Tiamo

Chương 44: Cách biệt



Thấy tình cảnh trước mắt trở nên hỗn loạn nên Giao Long đành rời khỏi buổi tiệc, anh cầm chiếc bút vàng hoa văn phượng trong tay mà cười khẩy.

- Mọi chuyện thật thú vị!

Ở phòng giám sát, nhân viên bắt đầu tra camera để xem Anh Quế đã ra khỏi đường nào. Khi nhìn thấy chiếc xe có bảng số lạ khiến cho Minh Quân hơi nhíu mày, lúc này vệ sĩ cũng chạy vào thông báo.

- Thưa thiếu gia, chúng tôi không nhìn thấy Từ Nguyên ở đâu cả! (3)

Đúng như hắn suy đoán, chắc chắn Từ Nguyên chính là người đưa cô bỏ trốn. Giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy bản thân như vừa bị cướp đi thứ quý giá nhất, nhưng hắn vẫn không hiểu ở chỗ tại sao Nguyệt Ân lại đào hôn? 2

- Mau cho người đuổi theo bọn họ, phải bắt được bọn họ về đây!

Vệ sĩ nghe xong liền rời khỏi đó, hắn cùng những người khác lên xe đuổi theo hướng Từ Nguyên rời đi. Theo như hắn nghĩ, chắc chắn hai người kia vẫn chưa đi xa, chỉ cần chia ra tìm kiếm thì chắc chắn sẽ tìm ra chiếc xe mà Từ Nguyên lái.

Ngồi trong xe, vẻ mặt Minh Quân đằng đằng sát khí. Nếu như hắn bắt được Từ Nguyên thì chắc chắn sẽ hành hạ

Từ Nguyên sống không bằng chết.

Phía Từ Nguyên và Anh Quế cũng đang lo lắng không ngừng, Từ Nguyên thừa biết nếu như Minh Quân phát hiện thì kết cục sẽ rất thê thảm. Anh nhìn gương chiếu hậu thấy Anh Quế ngồi ở hàng ghế sau không ngừng run rẩy, cô mơ hồ nhìn ra bên ngoài thấy những chiếc xe màu đen đang đuổi theo phía sau. Cảm giác hồi hộp lạnh sống lưng đến lạ thường, Anh Quế lắp bắp hỏi.



- T... Từ Nguyên.... những chiếc xe ở đằng saau.....

Từ Nguyên nghe vậy thì quay lại nhìn, vừa nhìn anh đã phát hiện ra là xe của vệ sĩ Minh Quân. Vẻ mặt anh lúc này trở nên lo lắng hơn.

"Không xong rồi, hắn ta đã đuổi đến đây rồi!"

Anh cố nắm chắc tay lái phóng nhanh về phía trước, những người lái vài chiếc xe ở đằng sau nhận ra bóng dáng

Anh Quế mặc váy cưới ngồi ở ghế sau. Họ ngay lập tức thông báo với Minh Quân.

Thưa thiếu gia, đã tìm thấy chiếc xe của Từ Nguyên rồi ạ! Họ đang ở trên đường quốc lộ x.Mau bao vây chiếc xe họ lại, không được để mất dấu!Minh Quân nhận được tin liền sai người bao vây ngay, hắn muốn biết câu trả lời của Từ Nguyên và Anh Quế.

Từ Nguyên thấy những chiếc xe kia bắt đầu lao lên về phía mình, vì sợ họ ngăn chiếc xe mình lại nên anh cũng cố phóng thật nhanh. Đến ngã tư, phía trước là cột giao thông nhảy sang đèn đỏ, Anh Quế nhìn thấy Từ Nguyên không giảm bớt tốc độ mà còn lái nhanh hơn. Cô định nhắc nhở anh nhưng lại đúng lúc nhìn thấy chiếc xe tải ở đường bên kia đang chạy thẳng hướng trước mặt mình, Từ Nguyên lúc này nghe tiếng còi xe cũng giật mình vội phanh xe lại nhưng vẫn không kịp.

Chiếc xe của anh trượt thẳng vào chiếc xe tải kia, cả hai chiếc xe bị va chạm mạnh đến biến dạng. Những chiếc xe đuối theo đăng sau cũng bị cảnh trước mắt doạ cho sợ hãi, Minh Quân vừa hay tới kịp chứng kiến cảnh này, hắn không tin chuyện vừa xảy ra trước mắt.

- C...cái gì thế kia???? (3

Hắn cùng những người khác vội chạy về chiếc xe của Từ Nguyên, chiếc xe kẹt vào bên dưới chiếc xe tải. Tài xế của xe tải cũng bị thương khá nặng, còn Từ Nguyên và Anh Quế đều bị va chạm mạnh đến ngất đi, máu chảy nhỏ giọt xuống nhuộm đỏ cả một mặt đường. (2

- Mau....mau phá cửa xe, bằng mọi giá phải cứu cô ấy khỏi đây!!!



Minh Quân nhìn thấy Anh Quế bị thương nặng ngất đi nên sai người phá cửa xe ra để cứu lấy cô, bản thân hắn vừa tức giận vừa thương xót người mình yêu.

Trong một quán cà phê gần đó, Giao Long chứng kiến hết tất cả những chuyện vừa xảy ra. Anh cầm tách trà lên nhâm nhi vừa xem kịch hay, nhìn thấy Minh Quân ôm lấy người mình yêu mất trong tay mà gào khóc, có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ trên khuôn mặt Minh Quân.

Giao Long lấy chiếc bút vàng hoa văn phượng ra mà nhìn ngắm, trong đầu thầm nghĩ.

"Có lẽ hình phạt tàn nhẫn nhất là để ngươi phải ôm vết thương lòng sống cô độc đến cuối đời mới đáng, để ngươi chết thì thật nhẹ nhàng quá." (2

Nói xong, Giao Long để lại tiền mặt trên bàn rồi thảnh thơi rời khỏi đó.

Lúc này, ở phía Minh Quân đang trở nên rất hỗn loạn. Anh Quế không còn hơi thở nằm trong vòng tay hắn, chiếc váy cưới trắng được nhuộm đỏ bởi máu loang ra, Minh Quân cảm giác cả người cô không còn chút hơi ấm. Hắn không tin rằng cô đã rời xa hắn mãi mãi.

- Nguyệt Ân...c....chẳng phải chúng ta còn phải tiến hành hôn lễ nữa sao???? Chẳng phải ...chẳng phải em vẫn luôn đợi đến ngày này ư??? Tại sao.... tại sao em lại bỏ trốn?? Anh đã cố dùng mọi cách để chữa khỏi bệnh cho em... tại sao.....tại sao bây giờ em lại rời xa anh bằng cách này???? Huhuhu.....

Hắn bất lực ôm chặt người mình yêu, trong đầu thầm nghĩ mà lẩm bẩm.

- Phải chăng lời nguyền kia đã ứng nghiệm??

"Chu Minh Quân... ta hận ngươi.... nhà ngươi mãi mãi và vĩnh viễn sẽ cô độc đến cuối đời..."