Tia Nắng Từ Anh

Chương 46: Chương 46




Người ta thường nói người tính không bằng trời tính, khi bạn muốn chuyện đó diễn ra càng suôn sẻ thì nó lại càng thêm phức tạp. Tình huống này chính là diễn tả tình cảnh của Thư Giao cùng Lan Thy. Một người vừa trốn thoát lại thêm một người bị bắt. Cái loại sự tình này hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Thư Giao. Cho đến mãi sau này cô mới ý thức được rằng mọi chuyện trên đời đều không dự đoán trước được.
Trước cổng nhà Thư Giao dừng lại một chiếc xe, bà Hạnh kích động chạy ra ngoài nhìn đến khi nhìn thấy người bước xuống là ai lại càng thêm kích động. Bà bước đi vững vàng ra khỏi nhà. Hòa lẫn sự vui mừng còn có lo lắng.
Thư Giao nhìn thấy bà Hạnh khẽ mỉm cười. Bà Hạnh lại trào nước mắt ôm lấy cô khóc. Thư Giao sững sờ hốc mắt cũng đỏ theo.
- Con bé xấu xa này con đã đi đâu thế hả, có biết mẹ lo lắng lắm không?
- Mẹ à, con không sao.
Thư Giao vừa khuyên mẹ lại nhìn về phía cổng, cô thấy ông Quân đứng đó lại gật đầu một cái. Cô nghĩ ông Quân cũng lo lắng không ít, có điều cô không nhìn thấy Lan Thy. Cô bé này hẳn là rất lo lắng cho cô nhưng hiện giờ lại chẳng thấy bóng dáng. Trí Hi đứng ở cạnh xe nhìn bọn họ, trong ánh mắt đen phát ra tia lạnh lẽo nhìn ông Quân. Ông Quân vừa nhìn thấy Trí Hi cũng sững sờ một lúc mới phục hồi tinh thần. Trong lòng ông đột nhiên vang lên một tiếng gì đó đổ vỡ, tâm trạng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an khó tả. Ông nhận thức được một áp bức vô hình từ chàng trai này. Nhưng chỉ trong một lúc cảm giác đó lập tức bị đánh tan bởi nụ cười của anh.
- Không sao là tốt rồi nhưng rốt cuộc con đã đi đâu ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi ẹ?
Thư Giao chợt liếc Trí Hi một cái không biết nên giải thích thế nào. Trí Hi cũng nhíu chặt mày. Anh cũng không biết giải thích như thế nào. Bà Hạnh lại không thấy Thư Giao trả lời, trong lòng nóng nảy nhìn lại thân thể Thư Giao. Bà lại không nhịn được vừa nói vừa khóc.
- Ôi trời, tay chân còn làm sao thế này có phải lại đi đánh nhau hay không? Con là con gái phải biết quý trọng thân thể một chút chứ.
- Mẹ à chuyện này có chút dài dòng, con sẽ kể lại ẹ sau. Mẹ đừng khóc nữa.
- Xin lỗi cô là cháu không tốt để Thư Giao bị thương._Trí Hí hối lỗi cúi đầu.
Bà Hạnh bây giờ mới chú ý đến Trí Hi, không hiểu sao hiện tại bà cảm thấy có một khoảng cách vô hình nào đó vạch ra giữa Trí Hi và Thư Giao. Hiện tại bà có chút hối hận khi kéo bọn họ lại với nhau. Theo bà nghĩ thế giới của Trí Hi hết sức phức tạp hoàn toàn không thích hợp với một cô gái đơn thuần như Thư Giao. Bà Hạnh bất đắc dĩ thở nhẹ một cái làm như không có chuyện gì.
- Không sao là tốt rồi, hai đứa vào nhà đi.
Thư Giao nhìn ông Quân mỉm cười:
- Chú đến lâu chưa ạ? Thy đâu con chẳng thấy nó?
Ông Quân từ trong sững sờ cũng hồi phục tinh thần mà nhìn Thư Giao mỉm cười:
- Chú đến cũng khá lâu rồi, còn Thy nó đi với thằng nhóc Tường thì phải.
Thư Giao chợt hiểu cũng không hỏi nữa. Bốn người đi vào nhà ngồi nói chuyện trong chốc lát. Đa phần là nói về việc Thư Giao trải qua dĩ nhiên bọn họ sẽ không đề cập đến việc xuất hiện của Vũ ca cũng như Đỗ Hoàng. Thư Giao chỉ nói đơn giản là vì đến quán bar nên sinh ra chút chuyện vì sợ bà Hạnh lo lắng cho nên không trở về. Lại nói Trí Hi có công việc đột xuất cho nên không có ở cạnh Thư Giao nên mới xảy ra chuyện này. Hai người bọn họ trắng trợn nói dối mà không biến sắc. Thư Giao cảm thấy rất có lỗi sự lo lắng của mẹ nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không thể nói ra thân phận của Trí Hi được. Anh đã dùng mười năm đề che giấu, lại vì cô mà nói ra cho đến bây giờ cô vẫn còn chưa thích ứng được.
Bà Hạnh đột nhiên vỗ bàn tức giận:
- Thật quá đáng, lũ lưu manh này mẹ nhất định nói với Trác Quang bắt hết tụi nó.
- Mẹ, không cần kích động như vậy. Dù sao con cũng không có việc gì rồi không cần làm lớn chuyện.

Thư Giao lau mồ hôi, mẹ cô sao lại phản ứng mạnh như thế.
- Con thì biết cái gì, tụi này nếu không nhổ tận gốc thì có thể gây họa về sau.
Thư Giao im lặng liếc nhìn Trí Hi một cái. Anh mỉm cười:
- Cô không cần lo cháu sẽ giải quyết chuyện này. Nhất định sẽ không để xảy ra lần sau.
Bà Hạnh gật gù cũng không chấp nhất nữa. Thư Giao cảm thấy nhẹ cả người.
Ông Quân vẫn không ngừng chú ý đến Trí Hi. Khuôn mặt này giống như đúc người đàn ông làm mưa làm gió năm nào- Vũ Đại. Trí Hi cũng thỉnh thoảng liếc nhìn ông Quân nhưng rồi không có biểu hiện gì nữa. Dù trong lòng đã biết thân phận người con trai này là ai nhưng ông Quân vẫn không khỏi bàng hoàng. Cho đến khi Trí Hi ra về ông Quân vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng đó được.
Trí Hi lái xe một đường trở về nhà, vừa vào đến sân anh đã thấy một người đứng trong sân dáng vẻ bừng bừng lửa giận. Người đó nhìn thấy chiếc xe của anh thì lửa giận càng dâng cao. Trí Hi nhíu mày bước xuống xe, còn chưa kịp hỏi đã bị chào hỏi bằng nắm đấm. Anh lảo đảo rồi sững sờ một lúc nhưng cũng không giận. Chỉ nghe tiếng người kia rít gào.
- Anh đã đưa Thư Giao đi đâu hả? Cô ấy bây giờ ở đâu?
Trí Hi xoa xoa khóe môi hẳn là lúc này đã bầm tím.
- Cô ấy trở về rồi.
Anh thản nhiên liếc Thiệu Dương một cái cũng không nói nhiều. Đối với Thiệu Dương anh thật có chút bất đắc dĩ.
Thiệu Dưỡng hơi cứng người một chút nhưng hai tay vẫn nắm chặt.
- Anh tại sao phải tiếp cận Thư Giao?
Trí Hi không nghĩ đến Thiệu Dương sẽ hỏi như vậy nhưng anh cũng chỉ có thể nói theo ý mình.
- Tại sao anh phải trả lời em?
- Anh đừng quên quan hệ giữa anh và chị em. Hơn nữa anh tiếp xúc cùng Thư Giao không phải chuyện tốt. Ông nội sẽ không bỏ qua chuyện này.
Trí Hi nhếch lên một nụ cười. Cậu nhóc này lớn rồi nhỉ còn biết cả việc lấy ông nội ra uy hiếp anh cơ đấy.
- Anh tự có cách giải quyết.
Thiệu Dương rốt cuộc nổi giận không thể nhìn kiểu thản nhiên đó của Trí Hi.
- Anh tránh xa Thư Giao ra đi anh không thể bảo vệ cô ấy . Em thích cô ấy, em không vướng bận vì thế em mới thích hợp với cô ấy.
Trí Hi rõ ràng biết trước Thiệu Dương sẽ nói ra những lời này nhưng mỗi lần nghĩ đến việc phải rời xa Thư Giao anh lại làm không được. Dù biết còn có một rào cản khó vượt qua nhưng anh cũng xem như không có việc gì.

- Anh không thể.
- Anh…vậy chị em thì sao?
- Đó là do ông nội sắp đặt căn bản không phải lựa chọn của anh.
Thiệu Dương nhếch miệng cười chua xót:
- Anh tại sao phải làm như vậy chứ? Anh luôn là người em ngưỡng mộ nhất, tại sao lại có thể đối xử với em như vậy?
Thân thể Trí Hi run lên vì anh đứng quay lưng về phía Thiệu Dương cho nên cả hai không thể thấy nét mặt của nhau.
- Sau này em sẽ hiểu.
- Em không muốn hiểu. Anh làm em quá thất vọng.
Thiệu Dương đùng đùng bỏ đi. Đến một lúc lâu Trí Hi mới thở dài một cái bước vào nhà. Anh cũng muốn mọi chuyện không như vậy nhưng anh không từ bỏ được. Cũng sẽ kiên quyết dùng mọi giá để bảo vệ người con gái đó. Chỉ cần có thể tìm lại thứ đó anh có đủ quyền lực quyết định tất cả.
-----------------------------------------------------
Thư Giao nghỉ ngơi cả buổi chiều, cô đột nhiên nhớ đến chuyện Lan Thy đi tìm Đằng Triết không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Cô gọi điện lại không liên lạc được nhưng cô cũng không nghĩ nhiều cho lắm. Lan Thy thường hay biến mất như vậy cho nên cô cũng chẳng còn lạ gì nữa.
Cô nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì Thiệu Dương gọi đến cô nói qua loa vài câu rồi cũng xong. Tuy vậy cô vẫn vô cùng cảm kích sự quan tâm đó của cậu ta. Trác Quang cũng có ghé qua. Anh nhìn thấy cô lập tức vô cùng vui mừng.Thư Giao cũng cảm thấy rất vui vẻ chẳng cảm thấy có gì lạ. Cái làm cô bất ngờ chính là cô vừa mở cổng ra khi anh vừa nhìn thấy cô lập tức ôm lấy làm cô ngây ngốc một lúc.
- Thư Giao rốt cuộc em không sao rồi, anh rất lo lắng.
Thư Giao giống như bị lạc trong sương mù vậy. Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho nên chỉ có thể để mặt anh ôm lấy. Qua một lúc cô rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Cô đưa tay ngượng ngùng đẩy anh ra.
- Em không sao rồi phiền anh lo lắng, thật xin lỗi.
Trác Quang nhìn biểu hiện của cô cũng cảm thấy bản thân vui quá không kìm chế được cũng cảm thấy xấu hổ. Anh gãi đầu cười cười.
- Nhìn em bình an là anh an tam rồi. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Thư Giao vừa nghe anh hỏi thì kinh ngạc nhưng rồi cũng hiểu đó là thói quen của anh. Anh sẽ không bỏ qua bất kì chuyện gì liên quan đến nhiệm vụ của anh. Cô lại không thể nói đến những việc mình đã trải qua nếu không lại sinh ra những hiểu lầm không cần thiết.
- Không có chuyện gì. Anh vào nhà đi cũng sắp đến bữa cơm tối rồi, mẹ em muốn mời anh một bữa đấy._cô lãng sang chuyện khác.

Trác Quang nhíu mày nhìn cô. Anh giật mình nhìn vết băng bó trên bàn tay cô. Dù vết thương không còn chảy máu, băng cũng đã thay mới nhưng khó tránh khỏi khiến người khác tò mò muốn tìm hiểu. Huống hồ trong tâm trạng của Trác Quang còn có đau lòng. Anh nhìn cô như không muốn nhắc đến chuyện đó cho nên không truy hỏi nữa. Chẳng qua anh lại nghĩ đến Đại Vũ cùng mối nghi ngờ vết máu bên cửa sổ kia.
- Không cần đâu, anh ghé sang nhìn xem em đã về chưa. Hiện tại anh có việc quan trọng phải giải quyết anh đi trước đây.
Thư Giao cũng không miễn cưỡng anh cho nên gật đầu nhìn anh rời đi. Trác Quang vừa khuất cô có cảm giác như thoát một ải. Cảm giác có một bí mật thật không dễ chút nào lúc nào cũng phải vất vả nói dối.
Cô lại nhớ đến lời Đại Vũ:
- Bí mật này em là người thứ tư biết đấy.
Thư Giao ngây ngốc nhìn anh. Vậy ba người kia là ai có thể đạt được độ tin cậy của anh như vậy? Anh bảo chỉ những người anh thật sự tin tưởng mới có thể cùng họ chia sẻ bí mật. Anh biết cái bí mật này không thể nói lung tung nhưng đôi khi chỉ một mình anh giữ nó cảm thấy rất lạc lỏng, rất cô đơn. Thư Giao còn nhớ khi đó cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Nhìn anh cứng rắn như vậy nhưng cũng có lúc lại yếu đuối.
Thư Giao vì Đại Vũ mà không biết nên làm sao giúp anh. Anh bảo cô không cần nghĩ gì cả chỉ cần vui vẻ sống tốt là được. Cô nhớ lúc anh nói sẽ không gặp cô một thời gian để giải quyết công việc, cô lo lắng đến nỗi nắm chặt tay anh.
- Anh thật sự không có việc gì chứ?
Đại Vũ mỉm cười:
- Không có việc gì, dù sao anh vẫn ở bên cạnh em đấy thôi.
Lúc đó cô mới vỡ lẽ, hóa ra anh muốn trở về với thân phận Trí Hi. Mệt cô lo nghĩ cho anh. Cô lại hỏi:
- Thế làm cách nào em tìm được anh?
- Không cần tìm, em đứng đó chờ anh tìm em là được. Chỉ cần em đứng đó chờ, anh nhất định sẽ tìm đến.
Đúng thế anh nói cô không cần đi đâu cả, chỉ cần cô tình nguyện chờ anh sẽ đến bên cạnh. Ánh mắt dịu dàng khi anh nói câu nói đó lập tức khảm sâu vào trái tim Thư Giao. Có một cảm giác ngọt ngào nào đó dâng lên trong cô. Xa cách chưa tới một ngày cô lại cảm thấy rất nhớ, cô muốn gọi cho anh nhưng sợ phiền đến anh. Thư Giao buồn bực thở dài không thôi.
Sau khi dùng cơm tối với bà Hạnh xong, Thư Giao lại bị bà mẹ yêu quý thúc giục nghỉ ngơi không muốn cô thức khuya, nếu thức khuya sẽ hại đến thân thể. Thư Giao cũng không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn chui vào chăn. Tuy nhiên cô nào có ngủ được đâu.
Bỗng một lúc, điện thoại cô vang lên lại là một dãy số lạ:
- Xin chào, tôi là Thư Giao.
- Cô gái, tôi cho cô nửa tiếng đến đường X nếu không cô em họ của em không biết sẽ ra sao đâu.
Lan Thy?
Thư Giao sững sờ nghe giọng nói trong điện thoại. Cô cảm thấy vô cùng khiếp đảm.
- Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn gì?_Thư Giao cố đè nén sợ hãi lẫn tức giận.
- Cô em không cần nhiều lời nhớ không được nói với bất cứ ai nếu không hậu quả tự em gánh chịu lấy. Thời gian bắt đầu tính.
Màn hình điện thoại tối đen. Thư Giao cảm thấy vừa rối vừa bực, rốt cuộc là cô gặp phải vận gì thế này? Thư Giao thay một bộ đồ thể thao đơn giản rồi rời khỏi nhà. Cũng may bà Hạnh đã ngủ, cô rón rén đi ra cửa rồi nhẹ nhàng trèo rào đi ra. Cô không muốn đánh thức bà Hạnh cho nên đành phải áp dụng hạ sách này. Tay cô vẫn chưa lành lại đau rát lần nữa nhưng cô cũng mặc kệ. Trách cô tại sao phải làm như vậy bởi vì cô gọi cho Lan Thy không được lại không thể gọi người khác, cô chỉ có thể đi một mình.
Trời đã tối cho nên con đường trở nên khó bắt xe vô cùng, Thư Giao vừa đứng vừa liếc nhìn điện thoại sợ bản thân chậm trễ thời gian. Đến khi đón được taxi đã là chuyện của hai mươi phút sau, cô chỉ còn lại mười phút. Thư Giao giục bác tài xế nhanh lên một chút, vị tài xế kia liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy có chỗ kì lạ cùng hốt hoảng nhưng cũng không quan tâm. Ông ta chỉ làm tròn nhiệm vụ là được rồi nhưng càng nhìn cô gái này ông ta càng cảm thấy quen quen. Dường như ông ta đã gặp ở đâu rồi.

Khi chiếc taxi đến nơi, đó là một con hẻm nhỏ. Đường chỉ có mấy ngọn đèn đường vàng nhạt. Thư Giao nhìn một chút lại thẳng tiến đi vào.
Vị tài xế kia nhìn theo bóng lưng cô một lúc, bây giờ ông mới nhớ ra.
- Là cô gái đó.
Ông ta run run một chút gọi điện ột người:
- Alo! Ai vậy?_người đầu dây tỏ vẻ không quen biết.
- Cậu có phải là…phó tổng Khương Hàn không?
Người đầu dây hẳn là rất kinh ngạc:
- Là tôi, có chuyện gì?
- Tôi là người đàn ông lần trước được cậu giúp đỡ ở khu siêu thị… không biết cậu còn nhớ không?
Khương Hàn nhíu mày cố nghĩ lại chợt nghĩ đến người đàn ông đã giật túi trong siêu thị lần trước. Anh ít khi giúp đỡ người khác, lần đó cũng vì bị Thư Giao ép buộc mà phải giúp, anh cũng cho Bảo Điền an bài cho ông ta một nghề để ổn định cuộc sống cho nên đặc biệt có ấn tượng. Huống hồ cũng vì Trí Hi nhờ cậy anh theo dõi Thư Giao lần đó cho nên anh càng khó quên.
- À, tôi nhớ rồi, chú tìm tôi có chuyện gì?
- Cô gái lần trước đi vào đường X, nơi đó không được an toàn cho lắm.
- Cô gái nào?_giọng Khương Hàn rõ ràng khẩn trương hơn một chút.
- Thì chính là cô gái cùng cậu…ở siêu thị đó.
Khương Hàn bật người đứng dậy. Anh hiện tại đã biết cô gái kia là ai rồi. Khương Hàn vội vã cúp điện thoại đi nhanh ra ngoài. Nhưng là đi đến phòng tìm Trí Hi. Cánh cửa phòng Trí Hi đóng chặt. Khương Hàn cũng không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào. Trí Hi giật mình nhìn Khương Hàn. Trên tay Trí Hi cũng đang cầm điện thoại nói chuyện. Vậy phải kể đến cuộc gọi mấy giây trước.
- Cô gái của cậu đang ở đường X, cậu muốn cô bé ấy bình an thì ngoan ngoãn đến đó một mình.
Trí Hi sững sờ, tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng:
- Các người vẫn chưa học được bài học trước à?_anh phát ra giọng nói lạnh lẽo tựa hàn băng.
- Tôi sẽ cho cậu hối hận.
Điện thoại cứ như vậy bị tắt ngang. Trí Hi chợt nghĩ đến Thư Giao, một loại cảm giác hốt hoảng lại dâng lên. Đúng lúc này Khương Hàn đẩy cửa bước vào:
- Anh hai, Thư Giao có chuyện rồi.
Lần này Trí Hi nghe tiếng tim mình lộp bộp rơi xuống. Anh vứt điện thoại qua một bên lao nhanh ra ngoài. Khương Hàn sững sờ rồi cũng đuổi theo. Anh lại để cô rơi vào nguy hiểm.
"Thư Giao chờ anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì."