Tia Nắng Cuối Cùng

Chương 7



Năm học lớp 6 trôi qua thật nhanh, trong khoảng thời gian giữa năm mẹ cô lại náo loạn một trận, đem đồ đạc trong phòng khách đập vỡ hết, nghe nói là bà nhìn thấy ba cô cùng người phụ nữ kia đang đi khám thai, Thi Kỳ im lặng ở trong phòng, đeo tai nghe tiếp tục làm bài.

Đến trường, Thi Kỳ cầm sổ tiết kiệm làm thủ tục nhập học, từ khi học tiểu học cô đã tự mình làm những việc này, bởi vì cũng gần nhà, lại còn học ngoại trú. Xong xuôi tất cả cô mới biết Vương Vũ Trạch, Tưởng Tinh học chung lớp, còn Vương Gia Hiên và Hạ Linh Lăng thì được phân sang lớp khác.

Bởi vì còn đi học thêm buổi tối, đa số các bạn học đều được mua xe đạp, Thi Kỳ cùng Hạ Linh Lăng cũng mua một chiếc, buổi tối mẹ của Hạ Linh Lăng phải ở nhà trông em bé, không có thời gian đi đón. Hạ Linh Lăng cũng thấy được Thi Kỳ và Tưởng Tinh rất thân, Nguyệt Nguyệt lại đáng yêu, mà Thi Kỳ lại rất lẻ loi. Khi thấy Thi Kỳ vui vẻ, Hạ Linh Lăng cũng cảm thấy yên tâm.

Bắt đầu năm học mới, Tưởng Tinh cũng không còn thời gian rảnh để đi làm thêm, cũng may thành tích của cậu tốt, năm nào cũng được học bổng. Cậu cũng mua một chiếc xe đạp, buổi sáng sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đến trường trước, buổi chiều lớp Nguyệt Nguyệt tan học sớm hơn  liền tự đi về nhà. Khi tan lớp học thêm buổi tối, cậu sẽ yên lặng đi sau nhìn Thi Kỳ về, xong rồi mới đạp xe trở về, dường như ngày nào cũng như vậy.

Thi Kỳ vẫn nhớ tới 2 lần trước được Nguyệt Nguyệt dẫn về nhà ăn cơm, nhớ khuôn mặt tươi cười của bà ngoại, đồ ăn đơn giản nhưng còn nóng, trong nhà đầy ắp tiếng cười. Đây là điều mà cô luôn mong muốn có được. Nhưng vẫn luôn kiềm chế vì cô sợ càng nghĩ quá nhiều lại càng mong muốn.

Vào lúc cuối năm, Thi Kỳ cao 1m50, Tưởng Tinh cao 1m70, Vương Vũ Trạch chiều cao vẫn như vậy, 1m55 không thay đổi.

Buổi tối khi về đến nhà, Thi Kỳ lấy điện thoại thấy một cuộc gọi nhỡ từ số lạ, khi đi học cô thường để chế độ im lặng, các bạn trong lớp thì đã lưu số hết, trong lòng cô có cảm giác không yên tâm liền gọi lại, một giọng nói hốt hoảng vang lên: “ Chị Thi Kỳ, em là Nguyệt Nguyệt, bà đang bệnh mà anh em vẫn chưa trở về, làm sao bây giờ? Hic…”

Trong giờ học buổi tối, Tưởng Tinh bị thầy giáo gọi đi, hình như là muốn cậu đăng ký tham gia vào cuộc thi tranh tài, cô lập tức an ủi: “ Nguyệt Nguyệt đừng khóc, chị đến liền đây, em đừng đi lung tung,  giờ cứ ở cạnh bà đi.”

Thi Kỳ lấy túi xách, để di động vào, nhà Tưởng Tinh không có điện thoại, chắc Nguyệt Nguyệt mượn di động của người khác để gọi, từ trong tủ lấy hết tiền mặt để vào túi, nghĩ một hồi liền cầm theo luôn cả thẻ ngân hàng, cô biết ở trường học có thể quẹt thẻ, vậy nên liền làm một cái.

Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tiểu Giang, Tiểu Giang hiện giờ cơ bản đều đưa đón Vương Nhược Vân, Vương Nhược Vân bởi vì lái xe lúc say rượu, bằng lái đã bị công an giữ.

Điện thoại vang lên thật lâu Tiểu Giang mới nhận, có chút kinh ngạc: “Tiểu Kỳ?”

Thi Kỳ: “ Chú hiện giờ đang ở đâu vậy? Có thể qua đón cháu được không?.”

Tiểu Giang báo lại vị trí cũng không xa nhà lắm.

Thi Kỳ nói địa chỉ nhà Nguyệt Nguyệt, bảo Tiểu Giang lập tức đi qua, Tiểu Giang chần chừ không muốn đến, nói: “ Chút nữa tôi còn phải đi đón bà chủ.”

Thi Kỳ uy hiếp: “ Nếu chú không qua, cháu lập tức gọi điện cho ba cháu, bảo mình không có ai đến đón, lái xe đang bận đợi mẹ ở quán bar.”

Tiểu Giang lập tức cầu xin tha thứ: “ Vâng, vâng, cô chủ, tôi lập tức đến.”

Thi Kỳ đi xe đạp, lấy tốc độ nhanh nhất đến nhà Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đang ngồi bên giường khóc nức nở. Tưởng Tinh vẫn chưa về, bà ngoại thì đang nằm hôn mê ở trên giường. Thi Kỳ gọi điện, Tiểu Giang nói ngõ nhỏ, xe vào không được.

Thi Kỳ liền bảo Nguyệt Nguyệt phụ đỡ bà lên trên lưng cô, Thi Kỳ giật mình, bà so với  tưởng tượng của cô nhẹ hơn rất nhiều. Nguyệt Nguyệt đỡ ở phía sau, Thi Kỳ dùng hết sức cõng bà đi ra ngoài, bác gái nhà bên thấy vậy liền đi đến giúp, Thi Kỳ vừa ra cửa sân, Tưởng Tinh đã đi xe đạp về đến, Nguyệt Nguyệt khóc lớn: “Anh, bà ngoại bị té xỉu, hu hu…”

Mặt Tưởng Tinh trắng bệch, đem xe đạp quăng ra, chạy tới đỡ bà ngoại để trên lưng.

Thi Kỳ lập tức nói: “Xe dừng ở đầu ngõ, vào không được.”

Tưởng Tinh cõng bà đi trước, Thi Kỳ cùng bác gái đỡ đằng sau, cậu không dám đi quá nhanh, sợ bà ngã.

Tiểu Giang đang dừng xe ở bên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng cũng thấy có người ra cùng với Thi Kỳ, lập tức mở cửa sau, ba người hợp lực đem bà đặt vào ghế, Tưởng Tinh thuận thế ngồi vào, đem đầu bà gối lên chân mình, cả người căng cứng. Thi Kỳ đóng cửa xe lại, kéo Nguyệt Nguyệt ngồi vào ghế lái phụ, quay sang bác gái bên ngoài giơ tay: “Cảm ơn bác, bác đi về trước đi, chúng cháu đưa bà đến bệnh viện.”

Đang là buổi tối, trên đường không có nhiều xe qua lại, người ngồi trong xe không ai lên tiếng, Tiểu Giang cảm thấy thật tò mò, nhưng trước bị Thi Kỳ uy hiếp nên không dám hỏi. Thi Kỳ không để ý tới hắn, cẩn thận che chở Nguyệt Nguyệt, cũng may trên đường đi không gặp cảnh sát giao thông, bởi vì ghế lái phụ là không thể ngồi hai người, cũng không thể cho đứa nhỏ dưới 12 tuổi ngồi.

Nguyệt Nguyệt còn đang nhỏ giọng nức nở, cô ôn nhu sờ đầu cô bé, Nguyệt Nguyệt đem cả đầu chôn ở trong ngực cô.

Rất nhanh đến bệnh viện, Thi Kỳ chạy vào trong đi gọi người, bác sĩ cùng y tá trực ban đẩy theo giường nằm đến, mọi người cùng nhau đem bà chuyển qua giường bệnh. Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt chạy theo đi vào, Thi Kỳ quay đầu nói với Tiểu Giang: “Chú tìm nơi đậu xe, tạm thời đừng đi đâu.”

Tiểu Giang gật gật đầu, lên xe đi đến chỗ gửi xe.

Bác sĩ ở bên trong cho bà làm kiểm tra, Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế chờ, Nguyệt Nguyệt đem đầu tựa trong ngực anh trai, Tưởng Tinh nắm chặt tay cô bé, Thi Kỳ có chút khổ sở, kia là một nhà sống nương tựa lẫn nhau.

Thi Kỳ đi qua, ngồi bên cạnh Tưởng Tinh, cậu nhìn cô một chút, không lên tiếng.

Qua hai mươi mấy phút, bác sĩ hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Tưởng Tinh đứng lên, đi theo bác sĩ vào bên trong. Nguyệt Nguyệt, Thi Kỳ cũng đi vào theo.

Bác sĩ nhìn nhìn rồi nhíu mày: “Không có người lớn đi cùng sao?”

Ba người cùng một chỗ lắc đầu.

Bác sĩ day day giữ trán, dường như có chút đau đầu, ra hiệu ba người bọn họ ngồi, nhìn ba đứa một chút, rồi hướng về Tưởng Tinh hỏi: “Trương Xuân Quyên là gì với các cháu?”

Tưởng tinh: “Là bà ngoại cháu ạ.”

Chân mày bác sĩ nhíu chặt hơn, hỏi tiếp: “Bà cháu bị bệnh về tim mạch, cháu có biết không?”

Tưởng Tinh: “Cháu biết ạ.” Lần trước cậu mua thuốc là để điều trị bệnh này.

Bác sĩ có chút ngoài ý muốn: “Bệnh về tim mạch này nếu không chú ý liền dễ dàng té xỉu, mà bà cháu lại còn có bệnh tụt huyết áp, cũng may các cháu đưa bà đến kịp thời.”

Ba người mặt đều trắng bệch, khẩn trương nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nở nụ cười, trong lòng có chút thương xót, dù sao vẫn còn là học sinh: “Yên tâm đi, bà các cháu không có chuyện gì, hiện tại đang truyền dịch, một chút nữa liền tỉnh lại.”

Ba người cùng nhau thở phào một hơi.

Bác sĩ lại nói tiếp: “Các cháu đi làm thủ tục nhập viện, ít nhất phải nằm quan sát hai ngày.”

Ba người cùng nhau đáp: “Vâng.”

Bác sĩ nghĩ một chút, có chút nghi hoặc, lại hỏi: “Các cháu có mang theo tiền không? Tốt nhất vẫn là gọi điện cho người lớn trong nhà đến.”

Tưởng Tinh lập tức nói: “Cháu lập tức trở về lấy tiền.”Xong mặt liền tái đi, nghĩ đến ban đêm không thể cầm sổ tiết kiệm rút tiền được.

Thi Kỳ vỗ vỗ túi sách: “Cháu có mang theo tiền, cần bao nhiêu ạ.”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, cô gật đầu: “Cháu thật sự mang theo tiền.”

Bác sĩ thử thăm dò hỏi: “Có mang đủ ba nghìn nhân dân tệ không?”

Thi Kỳ gật gật đầu, cô còn mang theo thẻ ngân hàng, cô biết ở bệnh viện có thể quét thẻ.

Bác sĩ cầm bút ghi hai lần, viết hóa đơn thanh toán viện phí, để bọn họ đi trước đóng tiền, bệnh nhân sẽ được chuyển tới phòng 402, đợi bọn họ đóng tiền xong liền trực tiếp chuyển đến phòng bệnh.

Tưởng Tinh cầm tay Nguyệt Nguyệt, cùng Thi Kỳ đi đến nơi nộp viện phí, chỉ thấy cô từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền một trăm tệ, mắt Tưởng Tinh co lại, nhớ đến lần trước bị ăn cướp. 

Thi Kỳ nghiêm túc đếm 30 tờ đưa cho nhân viên thu phí, còn lại thì cất vào trong túi. Ngẩng đầu liền thấy Tưởng Tinh đang mình nhìn, giật mình hỏi: “Tớ đếm thiếu sao?” Tưởng tinh lắc đầu, Nguyệt Nguyệt vui vẻ nhìn cô, nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay.