Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 39: Xếp bài



Quế Anh chìa điện thoại ra cho Đổng Ninh xem.

Vụt một cái. Chàng trai một tay giữ vô lăng, một tay giật lấy chiếc điện thoại. Quế Anh còn chưa hiểu chuyện gì, cậu đã hạ kính cửa sổ xuống rồi ném ra ngoài.

Cô hoảng hốt, đôi mắt đen láy tròn xoe, miệng lắp bắp:

- Ơ? Đ-Đổng Ninh! Máy của em! Anh làm gì vậy!?

Thế mà Đổng Ninh vẫn cứ điềm đạm quay sang cười với cô. Khoé mắt cậu cong nhẹ, trông rất hiền lành:

- Anh xin lỗi. Anh lỡ tay làm rơi mất. Mai anh mua lại cho em cái mới.

- Lỡ tay? Rõ ràng là anh…!

Quế Anh khựng lại khi nhận ra cảnh vật ven đường vô cùng xa lạ. Cô hoảng hốt nhìn trước nhìn sau:

- Khoan đã! Đây là đâu? Anh chở em đi đâu vậy?

Quế Anh hoảng hốt bao nhiêu, Đổng Ninh lại bình tĩnh bấy nhiêu:

- Yên tâm đi, anh sẽ không làm hại em đâu.

- Nhưng anh đưa em đi đâu!?

Khóe môi của chàng trai khẽ cười, anh đạp mạnh chân ga để tăng tốc:

- Đi đến nơi mà chúng ta được ở bên nhau.

Sau hơn 1 tiếng di chuyển, xe dừng ở trước một căn nhà bốn tầng. Xung quanh nhà chỉ có đất trống, mọc toàn cỏ đại. Đổng Ninh xuống xe, đi vòng qua mở cửa.

Cậu giữ chặt lấy cổ tay, cùng cô đi vào trong nhà. Nói thật thì lực siết làm tay Quế Anh có hơi đau. Cậu ta làm vậy để cô không có cơ hội chạy trốn, mặc dù vốn dĩ cô cũng không có ý định đó. Cô muốn xem xem “người bạn thơ ấu” này định làm gì.

Ở trong phòng khách, Quế Anh được ngồi trên một chiếc sô pha. Nhìn một lượt, nơi đây không quá lộng lẫy, cũng không phải là nghèo nàn gì. Có lẽ chủ nhân của căn nhà cũng thuộc dạng khá giả.



Đổng Ninh có một cuộc điện thoại kéo dài vài giây. Quế Anh chỉ nghe được sơ sơ mấy câu như:

“Tôi đã đến nơi”

“…”

“Được, mang đến ngay bây giờ đi! Càng sớm càng tốt!”

Sau khi cúp máy, Đổng Ninh nhẹ nhàng bước đến ngồi đối diện. Cậu ta rót cho Quế Anh một ly nước, mỉm cười như chưa có gì xảy ra:

- Nè, em uống miếng nước đi.

Quế Anh cau mày thấy rõ. Cô có hơi bực bội, hỏi liên tục:

- Rốt cuộc là anh định làm gì? Sao lại chở em đến đây? Còn vứt chiếc điện thoại mà anh mua cho em nữa?

Đổng Ninh nhấp miếng nước. Cậu khoanh tay rồi tựa lưng ra thành ghế, vắt chân lên, đáp:

- Em không cần diễn nữa. Em đã biết sự thật rồi mà. Nhỉ?

Quế Anh giật mình:

- Anh nói gì em không hiểu!

- Hi Thành đã kể hết cho anh nghe rồi. Cảnh sát đã đến Hi gia. Một xấp ảnh chụp đã bị thu lại để làm vật chứng.

Đổng Ninh nói đến đây thì chép miệng, cậu phì cười:

- Mà xui nhỉ? Ai ngờ anh lại lọt vào ống kính của gia đình đó đâu!

Trong tấm ảnh, bốn người của Hi gia đang selfie, tươi cười rất vui vẻ. Nhưng ở phía sau là hình ảnh của một thiếu niên tay cầm chiếc vỏ sò. Từ màu quần áo đến chiếc mũ lưỡi trai đều khớp với nhận dạng hung thủ.

Và gương mặt lúc nhỏ của Đổng Ninh hiện lên rất rõ nét. Quế Anh vừa nhìn là nhận ra ngay. Bởi đó là người bạn thân duy nhất của cô thuở bé.

Đúng…. Đổng Ninh đã có mặt ở hiện trường vụ án năm đó, còn ăn mặc rất giống với tên hung thủ mà Quế Anh đã nhìn thấy.



- Cơ mà… Anh đoán là em mới chỉ nói sơ sơ với Cố Bảo Đăng chứ chưa chỉ rõ đó là anh. Em đã che giấu điều này nhỉ?

Cậu vừa nói vừa mở điện thoại ra đưa lên trước mắt đối phương:

- Em xem. Cảnh sát đã thực sự đi bắt Hi Thành. Như này có tính là em lừa bọn họ không?

Trong điện thoại là những tấm hình chụp từ người quen của Đổng Ninh. Họ chụp được cảnh Hi Thành đang bị cảnh sát khống chế.

Quế Anh ngồi im lặng. Cô nhìn chằm chằm xuống dưới chân, tránh né ánh mắt người đối diện. Đổng Ninh lại nói tiếp, vẫn là chất giọng hiền hòa đến chết người đó:

- Nếu em đã chọn cách bao che cho anh, tức là em vẫn còn rất yêu thương anh. Chi bằng chúng ta hãy bỏ trốn cùng nhau đi?

- Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Chẳng phải là nên ra tự thú hay sao?

Đổng Ninh đưa gương mặt ngây thơ vô tội ra:

- Ơ? Em muốn anh bị bắt à? Không muốn chúng ta được ở bên nhau hay sao?

Quế Anh lắc nhẹ đầu, nói:

- Bên nhau gì chứ!? Vì em trân trọng anh nên mới cho anh cơ hội đi tự thú. Chứ một khi mà để cảnh sát bắt… đừng mơ được khoan hồng!

Đổng Ninh khá bất ngờ với cách nói chuyện cứng rắn này của Quế Anh. Cô ở bên Bảo Đăng lâu quá nên bị nhiễm rồi chăng?

- Đồ ngốc! Anh và em đã được định sẵn là ở bên nhau rồi! Quen biết từ nhỏ rồi lớn lên lại tình cờ gặp nhau! Chẳng phải là định mệnh hay sao?

Nghe hơi ngứa tai, Quế Anh đáp lại ngay:

- Làm gì có định mệnh hay sự tình cờ nào giữa chúng ta?.. Trước đó thì không sao nhưng mà sau khi em nhìn thấy vụ việc thì anh đột nhiên xuất hiện, trở thành người bạn thân duy nhất của em. Sau một thời gian sự việc ổn thỏa rồi thì anh mới đi du học.

- Ồ, xem ra em đã ngẫm ra được nhiều thứ sau khi thấy tấm ảnh đó đấy!

- Chưa hết! Đang đi du học, tự nhiên khi không lại trở về đúng cái lúc mà em vừa bỏ trốn khỏi ông bà chủ. Còn “tình cờ” gặp nhau ở Tây Bắc, một nơi vốn xa nhà cũ của em?.. Hình như… anh đã tính toán tất cả đúng không?