hai tay lên, ngại ngùng giải thích: "Tôi đang đọc lời thoại."
"Tôi là phản ứng có điều kiện." Kỷ Uyển ra vẻ thông cảm gật đầu, đem rau đã rửa sạch để vào rổ.
Trên trán Trương Bắc Trạch xuất hiện ba vạch đen, bình thường con gái nghe được câu này không phải là sẽ hoang mang đỏ mặt, tim đập mạnh sao, Kỷ Uyển Uyển, phản ứng có điều kiện của cô là kiểu gì vậy?
Hai người ăn cơm xong thì Kỷ Uyển đi rửa chén, sau đó cắt một dĩa trái cây đem đến để trên bàn trong phòng khách, nói với Trương Bắc Trạch ngồi ở ghế đối diện đang trầm tư: "Anh Diệp nói ngày mai bảo anh đi gặp 2 tổ phim, vốn dĩ có một tổ phim nữa tự tìm đến, nhưng là một nhân vật phản diện, anh Diệp nói không nhận. Anh ấy bảo anh đi gặp 2 tổ phim kia, một cái là phim về thời trang, một cái là phim cổ trang, đều là hài kịch lãng mạn. Còn nữa, ngày mai phải đi gặp nhà soạn nhạc."
Trương Bắc Trạch âm thầm ghi nhớ, "Vậy mai cô cũng đi chứ?”
"Anh Diệp nói sẽ đưa anh và Sài Trinh đi, ngày mai tôi cùng đi thu âm với Thân Kinh. Đợi anh gặp xong tổ phim, tôi sẽ cùng anh đi gặp bên sáng tác nhạc."
"Biết rồi." Trương Bắc Trạch gật đầu, sau đó ngồi dậy, "Đến đây chơi một trò chơi đi."
"Trò chơi gì?" Kỷ Uyển dùng nĩa lấy một miếng trái cây đưa cho anh, bản thân cũng tự lấy một miếng, ngồi trên ghế sofa, háo hức nhìn về phía anh.
"Trò chơi gọi là: đoán xem cô là gì của tôi." Trương Bắc Trạch ngồi đối diện với cô, ăn một miếng trái cây trả lời.
Kỷ Uyển cảm thấy có chút mới lạ, "Chơi thế nào?"
Trương Bắc Trạch buông thìa xuống, dùng sức xoa xoa mặt.
Haha, lại phải tập trung rồi. Trong mắt Kỷ Uyển hiện lên ý cười.
Lúc Trương Bắc Trạch ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía Kỷ Uyển, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Anh yêu em." Giọng nói của anh đầy vẻ châm chọc.
Kỷ Uyển bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ ngợi một hồi: "Tôi là người anh ghét?"
Trương Bắc Trạch cười to gật đầu, ý nói cô trả lời đúng rồi.
"Tôi yêu cậu." Âm thanh trở nên nhẹ nhàng hào khí.
"Tôi là bạn của anh."
"Con yêu mẹ."* Lần này âm thanh có chút kích động và cảm động.
"Tôi là mẹ của anh?"
*Trong tiếng Trung thì tất cả các câu trên đều là wo ai ni, nên Kỷ Uyển phải đoán xem câu nói này là dành cho đối tượng nào.
Thấy cô lại trả lời đúng Trương Bắc Trạch vui đến mức nhảy cẫng lên.
Kỷ Uyển cũng cảm thấy vui vẻ đến mức vỗ tay theo.
Trương Bắc Trạch hắng giọng, nhìn về phía cô, ánh mắt trở nên thâm tình hơn, hơi hé miệng sau đó phì cười.
Kỷ Uyển cũng cười theo, sau đó cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Có phải anh sắp trễ rồi không?"
Ban đêm, Trương Bắc Trạch còn có tiết học đàn piano, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn, "Aaa" lên một tiếng, vội vã nhét hai miếng trái cây vào miệng, nói không rõ: "Tôi đi đây, tối muốn ăn khuya thì gọi điện thoại cho tôi nhé."