Tiamo

Chương 40: Trả thù



Tạ Đình nhìn Hải Ngư với ánh mắt như ra hiệu đừng tin hắn, Hải Ngư nhìn thấy anh bị bọn họ đánh đến thảm thương như vậy thì rất muốn tiễn hết cả bọn họ một lượt. (3

Minh Quân đứng bên cạnh không đợi được thì rất tức giận, nhìn con dao trong tay rồi mỉm cười nói... (1)

- Nếu em đã không chọn được, tôi sẽ chọn giúp em!

Dứt lời, Minh Quân cầm dao không chút do dự đâm thẳng vào tim của Tạ Đình. Hải Ngư không tin vào mắt mình thì nhào đến ôm lấy Tạ Đình, đám vệ sĩ đã kịp thời kéo cô lại không cho cô đến gần Tạ Đình. (2

- K.. không.....

Hải Ngư tuyệt vọng kêu lên, Tạ Đình đau đớn cố nhìn cô mà an ủi. •

- H.. Hải... Hải Ngư..... tôi... tôi thật sự.... rất thích cô..... (5)

Nghe lời này, Hải Ngư càng thêm đau nhói. Những kí ức lúc trước lại ùa về. Lúc trước Giao Long cũng từng nói như thế, không ngờ hiện tại bây giờ lại là Tạ Đình, cô thật sự không hiểu rốt cuộc người cô yêu là ai. Giọng nói nghẹn ngào... C

- Hic....Tạ Đình....huhuhu....

Tạ Đình gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng, cô không chịu nổi cú sốc liền hất tay những tên vệ sĩ kia ra. Cô cầm lấy chiếc bút cài trên tóc mình mà lao về hướng Minh Quân đang đứng, những tên vệ sĩ định tiến tới ngăn chặn lại thì Minh Quân ra hiệu ngăn lại, Hải Ngư tuyệt vọng ấm ức nói... (D)

- Minh Quân...là do anh ép tôi! Tôi sẽ không để anh được toại nguyện đâu.

Hải Ngư cầm chiếc bút vàng hoa văn phượng kia tiến về phía Minh Quân, hắn nhanh chóng né được nên Hải Ngư bị mất đà ngã xuống đất. Chiếc bút vàng bị văng ra chỗ khác, Minh Quân đưa mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi nói.

- Trời lạnh rồi, ném tên kia xuống biển làm mồi cho cá mập đi! (2)



Nhận được lệnh, bọn họ nhanh chóng đi đến cởi trói cho Tạ Đình rồi ném anh xuống biển. Hải Ngư không tin chuyện vừa xảy ra trước mặt, cô cũng nhảy xuống biển để cứu anh thì lại bị Minh Quân giữ lại. Vẻ mặt đắc ý nói.

- Thấy sao? Cảm giác thế nào khi người mình yêu ra đi??? D

Hải Ngư biết rõ hắn đang trả thù mình, cô nhíu mày tức giận chất vấn.

- Ngươi xứng đáng bị cô độc đến cuối đời! (2

Vừa nói xong, cô liền bị hắn vung tay tát lên mặt một cái trời giáng. Những người ở trên tàu chứng kiến cảnh này cũng bị doa cho giật mình.

Ở dưới biển, lúc này lại xuất hiện một nhân ngư khác bơi đến chỗ Tạ Đình. Bà có vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều như một quý cô, đôi mắt đẹp như viên ngọc trai đen quý hiếm. Nhìn thấy Tạ Đình vẫn còn chút sinh khí ít ỏi, bà đau lòng nhét viên ngọc sáng như ngôi sao vào miệng anh rồi lẩm bẩm.

- Giao Long! Con trai yêu dấu của mẹ, tuy con đã tái sinh ở kiếp khác..... nhưng nguyên thần của con vẫn còn ngủ bên trong. Đã đến lúc rồi, con hãy thức tỉnh đi!!! (2

Dứt lời, cả người Tạ Đình phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ. Mái tóc đen kia biến thành màu bạch kim, cả cơ thể cũng bắt đầu biến đổi theo, khi Giao Long mở mắt ra thì nhìn thấy nhân ngư đang ở trước mặt nên bối rối hỏi.

- B....bà là ai???

Nhân ngư kia cười gượng nhẹ giọng đáp.

- Ta là Marry, là nữ vương của tộc người cá! Còn con chính là con trai ruột của ta. •

Giao Long lúc này mới biết về thân phận thật sự của mình, anh không ngờ mình lại là con của người cá. Bà Marry tiếp tục giải thích.

- Hải Ngư cũng chính là đứa bé đáng thương năm xưa mà ta đã cứu vớt và chúc phúc, mọi chuyện giờ thành ra như vậy..... e là.....

Càng nói vẻ mặt bà càng đượm buồn, Giao Long không hiểu nên hỏi.



- Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không cả hòn đảo sẽ rơi vào thảm kịch như lúc trước?

Bà Marry nhìn anh, do dự một lúc lâu rồi nói.

- Hải Ngư đã giao dịch với phù thủy bị phong ấn dưới biển, nếu như con bé không giết chết tên kia thì mọi chuyện sẽ không thể thay đối được..... (2

Nghe nói vậy, Giao Long càng thêm lo lắng hơn.

Ở trên tàu, Minh Quân đạt được như ý muốn liền sai người bắt lấy cô đưa vào trong khoang tàu. Bên trong có một bồn nước lớn đã được chuẩn bị sẵn, Hải Ngư nhìn thấy thứ bên trong bồn nước thì không khỏi sợ hãi muốn rời khỏi đây, vệ sĩ giữ chặt cô không để cô tuột mất.

Minh Quân đi đến bồn nước, hắn nhìn vào bên trong với vẻ mặt thích thú.

- Hải Ngư! Cô biết cá piranha chứ?

Không cần nói Hải Ngư cũng biết, loài cá này là loài cá ăn thịt người. Chỉ cần trượt chân ngã xuống thì cái mạng cũng không còn, cô lúc này nhìn thấy Minh Quân không khác gì một ác quỷ đội lốt người. I

Hắn từ từ tiến lại gần chỗ cô đang đứng, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn cô.

- Hải Ngư! Chỉ khi cô mất đi đôi chân này thì mới không thể chạy trốn được, Nguyệt Ân chịu đau đớn vì căn bệnh khó chữa, còn cô có thể cứu được cô ấy nhưng lại giở trò khiến cho tình hình của cô ấy ngày càng trở nên tệ hơn.

Giờ thì cô hãy tận hưởng cảm giác đau đớn này đi.

Nói xong, Minh Quân vẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ đưa Hải Ngư đến bồn nước kia. Hải Ngư cố vùng vẫy nhưng vẫn tốn công vô ích, cơn sợ hãi xen lẫn nỗi tuyệt vọng chiếm tâm trí khiến cho cô ấm ức hét lên.

- Giao Longggg.....